Miệng lưỡi khô khốc, đầu như búa bổ, Thiệu Tình chớp mắt cũng cảm thấy mí mắt nặng trịch, một lúc sau, các giác quan dần có phản ứng, nàng ngửi thấy mùi không khí ẩm mốc, trộn lẫn mùi máu tươi. Thân thể nàng đau nhức, cảm giác giống như nằm trên sàn nhà cứng một thời gian dài, nàng định bò dậy nhưng lại phát hiện tay chân mình đã bị trói.
Thiệu Tình nhắm mắt lại, lòng nàng lạnh phát run, toàn thân nổi da gà, nàng đã bị bắt rồi!
Tim Thiệu Tình đập như muốn nhảy ra ngoài, não cũng bắt đầu hoạt động hết năng suất, nàng nghĩ trên đời này, người có thể đối xử với nàng như thế này cũng chỉ có một người!
Quả nhiên, giọng Ngôn Dạ Đình vang lên.
“Tỉnh rồi sao, uống nước đi, ngươi khát rồi phải không?” Thái độ của Ngôn Dạ Đình rất điềm tĩnh, nhưng bộ dạng bình thản này khiến Thiệu Tình cảm thấy sợ hãi, bình yên trước cơn bão ai lại không sợ cho được?
Thiệu Tình không muốn mở mắt, Ngôn Dạ Đình cũng không muốn nói những lời vô nghĩa, hắn xách cổ Thiệu Tình lên, đưa chén nước đến trước mặt nàng.
“Uống!” Ngữ khí cao cao tại thượng này là tư tưởng điển hình của người quyền cao chức trọng như Ngôn Dạ Đình, hắn cảm thấy thê thiếp, nữ nhi của hắn thì hắn có quyền tùy ý sắp xếp, muốn họ sống thì họ được sống, muốn họ chết thì họ phải chết. Bản thân hắn nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên là đã hoàn thành trách nhiệm của một phụ thân rồi, nếu nữ nhi chống lại hắn thì là thứ vô ơn, tội không thể tha.
Hắn còn thấy bản thân mình đã rất yêu thương, độ lượng với Thiệu Tình, ngay cả khi nàng phạm phải sai lầm không thể tha thứ, hắn vẫn thương nàng, còn đút nàng uống nước, một phụ thân như vậy còn chưa đủ tốt sao?
Thiệu Tình không há miệng, nàng mở to đôi mắt lạnh lẽo nhìn ngó toàn cảnh nơi đây. Đây là một gian mật thất, bên trong bốc lên mùi bụi kèm theo mùi ẩm mốc cực nồng, không gian tối tăm, lại còn lạnh lẽo. May mà Ngôn Dạ Đình đã đốt đuốc lên, cho nên có được chút ánh sáng và hơi ấm.
“Uống đi, ta không muốn mẹ ngươi cho rằng ta khắt khe với ngươi, nàng sẽ tức giận!”
Lòng Thiệu Tình luôn nhắc nhở chính bản thân mình đừng để ý đến hắn, nhưng lúc này mắt nàng trợn lên, hung hăng liếc hắn.
“Ha ha ha! Hai mẹ con ngươi thật giống nhau, bộ dạng trừng mắt với người khác như đúc ra từ một khuôn!” Ngôn Dạ Đình bị chọc cười, hắn cười nghiêng ngã đến mức khóe mắt cũng xuất hiện vệt nước.
“Nhưng ngươi lại không phải là nữ nhi của nàng, ngươi làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, còn đội nón xanh cho phụ thân ngươi, ngươi thấy có đáng không?” Ngôn Dạ Đình ngừng cười, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Thiệu Tình hỏi. Thiệu Tình ngơ ngác nhìn lại, nhất thời nàng không thể phân biệt được lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả
“Ngươi chưa từng nghi ngờ gì sao? Một chút cũng chưa từng sao?” Lời mỉa mai Ngôn Dạ Đình khiến trái tim Thiệu Tình rơi vào đáy vực.
“Tình Nhi nhà chúng ta thông minh như vậy chắc là cũng đã nghi ngờ về thân thế của ca ca mình rồi phải không? Chắc là đã nghĩ đến rồi, vì sao Ngai như lại sinh cùng ngày với nhi tử của Song Song, còn ngươi lại sinh cùng ngày với Khinh Nhi?”
Ngôn Dạ Đình nói trúng tim đen Thiệu Tình, quả thật, nàng đã từng nghi ngờ thân thế của Ngôn Ngai Như, bởi vì Tần Vô Song rất hận Liên Dung, hơn nữa hài tử thứ hai của nàng cũng bị Liên Dung hại chết nhưng nàng lại luôn khen ngợi Ngôn Ngai Như không dứt, khiến Thiệu Tình cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ý nghĩ đó đã từng nhen nhóm trong nàng, đặc biệt là Ngôn Dạ Đình cực kỳ bảo vệ Ngôn Khinh Linh, điều đó làm nàng liên tưởng, có phải bọn họ mới là hài tử của Tần Vô Song, nếu không phải vậy thì vì sao Ngôn Dạ Đình không thích nàng?
Suy nghĩ quỷ quái kia từng bước chiếm lấy thần trí nàng, nhưng ý nghĩ đó chưa kịp nảy mầm đã bị nàng dứt khoát chặt đứt, nàng không thể là hài tử của Liên Dung được! Không thể nào!
Tần Vô Song là tất cả đối với nàng, nếu Tần Vô Song không phải là sự thật thì tất cả cuộc đời nàng đều hình thành trên sự dối trá? Chẳng phải nàng bị chính người thân nhất lừa gạt sao?
Ngôn Dạ Đình tung hoành trong quan trường nhiều năm, hắn giỏi nhất là nắm bắt lòng người, lời nói dối thành thục, nói ra không chút do dự khiến cho độ tin cậy cũng tăng cao.
Ngôn Dạ Đình biết lời nói của mình đã làm Thiệu Tình dao động, lời của hắn luôn có một nửa thật một nửa giả, cho nên sẽ tăng độ tin cậy lên. “Ngươi không thấy mấy ngày nay đại ca ngươi luôn đến thăm Tần Di nương sao?” Hắn không nói “mẹ ngươi” mà lại dùng từ “di nương” nhằm tách mối quan hệ của hai người ra: “Đó là vì hai người họ lén lút nhận nhau, nhưng không muốn nói cho ngươi biết!”
“Tần di nương nuôi dưỡng ngươi cũng chỉ muốn lợi dụng ngươi để gặp lại hài tử mình, nàng lợi dụng ngươi để ngươi mang nàng chạy trốn. Tình Tình, ta mới là cha ruột của con! Con hợp lực với cha đi! Cha hứa với con, nếu con phối hợp với cha, khi trở về cha sẽ khôi phục thân phận đích nữ cho con, để con quang minh chính đại gả cho Thái tử, được không?
Lời nói của Ngôn Dạ Đình có trăm ngàn kẽ hở, nhưng hiện tại đầu óc Thiệu Tình hỗn độn không thể nào nhận ra được, nàng không ngừng lắc đầu: “Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta!” Trái tim của tiểu cô nương chịu đả kích lớn, nàng hoàn toàn quên mất việc chạy trốn, chỉ biết rơi nước mắt lã chã. Trong lòng nàng đang bị gieo xuống một hạt giống mang tên “nghi ngờ”, cho dù nàng có giãy giụa thế nào thì hạt giống xấu xa kia vẫn nảy mầm với tốc độ nhanh chóng mà nàng không thể cản lại được.
Thấy bộ dạng yếu ớt của Thiệu Tình, Ngôn Dạ Đình cảm thấy thỏa mãn lạ thường, vì sao chỉ có mình hắn ngày đêm đau khổ? Thứ hắn muốn là kết quả này! Hắn muốn Thiệu Tình đau khổ, muốn nàng mất khả năng chạy trốn, đến mức nàng có phối hợp với hắn hay không không quan trọng. Bởi vì hắn biết, chỉ cần hắn nắm được Thiệu Tình trong tay thì hắn có thế biến Tần Vô Song thành con rối của hắn một lần nữa.