Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 158: Nữ nhân lẳng lơ
Tiếng nói của hắn vừa dứt, tay của Mộ Dung Trần liền giơ lên, hung hắn đánh về phía mặt hắn.
“Hoàng huynh, đừng xúc động.” Mộ Dung Vũ liền ngăn bàn tay định đánh xuống của hắn lại.
“Hoàng huynh, huynh thật sự vì một nữ nhân mà đánh đệ sao?” Mộ Dung Vân thật sự đau lòng nhìn hắn.
Sắc mặt Mộ Dung Trần liền cứng ngắc, thu tay về. Nghe thấy Thập nhị đệ nói cố ý muốn giết chết nàng, hắn rất tức giận.
“Thập nhị hoàng huynh, huynh thật quá khư khư cố chấp. Huynh không hiểu nàng, Tâm Nghi không phải nữ nhân như huynh nói, càng không phải lẳng lơ gì cả.” Mộ Dung Vũ giữ sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn nói.
“Mọi người đều điên rồi, đều bảo vệ nữ nhân kia như vậy, thật không biết nàng ta có gì tốt.” Mộ Dung Vân vẫn tức giận bất bình nói.
“Thập nhị đệ, nhớ lấy, sau này không cho phép đệ sỉ nhục nàng, lại càng không được thương tổn nàng, nếu không đừng trách ta không niệm tình huynh đệ.” Mộ Dung Trần hung hăng vứt lại những lời này rồi xoay người rời đi.
“Ngũ hoàng huynh, huynh cũng cảm thấy nàng ta tốt sao?” Mộ Dung Vân quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phong, hắn thật tình không hiểu.
“Thập nhị đệ, sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa, nàng là người thế nào, hoàng huynh và Thập tứ đệ tự có nhận xét, những chuyện mà chính họ còn không thèm để ý thì đệ cũng đừng dính vào, lo chuyện của mình thật tốt là được rồi.” Mộ Dung Phong nhìn hắn nói.
Mộ Dung Vân vẫn không phục nhìn bọn họ: “Mọi người đều điên rồi, không thể nói lý.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà nổi giận đùng đùng bỏ đi.
“Hoàng huynh, đệ hồi phủ đây.” Lúc này Mộ Dung Vũ mới nhìn Mộ Dung Phong nói.
“Thập tứ đệ, đợi một lát.” Mộ Dung Phong gọi hắn lại.
“Ngũ hoàng huynh, huynh có lời gì thì cứ nói đi.” Mộ Dung Vũ nhìn hắn nói.
“Thập tứ đệ, hoàng huynh biết đệ làm việc đều theo chủ trương và ý nghĩ của mình, nhưng mà hoàng huynh vẫn hi vọng đệ có thể giữ khoảng cách với Mạnh Tâm Nghi. Cho dù nàng đã bị hoàng huynh hưu, nhưng mà chuyện nàng là tiểu thiếp của hoàng huynh vĩnh viễn đều không thể thay đổi được, đệ cùng nàng vĩnh viễn cũng không thể ở bên nhau đâu, biết không?” Mộ Dung Phong thành khẩn khuyên giải, an ủi.
“Hoàng huynh, đệ chỉ xem nàng là bằng hữu thôi, không có ý nghĩ gì khác.” Mộ Dung Vũ giải thích.
“Thập tứ đệ, đệ có thể lừa hoàng huynh nhưng đệ không lừa được bản thân mình.” Mộ Dung Phong nhìn hắn nói, sau đó lấy tay vỗ nhẹ bả vai hắn: “Thập tứ đệ, hoàng huynh chỉ nói đến đó, hi vọng đệ có thể hiểu. Được rồi, đã muộn rồi, hồi phủ đi.”
“Hoàng huynh, tạm biệt.” Mộ Dung Vũ lặng lẽ xoay người rời đi. Phải, hắn có thể lừa bất kỳ ai, nhưng lại không lừa được chính mình.
Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng thật không dám nghĩ rằng Thập nhị Vương gia sẽ giết nàng. Nếu không phải nhờ Thập tứ Vương gia thì hôm nay mạng của nàng thật sự đã ngàn cân treo sợi tóc rồi.
“Bảo bối, đang đợi ta sao?” Một khuôn mặt yêu nghiệt đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi không thể xuất hiện một cách quang minh chính đại? Cứ phải nửa đêm canh ba dọa người vậy sao?” Cung Tuyết Thiến hoảng sợ, nhìn hắn tức giận nói.
“Bảo bối, buổi tối không phải càng thích hợp sao?” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói, ôm lấy nàng, nháy đôi mắt quyến rũ một cái, nói.
“Ai ui….” Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, đụng phải vết thương trên đùi nàng, khiến nàng không khỏi hét lên.
“Làm sao vậy? Bảo bối.” Cơ Tinh Hồn sửng sốt, đưa tay xốc chăn của nàng lên, liền nhìn thấy nàng chỉ mặc một cái quần trong, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, một chân được băng lại.
“Ngươi làm gì vậy?” Thấy hắn nhìn chằm chằm hai chân mình, mặt của Cung Tuyết Thiến đỏ lên, nàng nhanh chóng dùng chăn đắp lại.
“Che gì chứ, dù sao sau này nàng cũng là của ta.” Khóe môi Cơ Tinh Hồn nhếch lên nụ cười yêu mị.
Cung Tuyết Thiến chỉ hung hăng liếc hắn một cái rồi dùng chăn bao kín mình lại.
“Sao lại bị thương?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng hỏi, trong mắt mang theo vài phần quan tâm.
“Không cẩn thận đụng phải.” Cung Tuyết Thiến nói qua loa.
Ánh mắt Cơ Tinh Hồn trở nên ám muội, như có điều suy nghĩ, nhìn nàng nói: “Bảo bối, vậy có thể nói cho ta biết, nàng làm gì mà bị thương tới đó không?”
Ơ….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, hiểu được hắn đang nói gì. Vừa thẹn vừa giận nói: “Ngươi đi chết đi.”
“Nói đi, rốt cuộc sao lại bị thương?” Cơ Tinh Hồn lộ ra sắc mặt nghiêm túc. Nếu ai dám tổn thương nàng, hắn sẽ không bỏ qua.
“Thật sự không có gì mà.” Dù sao nàng cũng không thể nói là có người cố ý giết nàng.
“Vậy sao?” Cơ Tinh Hồn vừa dứt lời liền vươn tay xốc chăn của nàng lên, lấy tay cởi vải băng trên đùi nàng đi, vết thương liền lộ ra như vậy.
“Cơ Tinh Hồn, ngươi thật quá đáng.” Cung Tuyết Thiến giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Trúng tên?” Cơ Tinh Hồn lại không để ý đến nàng, nhìn vết thương rồi lại cau mày nhìn nàng, sao nàng lại bị trúng tên?
Cung Tuyết Thiến thấy trên mặt hắn mang theo vẻ nghiêm túc, lúc này mới nói: “Hôm nay ta cùng mấy người Gia Lỗ Tề vương tử đi săn bắn, có người bắn tên lệch, ta xui xẻo trúng tên thôi.”
“Bắn lệch, chỉ sợ là có người cố ý bắn vào.” Cơ Tinh Hồn mới không tin lời nàng nói.
“Ta với bọn họ không thù không oán, ai lại cố ý bắn ta chứ.” Cung Tuyết Thiến lập tức phản bác lại: “Được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa, dù sao bây giờ ta vẫn rất tốt. Ngươi còn có việc gì không? Không có việc gì thì ta muốn ngủ.”
“Đương nhiên có chuyện, Mạnh Tâm Nghi, nàng nghĩ kỹ chưa?” Cơ Tinh Hồn thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi nữa, lại nói sang chuyện khác, mang theo vài phần nghiêm túc hỏi.
“Nghĩ kỹ gì cơ?” Cung Tuyết Thiến sửng sốt, không biết hắn đang hỏi gì.