Tiên Sở

Chương 41: Long phiên hổ phù


Chương trước Chương tiếp

"rít"

Hỏa quang bập bùng, trong tay phải Tiêu Vãn Tình là một bát đèn lưu ly màu da cam, đem gương mặt kiều mị của nàng chiếu ôn nhuận như ngọc, thu ba lưu chuyển, thân thể mềm mại dựa sát bên Sở Dịch, u hương phả vào mũi.

Sở Dịch lòng bay bổng, sự lãnh lẽo bất an vừa thấy lúc trước đã lập tức bay biến như không hề tồn tại.

Thu liễm lại những ý niệm xiên vẹo,hắn phóng mắt nhìn về phía sau, bốn bề là tường sắt hẹp, thông đạo đen ngòm dường như đầy quỷ ảnh, phiêu hốt bất định, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy có gì.

Nghiêng tai nghe ngóng, ngoài sự tịch mịch chết chóc cũng chỉ có yên lặng. Duy chỉ có tiếng hô hấp cùng nhịp tim của bọn họ, trong mật đạo hôn ám trầm tịch này,xuất hiện trầm trọng mà rõ ràng.

Tiêu Vãn Tình dịu dàng nói:" Sở công tử, nơi đây chắc là ám đạo mà tiêu lão yêu bà nói.Chúng ta có tiến vào không?" Đôi mắt đẹp không hề nháy nhìn chằm chằm vào hắn, dường như đang chờ mệnh lệnh.

Sở Dịch lòng nghĩ:" đến đâu hay đến đó, cho dù phía trước là cửu u hoàng tuyền, còn gì sợ nữa?" hào tình dâng cao, hô hô cười nói:" đó là đương nhiên, không lẽ đi đến đây rồi mà lại bỏ đi."

Tiêu Vãn Tình yêu kiều cười, tay phải nâng đèn, tay trái nắm chặt la bàn thanh đồng nọ, yểu điệu đi trước.

Sở Dịch cẩn thận dõi mắt theo lưng nàng, vừa đi vừa ngưng thần dò xét.

Trông từ xa, giống như một đứa trẻ kéo gấu quần mẹ, đôi mắt to tròn, hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Âm phong nổi lên,bát lưu ly đăng trong tay Tiêu Vãn Tình ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối như quỷ hỏa.

Địa đạo âm u quanh co uốn khúc, ngang dọc giao nhau, như một cỗ mê cung.

...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...