“ Đúng là… tôi đã… nghe…nghe họ nói về…Bảo Nam…Họ nói Bảo Nam…phải cư xử cho…giống con…gái, không thì…sau này…chẳng ai…rước về làm…vợ...”Cô ta nói ngập ngà ngập ngừng, mắt không lúc nào là không liếc nhìn tôi và anh Thành. Tôi mở to đôi mắt nhìn thẳng vào cô ta, tự hỏi bản thân “Chả phải cô ta đã hứa là không nói rồi sao?”
“ Trò chuyện với nhau xong chưa?”
Anh Thành bước ra khỏi ghế, đi thẳng đến chỗ hai chúng tôi, đặt tay vào vai của hai chúng tôi mà lay lay.
“Anh nghĩ anh nên quyết định như thế này chắc sẽ hay hơn. Vậy nên hai đứa có thể từ từ mà ngồi xuống nói chuyện với anh thêm chút.” Anh ấy lại nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, phẩy phẩy tay ra hiệu cho hai chúng tôi cùng ngồi xuống.
Tôi nhìn Kỳ Phong thấy hắn cũng đang nhìn mình chằm chặp. Cùng do dự sao? Thôi kệ đi, dù sao chuyện cũng đã nước này rồi thì cứ để nó diễn ra tự nhiên đi.
“ Em hiểu mà, em đi là được, mọi người không cần phải cảm thấy khó chịu trong lòng.” Tôi cười xòa trong đau khổ. Bản thân tôi bắt buộc phải lựa chọn ra đi thôi. Thực mà nói tôi rất muốn ở lại nhưng còn họ…họ không chấp nhận tôi!
Bụp.
“ Này, làm gì mà vội thế, ý anh đâu phải thế! Ít nhất cũng phải hiểu là anh muốn trò chuyện với em lúc này chứ?!”Thấy tôi chuẩn bị đi thì anh Thành bỗng nhiên vội vàng ra kéo tôi lại. Mọi người ngây mặt nhìn hai chúng tôi, ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu. Hờ, tôi cũng chả biết chuyện quái gì đang diễn ra nữa. Thái độ của anh Thành cứ xoay 1800, làm tôi chả biết đường nào mà lần luôn.
Anh thành lôi tôi trở lại phòng rồi ấn tôi ngồi xuống ghế cái phịch, xong xuôi lại trở về chồ ngồi của mình, hai tay chống cằm nhìn tôi đắm đuối. Tôi tự hỏi, rốt cuộc thì ý anh ấy là gì? Tại sao cứ phải hành động khó hiểu như vậy?
“ Anh định…”
“ Anh định giữ em ở lại!” Anh Thành nở một nụ cười tươi rói làm tôi suýt ngất.(@.@) Eck, không phải tôi nghe nhầm đấy chứ? Anh ấy giữ tôi ở lại sao?!
“ Này, này, đừng nhìn anh thế chứ! Dù sao giữ em lại cũng chẳng có mất lợi lộc gì cả, không chừng còn có lợi cũng nên. Vì vậy, đừng đi đâu cả, ở lại đây với bọn anh.” Anh Thành nhìn tôi, ánh mắt tràn trề niềm hi vọng rằng tôi sẽ đồng ý ở lại với họ. Cái trò quái quỷ gì thế này?! Người đáng lẽ ra phải cầu xin là tôi, đằng này lại ngược lại. Ặc, chắc tôi chết với cái Hội này quá! >.
“ Hơ…anh nói gì cơ? Nhắc lại một nữa coi!” Tôi nói, mặt vẫn đang trong tình trạng ‘sốc đến phát ngốc’ luôn rồi.
“ Bọn anh muốn em ở lại Hội! >.
“ Kỳ Phong, tui được ở lại Hội rồi! Vui quá! Nào, nào, đạp tay cái, yê!!!” Tôi bật dậy, vui mừng ôm chầm lấy hắn rồi lại đẩy ra, bảo hắn giơ tay lên dập vài cái mừng chiến thắng chẳng để ý đến suy nghĩ mọi người xung quanh. Còn hắn, hắn ngơ ngác nhìn tôi, mặt trông ngu dễ sợ :v.
Ai dè, đang yên đang lành hắn bỗng dở chứng làm vẻ mặt nghiêm túc làm tôi sợ run người. Hắn cười khẩy tôi một cái rồi nhẹ nhằng chỉnh tề lại phục trang. Tôi cũng thôi không “quấy rầy” hắn nữa mà trở lại chỗ mình ngồi ngay ngắn. Cái tên này, làm người ta cụt hứng chết đi được! Đang vui mà làm cái mặt đấy, bảo sao không muốn *** cho phát?! Mà thôi, mặc kệ hắn, tính hắn từ trước đến nay vẫn vậy mà!
Phụt!
“ Ha…ha…tôi…không ngờ…cậu lại ngoan đến vậy đấy! Ha…ha…” Hắn cười đến nỗi muốn chảy cả nước mắt luôn. Hừ, cái giề mà ngoan?!? Bộ hắn muốn thăng thiên luôn rồi sao???
“ Này, muốn ăn đấm không thì bảo?!” Tôi vênh mặt lên, giương giương nắm đấm trong tay như chỉ trực câu trả lời của hắn. Hắn nhìn tôi mà cứ ôm bụng cười, trên mặt không hề thể hiện sự sợ sệt gì hết làm tôi ức đến nỗi đỏ hết cả mặt. Cái ten Kỳ Phong này, thật hết thuốc chữa!
“ Ây, ây, con gái con đứa phải dịu dàng một chút chứ!? Đừng có hở ra đấm với đá, phải cư xử cho giống con gái, không thì sau này chẳng ai muốn rước về làm vợ đâu.” Hắn thôi không cười nữa mà sao tôi thấy người hắn cứ run lên từng hồi là sao? Cười thầm à? To gan a?
“ Đúng rồi đấy Bảo Nam.” Anh Nguyên thấy thế cũng được nước lấn tới, xỉa xói tôi rồi ngồi cười hô hô. Hừ, cả anh Thành lẫn anh Lâm cũng thế là sao, tự nhiên ngồi cười sằng sặc như mấy tên hâm.
Bộp…bộp…
Trong khi tôi và mọi người đang huyên thuyên cái vấn đề mà không mấy đễ chịu đối với tôi thì bỗng có một tiếng động lạ phát ra. Ngay lập tức 5 chúng tôi lao ngay đến trước của phòng. Anh Lâm mở của ra cái rầm. Trước mặt chúng tôi đây là một cô gái nhỏ nhắn, tóc vàng chói, đôi mắt đen tuyền to tròn đang giương lên nhìn chúng tôi. Tôi há hốc mồm nhìn cô gái ấy. Từ đầu đến cuối câu chuyện, cô ta đều nghe hết sao? Vậy… cô ta sẽ làm gì sau đó đây? Nói cho mọi người biết sao?
“ Đang trong giờ học mà em lên đây làm gì vậy?” Anh Thành tiến gần đên cô ấy rôi hỏi, áp sát cô gái nhỏ nhắn trước mặt vào tường. Cô gái nhìn anh, mặt ngượng đỏ như gấc, hơi thở trông có vẻ gấp gáp hơn. Cô trả lời anh không được tự nhiên cho lắm, miệng cứ lắp ba lắp bắp.
“ Em lên… lấy… sổ đầu bài… ạ…”
“ Được rồi, em vào lấy đi.” Anh Thành dí sát mặt vào mặt cô gái ấy mà nói “ Nhưng này, tôi cấm em, tuyệt đối không được nói cho ai biết chuyện này. Nếu không…” Anh Thành nói rồi đưa tay lên cổ kéo một đường hệt như du côn. Cô gái ấy có vẻ sợ anh Thành nên cũng biết đường mà nép nép sang một bên rồi đi vào phòng, lấy quyển ra rồi đi biến. Tôi nhìn anh đầy vẻ lo lắng. Cô gái đó, liệu có chịu nghe lời của anh không? Tôi chỉ thấy anh cười xuề xòa rồi vuốt vuốt cái mớ tóc vàng mào gà của mình. Ây ây, nói chung thì dù trong hoàn cảnh nào anh ấy cũng có thể làm đỏm hết a~
P/s: Cứ hóng đi bà kon, sắp có bất ngờ đấy! =)))))))))))