Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 27: Thù hận đã sâu


Chương trước Chương tiếp

Viện của Tam phu nhân tên là Nhã Trúc viện, Lí Vị Ương vừa tới cửa, đã có một bóng người chạy nhanh tới, bàn tay hơi lạnh giữ chặt tay nàng, như sợ hãi, lộ ra sự khẩn thiết vô cùng, “Tam tỷ tỷ!”

Lí Vị Ương cúi đầu, một đôi mắt xinh đẹp đến kỳ quái, gần như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình.

Nàng hơi sửng sốt, lập tức cười: “Mẫn Đức.”

Lí Mẫn Đức vốn lo lắng Lí Vị Ương sẽ đẩy tay hắn ra, nhưng nàng chỉ yên lặng để cho hắn nắm, làm trong lòng hắn dâng lên sự ngọt ngào, trên khuôn mặt như bạch ngọc lộ ra nụ cười mỉm, nghiêm túc nhìn nàng, “Tam tỷ tỷ, tỷ tới thăm ta sao?” Trong giọng nói, còn mơ hồ có cảm xúc vui mừng.

Thấy hắn đáng yêu như vậy, Lí Vị Ương không nhịn được, ngón tay hơi mát véo véo mặt hắn, cười nói: “Đúng vậy, tỷ đến thăm Mẫn Đức.”

Lí Mẫn Đức lập tức vui vẻ lên, nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về phía trước, “Tam tỷ tỷ, ta nói muốn đi tìm tỷ, mẫu thân lại nói như thế sẽ mang phiền toái đến cho tỷ…”

Chuyện mình cứu Lí Mẫn Đức, quả thật không thích hợp cho nhiều người biết.

Lí Vị Ương cười để mặc hắn nắm tay, bước vào viện của Tam phu nhân.

Tam phu nhân cười tiếp đón Lí Vị Ương, ngồi xuống, nha đầu bên cạnh rót trà, Lí Vị Ương cầm tách trà có nắp khắc hoa nhiều màu kia lên, mở ra, hương thơm thấm nhuần từ từ bay ra, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, cười nói: “Ta đến cám ơn Tam phu nhân.”

Đối với Tam phu nhân, Lí Vị Ương cứu Lí Mẫn Đức, bản thân mình đương nhiên phải hồi báo lại. Trong mắt bà chậm rãi nhiễm ý cười, giọng nói thản nhiên: “Chỉ là thuận tiện nhấc tay, coi như để Tam tiểu thư hả giận mà thôi.”

Bà không kể công, nói chuyện rất bình thường.

Lí Vị Ương biết, muốn động tay động chân trong viện của lão phu nhân là rất khó, nếu không có Tam phu nhân âm thầm tương trợ, một mình nàng sẽ không thể hoàn thành được.

Tam phu nhân nhìn Lí Vị Ương, khẽ nói: “Hiện giờ trừ bỏ Hoạ Mi bên cạnh, thì hành động sẽ tiện hơn.” Nói xong, bà nhẹ nhàng cười, nhấp một ngụm trà, đặt ly trà sang một bên: “Nhưng mà – lần này thua thiệt, Đại phu nhân chắc chắn không từ bỏ ý đồ.”

Lí Vị Ương không đáp, chỉ cười mỉm, hiển nhiên không để điều này trong lòng.

Trong lòng Tam phu nhân có sự nghi hoặc, tiểu cô nương mới chỉ mười ba tuổi, sao lại có dũng khí lớn như vậy, muốn đối nghịch với Đại phu nhân? Bà nhắc nhở: “Vị Ương, ta cùng bà ta luôn đối phó lẫn nhau, cho nên thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng sao. Mà con phải nghĩ cho rõ ràng, bà ta dù sao cũng là mẹ cả của con, hôn sự tương lai của con…”

Kiếp trước bản thân lúc nào cũng nghe theo Đại phu nhân, cuối cùng còn không phải biến thành một quân cờ, kết cục chết thảm, một khi đã như vậy, ngại gì buông tay đấu một trận! Lí Vị Ương sẽ không nói những lời này với Tam phu nhân, các nàng có thể làm minh hữu với nhau, nhưng, cũng chỉ vậy thôi.

Từ trong phòng đi ra, Lí Vị Ương lại thấy Lí Mẫn Đức, đang đứng trong sân viện chờ nàng, nàng mỉm cười, đi lại gần nói: “Mẫn Đức, tỷ phải về rồi.”

Đi nhanh như vậy sao? Theo bản năng Lí Mẫn Đức ngừng lại hô hấp, ngay lúc hắn cảm thấy mình sắp hít thở không thông, thì nghe thấy nàng nói chuyện, “Đệ phải nghe lời mẹ, không có việc gì thì đừng chạy loạn!”

Nói xong, Lí Vị Ương lướt qua hắn rời đi, Lí Mẫn Đức lại bước nhanh lên, đôi mắt như có ánh sáng, đốt cháy cả người đối diện, “Tam tỷ tỷ…” Hắn gọi, nhanh chóng giữ chặt tay nàng.

“Cái này…” Bàn tay hắn luôn để ra sau lưng hiện giờ đang giơ lên, Lí Vị Ương có chút mờ mịt.

“Ngọc hộ tâm!” Lí Mẫn Đức mở miệng, môi mỏng vừa mở ra đã khép lại, căng thẳng nhìn nàng, Lí Vị Ương trong lòng khẽ động, tầm mắt dừng trên thứ gì đó trong tay hắn.

Đó là ngọc bội hình trăng khuyết, Lí Vị Ương nhìn kỹ, càng kinh ngạc, khối ngọc bội này, màu lục thuần tuý tinh khiết, chất ngọc càng thanh nhã ôn nhuận. Nắm trong lòng bàn tay, nhẹ vuốt, như thể chạm vào làn da mượt mà bóng loáng của mỹ nhân, làm cho người ta có ảo giác, ngọc này như đang hô hấp, như một vật thể sống. Hiện giờ nàng kết luận, khối ngọc bội này, nhất định là vật vô giá.

Tầm mắt lại dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như đậu hủ của Lí Mẫn Đức, Lí Vị Ương không hiểu hỏi, “Lần trước không phải thấy đệ đeo ở trên người sao, sao lại tháo nó xuống?”

Lí Mẫn Đức nhìn nàng, bất an nói, “Đây là ngọc từ nhỏ ta đã đeo trên người.” Hắn nuốt nước miếng, đến tai cũng đỏ bừng lên, “Lần này, mạng của ta là do Tam tỷ tỷ cứu, ta nghĩ muốn tặng nó cho tỷ…”

“Tặng cho ta? Đây là đồ vật trân quý của đệ. Thật sự bỏ được sao?” Nàng cười nhìn hắn, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ đáng yêu, không nhịn được đưa tay xoa đầu hắn, cảm xúc chạm đến tóc hắn, mềm mại đến bất ngờ.

Lần đầu tiên Lí Mẫn Đức nhìn thấy Lí Vị Ương, đã cảm thấy ánh mắt của nàng không giống những người khác, như nước giếng dưới ánh trăng âm u diễm lệ, cực kỳ thanh lạnh mà thâm trầm, hắn không biết phải làm gì mới cho nàng biết được là hắn thật lòng muốn tặng ngọc bội, sốt ruột: “Ta, ta…”

Nhìn thấy thiếu niên quẫn bách đỏ mặt, cố sức muốn giải thích gì đó, Lí Vị Ương mỉm cười, trả ngọc bội lại cho hắn: “Sau này đừng đem ngọc bội tuỳ tiện tặng cho người khác…”

Nàng còn chưa dứt lời, tay đã bị Lí Mẫn Đức nắm thật chặt, giọng nói của thiếu niên nho nhỏ dịu dàng, ánh mắt thành khẩn còn mang theo sự kiên trì, “Nó có thể giúp người đeo bình an! Thật đấy! Mẫu thân nói nó đã cứu ta rất nhiều lần!”

Sự khẩn thiết của thiếu niên cùng tiếng tim đập dường như có thể xuyên thấu qua ngọc bội này truyền đến, Lí Vị Ương kinh ngạc trước sự kiên trì của hắn, nói: “Tỷ tỷ cũng có một khối ngọc bội, đệ xem.” Nói xong, nàng lấy ngọc bội Thất di nương tặng cho hắn xem, “Có nó bảo vệ tỷ là được rồi, khối ngọc bội này, đệ phải giữ gìn thật cẩn thận.”

Chung quy nàng cảm thấy, khối ngọc trăng non trên người Lí Mẫn Đức, có ý nghĩa bất thường gì đó, sao có thể nhận được?

“Về sau thường xuyên tìm Tam tỷ đi chơi.” Lí Vị Ương sờ đầu hắn.

Trong đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên có sự buồn bã, tiếp theo lại sáng ngời, nở nụ cười…

Trong phòng, nha đầu Đàn Hương bưng trà bước vào, lại nhìn thấy Đại tiểu thư Lí Trường Nhạc đang ngồi trước gương chạm trổ mẫu đơn và khổng tước, quần áo hoa phục cẩm tú như nước, sắc mặt âm trầm nhìn gương chằm chằm, tim của Đàn Hương đập nhanh hơn, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lão phu nhân phái người đến lấy bốn khối gấm vóc kia.”

“Đưa hết đi, đều đưa hết đi! Quạ đen vĩnh viễn là quạ đen, đổi một lớp lông thì làm được gì!” Trong phòng không có người thứ ba, Lí Trường Nhạc oán hận nói.

“Còn cả, ma ma đốc thúc tiểu thư chép kinh đã đến…” Đàn Hương nói nửa câu, thấy sắc mặt Lí Trường Nhạc không tốt, đành nuốt về họng.

Đột nhiên Lí Trường Nhạc đập vỡ ly trà, Đàn Hương phát hoảng, nhìn thấy ngón tay trắng nõn của đối phương đưa lên bàn trang điểm, cầm lấy túi thêu đựng kim, từ bên trong rút ra một cái châm, kéo ngón tay Đàn Hương dùng sức đâm vài cái, nhìn từng giọt máu đỏ tươi chậm rãi thấm ra ngoài, Lí Trường Nhạc lấy máu kia bôi lên tay mình, sau đó nhìn chằm chằm Đàn Hương: “Biết nói sao đây?”

Mười ngón tay nối đến trái tim, Đàn Hương đau đến không đững vững nổi, sắc mặt trắng bệch nói: “Dạ, Đại tiểu thư không cẩn thận làm ngón tay bị thương, sợ máu làm bẩn kinh văn, mời ma ma ngày khác lại đến!”

Lí Trường Nhạc lạnh lùng nói: “Đi đi.”

Đàn Hương rời đi, Lí Trường Nhạc nhìn chằm chằm mình trong gương, đột nhiên nói: “Lí Vị Ương, ngươi được! Ngươi rất được!”

Đàn Hương đi đến cửa, nghe thấy tiếng cười lạnh của tiểu thư, toàn thân phát run.

—— Lời ngoài truyện ——

Mọi người hỏi ta, truyện này có phải sẽ bắt nạt ức hiếp nam chính, thật ra bản tính của Tiểu Tần cực kỳ lương thiện, đối với từng nhân vật chính đều coi như chính mình sinh ra, không có sở trường SM, nhìn đôi mắt to thành thật của ta mà xem (⊙o⊙)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...