Tăng Nghị không thể ở lại Vinh Thành thêm ngày nào nữa. Hắn gọi cho người quen ở Vinh Thành nói lời xin lỗi rồi sau đó chuẩn bị trở về Nam Vân.
Vi Hướng Nam lại chuẩn bị cho Tăng Nghị thêm vài bộ quần áo. Tất cả đều là hàng hiệu nhập khẩu.
- Chị, về sau thì quần áo cứ để em tự mua. Nếu để chị mua thì muốn khiêm tốn cũng khó.
Vi Hướng Nam cười:
- Là chị của em mua cho em, chứ không phải người khác đút lót cho em, cũng không sợ em tham ô cái gì. Nên mặc thường xuyên, chị xem ai dám nói xấu em.
Tăng Nghị cười ha hả rồi nhét tất cả đám quần áo đó vào trong vali.
Vi Hướng Nam lại xuất ra một cái thẻ:
- Cái thẻ này em nên mang theo bên mình. Dù sao thì em lúc nào cũng phải có ít tiền phòng thân, cũng có thể chi tiêu bình thường hàng ngày.
Tăng Nghị nói:
- Em có tiền mà!
Chị còn không biết em sao?
Vi Hướng Nam cười, nhét cái thẻ vào trong vali của Tăng Nghị:
- Chị biết em có tiền, nhưng hiện tại em đang ở trong thể chế, không thể nghĩ rằng cứ giống như trước kia chữa bệnh cho người ta kiếm tiền. Miệng ăn thì núi phải lở thôi, mau cầm đi.
Tăng Nghị cũng không khách khí. Sau khi tiến vào thể chế, ngoại trừ tiền lương ra, hắn cơ bản chẳng còn khoản thu nào khác. Ngược lại tiêu tiền như nước nên tiền tiết kiệm cũng dần dần hết mất: