Thề Nguyền
Chương 64
Tuy Thanh Huyền và Thiên Sắc chỉ vừa hiểu chữ tình, nhưng tình nồng nàn lòng say đắm, hai người lưu luyến bên nhau hết lần này đến lần khác cho đến khi ngọn lửa tình bùng lên mãnh liệt nhất. Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ vì quá mệt mỏi Thiên Sắc không gắng gượng được nữa mới chìm vào giấc ngủ, đôi cánh chim rực lửa đột ngột hiện ra sau lưng lúc nãy đã biến thành hai vết đỏ dài trên làn da trắng mịn. Thanh Huyền rất hiếu kỳ với đôi cánh kia, hắn vươn ngón tay cẩn thận vuốt ve nhưng lại không cảm nhận được. Thanh Huyền vươn tay ôm nàng, bao bọc lấy nàng như một cái kén tằm, có thể xem như giấc mộng xuân mấy năm nay luôn quấy nhiễu hắn giờ đã viên mãn.
Nhưng mà, thật lâu sau Thanh Huyền vẫn không ngủ được. Tâm trạng của hắn rất phức tạp, hắn hưng phấn vì giấc mơ đã trở thành sự thật, nhưng nỗi nghi ngờ giờ đây ngày càng lớn hơn. Hắn không hiểu vì sao Thiên Sắc đột ngột đổi tính, lúc trước lạnh lùng hờ hững, còn giờ lại nhiệt tình như lửa. Nếu bí mật nằm trong tách trà kia, vậy rốt cuộc là ai đã giở trò? Người đó có âm mưu gì?
Khi suy xét kỹ càng vấn đề này, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Bán Hạ.
vì trước đó Bán Hạ bặt vô âm tín, bây giờ người lại đột ngột xuất hiện, thần sắc, hành động đều rất lạ lùng, đáng nghi. Nhưng nếu tất cả mọi chuyện là Bán Hạ làm, theo lương tâm mà nói, hắn quả thật không biết Bán Hạ đang tính toán điều gì?
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn rất cảm kích Bán Hạ, vì hắn cứ tưởng hắn còn phải mất một quãng thời gian kì kèo với Thiên Sắc, nhưng không thể đoán rằng hắn lại nhận được một niềm vui bất ngờ như vậy. Bây giờ, Thiên Sắc đã là người của hắn, cho dù có mười kẻ mặt dày mày dạn như Phong Cẩm tới đây hắn cũng chấp hết.
Ai có thể cướp đi Thiên Sắc của hắn chứ?
Nghĩ thế, hắn rất đắc ý, khẽ xoay người hắn phát hiện vì cảm thấy lạnh nên Thiên Sắc co người lại trong lòng hắn, bám chặt lấy hắn, trong khoảnh khắc đó ý muốn bảo vệ nàng bất chợt trào dâng trong lòng, hắn vươn tay ôm nàng chặt thêm.
Thật ra, việc Thiên Sắc nhiệt tình thế này càng tốt, nàng lạnh lùng lãnh đạm với người khác, chỉ nhiệt tình với mình hắn là đủ rồi…
Hắn thấy rất hài lòng nhắm mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ, hắn gặp một giấc mơ.
Trong mơ, hình như có gì đó rất lạ lùng, rõ ràng hắn trông thấy một nam tử đang ngồi nhập định giữa trời băng đất tuyết, bóng dáng người đó rất mờ ảo, nhưng lòng hắn lại dâng lên cảm giác lạ lùng tựa như người nam tử kia chính là hắn.
Xung quanh tuyết bay gió thét, nhưng nam tử kia dường như không thấy lạnh, người đó chậm rãi nhắm mắt lại, nét mặt bình thản. Đột nhiên, một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống vừa đúng rơi vào trong vạt áo nam tử. Người đó khẽ mở mắt ra, phát hiện quả cầu lửa đó là một con chim tước đóng băng đang hấp hối.
Có lẽ vì gió tuyết quá to, trời quá lạnh, con chim tước dù co rúm cơ thể lại để chống lạnh nhưng vẫn không thể đỡ hơn chút nào, tuyết đọng ngày càng nhiều đã bẻ gãy nhánh cây nó đang đậu, với nó mà nói việc đó là trời long đất lở, nó bị rơi xuống dưới. Nam tử khẽ mỉm cười, không hề nhúc nhích, rồi nhẹ nhàng khép mắt lại.
Quả là may mắn vì con chim tước đã rơi vào vạt áo hắn, nếu nó rơi xuống tuyết cho dù không ngã chết cũng sẽ bị tuyết vùi lấp. Con chim tước kia không ồn ào, ầm ĩ như các loài chim khác, nó im lặng dựa vào ngực hắn, sưởi ấm cơ thể nó bằng nhiệt độ cơ thể hắn.
Chẳng ai biết nam tử này sẽ nhập định bao lâu trong gió tuyết, tóm lại khi con chim tước kia chui ra khỏi vạt áo của hắn cũng là lúc băng tan tuyết rã, xuân về hoa nở.
Cho đến khi con chim tước kia cất cánh bay đi, nam tử mới khẽ cười rồi mở mắt…
Trong tích tắc đó, Thanh Huyền cũng mở choàng mắt ra.
Ánh mặt trời vàng rực chiếu qua song cửa sổ, quả hơi chói mắt. Khoảnh khắc ấy, trước mắt Thanh Huyền là một vùng trắng mờ ảo tựa như đang đứng trong trời băng đất tuyết, hắn hơi mơ màng không rõ mình đang ở trong giấc mơ hay là đang tỉnh táo. Tim hắn đập nhanh không rõ nguyên nhân, theo bản năng hắn siết chặt vòng tay, khi cảm nhận Thiên Sắc vẫn còn nằm trong lòng mình, hắn mới thoáng yên tâm. Sau đó, hắn hơi nhỏm người dậy ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Thiên Sắc, một cảm giác mãn nguyện khó nói nên lời ngập tràn cõi lòng, hắn cũng không để tâm đến giấc mơ kỳ lạ vừa gặp lúc nãy.
Trời đông hiếm khi có ánh nắng rực rỡ thế này, xem ra mặt trời đã lên cao. Thanh Huyền ngắm nhìn dáng ngủ say sưa của Thiên Sắc, hắn thầm cười xấu xa, có lẽ tối qua hắn khiến nàng mệt mỏi quá rồi. Đoán rằng sau khi tỉnh dậy nàng sẽ muốn tắm rửa, chải đầu, hắn bèn theo thói quen hằng ngày hầu hạ nàng, lén lút đứng dậy muốn chuẩn bị một ít nước ấm.
Nhưng không ngờ, sau khi Thanh Huyền chỉnh trang ổn thỏa bước ra khỏi cửa thì bắt gặp Bán Hạ ở ngoài phòng.
Bán Hạ đứng khoanh tay dường như đang say sưa ngắm nhìn đóa mai trong vườn. Ánh mặt trời ấm áp ngày đông chiếu xuống người y tỏa ra quầng sáng rực rỡ, khiến cả đóa hoa mai dưới tuyết dường như cũng thấy xấu hổ mà phơn phớt hồng.
“Ngươi dậy rồi?” Tuy không quay đầu nhưng Bán Hạ lại lên tiếng trước như có mắt sau lưng vậy, y không hề hoang mang, thần sắc thong dong, giọng nói trầm thấp vang trong sân viện yên tĩnh nghe rất rõ ràng: “Vào trong ngủ cùng Thiên Sắc thêm một lát, ta đã dặn người chuẩn bị nước ấm, sẽ đưa đến ngay.”
Hai chữ “ngủ cùng” của Bán Hạ làm Thanh Huyền nghẹn lại, vốn hắn cảm thấy hơi chột dạ vì lần đầu làm chuyện xấu, bây giờ cảm giác đó đã tan tành mây khói, có chăng là sự ngượng ngùng khó thốt nên lời.
Xem qua, Bán Hạ đã biết rõ sự tình.
“Bán Hạ sư bá, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Là tò mò hay là nghi hoặc cũng được, tóm lại Thanh Huyền thấy ý đồ của Bán Hạ rất khó hiểu, hắn bèn bước lên trước định hỏi kỹ càng: “Sư phụ con vì sao người lại…” trong tích tắc có thứ gì đó chợt lướt qua đầu hắn, Thanh Huyền bỗng nhớ lại Thiên Sắc tối qua vừa nhiệt tình vừa quyến rũ lòng người. Bất giác tơ lòng run lên, cảm xúc rung động ẩn sâu trong hồn phách lập tức trào dâng. Hắn không biết dùng từ nào để hình dung, cũng không muốn kể lại tỉ mỉ chuyện bí mật của mình, hắn khẽ ho che giấu rồi mới hỏi một câu không quá rõ ràng: “Vì sao sư phụ lại khác hẳn ngày thường?”
Lúc này Bán Hạ mới xoay người lại: “Nàng đắc đạo từ yêu thân, mặc dù đã phi thăng thành tiên nhưng vẫn còn chút yêu tính ẩn giấu, một khi phá giới ăn mặn thì sẽ bộc lộ bản tính.” Tuy rằng đang nói tới chuyện của Thiên Sắc, nhưng ánh mắt Bán Hạ nhìn Thanh Huyền rất kỳ dị, tựa như lần đầu gặp một người xa lạ, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu người ta.
Thanh Huyền cũng cảm nhận được vẻ khác thường trong ánh mắt Bán Hạ, hắn biết bây giờ mình có truy cứu cũng chẳng ra chuyện gì. Nhưng mà, người hắn quan tâm tâm nhất đương nhiên là Thiên Sắc, hắn không hiểu “Phá giới” mà Bán Hạ nói là gì: “Phá giới ăn mặn?”
Suy ngẫm kỹ, xưa nay sư phụ rất cẩn thật việc ăn uống, người không đụng tới thức ăn trần gian, chỉ có một lần ngoại lệ đó là hạt hướng dương mà Tố Bạch cô nương đưa tới.
Nếu nói tới cơ hội phá giới ăn mặn, như vậy chỉ có chén trà Tố Bạch dâng lên cho Thiên Sắc.
Như nhìn thấu suy nghĩ của Thanh Huyền, Bán Hạ giải đáp thắc mắc của hắn: “Ta đã bỏ một giọt máu vào chén trà Tố Bạch dâng cho Thiên Sắc.” Nhưng mà, tuy y nói là mình làm nhưng lại không nói chủ nhân của giọt máu ấy là ai, Thanh Huyền đương nhiên sẽ không biết mục đích của y là gì.
“Nhưng tại sao…” Thanh Huyền còn muốn hỏi tiếp, nhưng Bán Hạ đã nâng tay ra dấu một cách lạnh lùng, y không cho hắn đặt câu hỏi nữa.
Đôi mắt Bán Hạ như bắt lấy hồn phách người khác, ngũ quan xưa nay ôn hòa, tao nhã bỗng rõ ràng góc cạnh, giọng nói trầm thấp như thần thánh, uy nghi không thể xâm phạm: “Đừng hỏi nhiều, cũng đừng đi lung tung, có một số chuyện sau này ngươi sẽ hiểu.”
Giọng nói kia tuy nghiêm trang nhưng ngữ điệu lại lạnh nhạt không chút cảm xúc khiến Thanh Huyền bất giác rùng mình. Tuy hắn vẫn rất nghi ngờ nhưng nếu tiếp tục truy vấn thì chẳng khác nào đã được món hời mà còn đi rêu rao, rơi vào đường cùng hắn đành phải lúng túng đáp vâng rồi xoay người về phòng ngủ.
Nghi ngờ trong lòng sôi trào như bọt khí, Thanh Huyền cẩn thận suy xét các mối liên hệ, một dự cảm xấu chợt dâng lên trong lòng. Thanh Huyền cảm thấy, dường như hắn và Thiên Sắc đã bị kéo vào một cái bẫy lớn, nhưng lại không biết điều nguy hiểm trong cạm bẫy kia.
Dù thế nào đi nữa, cách tốt nhất bây giờ là rời xa tất cả quay về Yên sơn!
Ngắm nhìn Thiên Sắc nằm trên giường, một ý nghĩ xấu xa chợt lướt qua đầu, hắn khẽ cười đểu, sau đó quỳ xuống trước giường, cúi đầu, lưng thẳng tắp.
Khi Thanh Huyền đứng dậy thì Thiên Sắc đã tỉnh, có lẽ vì rời xa cơ thể ấm áp của hắn thì nàng đã thấy khó ngủ.
Đúng vậy, qua mấy ngàn năm sau khi bị Phong Cẩm bội bạc đây lần đầu tiên nàng có thể an tâm yên giấc.
Nhưng mà, sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn giữ tư thế cuộn người lại, không dám nhúc nhích. Chuyện đêm qua, nàng biết mình bị người khác gài phá giới ăn mặn, cho nên mới có thể vứt bỏ luân lý và đạo đức xưa nay mà chủ động với Thanh Huyền. Ký ức đêm qua ùn ùn ùa tới khiến nàng quẫn bách, mà hơi ấm và vòng tay của hắn vẫn quanh quất đâu đây, khiến nàng chẳng biết phải làm sao, chỉ đành nằm cuộn tròn cứng đờ ở đó.
Nghe tiếng mở cửa, Thiên Sắc chợt thấy căng thẳng, trong phút chốc tất cả cảm xúc lúng túng, xấu hổ, áy náy đồng loạt bùng lên. Nàng chỉ có thể bị động chờ hắn chạy tới bên mình như xưa nay, nhưng nàng thật không biết mình nên đáp lại thế nào.
Tuy nàng từng có ý định về Yên sơn thành thân với hắn, nhưng thật không ngờ lại nảy sinh chuyện đột ngột thế này. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, chuyện không nên có đều đã xảy ra, vậy thì bây giờ dù hắn có yêu cầu gì thì cũng đành chiều theo ý hắn.
Thiên Sắc cứng đờ người, bất an chờ đợi, nhưng qua rất lâu vẫn không nghe thấy âm thanh gì. Trong lúc kinh ngạc, nàng xoay người lại mới phát hiện Thanh Huyền khoác chiếc áo mỏng manh quỳ trước giường, đầu cúi xuống như đang sám hối!
Chẳng thể e dè thêm nữa, Thiên Sắc ngồi dậy, nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: “Thanh Huyền, ngươi quỳ làm gì?”
Thanh Huyền không đáp ngay, chỉ cúi thấp đầu, một lúc lâu sau giọng nói trầm thấp rầu rĩ vọng tới, ngữ điệu ngập tràn hối hận: “Hôm qua sư phụ say, Thanh Huyền bị ma ám… lỡ mạo phạm sư phụ… hủy mất danh tiết của sư phụ… Thanh Huyền biết tội mình phạm đáng chết vạn lần, không thể dung tha… xin sư phụ trách phạt!”
Thanh Huyền nói thế khiến Thiên Sắc dở khóc dở cười.
Rõ ràng là do nàng bất cẩn phá giới bộc lộ yêu tính, bây giờ sao lại thành Thanh Huyền bị ma ám?
Nếu muốn trách phạt…
Người bị phạt phải là nàng…
Thiên Sắc cười khổ đành thở dài bất đắc dĩ: “Nền đất lạnh lắm, cho dù ngươi có quỳ thêm một ngàn năm cũng chẳng ích gì, đứng lên đi.”
Vốn Thanh Huyền cúi đầu vì đang cười trộm, nhưng câu trả lời của nàng khiến hắn ngạc nhiên. Hắn tính vào lúc Thiên Sắc suy nghĩ cách trách phạt hoặc nàng không đáp lại thì hắn sẽ chua thêm một câu…: “Chi bằng phạt Thanh Huyền bạc đầu giai lão, mãi không xa rời sư phụ vậy.”
Nhưng không ngờ, Thiên Sắc lại trả lời như vậy, bỗng chốc hắn thấy hơi uất ức, Thanh Huyền ngẩng đầu đứng dậy, không nói không rằng, cởi sạch y phục rồi leo lên giường ôm chặt lấy Thiên Sắc.
Tuy đêm qua hai người còn thân mật hơn thế này, nhưng bây giờ yêu tính trong người Thiên Sắc đã biến mất nên đương nhiên không quen lắm với cử chỉ gần gũi giữa nam và nữ. Nàng bất an xoay người né tránh, nhưng bỗng cảm giác được cơ thể ấm áp của Thanh Huyền đang kề cận bên mình, bỗng chốc người nàng cứng đờ như xác chết.
Thanh Huyền không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Thiên Sắc không quen hành vi ngọt ngào tình tứ kiểu này, những lời lúc nãy là hắn muốn cho nàng một bậc thang leo xuống. Bây giờ, nhận ra vẻ mất tự nhiên của nàng, hắn không những không lùi lại mà còn xáp tới gần, châm dầu vào lửa: “Sư phụ, hôm qua có phải Thanh Huyền quá thô lỗ khiến người đau không?” Hắn kề sát bên nàng, học theo cách nàng mê hoặc hắn tối qua, đôi môi mỏng khẽ khàng trượt từ bờ vai lên chiếc gáy mảnh khảnh của nàng, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn thổi bùng lên ngọn lửa tình rực cháy.
Giờ phút này, Thiên Sắc cảm nhận thấy sự nhiệt tình của hắn, từng ngón tay nóng bỏng siết chặt thắt lưng nàng, như muốn ôm chặt nàng trong vòng ôm của hắn. Dần dà hơi thở nóng rẫy của hắn lướt qua gáy nàng vừa tê vừa nhột, nụ hôn phớt dần biến thành những cái mút mát quyến luyến, nồng nàn, khiến nàng chẳng biết làm sao chỉ có thể ngẩng đầu, nhắm mắt, run rẩy: “Thanh Huyền, đừng…” Hơi thở như run lên, cơ thể bị quấy nhiễu thổi bùng lên một ngọn lửa nóng rực, khiến nàng muốn vươn tay đẩy hắn ra, nhưng khi bàn tay vừa chạm vào cơ thể hắn, cảm xúc ấm áp đó khiến nàng do dự, chẳng biết mình nên đẩy hắn ra hay là theo bản năng ôm chặt lấy hắn.
May mà sự tra tấn ngọt ngào này không kéo dài lâu, khi hắn hôn lên vành tai nàng, hắn chợt dừng lại thì thầm bên tai nàng: “Sư phụ, sau này Thanh Huyền sẽ không gọi nàng là sư phụ nữa.”
Chẳng biết tại sao, nàng bất chợt nhớ lại cảnh tượng hắn bái nàng làm sư phụ, khi lần đầu tiên gọi nàng là “sư phụ” nét mặt hắn tràn ngập kính sợ, lòng nàng bất giác dâng lên cảm giác bối rối, áy náy và mặc cảm tội lỗi. “Vậy ngươi định gọi vi sư là gì?” Nàng chôn chặt tất cả cảm xúc của mình, khẽ cất tiếng: “Vi sư còn nhớ, khi vi sư giúp ngươi chữa thương ở Nhiễm Trù trấn năm xưa, ngươi từng nói vi sư đối xử với ngươi thật tốt giống hệt mẫu thân của ngươi.”
Có điều, khi đó nàng không thể ngờ rằng chỉ qua vài năm, chàng thiếu niên tuấn tú ấy lại cố chấp yêu nàng như thế?
Khi đó, hắn bảo nàng giống mẫu thân của hắn, cho nên nàng vẫn chăm sóc, quan tâm và yêu thương hắn như một bậc trưởng bối, nhưng tình cảm này rốt cuộc đã biến chất từ bao giờ?
Vốn tưởng rằng giữa hai người là tình cảm thầy trò, nhưng từ khi nào lại biến thành tình yêu nam nữ?
Thanh Huyền không biết Thiên Sắc bây giờ đang xúc động nhớ lại, hắn ngẩn ngơ nhớ tới chút tính toán vụn vặt tự cho mình thông minh lúc trước, bất giác hắn dở khóc dở cười. Khi đó, hắn hiểu lầm vì tin đồn trong tứ hải bát hoang, hắn tưởng sư phụ có âm mưu bất chính với mình, hắn cảm thấy mình như người đi trên dây, bấp bênh lay lắt, lòng hắn lúc nào cũng sợ hãi bất an, nhưng tới hôm nay hắn vẫn còn phải lo sợ bất an…
Đúng!
Nỗi sợ hôm nay của hắn là sợ sư phụ không có âm mưu bất chính với mình!
“Nàng nghe nhầm chăng?” Hắn trơ mặt ra, ôm lấy nàng chậm rãi ngã xuống giường, nghĩ tới hai chữ “ngủ cùng” mà Bán Hạ nói, trái tim hắn nhộn nhạo khó kiềm chế, ánh mắt nóng bỏng tỏa ra và hơi thở ngắt quãng tỏ rõ rằng hắn không chỉ muốn “ngủ cùng” mà còn muốn làm thêm nhiều chuyện khác nữa, ngữ điệu của Thanh Huyền vừa trêu đùa vừa vô lại: “Rõ ràng lúc đó Thanh Huyền nói, nàng đối xử với Thanh Huyền thật tốt, giống hệt nương tử của ta.”
Sau đó, Thanh Huyền tuân theo tôn chỉ “Làm đồ đệ cũng chính là làm phu quân”, hoàn thành dặn dò của Bán Hạ mười phân vẹn mười!
******
Chờ đến khi tất cả chấm dứt cũng đã tới buổi trưa, thị nữ và nô bộc đã chuẩn bị xong nước ấm chờ ngoài cửa từ lâu, họ biết chuyện gì đang diễn ra bên trong cho nên yên lặng chờ đợi không dám quấy rầy.
Thanh Huyền là kẻ lần đầu nếm mùi tình ái, nhiệt huyết bừng bừng không biết tiết chế, cuối cùng là Thiên Sắc cảm thấy cứ thế này mãi thì không ổn, nên nàng không thể không nghiêm mặt, dùng khí thế của sư phụ lấy ánh mắt lặng lẽ răn dạy hắn, lúc đó hắn mới ấm ức mà ngừng lại.
Sau khi rửa mặt chải đầu, vì che giấu người khác, Thiên Sắc bèn biến thành Dụ Lan. Tuy nàng thấy hơi mệt nhưng lòng ngàn ngập nghi ngờ giống Thanh Huyền, Thiên Sắc ngay tức khắc đến tìm Bán Hạ hỏi rõ nguyên do.
Đó là sân viện yên lặng nhất trong Ninh An vương phủ, thật không ngờ lúc tìm thấy Bán Hạ, Thiên Sắc bất ngờ phát hiện Phong Cẩm cũng có mặt ở đó!
Lúc này, y đang đánh cờ với Bán Hạ.
Thấy Thiên Sắc và Thanh Huyền ra vào có đôi, thần sắc Phong Cẩm lại bình thản một cách đáng ngạc nhiên. Phong Cẩm nhặt một con cờ đen khẽ đặt trên bàn cờ, cất tiếng lạnh nhạt: “Hôm nay sư muội có thể đứng dậy được, xem ra cũng không tệ lắm.” Ngữ điệu thản nhiên nhưng lại khiến người có mặt cảm nhận được áp lực vô hình, ngầm trào phúng, cực kỳ khiêu khích.
Thiên Sắc xấu hổ, còn Thanh Huyền cũng tỏ vẻ không vui, cái người đó lại nhắc tới khúc mắc về hư vinh và tự tôn của nam giới.
Là ý gì đây?
Thấy Thanh Huyền sắp nổi bão, sẽ không tránh khỏi xưng đột với Phong Cẩm, Thiên Sắc cất tiếng chen ngang ra dấu bằng mắt với Thanh Huyền: “Ngươi về phòng trước đi, ta sẽ về ngay thôi.”
Thanh Huyền không muốn đi nên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Ở bên kia, Bán Hạ khẽ cười, lắc lắc đầu: “Thanh Huyền, tạm thời ngươi tránh đi một lát.” Y cúi mắt nhìn thế trận sát phạt, chiến hỏa vô hình trên bàn cờ, y che giấu cảm xúc vô cùng tốt: “Yên tâm đi, Bán Hạ sư bá sẽ giúp ngươi trông kỹ sư phụ ngươi, không để người khác bắt mất nàng đâu.”
Bị Bán Hạ ngầm trêu chọc, tuy Thanh Huyền không muốn Thiên Sắc ở cùng Phong Cẩm, nhưng cũng hiểu ba người này có chút ân oán cần giải quyết, bây giờ thân phận của hắn hơi xấu hổ ở lại quả thật không ổn, hắn nên hiểu chuyện rời đi mới phải.
“Đừng để ta chờ lâu.” Hắn bước đến thì thầm bên tai Thiên Sắc, sau đó hắn đi được một quãng rồi còn cố ý quay lại kéo Thiên Sắc một cái, mượn động tác này đáp trả khiêu khích của Phong Cẩm lúc nãy.
Phong Cẩm không lên tiếng, nhưng nét mặt đã dần khó coi.
Trên đường về phòng, Thanh Huyền hơi hối hận. Cho dù có chuyện lớn cần hắn tránh mặt nhưng cũng không nên tránh về phòng xa xôi vậy chứ?!
Hắn trở thành kẻ thành thật từ bao giờ vậy?
Nghĩ thế, hắn ngừng bước quay lại, tính tìm một chỗ gần đó chờ Thiên Sắc, cẩn thận canh chừng tên Phong Cẩm không có ý tốt kia thừa cơ đào tường khoét vách nhà hắn.
Vòng qua nhà thủy tạ, bước dọc theo hành lang, có hai thị nữ cười tủm tỉm bưng thức ăn ở đầu hành lang bên kia đi tới, họ vừa đi vừa trò chuyện vui cười.
“Tiểu ca đó ăn hết thật… Đại hôn hôm qua của Thế Tử, dù khách khứa đông như vậy nhưng không một ai giống y, ăn từ tối qua tới giờ vẫn chưa ngừng… Chẳng biết đã nhịn đói bao lâu rồi…”
“Muội xem đi, tuy y mặc vải thô nhưng trông rất tuấn tú… Theo ta thấy cũng không kém Cứ Phong thiếu gia bên cạnh Cửu Công chúa đâu…”
Nhắc tới “Cứ Phong” hai thị nữ lập tức phát hiện Thanh Huyền. Vì bây giờ Thanh Huyền đang dùng gương mặt của Cứ Phong nên hai thị nữ kia vừa trông thấy lập tức ngừng lời, cung kính hành lễ.
Thanh Huyền phất phất tay, không thèm quan tâm. Bây giờ, hắn chỉ nhớ đến mỗi Thiên Sắc sao còn tâm tư đi lo chuyện vặt vãnh này.
Hai thị nữ dần đi xa, nhưng đúng lúc này lời của một thị nữ xa xa vọng tới tuy không rõ lắm nhưng đã khiến Thanh Huyền như bị sét đánh ngang tai, kinh ngạc đờ ra tại chỗ.
“Có người hỏi tên, hỏi nhà tiểu ca đó, tiểu ca vẫn không đáp, chỉ vừa ăn vừa lặp lại hai chữ… thịt thịt gì đó… Xem ra, chẳng biết tiểu ca đó đã bao lâu chưa ăn thịt, đói đến khó coi như vậy…”
Thịt thịt?
Nhục Nhục?
Dòng suy nghĩ của Thanh Huyền đột ngột ngừng lại, đầu óc trống rỗng, hắn theo bản năng xoay người bước theo hai nàng thị nữ.
Nhục Nhục không rõ tung tích, sư phụ không cho hắn đi tìm và bảo rằng Nhục Nhục có vận mệnh của riêng nó. Thứ số mệnh này, Thanh Huyền hận không thể hiểu được, bây giờ thị nữ nhắc tới một thiếu niên, có phải là Nhục Nhục không?
Thanh Huyền theo chân hai thị nữ đến sân viện bày yến tiệc, quả nhiên có một thiếu niên đang ăn như hổ đói ở bên chồng chén bát ngổn ngang.
Vóc dáng của thiếu niên trông rất gầy gò, mái tóc rối bù, áo vải rộng thùng thình. Nhưng giờ phút này, thiếu niên không thèm để ý chuyện xung quanh, y không dùng đũa trúc mà dùng tay liên tục nhét thức ăn vào miệng, tựa như quỷ đói đầu thai, những người xung quanh nhìn mà nghẹn họng.
Bóng lưng kia chắc chắn không phải Nhục Nhục!
Thanh Huyền cực kỳ chắc chắn điều này.
Thiếu niên đó khoảng mười bốn mười lăm, mà Nhục Nhục là cậu bé ngốc chưa tới mười tuổi, hơn nữa Nhục Nhục trông tròn lủng tròn lẳng.
Đúng lúc Thanh Huyền thất vọng, thiếu niên kia vì ăn quá nhanh nên chiếc bánh bao trên tay rớt xuống đất lăn đến bên chân Thanh Huyền. Rõ ràng trên bàn còn rất nhiều bánh bao, nhưng thiếu niên kia dường như tiếc của, bèn quay người lại nhặt bánh bao nhét vào trong miệng.
Trong khoảnh khắc đó, Thanh Huyền nhìn tận mắt khuôn mặt thiếu niên tuấn tú này trông giống hệt Phó Vân Xuyên!
Thiếu niên này quả là Nhục Nhục.
Hết chương64