Thành Phố Hoang Vắng

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

Hà Thái Hồng trước giờ không biết rằng bệnh viện thành phố lại có phòng bệnh xa hoa đến thế.

Tủ lạnh, ti vi màu, sofa bằng da thật, phòng vệ sinh đầy đủ thiết bị, thảm trải sàn, lọ hoa, tranh sơn dầu... Ngoài phòng ngủ, phòng sách và phòng khách còn có phòng nghỉ dành cho người giúp việc hoặc người nhà. Y tá nói rằng một ngày ở đây mất ba nghìn sáu trăm tệ.

Đúng tám giờ sáng hằng ngày, Thái Hồng có mặt ở phòng bệnh, cùng đi dạo với Tô Đông Lâm trong vườn hoa dưới lầu, hôm nào trời nắng đẹp còn đưa anh đi dạo phố, hoặc nếu rỗi rãi hơn, Thái Hồng sẽ ngồi bên chiếc bàn cạnh giường bệnh chấm bài, soạn giáo án, đọc sách... Tô Đông Lâm nằm trên giường xem tài liệu trên máy tính, không ai quấy rầy ai…

Ở phòng bệnh tốt nhất, y tá nhiệt tình nhất, chế độ dinh dưỡng tốt nhất nên anh hồi phục rất nhanh. Mấy ngày đầu có triệu chứng viêm phổi, sốt cao hai lần, phải truyền nước vài ngày. Một tuần sau, tuy vẫn phải băng bó nhưng anh đã có thể đi lại xung quanh.

Rất nhiều người đến thăm anh, còn cha mẹ anh vì bị kẹt một mối làm ăn không về được, đành nhờ Đông Vũ và Lợi Lợi chăm sóc anh. Đông Vũ rất bận, nhưng Lợi Lợi thì lúc nào cũng rảnh rỗi, gần đây có hứng thú với nấu nướng, tham gia một lớp học làm bánh, mỗi ngày đều mang một loại bánh ngọt đến. Đông Lâm thích đồ ngọt, trong phòng luôn phảng phất mùi thơm ngọt ngào của kem sữa.

Thái Hồng nghĩ, bánh kem dù ngon đến đâu, sao bằng canh do mẹ cô nấu được? Sau khi uống xong bát canh thứ n do Thái Hồng mang đến, Tô Đông Lâm nằm trên giưòng, duỗi thẳng người một cách thỏa mãn, thật lòng khen ngợi: “Thái Hồng, canh em nấu ngon thật.”

Anh vẫn nghĩ những bát canh này đều là Thái Hồng thể hiện tình - thương - mến với mình.

Thái Hồng chỉ còn cách đính chính lại: “Canh là do mẹ em nấu.”

Tô Đông Lâm “ồ” lên một tiếng, giọng hơi chùng xuống: “Chí ít điều đó cũng chứng tỏ rằng mẹ em rất thích anh.”

“Em nghĩ...”, Thái Hồng chớp chớp mắt. “Thứ mẹ em thích là tiền của anh.”

Im lặng bao trùm trong thoáng chốc.

Tô Đông Lâm quay sang nhìn cô: “Còn em? Em cảm thấy ngoài tiền ra, anh có còn điểm nào hấp dẫn người khác không? Chẳng hạn như thông minh, hài hước, cởi mở, hiền hòa...”

“Cái này mà gọi là hấp dẫn à?” Thái Hồng cướp lời anh. “Thầy giáo tiểu học đã nhận xét em bằng những từ đó từ hồi học lớp ba đấy.”

Anh nhìn gương mặt cô, làm bộ lắng nghe, vẻ đau đáu si tình: “Đừng vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc em có thích anh chút nào không?”

“Anh là bạn của em, đương nhiên em thích anh rồi.”

“Ý anh không phải là bạn bình thường.”

“Em với anh là bạn bình thường mà.”

Anh ngồi thẳng dậy, nụ cười trở nên gượng gạo: “Bạn bình thường?”

“Anh từng thích Quách Lợi Lợi, nhưng vì anh trai, anh đã buông tay...”

“Em để bụng chuyện này sao?”

“Điều đó chứng tỏ anh sẽ vì một thứ khác mà từ bỏ người con gái anh thích.”

“Trên đời không có chuyện gì là vẹn toàn cả. Chúng ta luôn phải vì một vài thứ mà từ bỏ những thứ khác, điều đó có gì không đúng?”

“Không có gì không đúng, chỉ là em ghét bọn đàn ông coi phụ nữ như món hàng trao đổi. Tiểu Lý phi đao vì huynh đệ của mình mà bỏ rơi người mình yêu, còn tự cho rằng mình cao thượng lắm, em thấy hắn ta chết ngàn lần vẫn đáng kiếp.”

Chẳng hiểu tại sao lại nhắc đến Tiểu Lý phi đao?

Tiểu Lý phi đao là chủ đề của lần tranh cãi gay gắt đầu tiên kể từ sau khi hai người quen biết nhau. Lúc đó Thái Hồng đang học năm ba, chỉ vì Tô Đông Lâm nói 007 và Tiểu Lý phi đao là hai nhân vật điện ảnh mà anh thích nhất, bỗng bị Thái Hồng phê phán một trận xối xả đến vuốt mặt không kịp. Sau đó, hai người đôi co nhau suốt từ cửa rạp chiếu phim ra ngoài đường vẫn chưa thôi. Từ đó Tô Đông Lâm không bao giờ nhắc đến Tiểu Lý phi đao nữa.

Nhắc lại chuyện cũ, quả nhiên không giữ được bình tĩnh, trong mắt Tô Đông Lâm ánh lên nét giận dữ: “Lại là Tiểu Lý phi đao! Tiểu Lý phi đao thì liên quan gì đến chuyện của anh hả? Anh không thích Lợi Lợi thì chia tay cô ấy, còn anh trai anh thích thì yêu cô ấy, chẳng có gì gọi là nhường hay không nhường, trao đổi hay không trao đổi ở đây cả. Lợi Lợi cũng là người biết suy nghĩ, em tưởng cô ấy cam tâm làm món hàng để anh trao đổi sao?”

“Ha! Tô Đông Lâm, anh nói anh không thích Quách Lợi Lợi? Năm đó sao anh theo đuổi được cô ấy hử? Có cần đi tra lại xem em đã giúp anh viết bao nhiêu thư tình không?”

Nói đến chuyện này, Thái Hồng càng sôi máu.

Hầu hết thư tình của Đông Lâm là anh năn nỉ cô viết hộ. Nổi tiếng là tài nữ của khoa Trung văn, việc viết hộ thư tình từng là việc làm thêm có nguồn thu nhập cao nhất của Thái Hồng thời đại học. Trong đó, khách hàng lớn nhất của Thái Hồng chính là Tô Đông Lâm, đặt hàng nhiều, trả tiền nhanh, có khi còn cho thêm tiền boa. Chất lượng phục vụ của Thái Hồng cũng rất tốt, nếu cô gái được theo đuổi học khoa Anh ngữ, cô sẽ chế thơ Shakespeare, học khoa Trung văn, cô sẽ dùng bút lông viết văn biền ngẫu theo lối chữ khải, học khoa Báo chí, cô có thể viết thư tình thành một bản báo cáo điều tra, bên khoa Âm nhạc, cô sẽ phổ ca từ vào đoạn nhạc của người ta... Cộng thêm sự thông minh, hài hước, đào hoa, phong lưu của Tô Đông Lâm, tất nhiên là bách phát bách trúng.

Tuy nhiên, những mối tình của Tô Đông Lâm thường kéo dài không lâu, chỉ mấy tháng sau lại đến chỗ cô đặt hàng mới. Đối với những chuyện này, Thái Hồng luôn tỏ vẻ khinh thường, cũng chẳng phải phê phán gì đạo đức của anh, mà chỉ cảm thấy Đông Lâm như đang đùng tiền trêu đùa cô. Dẫn đến hậu quả xấu nhất là tỉ lệ thành công của bức thư tình tuột dốc thê thảm, khách hàng than phiền rất nhiều. Cuối cùng, Thái Hồng rút ra kết luận, Tô Đông Lâm học IT, chẳng mặn mà với văn chương, thư tình vô dụng đối với anh, nhưng anh lại hiểu rõ rằng thư tình vô cùng hiệu nghiệm với con gái.

Dòng ký ức trào dâng trong Thái Hồng, những “sự tích” thời đại học của Tô Đông Lâm như những thước phim tái hiện lại trong đầu cô.

Trông gương mặt đầy vẻ hờn giận của cô, Tô Đông Lâm bật cười: “Cô ấy xinh đẹp, đúng là anh đã từng rung động nhưng sao em phải vì cô ấy mà xoắn xuýt với anh mãi thế?”

“Xoắn xuýt?” Thái Hồng đưa tay chỉ mặt mình. “Em xoắn xuýt anh hồi nào?”

“Hằng ngày em mang canh đến cho anh tẩm bổ, anh cảm kích và hạnh phúc suốt bảy ngày trời, bây giờ em bảo rằng canh này không phải em nấu, chúng ta chỉ là bạn bình thường với nhau. Hà Thái Hồng, em thật tàn nhẫn!”

Cô há hốc miệng, nhìn vẻ mặt trách móc của Tô Đông Lâm, cổ họng tắc nghẹn, ấp úng nói: “Chúng ta là bạn bè, bạn bè thì phải nói những lời thật lòng. Chẳng lẽ anh mong em gạt anh sao?”

“Lời nói dối xuôi tai còn hơn lời nói thật làm mất lòng, thực ra, chi cần là canh em nấu anh đều thích uống.”

Vẻ mặt anh vẫn chân thành, nhưng Thái Hồng càng nghe càng khẳng định: “Em không biết nấu canh thật mà, em chưa bao giờ nấu. Em giống anh, cũng chỉ biết uống canh thôi.”

“Tâm trạng em không tốt à?” Anh đảo mắt nhìn quanh. “Anh lại đắc tội với em rồi hả?”

“Đúng vậy, thiếu gia!” Thái Hồng ghé sát trước mặt anh, nói từng chữ một: “Có thể nhờ anh ngừng cái trò gửi mấy bức e-mail buồn nôn kia không? Thư tình chứ không phải bưu thiếp, đừng có gửi loạn xạ như thế. Nếu lần sau em còn thấy mấy bức e-mail đó, em sẽ cho anh vào danh sách spam luôn. Anh cảm thấy trò này thú vị lắm sao? Anh nghĩ người ta sẽ thích mấy trò đùa dai này của anh hả? Tô thiếu gia, em không có tiền cũng không yêu tiền, nên anh đừng có bày mấy trò nhảm nhí này với em.”

“Ha ha...” Tô Đông Lâm làm bộ hoảng sợ. “Hà Thái Hồng, đừng hung hăng thế chứ, trái tim anh tan vỡ mất rồi.”

Biểu cảm của anh hơi khoa trương, giọng điệu đùa cợt làm Thái Hồng giận sôi máu.

“Ai làm gì mà trái tim anh tan vỡ...”, cô vừa nói vừa thu dọn cặp sách. “Anh chỉ gãy hai xương sườn thôi. Hôm nay có tiết, em phải đến trường đây.”

Vừa đứng lên định bước đi, anh nắm tay cô kéo lại: “Ơ này... Anh quên ai đụng gãy hai xương sườn này rồi, là ai làm hả? À! Quên mất, chắc là anh bị người ta đâm thành tên ngốc luôn rồi!”

“…” Thái Hồng sững sờ, ngậm miệng.

“Qua đây dìu anh chút, để lấy lòng em anh uống nhiều canh quá, giờ phải vào phòng vệ sinh.”

Cô đành dìu Tô Đông Lâm xuống giường, anh vòng tay ra ôm lấy cô, nửa thân người dựa hẳn vào người cô.

“Này, đừng có thừa nước đục thả câu! Này, anh sao thế? Tô Đông Lâm! Anh đừng dọa em! Y tá! Y tá!”

Trên đường trở về trường, Thái Hồng nhận được đỉện thoại của Lợi Lợi, vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô bạn: “Hà Thái Hồng! Nghe nói cậu chọc Tô Đông Lâm tức đến ngất xỉu luôn? Cậu đúng là không đơn giản nhé! Ở nhà toàn là cậu ta trêu tức hai ông bà Tô. Lần sau nhờ cậu trêu cậu ta tức chết luôn đi, để con trai mình độc chiếm gia sản nhà họ Tô. Ha ha ha…”

Thái Hồng nghe mà toát mồ hôi lạnh, người này là Quách Lợi Lợi mà cô quen biết sao? Tiếng cười sao mà ngang tàng, kích động đến thế? Trước đây Lợi Lợi chỉ nhoẻn miệng cười chứ không cười kiểu châm biếm, mỉa mai như thế này.

Mười giờ đúng, cô có mặt tại khoa, dẫn một nhóm sinh viên mới tham quan thư viện, rồi chấm bài... Một ngày nhanh chóng trôi qua. Thu dọn xong tập bài thi, đang định ra về, bỗng nghe tiếng gõ cửa.

Là Triệu Thiết Thành, phó bí thư của khoa.

“Tiểu Hà, em có số điện thoại liên lạc của thầy Quý không?”, anh ta hỏi.

“Không có ạ.”

“Lần trước cậu ấy nói sẽ đi mua di động, rồi sẽ cho thầy số điện thoại, nhưng sau đó thầy bận quá nên quên hỏi. Chín giờ sáng mai có cuộc họp khẩn về vấn đề xây dựng môn học, muốn cậu ấy phải tham gia. Địa điểm là phòng hội nghị số ba trên tầng hai của Dật Phu Uyển. Em có thể giúp thầy thông báo được không? Chắc cậu ấy cũng ở gần đây.”

Thái Hồng vội nói: “Dạ được ạ, thầy có địa chỉ của thầy ấy không?”

Triệu Thiết Thành đưa cho cô một mẩu giấy: “Phòng 301 - cửa Đông - số 1789 - tòa 76 - đường Huệ Nam.”

Đường Huệ Nam à? Thái Hồng ngồi trên xe nghĩ ngợi, đường Huệ Nam chi cách nhà cô ba trạm xe, gần đó có cung thiếu niên khu Huệ Nam và cung thể thao Thiên Hà, Thái Hồng từng học piano ở cung thiếu niên một năm. Thấy cô tiến bộ nhanh, Lý Minh Châu cắn răng mời một giáo viên âm nhạc của nhạc viện về kèm cặp riêng cho cô. Vì quyết định xa xỉ này mà cha mẹ cô đã cãi nhau suốt ba ngày, khiến Lý Minh Châu phải làm thêm việc ngoài giờ để chi trả tiền mua piano và mức học phí đắt đỏ.

Nhưng Thái Hồng không hứng thú với piano. Hay có thể nói chút hứng thú ban đầu đã bị giết chết bởi sự kỳ vọng thái quá của mẹ cô. Thời gian học piano trở thành thời gian đau khổ của cô với những trận đòn roi và nước mắt. Sau đó, Lý Minh Châu hứa rằng chỉ cần nhận được giấy chứng nhận sẽ không đánh cô nữa. Sáu tháng sau câu nói này, Thái Hồng tiến bộ vượt bậc, từ cấp tám thi thẳng lên cấp mười và nhận được giấy chứng nhận. Rồi lấy lý do việc học quá nặng nên bỏ hai tiếng đồng hồ luyện đàn mỗi ngày, từ đó cuộc sống của cô mới thoải mái hơn.

Có câu ghét người ghét cả đường đi lối về, vì ghét chơi piano, Thái Hồng cũng ghét lây cả cung thiêu niên, sau này dù ở đó có hoạt động gì cô cũng viện cớ trốn tránh.

Số 1789 ở ngay phía Tây của cung thiếu niên là khu nhà ở cũ kỹ nên hiện nay đã được đưa vào khu vực bị giải tỏa. Xuống xe buýt, mất hai phút mò mẫm tìm đường, Thái Hồng mới tìm thấy tòa 76 nằm lọt giữa những tòa nhà cao thấp chen chúc nhau. Tòa nhà màu xám, nhìn qua khó phân biệt được là mới hay cũ, nhưng quạt thông gió ở phòng bếp đã nói lên tất cả, có rất nhiều nhà vẫn dùng loại quạt thông gió kiểu xưa, chứ không phải loại máy hút khói hiện nay. Một cảm giác thân thuộc trào lên trong lòng Thái Hồng, bởi nhà cô cũng y như thế. Cầu thang rất hẹp nhưng tay vịn sạch sẽ, trên tường dán đầy những tờ quảng cáo kiểu như “Dọn nhà Thành Tín”, “Đường truyền tốc độ cao”...

Cô lên tầng ba, nhấn chuông, cửa bật mở, xuất hiện trước mắt cô là một anh chàng để râu quai nón.

Từ trước đến nay, ngoại trừ ông nội ra, Thái Hồng chưa từng gặp chàng trai nào cùng tuổi mà để râu quai nón, nhất là ở thành phố F, một thành phố ở miền Nam Trung Quốc, người để râu quai nón cực ít. Nhìn qua còn tưởng là người Tân Cương nữa, cô không nén được liếc mắt nhìn anh ta lần nữa, rổi cúi xuống nhìn mẩu giấy trên tay, địa chỉ chắc không sai, bèn hỏi: “Tôi tìm Quý Hoàng, xin hỏi anh ấy có ở đây không?”

Người đó gật đầu, cánh cửa được mở rộng ra: “Mời vào.”

Kết cấu của những căn hộ chung cư kiểu xưa đều na ná nhau, phòng khách không rộng nhưng rất sạch sẽ. Trên sàn nhà lát gạch granite là một bộ sofa màu tím và một bàn trà.

Người đó nói: “Quý Hoàng không có nhà, nhưng cậu ấy cũng sắp về tới rồi. Xin hỏi cô tìm cậu ấy có chuyện gì gấp không?”

“Vâng, có chút chuyện.” Thái Hồng chìa tay ra: “Tôi là Hà Thái Hồng, đồng nghiệp của Quý Hoàng.”

Người đó gật đầu, bắt tay cô: “Tôi tên Thẩm Phi, bên khoa Anh ngữ. Tôi là bạn cùng phòng của Quý Hoàng, hai chúng tôi cùng thuê căn hộ này.”

“A!” Thái Hồng nhướn mày hỏi. “Anh là giáo viên khoa Anh ngữ?”

Thẩm Phi cao ráo, mặt hơi dài, tóc xoăn, đôi mắt sắc sảo giống như Quý Hoàng.

“Tôi mới được phân công về đây.”

“Nói vậy thì anh là... tiến sĩ Thẩm Phi?”

“Đúng, tôi là bạn của Quý Hoàng, chúng tôi biết nhau từ trước rồi”

Thẩm Phi nói tiếng phổ thông với giọng chuẩn, khiến Thái Hồng cảm thấy rất ngạc nhiên: “Anh là người phương Bắc?”

“Tôi là người thành phố S.”

“Ồ, đó thật sự là một thành phố lớn đấy!”

“Ha ha, ở lâu rồi nên cũng chẳng cảm thấy gì.”

“Thế anh đến đây đã quen chưa?”

“Không quen lắm. Vốn tôi không cần phải dọn đến đây, nhưng Quý Hoàng thích nơi này, nên tôi cũng đành theo vậy.”

Kỳ lạ thật! Nghe khẩu khí của anh ta thì vào trường F là một việc vô cùng dễ dàng, cứ như vào rạp chiếu phim, chỉ cần mua vé là vào được ấy. Anh bạn Thẩm Phi kia! Chẳng lẽ anh nghĩ trường đại học F là một cái chợ, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra hả? Biết bao người chen nhau vào mà còn không vào được đấy.

“Hai anh là... uhm... bạn thân của nhau?”

“Đúng.” Anh ta chỉ tay vào một căn phòng rồi nói. “Xin lỗi! Tôi đang viết luận văn, không thể trò chuyện với cô lâu được. Hay là cô vào phòng cậu ấy đợi được không? Có lẽ cậu ấy cũng sắp về rồi.”

“Được.”

“Cô muốn uống gì? Trà hay cà phê?”

“Cà phê, cảm ơn!”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...