Thứ Nữ

Chương 156


Chương trước Chương tiếp

Lãnh Hoa Đình bị thái tử kéo vào trong phủ, hai người ở thư phòng thái tử mật đàm, mày kiếm của thái tử nhíu chặt, nói với Lãnh Hoa Đình: “Tiểu Đình, Tôn đại nhân đã muốn bỏ một thành trì rồi, đại binh của Tây Lương đã đánh đến dưới cửa thành rồi, đây chính là cửa ngõ phương Bắc của Đại Cẩm, một khi để thất thủ, tất nhiên sẽ là mối đe dọa rất lớn, Đỉnh thành chính là cửa thành lớn nhất ở phương bắc, nơi đó, có trên mười vạn dân chúng, người Tây Lương đã giết người thành thói quen, nếu như để Đỉnh thành bị phá, sẽ khiến cho phương bắc máu chảy thành sông, dân chúng trôi giạt khấp nơi, gia đình tan vỡ, đến lúc đó, gặp khốn khổ chính là vạn dân của chúng ta.”

Lãnh Hoa Đình vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, là thành viên trong hoàng thất Đại Cẩm, hắn vẫn coi trọng tính mạng bá tánh, đây là cùng chung chí hướng của một đấng nam nhi có trách nhiệm tiêu diệt kẻ thù.

“Điện hạ, hoàng thượng đối với chuyện này như thế nào?” Hắn trầm ngâm một hồi lâu, hỏi thái tử.

Thái tử đầy hứa hẹn khó khăn nói: “Phụ hoàng. . . . . . Ai, hiện giờ, quốc khố đã trống rỗng, phụ hoàng cũng rất lo lắng, đang tìm biện pháp, nhưng mà. . . . . . Tiểu Đình, ta cũng biết đây là của cải của đệ, nhưng mà quốc khố lại đang rất cần, đệ có thể hay không. . . . . .”

“Của cải? Điện hạ có ý tứ gì? Tuy Cẩm Nương nhà thần buôn bán có lời chút tiền, nhưng cũng không có nhiều tiền đến nỗi cho binh linh chi tiêu, hơn nữa, đó là tài sản riêng của hạ thần, trong Đại Cẩm cũng không nghĩ chỉ có mình thần là có tài sản riêng, khó khăn thế nào, triều đình không có tiền, sẽ lấy tài sản của đại thần làm của riêng sao?” Lãnh Hoa Đình vừa nghe, liền đen mặt, ngắt lời nói.

Thái tử nghe thấy sắc mặt trở nên đen xuống, khẩu khí của Lãnh Hoa Đình rất nặng, điều này làm cho hắn có chút bẽ mặt, nhưng hắn cũng biết, yêu cầu của mình cũng thực có chút quá mức, đành phải thở dài, tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu Đình, ta là nghĩ muốn, có thể đem ân oán cá nhân có thể buông xuống hay không, lấy quốc sự làm trọng a. . . . . .”

“Thần không có ân oán cá nhân, mỗi một lần làm việc thần không tận tâm tận lực sao? Điện hạ làm sao có thể nói hạ thần như thế?” Lãnh Hoa Đình nghe vậy mặt càng ngày càng đen, thái tử rõ ràng muốn ba phải, đến lúc này còn chưa thấy hoàng thượng hạ chỉ lấy đi ngôi vị thế tử của Lãnh Hoa Đường, không ình một cái công đạo, lại để cho chính mình trước phải chịu đựng, hơn nữa, đã là quốc sự, tự nhiên là quốc gia cùng triều đình giải quyết, làm sao lại có đạo lý một vị quan nhị phẩm lại phải lấy tài sản của chính mình ra để giải quyết chứ.

Thái tử nghe xong vội nói: “Đó là tự nhiên, tiểu Đình vì triều đình làm việc, đó gọi là tận tâm, đến lúc đó ta không phải không có biện pháp sao?”

...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...