-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“ Em nói ai là ‘con nhỏ đáng ghét’ vậy? Người trong tấm hình này sao?! Anh không ngờ là em lại có thể thốt ra những lời nói khiếm nhã đó đấy! Nhỡ người khác nghe thấy được thì họ sẽ nghĩ sao về ‘Ngọc nữ’ của trường Gyleo đây? Em trả lời anh đi. Sự đoan trang, hiền thục hàng ngày của em giờ đâu hết rồi?” Anh Thành nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn Anna. Ha ha, nhỏ đang xấu hổ kìa, chắc hẳn là giờ nhỏ rất muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống. Thật không thể tin nổi, người như nhỏ mà cũng biết xấu hổ cơ á?
“ Em…em…em lỡ lời, mong anh cho qua. Thực ra đó là bạn thân của em ạ, chị tại em sốc quá nên mới nói như vậy thôi.” Anna cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh Thành mà nói. Tôi nhìn nhỏ, lồng ngực như có cái gì đó đè nặng. Gì chứ? Bạn thân ư? Bộ nhỏ không có lòng tự trọng à? Tính nhân cơ hội này mà cướp đi bạn thân người ta hay sao? Xời, chém gió cũng phải vừa vừa thôi chứ!!!
“ Vậy à? Ủa vậy sao Bảo Nam lại quen biết cô bé này vậy?” Anh Thành chỉ tay vào tấm ảnh rồi nhìn tôi. Thôi chết, sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này cơ chứ. Giờ biết nói sao với anh Thành đây?
Tôi đứng bất động trước câu hỏi của anh Thành. Còn nhỏ Anna thì nhìn tôi đầy khiêu khích. Tôi nhìn hai người họ, đầu óc cứ loạn hết cả lên.
“ Chẳng phải em đã nói với anh đó là bạn em rồi còn gì?! Anh…”
“Hay cậu là Ngọc Tuyết, bạn cô ta? Tôi nói đúng rồi còn gì! Từ đầu tới cuối nhìn rõ ra là con gái, có đóng giả con trai 100 lần, 1000 lần tôi cũng nhìn ra được cậu là con gái.” Tôi chưa kịp nói hết câu thì Anna chen ngang vào. Gì chứ, xin lỗi đi, tôi giả trai đến ngay cả mấy đứa con gái tinh tường cũng chẳng nhận ra, huống hồ là đứa con gái mắt lé như cô(phóng đại rồi =)))). Thật là muốn xông tới hét vào cái bản mặt của con nhỏ Anna này quá! Người ta đã đóng giả con trai rồi mà cũng chẳng thèm tha -_- Nhưng giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để cho nhỏ nói vậy sao? Không chừng người khác nghe thấy thì chắc hẳn sẽ loan tin cho cả trường biết.
“ Nào, vậy hai bé muốn gì đây? Coi anh là không khí à?” Anh Thành bỗng lên tiếng. Nhìn kìa, tôi không thể ngờ rằng trong cái hoàn cảnh này anh ấy còn cười được. Hơ, không những vậy lại còn là cười đểu nữa chứ(?)! Bộ anh ấy vui lắm hay sao, cố tình ép mình vào cái tình thế khó xử này trong khi bản thân thì lại biết rõ sự thật -_-
“Anh Thành…mà thôi, nói chuyện với Anna trước cái đã. Này Anna, tôi hỏi cậu một câu thật lòng nhé: Bộ cậu thấy tôi giống con gái lắm à? Liệu cậu có thể cho tôi xem bằng chứng xác thực không?” Tôi nói.
Anh Thành bị tôi cho ăn quả bơ to đùng nên đứng đó đơ như một pho tượng( không cảm xúc luôn). Còn Anna, sau khi nghe tôi hỏi thì cười khẩy một cái, khuôn mặt tỏ rõ sự khinh bỉ, tựa như bão vũ sắp tạt vào mặt tôi chỉ vì một câu nói của nhỏ.
“ Đúng. Nếu như tôi đây không có chứng cứ thì làm sao dám lớn tiếng.” Nhỏ hất mặt về phía cánh cửa, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, tóc vàng hoe như nắng dội, trên tay ôm một chồng sách vở, đang từ từ đi ra. Cô ta e dè nhìn ba bọn tôi. Tôi đứng nhìn chăm chăm vào cô ta. Chẳng phải là cô gái vừa nãy sao?
“ Nào, nói đi, cậu đã nghe thấy họ nói những gì!” Nhỏ đẩy cô ấy ra trước mặt tôi và anh Thành. Cả tôi và anh đều ngỡ ngàng. Xung quanh đây đã bắt đầu có nhiều người hơn. Tôi cảm thấy lo lắng vô cùng “Không lẽ cô ta định nói thật ra hay sao? Cả về toàn bộ cuộc trò chuyện lúc ấy?”