Thất Thân Làm Thiếp

Chương 9: Duy tâm trong vắt


Chương trước Chương tiếp

Bước vào thùng nước ấm, nàng chậm rãi thả mình xuống. Dòng nước ấm nhẹ nhàng làm sạch cơ thể nàng, mang lại cho nàng cảm giác thoải mái, thân thể thả lỏng, cảm giác khoan khoái theo dòng máu đi khắp cơ thể..

Không biết mười sáu năm trước đây nàng được hưởng bao nhiêu phúc phận mà giờ đây mọi tai ương lại cứ hướng phía nàng mà đến.

Liên tiếp, dồn dập hướng lên đầu nàng khiến nàng không thể nào ngước đầu lên được.

Trước mắt nàng như hiện lại sự việc vừa qua, ngồi trong bóng đêm nàng thả hồn mình suy nghĩ mông lung.

Mùi hoa lê thơm ngát trên mặt nước phả vào người nàng, hương thơm tràn ngập trong phòng, nhưng mùi thơm nồng quá khiến cho nàng không thể hô hấp được.

Ngâm mình trong nước nóng một hồi khiến cho toàn thân nàng nóng bừng, môi đỏ rực. nàng cảm giác khó thở – và nàng bỗng dưng muốn mình sẽ không còn thở nữa… Nàng muốn trầm mình.( tự tử bằng cách chết đuối trong nước T_T) Đột nhiên, nàng hốt hoảng, cả người bật dậy, tại sao nàng lại có thể có ý nghĩ như kia chứ.

Không thể chết – Nàng còn có mẫu thân.

Nàng phải kiên cường.

Vì mẫu thân, nàng nhất định phải sống, phải kiên cường.

"Ào" một tiếng, nàng đứng dậy khỏi mặt nước, đi ra ngoài, để lại đằng sau cả ngàn bọt nước, mang theo mùi hương lê tản mát ra khắp mặt đất.

Chợt có tiếng bước chân đến gần.

Nàng không quay đầu lại.

Là Hồng Thư.

Hồng Thư vừa tiến đến, thấy trên mặt đất là một đống hỗn độn, nàng hoảng sợ vội hỏi: "Nhị phu nhân, người làm sao vậy?"

Vãn Thanh lắc đầu: "Không có gì". Giọng nói có phần mệt mỏi, liền sau đó nàng không quay mặt lại mà tiếp tục nói: "Ngươi giúp ta lau người."

Hồng Thư không nói gì, cầm chiếc khăn lông ở bên nhẹ nhàng lau xoa thân thể nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Nguyệt Nhi là ai?" - Nàng lại hỏi.

Hồng Thư nghe nàng hỏi, thoáng chút dừng tay nhưng trong phút chốc lại tiếp tục lau khô người nàng mà không hề mở miệng nói.

"Nguyệt Nhi là ai?" Nếu như bình thường Vãn Thanh tuyệt nhiên sẽ không hỏi thêm một làn nữa, bởi nàng chưa bao giờ cưỡng ép người khác phải làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngày hôm nay không còn như ngày xưa nữa, nàng nhất định phải biết, vì thế mà nàng hỏi đến lần thứ 2, căn bản ép Hồng Thư phải nói ra.

Hồng Thư thấy nàng kiên trì, biết không thể không nói, nếu im lặng chỉ khiến nàng bực tức, vì vậy nàng tránh nói nặng lời mà tìm từ ngữ nhẹ nhàng nhất để nói: "Là một nữ tử đã phản bội Gia, Hồng Thư cũng không rõ lắm, bởi lúc Hồng Thư được nhận vào phủ thì nữ tử đó đã không còn ở đây."

Vãn Thanh đương nhiên biết trong lời nói Hồng Thư có điều không thành thật, Hồng Thư dù sao cũng là thị nữ thân cận của Phượng Cô, cho dù khi nàng tới Phượng gia hầu hạ, Nguyệt Nhi đã không còn ở đây nhưng rõ ràng là Hồng Thư biết nhiều hơn thế. Nhưng Hồng Thư một mực không nói với nàng, chắc chắn là có điều gì uẩn khúc ở đây chăng.

"Vừa rồi tại sao ngươi không ra ngăn cản hắn?" Vãn Thanh hốt nhiên đổi chuyện đang hỏi Hồng Thư sang hỏi câu khác, hơn nữa trong lời nói của nàng có vài phần phẫn ý, nàng biết, Hồng Thư mặc dù mang danh tỳ nữ nhưng cũng là người có chút tiếng nói trong phủ. Nhưng tại sao lại không hề ra giúp nàng, những người khác không ra tay cứu nàng, nàng không hề trách, nhưng tại sao Hồng Thư – người mà nàng thập phần coi như người thân vì sao cũng không đi ra ngăn cản hắn?

"Nhị phu nhân có muốn nghe Hồng Thư nói chuyện xưa không?" Hồng Thư nhẹ nhàng nói, nhưng trong lời nói Vãn Thanh thấy được một sự kinh hoảng tột độ.

Vãn Thanh chưa nói gì, Hồng Thư đã bắt đầu nói:

Đại khái là ba năm trước, khi đó Gia vừa mới tiếp nhận việc chủ quản Phượng gia được một năm, cùng vào ngày này năm đó, tối ngày rằm tháng 3.

Năm đó so với năm nay còn lạnh hơn, cây lê hoa còn chưa nở.

Khi đó nô tỳ vẫn chưa phải là thị nữ thân cận của Gia.

Đêm hôm đó chỉ nhớ là Gia uống rất nhiều rượu, say đến nỗi không nói được nữa.

Khi đó Đại phu nhân cùng Chu tiểu thư đúng lúc tới Phượng phủ, ngày hôm đó, Gia nhất định đến chỗ nàng rồi xảy ra chuyện.

Hồng thư chỉ nhớ mang máng là, khi đó Đại phu nhân vẫn còn là một nha hoàn (của em Nguyệt Nhi ạ), lúc ấy bên cạnh Gia còn có một tên hộ vệ, là một võ lâm cao thủ.

Cùng lúc ấy những âm thanh hỗn loạn nổi lên, mọi người chạy đến thì thấy bọn nô tài nằm rạp cả trên mặt đất. tất cả đều bị một chưởng đánh chết.

Mọi người đương nhiên đều biết chuyện gì xảy ra nhưng không ai dám mở miệng ra nói 1 lời nào.

Từ đó, mỗi khi đến ngày rằm tháng 3, tất cả mọi người đều biết đường tránh mặt Gia, hắn làm cái gì cũng không cản, thật ra là không muốn cản, cũng không có khả năng cản, với võ công của hắn mà nói, trong thiên hạ này, người có thể cùng hắn đấu tay đôi chắc hiếm như sao buổi sớm.

Thanh âm Hồng Thư mang theo phần dồn dập, không còn sự vui tươi như ngày thường, mà tràn ngập sự sợ hãi.

Cả chuyện năm xưa, Hồng Thư chỉ nói một điểm.

Rốt cục là Phượng Cô cùng nữ tử tên Nguyệt Nhi, vào ngày rằm tháng 3 năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Hồng Thư không nói không phải là do nàng không biết, mà có lẽ là không dám nói thôi.

Vãn Thanh cũng thôi không nài ép nữa.

Hồng Thư nguyện sẽ không nói cho Vãn Thanh, Vãn Thanh muốn nàng cũng không nói, Vãn Thanh bức nàng cũng sẽ không nói.

Nét mặt nàng trở lại bình tình, thầm trách tại sao mình lại để lộ sự thất thố như thế, chỉ là không nghĩ tới, Phượng Cô đúng là một con người tàn nhẫn.

Hắn làm cái gì cũng trong chớp mắt khiến người ta giật mình, quả nhiên là ác ma.

Nhưng, người xưa cũng từng nói, người đáng hận tất cũng đáng thương.

Hắn nhất định là không chiếm được người đó, lại muốn đạp hư người khác.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn vì bản thân mà đối đãi với nàng như thế, càng nghĩ càng cảm thấy thẹn, càng thấy xấu hổ! Càng nghĩ càng xấu hổ!!!

Nàng lau mạnh cơ thể, như muốn bóc đi một tầng da hòng quên hết sự việc ban nãy.

Hồng Thư vội ngăn cánh tay đang điên cuồng cầm khăn lau cơ thể của Vãn Thanh nói: "Nhị phu nhân, người không cần như vậy, Gia, hắn, Gia, hắn…" Nàng vì muốn nói giúp Phượng Cô nhưng hết lần này lần khác không nói nổi nên lời.

Bởi vì Gia cư nhiên lại đi làm chuyện như thế, đối với Vãn Thanh mà nói là loại người vũ phu, nàng hiểu rõ tâm tư của Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhìn nàng một cái, hỏi: "Ta không sao, ngươi yên tâm, ngươi hãy về hầu hạ hắn đi."

"Nhị phu nhân…" Hồng Thư còn muốn nói điều gì, Vãn Thanh đã khẽ mỉm cười:

"Đi thôi, đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không việc gì phải áy náy, ta không trách ngươi, hiện tại, hắn đang say như thế, coi bộ dạng thật thê thảm, ngươi hãy quay về hầu hạ hắn."

Hồng Thư nghe xong lúc này mới yên tâm rời đi.

Song Nhi nhẹ nhàng bước tới, không nói một lời nào lẳng lặng cầm khăn lau người cho Vãn Thanh.

Vãn Thanh biết giờ phút này, trong lòng Song Nhi rất khổ sở, không muốn Song Nhi lo lắng liền xoay người lại nói: "Tiểu nha đầu không cần lau người ta mạnh thế đâu, làm thế cũng đâu có thể sạch lại được."

Song Nhi vừa nghe, cũng không nhịn được nữa, òa lên một tiếng rồi khóc nức nở, càng khóc càng lớn, ấm ức, ai oán, Vãn Thanh nhìn thấy cả người Song Nhi run rẩy, nàng định lên tiếng an ủi Song Nhi.

Nhưng nàng cơ bản không biết phải an ủi thế nào, nàng biết, nếu trong lòng có bi thương, nếu không giãy bày ra thì lại càng khó chịu.

Hơn nữa, nghe Song Nhi khóc lòng nàng dần dần yên tĩnh trở lại. Tựạ hồ Song Nhi thấy Vãn Thanh trầm mặc cũng không khóc lớn nữa mà chỉ còn lại tiếng sụt sịt nhỏ.

Việc đã đến nước này, có thể làm thế nào đây?

Cũng chỉ còn cách hảo hảo mà sống sót.

Có đôi khi, nàng hoài nghi rằng thế gian không có gì có thể rung chuyển được nàng nữa.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...