Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 156: Tranh đoạt lợi ích


Chương trước Chương tiếp

Dưới sự cố ý truyền bá và xúi giục của Nhạc thị - vợ của Dương Tích Thiện, tin tức Dương Nguyên Khánh có được một ngàn mẫu đất ở Kính Dương rất nhanh liền truyền khắp Dương phủ. Mấy thứ giống như đất đai và nhà cửa đều thuộc dạng bất động sản, có thể truyền cho con cháu, cho tới bây giờ vẫn luôn bị mọi người nhìn chăm chú.

Mỗi người đều hy vọng đạt được đất đai và bất động sản, nhưng lại e ngại quy định của gia tộc. Hy vọng của bọn họ đều chỉ là giấc mộng, nhưng trong lòng mỗi người lại là sự cân bằng, bất hoạn quả, hoạn bất quân*. Khi việc Dương Nguyên Khánh có được một ngàn mẫu đất, hơn nữa lại là khu đất phì nhiêu nhất truyền đến tai mọi người, cho dù là người khoan dung nhất cũng không thể chịu đựng được. Chuyện này như một mồi lửa, châm lên sự bất mãn và phẫn nộ trong lòng mọi người đối với Dương Nguyên Khánh.

* Bất hoạn quả, hoạn bất quân – Khổng tử: không lo ít chỉ lo không đều.

Sự bất mãn này đã có từ lâu rồi, một gia tộc khổng lồ, mỗi người đều có suy nghĩ vì riêng bản thân mình, mỗi người đều muốn đạt được thật nhiều lợi ích, mỗi người đều hy vọng con cái của chính mình có thể có được thật nhiều cơ hội. Mỗi người đều đang tranh thủ, dưới tình huống như vậy, phải dùng một kiểu quy định được tập thể tán thành để trói buộc dục vọng riêng của mọi người. Chuyện này không chỉ có ở Dương gia, bất luận là gia tộc nào cũng đều phải làm như vậy, thậm chí kể cả một quốc gia quy định này là đích thứ trưởng ấu, phân biệt đối xử. Dưới sự trói buộc của các quy định này, mỗi người đều sống theo khuôn phép cũ, kiên nhẫn chờ, yên tâm thoải mái mà thu hoạch một phần thuộc về mình, trong gia tộc cũng rất yên ắng.

Nhưng khi kẻ ngoại tộc Dương Nguyên Khánh xâm nhập vào gia tộc, liền khiến mọi người cảm thấy bất an. Hắn đã rời khỏi gia tộc lâu lắm rồi, đã hoàn toàn tự do bên ngoài hệ thống phân phối của gia tộc. Hơn nữa thân phận của hắn từ nhỏ đã bị người ta lên án, ngay cả con vợ kế cũng xem thường hắn.

Hắn ở bên ngoài năm năm, tất cả mọi người đã lãng quên hắn. Khi hắn đột nhiên xâm nhập vào gia tộc, đầu tiên liền đạt được đãi ngộ dành cho con trai trưởng, một mình mà lấy được một khu nhà riêng có bảy tám phòng, phá tan quy định phân phối của gia tộc. Chuyện này khiến tuyệt đại bộ phận lòng người trong gia tộc thấy không thoải mái, con trai trưởng cho rằng không xứng, con vợ kế cho rằng bất công.

Chuyện này giống như xếp hàng mua vé vậy. Tất cả mọi người xếp hàng cả đêm, chiếu theo trình tự trước sau mà chờ đợi. Nhưng lúc này đột nhiên một người chạy tới chen ngang, hơn nữa còn là chen vào vị trí thứ nhất và muốn mua được vé tốt nhất, nhiều nhất. Cứ như vậy, người phía sau cực khổ xếp hàng cả đêm tất nhiên sẽ phẫn nộ.

Nếu đây là thời loạn, một người có được sự mạnh mẽ phi phàm đạt được thật nhiều lợi ích, mọi người không thể dị nghị. Nhưng hiện tại không phải vậy. Hiện tại là thời khắc cường thịnh nhất của Đại Tùy, Dương Nguyên Khánh là một tướng ngoài biên ải, thân phận có vẻ không quan trọng gì.

- Các đệ nói chuyện này nên làm thế nào bây giờ?

Trong phòng, Dương Tích Thiện, Dương Vạn Thạch, Dương Nhân Hành, ba anh em đang khẩn cấp thương lượng đối sách. Dương Tích Thiện sau khi trải qua phong ba của Hạ Nhược Vân Nương năm năm trước, thì con người đã trở nên thông minh hơn rất nhiều. Ông ta phụ trách quản lý điền trang của gia tộc, kỳ thật chỉ sau hai tháng ông ta đã phát hiện sự việc điền trang Kính Dương, chỉ có điều ông ta vẫn không dám nói. Ông ta biết phụ thân thiên vị đối với Dương Nguyên Khánh, sợ nói ra bị phụ thân quở trách.

Khi ông ta nghe nói phụ thân đi Lạc Dương phụ trách xây dựng kinh đô mới, một năm rưỡi nữa cũng chưa chắc đã về. Ông ta rốt cuộc không kìm nổi, lén nói chuyện này cho vợ, tiện đà truyền khắp toàn bộ phủ.

- Chuyện này tốt nhất nên xác nhận rõ ràng, rốt cuộc có hay không có chuyện này? Ta cũng chỉ nghĩ là lời đồn, không có chứng cớ.

Dương Tích Thiện khéo léo nói.

- Ta đã xác nhận rõ ràng, vừa rồi ta đã hỏi Dương Huyền Đỉnh, Huyền Đỉnh thừa nhận có chuyện này, cực kỳ chính xác, không sai.

Người nói chuyện chính là Dương Vạn Thạch, ông ta là người theo chủ trương phân chia ruộng đất nhất. Một khi phụ thân qua đời, đất đai trên danh nghĩa phụ thân sẽ rơi vào tay đại ca Dương Huyền Cảm, không tới phiên mấy anh em bọn họ. Tốt nhất khi phụ thân vẫn còn sống thì phân chia đất đai trước. Mà việc Dương Nguyên Khánh có được ngàn mẫu ruộng đất, ông ta liền cho rằng là cơ hội tốt nhất.

- Chuyện này bất kể như thế nào không thể không giải quyết, nếu phụ thân không công bằng, vậy gia tộc chúng ta coi như xong rồi. Chúng ta phải đoàn kết, cùng nhau công khai lên án việc này.

“Rầm!” một tiếng, Dương Hành Nhân đấm một đấm xuống bàn, giọng căm hận nói:

- Ngũ Ca nói đúng, nó là cháu thứ, chẳng lẽ con của chúng ta không phải là cháu thứ sao? Dựa vào cái gì đem đất đai tốt nhất cho nó. Chuyện này tuyệt không có thể bỏ qua, chúng ta không đi tìm Huyền Cảm, anh ta không giải quyết được, chúng ta đi tìm Tam thúc, nhờ Tam thúc đến chủ trì công đạo.

- Tam thúc có ở đây sao?

- Có! Vừa rồi ta thấy thúc ấy đã trở lại.

- Không bằng chúng ta gọi mấy người Huyền Minh, Huyền Thanh và Huyền Kính cùng nhau đi, mọi người cùng tìm Tam thúc đi!

Ba anh em Tích Thiện ra khỏi phòng, mọi người phân công nhau đi tìm người.

Ở trong một căn phòng khác, một phụ nữ rít gào lên với chồng,

- Một đứa con riêng mà còn có thể có được ruộng đất, vì sao chúng ta không có. Chàng tuy là con vợ kế, nhưng ít ra chàng còn mạnh hơn so với một đứa con riêng. Chàng phải đi, phải đi, cho dù không phải vì thiếp, cũng phải nghĩ cho năm đứa con trai của chúng ta. Bọn chúng sau khi lớn lên phải kết hôn, phải có đất, bọn chúng sẽ sống như thế nào? Chàng là phụ thân của bọn chúng, cần phải tranh giành đất đai cho bọn chúng, đây là trách nhiệm của chàng, chàng phải đi!

Người đàn ông đứng lên, xiết chặt nắm tay, thở ra một hơi thật dài,

- Đi là được chứ gì!

- Nhị lang, chàng có biết đi nơi nào không?

- Ta biết, ta đi tìm Tam thúc!

Trong một ngõ nhỏ, em trai kéo vạt áo anh cả, ấn ép dựa vào tường, nhìn vào mắt ông ta nói:

- Hắn chỉ là một thằng con riêng, lại có thể có được đến một ngàn mẫu đất vô cùng quý giá. Chúng ta là con trai trưởng, lại hai bàn tay trắng, đệ không thích đất, nhưng đệ muốn có sự tôn nghiêm, đệ muốn chủ gia tộc cho đệ một lý do. Đệ muốn đi, huynh cũng phải đi, nếu huynh yếu đuối, quy định của Dương gia sẽ bị hủy hoại, huynh nói, có đi hay không?

- Nhưng chủ gia tộc đã đi ra ngoài, đệ đã nghĩ tới chưa, chờ lão về, chúng ta biết ăn nói như thế nào?

- Chuyện này không thể trách chúng ta được, đây là ý kiến nhất trí của mọi người. Chủ gia tộc có thiên vị hắn, cũng không đến mức vì một thằng con riêng mà đối chọi lại toàn bộ gia tộc. Đại ca, huynh có đi hay không?

- Đệ nói đúng, chuyện này không thể trách chúng ta được!

Anh cả chầm chậm xiết chặt nắm tay,

- Chúng ta nếu như không kiên trì, thì còn gì là quy định nữa, ta đi!

- Đi tìm Tam thúc, bảo thúc ấy làm chủ cho chúng ta!

Dương Ước vừa mới quay về phủ. Ba anh em Dương gia, Dương Tố, Dương Thận, Dương Ước đều ở cùng nhau. Chỉ có điều bên trong tách riêng từng khu nhà. Khi Dương Tố không có ở nhà, sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc sẽ do Dương Ước làm chủ.

Lúc này, tâm trạng Dương Ước rất phiền muộn, về nhà liền nhốt mình trong thư phòng. Ông ta không muốn gặp ai, ông ta đang suy xét ăn nói với Thánh Thượng như thế nào. Ông ta muốn phái người truyền tin cho mọi người, trưng cầu ý kiến, nhưng chuyện này ông ta lại làm không nổi. Ngày mai lại sẽ có bốn mươi mấy bản tấu chương đưa lên, nếu đêm nay không cho Thánh Thượng một câu trả lời, ngày mai khẳng định tấu chương sẽ lại bị trả về. Như vậy là lần thứ ba rồi, quá tam ba bận, Thánh Thượng nhất định không tha cho ông ta. Nhưng muốn trừng trị được Dương Nguyên Khánh, ông ta lại không biết xuống tay từ đâu?

Dương Ước nhốt mình trong phòng với tâm sự buồn phiền, nhưng ông ta lại không biết rằng, hôm nay trong phủ đã xảy ra đại sự.

Bên ngoài truyền đến một tiếng la hét ầm ĩ, khiến Dương Ước bừng tỉnh từ trong trầm tư. Ngay sau đó một bà quản gia ở cửa bẩm báo,

- Lão gia, mấy vị công tử Huyền Kính tụ tập ở bên ngoài, nói có sự việc trọng đại muốn gặp lão gia.

- Có sự việc gì trọng đại?

Dương Ước vô cùng không kiên nhẫn, hỏi.

- Không biết ạ. Có đến hai mươi mấy người! Đều là công tử các chi ạ.

Dương Ước có chút sửng sốt. Đến đây hai mươi mấy người, ông ta cũng có chút kỳ quái, liền đứng lên đi về phía sân trước. Trong sân trước quả nhiên có hai mươi mấy người tụ tập, kể cả mấy đứa con trai của ông ta cũng đến đây.

- Huyền Minh, xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người vừa quay đầu lại, nhìn thấy Dương Ước đã đi ra, lập tức yên tĩnh lại. Con cả của Dương Ước là Dương Huyền Minh tiến lên thi lễ, nói:

- Phụ thân. Đã xảy ra một sự việc làm cho người ta cực kỳ phẫn nộ, mọi người trong lòng bất bình, muốn mời phụ thân chủ trì công đạo.

- Chuyện gì?

- Là như thế này, con trai của Huyền Cảm là Dương Nguyên Khánh, không biết vì duyên cớ gì, điền trang Kính Dương huộc loại tốt nhất không ngờ bị Dương Nguyên Khánh lấy đi, trở thành tài sản cá nhân của nó. Mọi người cảm thấy rất không công bằng, yêu cầu điều tra việc này, cho mọi người một lẽ phải.

Dương Ước lại sửng sốt, không ngờ chuyện này ông ta cũng không biết. Lập tức trong lòng ông ta sáng ngời, đây quả thực chính là ông trời giúp ông ta. Ông ta đang phát sầu vì tìm không được cớ nào để trừng trị Dương Nguyên Khánh, tự dưng, cái cớ lập tức được đưa đến tận cửa, đây là ý trời.

Ánh mắt ông ta đảo qua, thấy Dương Huyền Đỉnh quản lý các sự vụ của gia tộc đã ở đây, liền lập tức hỏi ông ta:

- Huyền Đỉnh, việc này là thật sao?

Dương Huyền Đỉnh khom người nói:

- Quả thật là có chuyện này, hai tháng trước, phụ thân ra lệnh cho cháu chuyển điền trang Kính Dương kia cho Nguyên Khánh. Cuối cùng là do nguyên nhân gì, phụ thân lại không nói.

Dương Ước do dự một chút, không ngờ là đại ca cho hắn. Chuyện này hơi phiền toái, ông ta biết đại ca làm như vậy tất có duyên cớ. Nhưng đại ca hiện tại lại ở Lạc Dương, nhất thời không thể nào đối chứng.

Nếu ông ta lợi dụng dùng chuyện này làm đề tài, nếu chẳng may đại ca có mục đích gì, ngược lại sẽ lợn lành chữa thành lợn què. Ý niệm liền thay đổi, ông ta cảm thấy tự mình cũng có thể giải thích với đại ca, mọi người bị tình cảm quần chúng kích thích phẫn nộ, xử lý chậm trễ, sẽ làm gia tộc huyên náo không yên.

Mấu chốt là chuyện này liên quan đến Dương Nguyên Khánh, Dương Ước nhớ tới lời nói của Thánh Thượng với chính mình, trong lòng ông ta bị một phen sợ hãi. Rốt cục ông ta quyết định, vì địa vị của chính mình tại triều đình, ông ta quyết định trả bất cứ giá nào.

- Như vậy đi! Mọi người đến phòng chính tổ chức một cuộc họp, thương lượng một chút.

Ông ta lại nói với Dương Huyền Đỉnh:

- Đi tìm Dương Nguyên Khánh đến, ta muốn đích thân hỏi nó.

- Tam thúc, hình như Dương Nguyên Khánh đã dọn ra ngoài, phòng của nó không có đồ đạc gì.

- Đã dọn ra ngoài!

Lông mày Dương Ước nhăn thành một đường. Ngay chính ông ta còn không dọn ra ngoài, hắn chỉ là một cháu thứ, cũng dám thoát ly gia tộc sao?

- Phái người tìm nó trở về, nhanh đi!

Dương Huyền Đỉnh bất đắc dĩ, đành phải phái người đi tìm Dương Nguyên Khánh. Dương Ước lại nói với Dương Huyền Kính:

- Huyền Kính, mời cả phụ thân cháu đến, mặt khác còn có Huyền Cảm, Tích Thiện, cháu đi xem đi, cũng mời cả đại ca cháu đến.

Chỉ bảo xong xuôi từng người, mọi người cùng nhau đi về hướng phòng chính.

Dương Huyền Cảm ở trong phòng, Dương Vanh cũng đã trở lại. Dưới sự bày mưu đặt kế của mẫu thân, y mang đến áp lực mới cho phụ thân.

- Phụ thân, Tề vương điện hạ bảo con chuyển lời tới phụ thân, thù hận giữa ông ta và Dương Nguyên Khánh đã không thể hóa giải, nhưng ông ta không định chuyển thù hận đó lên người phụ thân.

- Vậy ông ta muốn ta làm sao bây giờ?

Dương Huyền Cảm lạnh lùng hỏi.

- Con cũng đã hỏi Tề vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Vậy ông ta nói như thế nào?

- Ông ta nói nên như thế nào phụ thân tự mình hiểu rõ trong lòng.

- Nói gì vậy, trong lòng ta chẳng rõ chuyện gì cả!

Dương Huyền Cảm bỗng nhiên buồn bực rống lên, Trịnh phu nhân vội vàng khuyên nhủ:

- Lão gia, lão gia tức giận con chuyện gì, con nó đã chịu đủ tức giận ở Tề vương bên kia rồi, trở về còn phải chịu cơn tức giận của lão gia sao, ai da!

Trịnh phu nhân nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho con trai, Dương Vanh chậm rãi lui xuống.

Dương Huyền Cảm trong lòng phiền muộn dị thường, chuyện đấu đá nhau bên trong gia tộc khiến đầu ông ta phình to như một cái thùng. Theo lý, ông ta là con cả, chuyện tranh giành trong gia tộc như thế này cần phải do ông ta đứng ra, bày tỏ thái độ hòa giải. Nhưng vấn đề là, đương sự lại là con của ông ta, bảo ông ta giảng hòa như thế nào, làm không tốt sẽ bức Nguyên Khánh đi, bảo ông ta ăn nói với phụ thân như thế nào.

Dương Huyền Cảm dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không nói một lời. Trịnh phu nhân thì ở bên cạnh lặp đi lặp lại khuyên bảo ông ta.

- Lão gia, không phải thiếp khắc nghiệt, thiếp có thể không quan tâm đến chuyện đất đai, nhưng chuyện khác thì khiến thiếp thật sự bất mãn. Thật sự là phụ thân rất chiều chuộng Nguyên Khánh, lão gia xem nó hồi kinh mấy tháng mà đã làm những chuyện gì? Một nhà Hạ Nhược Bật vì nó mà bị giết, đắc tội với quý tộc Quan Lũng, đắc tội Tề vương. Bây giờ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng hận nó. Nếu chỉ là nó đắc tội với người khác thì đành thôi, nhưng vấn đề hiện tại là nó làm liên lụy tới con thiếp, con đường làm quan của Tuấn nhi làm sao bây giờ? Còn có Vanh nhi, nó làm việc ở Tề vương phủ, lão gia có thể tưởng tượng áp lực mà nó phải chịu không. Đứa con vợ kế kia chính là sao chổi, phải nghiêm trị, lần này thiếp không để lão gia lại che chở cho nó, lần này lão gia nhất định phải nghe thiếp.

Dương Huyền Cảm sau một lúc lâu thở dài nói:

- Phu nhân bảo ta phải làm sao bây giờ? Dù sao nó cũng là con ta, đến khi phụ thân trở về, ta biết ăn nói với phụ như thế nào?

- Nhưng lão gia định ăn nói như thế nào với người trong gia tộc? Hiện tại tất cả mọi người đều bất mãn cực độ đối với nó, nếu như lão gia thiên vị nó, về sau lão gia tiếp nhận vị trí chủ gia tộc từ phụ thân, xem lão gia quản lý gia tộc như thế nào? Lão gia vốn không có uy tín trong gia tộc, lão gia, thiếp cũng xuất thân từ gia đình giàu có, thiếp biết, gia tộc quan trọng hơn nó nhiều lắm.

Lời nói của vợ đập thật mạnh vào trong lòng Dương Huyền Cảm. Một gia tộc quả thật quan trọng hơn rất nhiều so với một đứa con vợ kế, nó chầm chậm cúi đầu, không nói gì nữa.

Trịnh phu nhân liếc mắt nhìn chồng một cái, bà ta cũng biết không thể tạo áp lực quá lớn cho chồng, phải cho chồng một bậc thang, trong lòng bà ta đã có kế hoạch từ lâu.

- Thế như vậy đi! Thiếp cũng không để lão gia khó xử, hôm nay lão đến biệt viện tránh đi một chút, qua bên đó nghỉ ngơi cho tốt, thiếp sẽ sai vài đứa nha hoàn đi hầu hạ lão gia. Sự việc của Nguyên Khánh lão gia cũng đừng quan tâm, để gia tộc đi tính sổ với nó, thiếp phỏng chừng là phải trả lại đất đai. Vấn đề cũng không lớn, khi phụ thân trở về, lão gia cũng có thể nói bản thân bận rộn công việc, không biết chuyện này.

Dương Huyền Cảm có một khu biệt viện ở ao Khúc Giang, phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, là nơi nghỉ phép của nhà bọn họ. Dương Huyền Cảm bị vợ tạo áp lực, lại không muốn đắc tội với người trong gia tộc, nghĩ tới nghĩ lui, ông ta chỉ có thể tránh chuyện này đi. Ông ta chỉ thở dài, gật đầu nói:

- Được rồi! Vậy nghe lời phu nhân, ta đến biệt viện tạm lánh. Phu nhân nói là Hồng Lư Tự có việc, ta bận chuyện công vụ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nói ta biết việc này, ta hoàn toàn không biết gì đối với việc này.

Vừa dứt lời, cửa bên ngoài sân liền truyền đến giọng nói của Dương Tích Thiện,

- Đại ca, phòng chính tổ chức họp, Tam thúc mời huynh đến!

Dương Huyền Cảm sợ tới mức liên tục xua tay, nhỏ giọng nói với vợ:

- Phu nhân nói là ta đã đi rồi!

Trịnh phu nhân đi ra sân, cười nói với Dương Tích Thiện:

- Thực không may! Vừa rồi người của Hồng Lư Tự tới, nói là sứ thần Đột Quyết xảy ra chuyện gì đó, đại ca đệ liền đến xử lý rồi, mới vừa đi không bao lâu.

- Như vậy à! Vậy thôi, đã quấy rầy đại tẩu rồi.

- Không có gì, sau này thỉnh thoảng đến ngồi chơi nhé!

Dương Tích Thiện đi rồi, Dương Huyền Cảm liền lập tức thu dọn một ít đồ đạc, ngồi xe ngựa rời khỏi Dương phủ, đi về phía biệt viện Khúc Trì.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...