Tên cận vệ vừa nói xong thì ngay lập tức,tiếng đánh êm tai được truyền đến.Kèm theo đó là tiếng súng nổ lớn.Ken tức giận nắm chặt lấy hai tay lại.Ryan thấy vậy thì vội vàng đi đến bên cạnh cô,thủ thỉ vào tai cô.
- Chủ tịch bớt nóng,lấy đại sự làm chính.
- Ta biết.
Ken cố gắng lấy lại bình tĩnh,cô thở nhẹ một hơi rồi cười như không.Cô quay lưng lại,đi về phía chiếc ghế lớn dành cho mình rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.Ánh mắt không còn là những tia giận dữ nữa.Thay ào đó là sự lạnh lùng vón có của nó.
Bốp...
Tên thuộc hạ cuối cùng bị đánh văng đến trước mặt Ken.Từ bên ngoài,Hưng,Duy,Long,Nguyên và Khôi đi vào trước sự ngạc nhiên của hắn.Hắn có nói cho ai biết đâu chứ???Tại sao họ lại có thể tìm đến đây mà cứu hắn???Hàng ngàn câu hỏi xâm chiếm lấy đầu của hắn khiến hắn đau nhói.
- Ric,ngươi cũng biết giữ lời hứa nhỉ???Đến một mình mà ngươi nói là dẫn theo bọn người nào sao???- Ken nhếch môi lên 30 độ,tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
- Hahahaha...Thì ra đây là Nữ Hoàng mà thế giới ngầm thường hay nhắc đến.Hóa ra,chỉ là một kẻ hèn mạt.Bắt cóc ư???
Chỉ biết dùng những trò bẩn thỉu đó.- Bảo Duy cười lớn,anh nói bằng chất giọng mỉa mai.Đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào Ken.
- NGƯƠI...- Ken tức giận đến mức không nói được nên lời.- Ta không đôi co với các ngươi.Người đâu xử lí hết cho ta.- Ken tiếp lời,vừa nói,cô vừa dùng tay chỉ thẳng vào mặt Duy.
Nghe lệnh,đám thuộc hạ vội vàng xông về phía bọn của Hưng.Họ không ai bảo ai mà ngay lập tức cùng nhau chiến đấu.Hắn lo lắng ngồi trên ghế nhìn thế trận mà không thể làm được gì.Bây giờ hắn mới cảm thấy hối hận vì đã không sử dụng đuôi voi.Đáng chết thật.Lại để mọi người lâm vào nguy trận này.
Về phía Hưng và Khôi,hai người cùng nhau tấn công ở những tên thuộc hạ gần Ken để tiện thể xử lí cô luôn nhưng,người của Ken không phải hạng tầm thường nên rất khó đánh.Chẳng mấy chốc,bọn người của Hưng đều đã bị hạ gục.
Hưng,Khôi,Nguyên và Long đau đớn nằm ngửa người ra mặt đất.Còn Duy thì bị đưa đi vì tội dám sỉ nhục Ken.Hắn nhìn mọi người như vậy thì không khỏi đau lòng.
- Thả bọn họ đi.Ân oán này,tôi và cô sẽ cùng nhau giải quyết.- Hắn lạnh lùng nhìn Ken.
- Thả hả???Nực cười.Tôi sẽ cho mấy người đoàn tụ dưới địa ngục.- Ken nhếch môi,cười như một tên điên dại.
- Chúng ta không hận không thù,tại sao cô phải làm vậy chứ???- Hắn thắc mắc.
- Dương Long Tuấn Kiệt,ông nói gì đi chứ???- Ken không thèm nói với hắn liền quay sang ông Kiệt đang bất lực ngồi đó.
- Tôi...Tôi...Không làm gì cả.- Ông Kiệt lắc đầu.Dù ông cõ nghĩ thế nào,có cố gắng nhớ thế nào thì cũng đều không thể nhớ ra nổi.
- Ông..Còn dám nói vậy sao???Vì ông mà gia đình tôi bị chia cắt.Vì ông...Tất cả là vì ông.- kên hét lên.Vừa nói,cô vừa ôm lấy đầu.Đầu cô đột nhiên đau nhói.- Áaaaaaa....- Cô hét lên,cả người ngã xuống đất,lăn qua lăn lại,hai tay ôm lấy đầu.Đầu cô đau như búa bổ.
- Ken....- Hắn và Kỳ Nam đồng thanh.
- Chị không sao chứ???- Kỳ Nam lo lắng chạy đến đỡ lấy cô,anh hỏi.
- Đau...Đau quá...Áaaaaa...- Ken không ngừng dãy dụa.- Tránh ra...- Ken đẩy Kỳ Nam sang một bên,cô từ từ đứng dậy,đi đến trước mặt hắn,nhìn hắn đầy căm hận.
- Còn nhớ cái này chứ.Quen không???- Ken cố gắng kìm nén cơn đau.Cô lấy từ trong túi ra một viện đạn.Trên viên đạn là chữ R.I.P quen thuộc.
Hắn nhíu mày khi thấy viên đạn đó.Đây hính là viên đạn do hắn chế tạo mà.Trên thế giới,viên đạn này chỉ có một.Nhưng trước lúc hắn sang Mĩ định cư,viên đạn đã mất rồi còn gì.
- Tại sao em có nó???- Hắn lạnh lùng nhìn nó tra hỏi.
- Hỏi người ba thân yêu của anh đi.- Ken ảm đạm rời mắt khỏi người hắn.Hai tay ôm lấy đầ rồi đi về ngồi xuống chiếc ghế lớn của mình.
- Ba...Chuyện này là sao???- Hắn quay sang ông Kiệt,nhìn ông hỏi.
- Thực ra...Thực ra năm đó,trước lúc con đi Mĩ,ta đã đem cất viên đạn này đi vì nó thực sự nguy hiểm.Ta sợ con bị thương.- Ông Kiệt nhìn viên đạn,chậm rãi giải thích.
- Ông còn nhớ không???Năm năm trước,trên ngọn đồi hoa hồng trắng ở khu biệt thự đường S.Ông còn nhớ ông đã làm gì không???Chính ông đã dùng súng bắn chết mẹ tôi.Xin giới thiệu với ông,...Tôi...HOÀNG THIÊN BẢO TRÂM,đứa con gái duy nhất của Hoàng Kỳ.- Ken vừa nói vừa nghiến răng ken két.
Đúng lúc đó,một đám người đi vào.Nghe thấy Ken nói như vậy,đám người đó không khỏi sửng sốt.
- Ken...Là em thật sao???- Thiên Thiên như không tin vào tai mình.Liên tục lặp lại câu hỏi.Vừa nói,anh vừa chạy đến ôm lấy Ken.
- Chị...Chị ken...- Trân cũng không khỏi hoảng hốt.Người chị đã mất tích vào 5 năm trước của cô cuối cùng cũng đã trở về rồi sao???
Thiên Minh,Nhi,Trúc và Vy Vy thì đứng như trời chòng.Đây chính là Kenna Kai,chủ tịch của Death sao???Lại còn là đứa con gái cưng của Hoàng Kỳ nữa chứ.
Rời khỏi người của Ken,Thiên Thiên vui mừng nhìn chằm chằm vào cô.Anh đưa tay lên,định tháo bỏ lớp mặt nạ kia xuống thì cô giữ tay anh lại.
- Đừng...- Ken lạnh lùng nói.
- Ken...- Thiên Thiên gọi tên cô.
Không thèm để ý đến Thiên nữa,Ken đi đến trước mặt Trân,nhẹ nhàng ôm lấy cô,xoa xoa mái tóc của cô rồi nói:
- Xin lỗi vì bây giờ mới gặp em.Xin lỗi vì đã giấu em.- Ken tháo bỏ lớp võ lạnh lùng,mỉm cươi nhìn Trân.Trân từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ nên cô rất thương Trân.Cô chính là đang thay thế mẹ bảo bọc cho Trân.
Cô buông Trân ra,đi đến đối diện ông Kiệt rồi gằn giọng hỏi:
- Nhớ ra rồi chứ???Người ông đã giết chính là mẹ tôi.Nợ máu...phải trả bằng máu.Ông nợ tôi một,tôi lấy lại ông mười.Ông giết chết mẹ tôi,vậy thì tôi sẽ tru di tam tộc dòng họ ông.- Ken dùng đôi mắt đầu lửa nhìn một lượt tất cả mọi người.
Nói rồi,cô lấy từ trong túi áo khoác ra một con súng do chính tay mình thiết kế và chế tạo.Cô đưa mũi súng chĩa vào trán của ông Kiệt.Cô lên đạn,giây phút cô chuẩn bị kéo còi thì Thiên Thiên hét lên:
- Ken...Ken xin em mà,đừng làm vậy.Chấm dứt tất cả đi em.Đừng để hận thù làm mờ mắt nữa.- Thiên Thiên nắm lấy khẩu súng,nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Anh bỏ ra.- Ken gằn giọng,giật lấy khẩu súng ra khỏi tay Thiên.
- SUN.- Hắn đột nhiên nhìn Ken bằng ánh mắt dịu dàng,hắn gọi Ken bằng cái tên đó khiến Ken không khỏi sửng sốt.Cô dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn hắn.Hắn có thể nhận ra cô sao???
- Anh nhầm người rồi.- Ken lãnh đạm cười khuẩy nói.
- Không...Anh biết,em chính là Trương Gia Uyên.- Hắn khẳng định.Trong giọng nói mang vài phần yêu thương.
- Tôi nói không phải là không phải mà.- Ken bức xúc hét lên.
Xoạt...
Thiên Thiên ở đàng sau,từ từ tháo chiếc mặt nạ ra,khuôn mặt hoàn mĩ của nó được phô ra.Mọi người ngạc nhiên nhìn nó.Thật sự nó là Ken sao???
- Uyên...Uyên là Ken sao???- Trúc ngác nhiên đến mức lắp bắp nói.
- Đúng...Là tôi.Thì sao???- Nó căm phẫn nhìn hắn.- Chính ba anh đã đẩy tôi đến bước đường này.Tôi hận cả gia đình anh.- Nó vô vọng hét lên.
- Uyên...Ta đâu ó giết mẹ con.Con lầm rồi.- Ông Kiệt ngơ ngác nhìn nó nói.
- Vậy viên đnạ này sao lại ở chổ đó.Không phải là ông thì là ai hả???- Nó nhìn về phía ông Kiệt,chán ghét nói.
- Ta...
Đoàng....Đoàng....Đoàng...
Ông Kiệt chưa nói xong thì ba tiếng nổ lớn vang lên.Mọi người hoảng hốt nhìn về phía cổng của nghĩa trang.Nhi,Trân và Trúc thì nhanh chóng đến đỡ lấy Khôi,Long và Nguyên rồi đứng lên.Nhân lúc không ai để ý,Hưng đi đến cởi trói cho hắn.
Từ bên ngoài cổng,một đám cận vệ khoảng 300 tên tiến vào.Đằng sau đám cận vệ đó là một con xe màu đen.Trong xe,một ánh mắt lãnh băng vẫn chiếu về phía nó như muốn giết chết nó ngay lập tức.
Con xe chạy đến trước mặt nó rồi dừng ại.Từ trên xe,một người phụ nữ bước xuống.Bà ta mặc một bộ váy màu đen và đi một đôi đôi boot cao cũng màu đen luôn.Bà ta lãnh đạm nhìn nó rồi lại nhìn về phía Trân.
- Mẹ...- Vy Vy nhìn thấy bà ta liền hét lên.
- Xin chào mọi người.Đong đủ quá nhỉ.- Bà ta không thèm để ý đến Vy Vy mà nói.
- Cô là...- Ông Kiệt cố gắng nhớ lại.
- Trần Kiều Phương...Dương Long Tuấn Kiệt,còn nhớ tôi chứ???- Bà ta cười nhẹ rồi đi đến bên cạnh ông Kiệt,nhìn thẳng vào mắt ông nói.
- Cô...Cô...Trần Kiều Phương,tại sao cô lại ở đây???- Ông Kiệt nhớ ra bà ta liền hỏi.
- Tại sao ư???Tôi đến đây để kết liễu con nhỏ này.- Bà ta vừa nói vừa chĩa súng về phía nó.
Ánh mắt bà lạnh lẽo nhìn nó.Đôi mắt mang hàn ngàn tia chán ghét và khinh thường.Bà ta bóp còi,một tiếng nổ lớn vang lên làm chấn động toàn bộ nơi đó.
Đoàng...
Mọi người hốt hoảng nhìn vào người mà bà ta bắn.Người trung đạn không phải là nó mà là hắn.Chính hắn đã chạy đến,đỡ lấy viên đạn đó cho nó.Hắn từ từ ngã xuống mặt đất.Nó hoảng hốt đỡ lấy hắn,nước mắt nó rơi ra.
- PHI....- Nó cùng với ông Kiệt,bà Diana và tất cả mọi người hét lên.
- Anh làm sao vậy???Sao lại đỡ lấy viên đạn đó.Anh mau tỉnh dậy đi.- Nó ôm lấy hắn,vỗ vỗ vào má hắn,cố gắng gọi hắn.
- Moon...Moon à,con của mẹ.Đừng làm mẹ sợ mà con.- Bà Diana bị trói cùng ông Kiệt nhìn hắn đau đớn.Bà chính là đã nhớ lại tất cả.Dương Lâm Hoàng Phi chính là con trai yêu của bà.
- Mẹ...M..ẹ...Mẹ nh..ớ....lại...rồi sao.- Hắn nằm trong lòng nó,nhìn về phía bà Diana,mỉm cười nói.
- Phải...Phải...Mẹ nhớ rồi.Con...,con là con trai của mẹ.Đừng làm mẹ sợ mà con.Tỉnh lại đi mà.- Bà Diana khóc nấc lên.Ông Kiệt thấy vậy thì ôm bà và Key vào lòng.
- Em...Th..a...Tha...thứ....ch..o...cho ba anh...Đừng...làm...hạ...i..hại...họ...Xin em...Anh...yê..u..yêu...e..m...Đời này...anh chỉ yêu...mì..nh em.- Hắn khó nhọc nói.Vừa nói,hắn vừa lấy tay xoa xoa khuôn mặt nó.Đôi mắt hắn mệt mỏi nhắm lại.Hắn ngất đi.
- Anh...Anh tỉnh lại đi...Anh à...- Nó lay lay người hắn nhưng vô ích.
- Hahahaha...Vĩ đại quá nhỉ!!!Yên tâm,tao sẽ cho mày đi theo nó.- Bà Phương thâm độc cười lớn.
- Mẹ...Sao mẹ có thể???- Vy Vy đứng từ xa hét lên.
- Cô Phương,cô làm gì vậy???- Thiên Thiên ngơ ngác nhìn bà Phương,trong đầu anh xuất hiện hàng ngàn câu hỏi.
- Mày im đi.Hôm nay,chính tay tao sẽ giết chết con nhỏ này.- Bà Phương rít lên.
- Tại sao chứ???Ken là cháu của cô đấy.- Thiên Thiên lắc đầu.Có ai làm ơn nói cho anh biết,chuyện gì đang xảy ra không???
- Cháu hả???Hahahaha...Nực cười.Tao không có loại cháu như nó.- Bà Phương dí mạnh khẩu súng vào mi tâm của nó.
- Ý bà là sao???- Nó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà Phương.Cố gắng tìm câu trả lời.
- Đến nước này rồi,tao cũng không dấu diếm gì nữa.Thực ra,mẹ mày là do tao giết.Lâm Khã Băng,nghe cho rõ đây,tao đã yêu Kiệt.Yêu Kiệt trước mày.Nhưng...Kiệt lại từ chối tình cảm của tao mà đến với mày.Sau đó,tao nhường,tao từ bỏ để Kiệt được sống hạnh phúc.- Nói đến đây,đột nhiên nước mắt của bà Phương rơi xuống.
- Tao quay sang yêu Hoàng Kỳ,chính là ba của mày đấy,Ken.Nhưng rồi lại bị mẹ mày cướp mất.Tại sao???Tại sao tất cả những thứ tao có đều lần lượt bị cướp đi.Tao hận,tao thưc sự rất hận.Sau khi biết,Kỳ có một người em trai tên Hoàng Huy,tao đã tiếp cận ông ta và cưới ông ta để trả thù Hoàng Kỳ.Mày biết không,trước khi cười Hoàng Huy,tao đã bị cưỡng hiếp.Sau đó,tao sinh ra Vy Vy.Tao hận,thực sự hận ông trời vì đã làm như vậy với tao.Cho nên,tao giết mẹ mày.Tao không được hạnh phúc thì Bảo Nguyên (mẹ ruột của nó) cũng không được.- Bà ta cười như một tên điên trốn trại,vừa nói,bà vừa nhìn về phía Vy Vy đầy căm phẫn.
Nghe vậy,Vy Vy ngã khụy xuống đất.Hóa ra,cô chính là một đứa con hoang.Thiên Minh thấy vậy thì vội àng đỡ lấy cô và ôm cô vào lòng,nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô,trấn an cô.
- Nhưng vì Hoàng Huy yêu tao nên ông ta chấp nhận nuôi Vy Vy.Sau đó,tao cùng ông ta sinh ra một đứa con nữa.Người đó là Bảo Trân.- Bà ta mỉm cười hạnh phúc khi nhắc đến Trân.
- Tôi...Tôi...Tôi không phải con bà.Bà nói dối.- Trân liên tục lắc đầu phủ nhận.Cô không tin.Cô là con của Hoàng Kỳ và Trịnh Bảo Nguyên,không phải con bà ta.
- Cho dù con có phủ nhận như thế nào thì con vẫn là con của ta.- Bà Phương đau lòng bước từng bước về phía Trân,nắm lấy tay cô,nhẹ nhàng nói.
- Không...Không...Bà đừng nói nữa.Tôi không phải con bà.Không phải.- Trân khóc lớn,cô vẫn không ngừng lắc đầu.
Thấy Trân hoảng loạn như vậy,Gia Long vội vàng chạy đến đẫy bà ta ra rồi ôm lấy cô.Tìm được hơi ấm quen thuộc,Trân yên tâm dựa vào người anh.
Bà ta thấy vậy thì mỉm cười xót xa,con gái của bà không nhận bà.Đáng đời lắm.Bà rời mắt khỏi Trân,quay về phía nó,tiếp tục nói.
- Vì muốn đảm bảo cuộc sống của Trân thật giảu sang.Tao đã bỏ Trân trước cổng nhà Hoàng Kỳ.Vì ông ta nhất định sẽ nuôi nó.Nhưng,vì mày,vì yêu thương mày nên Hoàng Kỳ và Thiên Thiên không thèm để ý đến Trân.Vì dù sao,mày cũng là con ruột mà.Tao ghét mày,Vì thế,tao đã tìm cơ hội để giết chết mày.- Bà ta nghiến răng ken két nhìn nó đầy căm phẫn.
Nó và Thiên Thiên nghe những gì bà ta nói thì tức giận đến tim mặt.
- Bà...Bà thật độc ác.Thì ra chính bà đã giết chết mẹ và em gái tôi.- Thiên Thiên rít lên.
- Phải...Thì đã sao.Mày...Hahahaha...Mày có muôn biết,vì sao viên đạn R.I.P lại có mặt ở hiện trường vụ sát hại mẹ mày không???Thực ra,Dương Long Tuấn Kiệt là người đã cứu mày.Ông ta đi ngang qua,đúng lúc thấy người của tao chuản bị giết mày nên ông ta dùng khẩu súng có viên đạn đó để cứu mày.Nếu không,mày làm sao thoát được.- Bà ta nhếch môi nói.
- Bà...Aaaaaaaa...Tôi sẽ không dể cho bà sống.- Cơn giận của nó đã đạt tới đỉnh điểm.Nó đặt hắn nằm xuống,nắm chặt lấy khẩu súng trong tay rồi chỉa về phía bà Phương.Đôi mắt nó hằn lên hàng ngàn tia hận thù.Nếu ánh mắt có thể giết người thì bà Phương đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.
Đoàng...
Phát súng đầu tiên được nổ ra,Vy Vy ngã khụy xuống.
- Tại sao???Tại sao mày lại đỡ đạn cho tao???- Bà Phương hoảng loạn nhìn Vy Vy.Chính Vy Vy đã đỡ đạn cho bà.Tại sao chứ???Từ đầu đến cuối,bà luôn đối xử tệ bạc với Vy mà.
- Mẹ...ọc ọc...Mẹ...Con yêu mẹ...Cảm ơn vì đã chấp nhận con.Con biết mẹ không ghét con...Mẹ chỉ cấm thấy dơ bẩn vì con là ác mộng của mẹ thôi...Con biết,mẹ rất thương con mà đúng không???...Con yêu mẹ...- Nói xòn ba chữ cuối cùng,Vy Vy liền tắt thở.
- Vy Vy...- Bà Phương đau đớn hét lên.
Đoàng...Đoàng...Đoàng...
Ba phát súng liên tiếp được nổ ra.Bà Phương đau đớn nhìn chằm chằm vào họng súng đó.Người bắn không phải là nó mà chính là Trân.Cô run run buông khẩu súng xuống.Cả người như không còn một chút sức lực nào nữa.
- Viên thứ nhất,tôi bắn vì chị gái tôi Hoàng Vy Vy.Chị ấy sao có thể vì người như bà mà chết chứ.Viên thứ hai,tôi bắn vì mẹ Bảo Nguyên,bà thật độc ác.Viên thứ ba,tôi bắn bà vì tôi.Tại sao tôi lại được sinh ra từ trong bụng của bà chứ.- Trân nhìn bà Phương đang hấp hối bằng đôi mắt căm phẫn,cô hét lên.
- Bảo...Bảo...Trân...Mẹ...Mẹ xin lỗi...
Nói xong,bà Phương cũng đã đi theo Vy Vy.Đám cận vệ tháy vậy thì vội vàng hạ súng,quỳ xuống trước tất cả mọi người.Trân khóc nấc lên.Vì dù sao,bà ta cũng là mẹ của cô.Dù cô có phủ nhận thế nào thì bà ta vẫn là mẹ của cô.Chính tay cô đã giết ba ta.Gia Long nhẹ nhàng đi đến ôm lấy Trân,ốm lấy bờ vai đang run run lên của cô.
- Đừng sợ...Tất cả...Đã kết thúc rồi.
-----------------END CHAPTER 73---------------