Thành Thời Gian
Chương 7
Tôi thụ sủng nhược kinh đi ra từ phòng làm việc, đón nhận ánh mắt của Hàn Mỹ mà đi vào nhà hàng, liền nhìn thấy Lâm Tấn Tu ung dung ngồi ở chỗ cũ đợi tôi. Tôi kinh ngạc, dốc hết sức lực để làm việc, cẩn thận phục vụ anh ta.
Mới hơn bốn giờ chiều, khách cũng không đông lắm, Lâm Tấn Tu hiếm khi không mang bạn gái theo, chầm chậm uống cà phê, nho nhã đến mức như đang biểu diễn vậy. Anh ta không hề để ý tới ánh mắt của người khác, để tôi ngồi đối diện anh ta: “Chuyện tối hôm qua tôi đã biết rồi, em không có sai. Thế nên, em muốn như thế nào.”
“Cái gì gọi là muốn như thế nào?” Tôi không hiểu sao anh ta lại nói câu này, “tiếp tục làm việc thôi.”
Lâm Tấn Tu nhướn mày, “Tôi còn tưởng rằng ít nhất em cũng định bỏ việc.”
“Em cũng không nhu nhược đến thế, bị cái chuyện nhỏ như vậy đả kích liền bỏ việc,” Tôi nói, “Coi bản thân mình là một cục pin là được rồi, ngủ một giấc là lại khôi phục tinh thần ấy mà.”
“Tuy tôi vẫn biết em sống rất tốt” Lâm Tấn Tu cười rất tươi, “Nhưng cũng thực sự quá nhẫn nhịn rồi, không hề giống với em mấy năm trước, em của lúc đó chỉ vì một chuyện nhỏ mà dai dẳng đối đầu với tôi mấy năm liền, hoàn toàn không chịu nhận thua. ”
Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không cảm thấy mở party ở hồ bơi là chuyện nhỏ. Bị người khác cho rằng tôi là kẻ trộm, nhốt trong phòng tối đến nửa đêm tôi vẫn còn ghi nhớ rõ ràng.
Tôi tự nhiên sẽ không nói với anh ta mấy thứ này, chỉ nói: “Mỗi lúc một khác mà.”
Anh ta cười: “Thế thì tiếp tục giữ như vậy đi.”
Ngón tay vo viên góc áo, tôi do dự mở miệng: “Học trưởng, em không bị giám đốc phạt, có phải là do anh nói giúp em không?”
Anh ta cười không đáp, đứng dậy, tôi tiễn anh ta ra đến cửa, anh ta mới quay đầu nói một câu.
“Em nói xem”
Tôi lẳng lặng đưa áo khoác cho anh ta, quyết định không tiếp tục suy nghĩ cái đáp án mờ mịt này nữa. Tôi có một loại thế giới quan rất đơn giản: cuộc sống đã không dễ dàng gì, tôi cũng không định làm cho bản thân thêm bế tắc.
Quãng thời gian đó, trường học, nhà hàng đã chiếm phần lớn cuộc sống của tôi. Ngoài những thứ đó, tôi mỗi tuần còn phải đi gặp mẹ, có lúc bà thực sự quá bận, liền hủy gặp mặt, nhưng điện thoại vẫn không hề cắt đứt—chỉ là thời gian khiến người ta khó xử, thông thường không phải là đêm khuya thì cũng là sáng sớm, thái độ của bà làm tôi có chút hồ đồ, không thể không hoài nghi, sau khi bà vứt bỏ tôi hơn hai mươi năm bỗng nhiên cảm thấy áy náy, muốn cho tôi một chút sự ấm áp của tình mẹ để bù đắp.
Đáng tiếc bà cũng không phải thuộc kiểu mẫu tử thương yêu ấy, bà hỏi việc học hành của tôi, cuộc sống hàng ngày, tôi cẩn thận trả lời, đối thoại khô không khốc, giống hệt như bọt biển thiếu nước, y chang thuộc hạ báo cáo công việc vậy.
Mắt thấy lại một ngày thứ bảy nữa sắp đến, tôi gọi điện thoại thăm dò hỏi xem có phải gặp mặt không, không ngờ mẹ trực tiếp nói “Đến phim trường.”
Tôi có chút ngẩn ngơ.
Kỷ Tiểu Nhụy nhận điện thoại nói, sẽ có lái xe đến trường đón tôi. Đạo diễn Lương hai ba tuần này không gặp tôi rồi, nhớ vô cùng. Tuần này bất luận thế nào bà cũng muốn gặp tôi.
Tôi cười haha, giả vờ lời của chị ấy là thật.
Hai tiếng sau tôi đã đến phim trường.
Cái gọi là phim trường, là ở trên một du thuyền cực lớn. Bởi vì “Ba Chương Cam Kết” là một câu chuyện diễn ra trên du thuyền. Trên du thuyền xa hoa, biết bao nhiêu người vì một tập văn kiện bí mật mà tụ hợp, đóng giả thành bảo vệ của người đẹp, thương nhân giàu có, người môi giới thần bí…đều tụ hợp cùng một chỗ.
Mấy tình tiết phim này là do Kỷ Tiểu Nhụy kể cho tôi, tôi ở khu đón tiếp gặp chị ấy, xét thấy chúng tôi cũng đã tương đối thân thiết, chị ấy giống như một người chị dẫn tôi vào một cái đình ở vịnh của con thuyền. Tôi trong xe từ xa nhìn thấy con thuyền đã cảm thấy to lạ thường, rõ ràng có thể để vừa một tòa nhà cao tầng. Nhìn gần càng thấy được quy mô kinh ngạc, thân thuyền chỉ nhìn một lần thì không thấy được đuôi thuyền, tuyệt đối không thấp hơn mười tầng.
“To quá!”
Kỷ Tiểu Nhụy kéo tôi vào thang máy, trong thang máy trải một lớp thảm rất dày, bước vào cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, “Là du thuyền thuê thôi, cũng là một trong những du thuyền xa hoa nhất trong nước, vẫn đang thi công, vì thế nên hơi ồn ào.”
Tôi bây giờ cũng gọi là biết được nguyên nhân tin tức đưa tin bộ phim này có mức đầu tư rất cao, sợ rằng tiền thuê con thuyền này chính là một con số trên trời. Trên đường lên thuyền, tôi phát hiện, con thuyền này vẫn chưa làm xong, mấy lầu dưới vẫn đang thi công, công nhân đang bận rộn phun sơn lên tường.
“Tương đối đắt tiền, chiếm khoảng một phần ba tiền làm phim, vì vậy bọn chị chỉ thuê có hơn hai tháng, cần phải làm thêm giờ để quay hết các phần trên thuyền, ” Kỷ Tiểu Nhụy vừa giải thích vừa kéo tôi đi, “Thang máy lên thẳng tầng mười, bọn mình đi đến tầng ba, ở đây là nhà hàng phổ thông, cảnh quay ngày hôm nay quay ở đây.”
Vừa nghe câu này, mắt tôi liền phát sáng.
Kỷ Tiểu Nhụy không thể nhịn cười, “Em rất kích động hả?”
“Vâng ạ” Tôi rất hưng phấn. “Phim thì xem nhiều rồi, nhưng đây là lần đầu tiên đến phim trường.”
“Xem nhiều thì tốt rồi, sau này cơ hội em đến phim trường là rất nhiều,” Kỷ Tiểu Nhụy nói, “Chị tốt nghiệp đại học liền trở thành trợ lý của đạo diễn Lương, lúc đó vừa trẻ tuổi vừa kích động, còn chạy đi xin chữ kí người nổi tiếng, bị mắng một trận.”
“Phì--” tôi quá hiểu loại cảm xúc này mà, “Lần trước lúc ở khách sạn, em gặp Cố Trì Quân, thiếu chút nữa thì xin chữ ký của chú ấy rồi ấy chứ, em thích chú ấy nhiều năm rồi. Nhưng mà cũng may lúc đó em nhịn được.”
“Thế thì hôm nay em có thể xin chữ ký anh ấy rồi,” Kỷ Tiểu Nhụy vỗ vỗ vai tôi, làm tôi quay người tránh một nhân viên đang chuyển một hòm đạo cụ, “Con người anh ta không tồi, một chút tính cách ngôi sao cũng không có. Anh ấy mà biết em thích anh ấy, nhất định vô cùng vui mừng cho xem. Đừng có nói một chữ kí, chị đoán không chừng điều kiện khác anh ấy cũng sẽ đồng ý ấy.”
Tôi cười, “Vì em là con gái của đạo diễn sao?”
“Đương nhiên rồi, anh ấy với đạo diễn Lương là quan hệ gì chứ, có thể nói như này, nếu không có đạo diễn Lương thì không có anh ấy ngày hôm nay, anh ấy là một người rất biết ơn nghĩa đấy,” Kỷ Tiểu Nhụy dừng lại bước chân, đưa tay chỉ chỉ bên cạnh, “Đến rồi, quay phim trên boong thuyền.”
Tôi căng thẳng mà hỏi: “Có Cố Trì Quân không?”
“Tất nhiên rồi, anh ấy là diễn viên chính của ngày hôm nay mà.”
Lần đầu tiên trong đời tôi đến phim trường, cho tôi cảm giác đầu tiên đó chính là bận rộn, đủ người đi qua đi lại, mắt tưởng như là nhìn không hết.
Cảnh đang quay tôi nhìn không ra, nhưng có lẽ là cảnh quần chúng—trong nhà hàng trên tầng thượng của con thuyền, mười mấy người đang ăn cơm trưa, máy quay từ từ di chuyển, mẹ tôi ngồi sau màn hình của đạo diễn, kịch bản đặt trên đầu gối, mặc một bộ váy sẫm màu, trên vai choàng một chiếc khăn nhỏ cùng màu, tôi đứng sau lưng bà, cũng nhìn vào màn hình lớn.
Gió biển thổi tới.
Tuy tôi tự hào mình là fan của Cố Trì Quân, nhưng trên thực tế, lúc máy quay lần thứ ba quét qua Cố Trì Quân tôi mới nhận ra anh. Một Cố Trì Quân quần áo gọn gàng đẹp đẽ, khí chất cao quí, vĩnh viễn giữ được một loại khí chất cao quí lãng mạn, tùy tiện cười một cái liền có sự mê hoặc trí mạng khiến cho vô số fan hâm mộ nghiêng ngả, Cố Trì Quân trước mặt tôi lại biến thành một người đàn ông trung niên luộm thuộm.
Anh trốn trong góc của boong thuyền, uể oải dị thường, trên cằm có một vết thương, để tóc rất dài, râu dài, nhìn thấy anh biểu cảm đau khổ, ánh mắt lộ ra sự lo sợ, anh như muốn dập tắt sự lo lắng trên người mình, anh dùng ngón trỏ và ngón cái nâng ly rượu lên, mắt mê man mà rót hai ly rượu, uống xong tặc tặc lưỡi, giống như vừa nuốt xuống phải không phải rượu, mà là một quãng thời gian bị người ta vứt bỏ.
Cô gái ở bàn bên cạnh anh ban đầu liếc anh mấy cái, sau đó vén tà váy dài màu đỏ đứng lên, đi đến bên cạnh anh từ từ ngồi xuống, một đôi tay như ngọc đặt trên cạnh bàn, môi hồng khêu gợi mở miệng, giọng nói hứng thú: Trước đây tôi đã từng gặp anh.
Anh yên lặng uống rượu, đối với cô gái hương thơm nức mũi, mặt như nước mùa xuân, xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp bên cạnh không chút để ý.
Cô ta nhè nhẹ nhún vai, thấp giọng: Ban ngày mà uống rượu, đây không phải là một thói quen tốt nha.
Anh lười chả buồn để ý cô ta.
Cô ta cười vô cùng xinh đẹp: Tôi nhớ anh có một đứa con, bây giờ cô bé sao rồi?
“Con” từ này khiến anh lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt tiều tụy tách ra một vết rạn nứt, sâu tận vào trong xương, khí chất đột nhiên thay đổi, cực kì tiều tụy.
Cô gái đẹp hơi hơi ngớ người, lướt nhẹ đi mất.
Hai phút sau nhân viên hậu trường gõ một tiếng, phân cảnh này tạm dừng.
Không khí rõ ràng thả lỏng xuống, quay phim quay lại nhìn về phía chúng tôi, “Thế nào?”
“Rất tốt,” Mẹ tôi nói, “Lại một lần nữa.”
Vậy là, tôi lại xem lại phân cảnh này một lần nữa, lại thêm một lần…xem đủ ba lần. Đồ ăn có ngon đến mấy nhưng ăn vài bữa cũng sẽ thấy ngán, bài hát hay nghe lại vài lần cũng thấy chán, quan trọng nhất là, cảnh phim này diễn lại nhiều lần như thế, mà tôi cũng không thấy có chút khác biệt nào.
Tôi dường như phát dồ, nhưng nhân viên ở đây đều mặt mũi như thường, ngoài trừ thỉnh thoảng mệt mỏi, dường như chẳng nhìn ra chút khác thường nào. Xem ra bọn họ cũng đã quen rồi.
Phân cảnh này khó lắm mới thông qua, tôi so với diễn viên và nhân viên trong đoàn còn vui mừng hơn, thở ra một hơi dài.
Mẹ lúc trước vẫn tập trung nhìn màn hình lớn, lúc này mới quay đầu nhìn tôi một cái, “Đến rồi?”
“Vâng” Tôi gật gật đầu, nén từ “Mẹ” xuống cổ họng. Đây là chỗ làm việc của bà, tôi không rõ bà có muốn người khác biết được quan hệ của chúng tôi không.
Kỷ Tiểu Nhụy kéo cho tôi một cái ghế, làm tôi ngồi xuống cạnh bà. Tôi có chút do dự, đắn đo mấy giây vẫn ngồi xuống.
Cố Trì Quân vừa rời khỏi máy quay liền biến thành con người khác, sự luộm thuộm và tiều tụy hoàn toàn không thấy đâu. Anh hoàn toàn bình thường, bộ râu dài, vết thương dưới cằm, áo khoác không đóng cúc khiến anh có một loại mị lực vô cùng đặc biệt. Loại khả năng nhập vai xuất quỷ nhập thần khiến tôi lại càng thêm ngưỡng mộ anh, không hổ là ảnh đế.
Anh cười đi tới chào hỏi tôi, “Hứa Chân, đã lâu không gặp.”
“A, chào chú, Cố tiên sinh.”Nào ngờ tôi căng thẳng đến mức sắp nổ tung rồi.
Anh ở sau tôi xoay lưng, vừa vẫy vẫy tay yêu cầu nhân viên phát lại băng, vừa nói: “Lâu lắm không gặp cháu, dạo này làm gì thế?”
“Khải giảng học kì mới rồi, vì vậy hơi bận một chút, Cố tiên sinh--”Tôi định đứng lên nhường ghế cho anh, tay trái anh đặt lên vai tôi, “Không cần nhường đâu, cháu ngồi là được rồi. Một lát nữa chú còn có phân cảnh.”
Tôi ngẩng đầu lén lút nhìn anh một cái. Không dám nhìn thẳng, chỉ chỉ thể nhìn trộm anh một cái vậy. Vai và cổ của anh cực kì đẹp, mũi giống như tạc từ tượng vậy.
“Trì Quân, cô gái nhỏ này là ai vậy?”
Người vừa nói là Tần Tử Thanh nữ chính trong phim. Lúc tôi mới ngồi bên cạnh mẹ, liền để ý thấy rất nhiều nhân viên đang đánh giá tôi. Bây giờ bọn họ nhìn thấy Cố Trì Quân thân thiết cười nói với tôi, càng thêm tò mò. Tần Tử Thanh cũng không ngoại lệ, cô ấy cười hi hi đi tới, bộ váy dài màu đỏ bay bay. Cô ấy cũng là một trong những nữ diễn viên trẻ nổi tiếng nhất hiện nay, vô cùng xinh đẹp, ba bốn năm trước khởi nghiệp, đảm nhiệm vai nữ chính trong vài bộ phim lớn. Năm ngoái cô ấy cùng Cố Trì Quân hợp tác một phim tình cảm truyền thống, giúp cô ấy đạt được giải thưởng Kim Tượng cho nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Câu hỏi của Tần Tử Kỳ khiến tôi khó mà mở miệng, Cố Trì Quân cũng do dự một lúc, tiếp lời là mẹ tôi, bà biểu tình nhàn nhạn, “Con gái tôi.”
Ngay lập tức, ba từ “con gái tôi” như một quả bom ném vào không trung, đến cái ghế cũng lung lay phát ra tiếng kêu.
Toàn phim trường chấn kinh, thậm chí một số bàn, ghế, cốc thủy tinh cũng có sinh mệnh, đều rung lắc nhè nhè, như là nghe hiểu lời bà nói. Một giây sau tôi trở thành tiêu điểm. Diễn viên và nhân viên đoàn làm phim không có bốn mươi người thì cũng có hơn ba mươi người, ánh mắt của họ hợp lại dường như có thể biến tôi thành thịt nướng khô, đây tuyệt đối là những phần tử thích buôn dưa lê.
Tần Tử Thanh rất nhanh đã thu lại vẻ mặt chấn kinh không phù hợp với thân phận của cô, che miệng cười nói: “Tin hot nha, đúng là không thể ngờ đạo diễn Lương có con gái.”
“Đúng.” Mẹ tôi nhìn màn hình lớn nói, “Tôi cùng bố con bé kết hôn rất sớm, ly hôn cũng rất nhanh. Con bé trước đây ở cùng bố. Tôi hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm của người mẹ.”
Bà lại trước mặt nhiều người nói “không làm tròn trách nhiệm”, tôi có ngốc cũng không thể không nghe ra trong đó có sự hối hận và tự trách—tuy từ khuôn mặt xinh đẹp của bà, hoàn toàn không nhìn ra hai thứ cảm xúc ấy, chỉ là khuôn mặt như đang bàn chuyện làm ăn mà thôi. Tôi ngây ra, nói: “Mẹ, mẹ…” Lời chưa nói ra đã bị tắc lại rồi.
Bà vỗ vỗ tay, nhìn khắp phim trường một lượt, “Được rồi, xem đủ rồi thì đi làm việc, đừng vì chuyện đời tư của tôi mà để xảy ra chuyện,” Bà hơi dừng lại một chút, đợi mọi người đều trở về cương vị của mình mới nói tiếp, giọng ra lệnh cho diễn viên, “Tử Thanh, phân cảnh sau rất quan trọng, là một trong những đoạn quan trọng nhất của bộ phim. Tôi hy vọng biểu hiện của cô ở đây sẽ làm người ta ấn tượng sâu sắc. Ghi nhớ, cái mà cô cần biểu đạt không phải là sự quyến rũ mà là sự tức giận.”
Ông chú có râu là thư kí trường quay kia vỗn dĩ vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, câu nói đó của mẹ tôi, toàn thân ông ta run rẩy, lập tức thu lại ánh mắt, vừa dập bản gỗ vừa cao giọng: “Phần 56, cảnh 13, lần 1.”