Thần Tình Yêu Báo Ơn

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Một mình ở trong phòng, đáy lòng của cô như tan nát.

Nước mắt không thể diễn tả hết sự đau thương của cô, vết thương thật sự là ở trên ngực, nơi ấy đang rỉ máu.

Anh có thể cảm nhận được, linh hồn màu hồng của cô đang trở nên u ám, mất đi sự rực rỡ, cô đem mình ẩn trốn trong chiếc tủ treo quần áo, thân người cuộn tròn, khóc thật đau lòng.

Nếu có thể ôm lấy cô, anh sẽ để cô tựa vào trong lồng ngực của mình mà khóc, sự thật luôn tàn khốc như vậy, đây chính là lý do vì sao anh không đành lòng nói cho cô biết chân tướng, bởi vì cảm giác đau đớn này, anh hiểu rõ.

Anh ngồi ở bên người cô, vươn tay, vuốt lên đầu cô để vỗ về, mặc dù không thể chạm vào, nhưng cô lại cảm nhận được.

Nâng lên đôi mắt đẫm lệ, nhìn anh đang ngồi bên cạnh mình, cô hỏi: “Anh đã sớm biết phải không?”

Anh gật đầu.

“Có phải tôi rất ngốc?”

Anh lắc đầu, chỉnh lại lời cô. “Không phải ngốc, chỉ là cách đối xử của cô với mọi người rất chân thành, hết lòng vì tình yêu, nhưng lại yêu không đúng người.”

“Tôi không hiểu, tôi đối với anh ấy tốt như vậy, vì sao anh ta lại tổn thương tôi? Nếu không thể lấy tôi, sao lại cố tình đối xử chân thành, tỏ vẻ lương thiện, chung tình như vậy, giống như là không thể sống thiếu tôi? Rõ ràng không thể cho tôi một lời hứa hẹn, vì sao lại luôn nói rằng vĩnh viễn sẽ không chia lìa? Tôi không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Tôi biết.”

Cô nhìn anh, vẻ mặt mù mờ, kinh ngạc.

Anh đặt hai tay lên bả vai cô, nghiêm nghị nói.

“Tin tôi đi, cô là gặp phải kẻ thần kinh.”

Cô ngây người ra, ngay sau đó, gào khóc.

“Oa oa_____tôi không muốn sống______”

A, nguy rồi, muốn trêu cô, không ngờ ngược lại càng làm cô đau lòng.

Nước mắt cũ còn chưa khô, nước mắt mới lại chảy ra, cô lấy hai tay che mặt mà khóc, thật là đau lòng, rất đau lòng, cô không biết phải làm thế nào bây giờ?

Những vướng mắc ở trong lòng không ngừng nghiền nát tâm tư cô, không ngừng ăn mòn cô, những ngọt ngào mà cô và anh đã từng trải qua, tựa như máu thịt ở trong lòng cô, bám chặt vào trong lồng ngực, hiện tại, sự thật lại như một con dao tàn nhẫn thẳng tay cắt đứt nó.

Rất đau đớn, cô thật chịu không được.

Cô không cần phải nói ra, Tả Thành Hạo cũng có thể cảm nhận được sự đau buốt của cô, anh nghĩ đến một cách! Vì thế anh nhắm mắt lại, làm cho bản thân tập trung tinh thần, sau đó hai tay vây quanh người cô, muốn chịu một phần sự đau khổ đó, hy vọng sẽ truyền một phần sức mạnh cho cô.

Gương mặt mang theo hai dòng lệ, ngẩng đầu nhìn anh. “Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ anh.”

“Thật sự? Vậy thì tốt quá.” Đây là lần đầu tiên anh dùng đến cách này, không ngờ cô lại có thể cảm nhận được.

“Nếu anh là người thật thì tốt quá, tôi ước gì mình có thể gục vào trong lồng ngực của anh mà khóc cho thoả thích.”

“Thực xin lỗi, tôi chỉ có thể lấy cách này để xuất hiện.”

“Thần tình yêu, tôi nên làm gì bây giờ? Đáy lòng đau đớn như vậy.”

“Thất tình cũng giống như một vết thương, lúc đầu nhất định sẽ sinh mủ, nhưng nó sẽ từ từ đóng vảy, sẽ rơi ra, rồi đến một ngày nào đó sẽ lành lặn, lúc này đây, tôi sẽ luôn ở cùng cô.”

“Tôi thật là khổ____”

“Được rồi, khóc đi, đem sự bi thương trút ra, đừng có giữ ở trong lòng.”

Cô khóc bao lâu thì anh ở bên cạnh bấy nhiêu, trong khi cô ủ rũ tỉ tê thì anh liền an ủi.

“Tôi thật không muốn_____nói lời yêu thương một lần nữa.”

“Ý nghĩa của câu yêu thương là để tìm hiểu, để quan tâm lẫn nhau; nếu không hợp nhau, thì hãy tìm một người khác, đến một lúc nào đó chúng ta sẽ tìm được một người thật sự phù hợp với mình, có thể lấy làm chồng, đó mới là tác dụng của câu yêu thương.”

“Tôi mà tìm không thấy người tốt, đời này kiếp này cũng không muốn kết hôn.”

“Không nên vì hiện tại mà phủ nhận tương lai, mọi chuyện không giống nhau đâu.”

“Hiện tại tôi đau khổ như vậy, sống cũng không muốn sống nữa, sao có thể hy vọng vào tương lai đây?”

“Ngọt ngào và cay đắng luôn đi chung với nhau, tựa như một sợi dây thun, yêu càng nhiều, cũng như ta kéo sợi thun thật mạnh, nên lực đàn hồi bắn ngược trở lại sẽ rất mạnh, cô đau thương như thế, chứng tỏ cô cũng đã trải qua những ngày tháng thật sự vui vẻ, một đời người sẽ có được bao nhiêu thời gian vui vẻ như vậy, cũng rất tốt, đúng không?”

“Không cần, rất đau khổ, tôi ước mình chưa từng gặp anh ta, tôi hy vọng tất cả những chuyện nàykhông bao giờ xảy ra, tôi mệt mỏi lắm…”

Tả Thành Hạo bắt đầu lo lắng cho cô, bởi vì anh không muốn nhìn thấy linh hồn của cô bị bao phủ bởi ánh sáng u ám, anh đã nhìn thấy rất nhiều dạng linh hồn, cũng biết sự u ám này đại diện cho điều gì, dấu hiệu này sẽ mãi lẩn quẩn trong lòng mỗi người, sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện.

Hiện tại, anh có thể ở bên cạnh bảo vệ cho cô, nhưng ngộ nhỡ đến lúc anh nhất định phải rời đi, bỏ lại cô một mình, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô, phải làm sao mới tốt.

“Cô đừng mất lòng tin như vậy, có thần tình yêu ở đây, cô còn sợ không tìm được người đàn ông tốt sao? Lần sau khi cô tìm đối tượng, tôi sẽ giúp cô kiểm định, sẽ không để cho cô gặp phải tên đàn ông xấu.”

Quả nhiên, lời nói này vừa phát ra liền có tác dụng, đôi mắt đẫm nước mắt của cô ngước lên.

“Có thật không?”

“Đương nhiên là thật, lần này là vì không có tôi ở bên cạnh giúp đỡ cô, nên mới để cho tên xấu xa kia có cơ hội lợi dụng, lần sau nếu có kết giao với bạn trai, tôi sẽ chỉ cô cách nhìn đàn ông, đảm bảo cô sẽ tìm được một đối tượng thật tốt.”

Cô dùng giọng mũi phát ra lời nói đáng thương: “Lời này cũng có chút xuôi tai.”

“Tâm trạng có tốt hơn chút nào không.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, hy vọng hỏi anh, “Anh thật sự sẽ giúp tôi?”

“Ta đã nói rồi, tôi là tới trả ơn, không phải sao? Tôi sẽ giúp cô tìm được đối tượng tốt.”

Cô xoa xoa lên ngực, “Tôi…..thật sự có thể tìm được một người tốt sao? Có thể quên anh ta, có thể thoát khỏi sự đau lòng này sao?”

“Đương nhiên có thể, cô phải giống như chiếc máy giặt, biết không?”

Cô ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt khó hiểu: “Máy giặt?”

“Hiện tại, những suy nghĩ của cô giống như đang xoay tròn tại một chỗ, cho nên cô phải làm mình giống như một chiếc máy giặt, bởi vì máy giặt khi xoay tròn sẽ đem hết những giọt nước văng ra bên ngoài, càng xoay tròn càng có thêm sức lực; ngược lại, lốc xoáy cũng xoay tròn, nhưng chúng lại hút con người vào, cô phải giống như máy giặt, đem những suy nghĩ không tốt đó ném đi, không nên giống như lốc xoáy, càng lún càng sâu, cả người bị rơi vào. Cô không được làm lốc xoáy, mà phải làm máy giặt, có biết không?”

Cô nghe xong thì vô cùng sửng sốt: “Đâu lại có cách so sánh kì lạ như vậy, nhưng mà cũng rất có lý.”

“Tất nhiên là có lý, lời giảng giải của thần tình yêu luôn có ý nghĩa sâu xa, nhớ kỹ, làm máy giặt, không phải lốc xoáy.”

Cô cũng thì thào đọc theo: “Tôi muốn làm máy giặt, đem những thứ không tốt ném đi.”

“Đúng rồi, vừa xoay, vừa chầm chậm đem những thứ xấu xa ném đi.”

“Tôi muốn đem những thứ xấu xa ném đi, tôi muốn làm máy giặt.”

“Đúng vậy, cô là máy giặt.” *^^ 2 con người tự kỷ*

Hai người cùng hô lên như nhau, cô vừa khóc vừa thề phải làm máy giặt, anh thì lại vì cô mà cổ vũ cố lên vừa động viên tinh thần, nói cho cô biết rằng cô sẽ không phải cô đơn, anh sẽ giúp cô vượt qua sự đau thương của thất tình, cho đến khi vết thương ở trong đáy lòng dần bình phục như ban đầu.

Vì để cho Quan Xảo Xảo quên đi những chuyện buồn lòng, mỗi ngày Tả Thành Hạo đều ở bên người của cô.

Cả khi đi làm, tan sở, có lẽ là chỉ trừ khi đi WC tắm rửa, thì hầu như anh đều ở sau lưng của cô, vì để cho tâm trạng cô khá hơn, anh còn mời cô đi xem phim.

“Anh thật là sướng, không cần phải mua vé xem phim, trực tiếp đi vào là được, còn tôi lại phải trả hơn ba trăm đồng, đúng là mắc mà.”

“Tôi là có lòng tốt cùng cô đi xem phim, còn bị cô ganh tị? Nghĩ thử xem, những lúc nhìn cô ăn uống vui vẻ, tôi thì lại không thể hưởng thụ, tôi có than thở gì không.”

Đi trên con đường giành cho người đi bộ ở giữa Tín Nghĩa khu (1) rộng rãi, thoáng mát, mặc dù Quan Xảo Xảo không có bạn trai, nhưng cô không hề cảm thấy cô đơn, bởi vì mỗi ngày vị thần tình yêu Tả Thành Hạo của cô đều ở bên cạnh.

Thứ bảy cuối tuần, bọn họ hẹn nhau cùng đến xem phim, hai người cũng đã ngầm hiểu với nhau, trong lúc nói chuyện với Tả Thành Hạo thì cô sẽ đặt điện thoại ở bên tai, như vậy, người khác sẽ nghĩ rằng cô là đang nói chuyện điện thoại, không xem cô là kẻ tâm thần.

Cô nhìn anh, nhìn chăm chú, không hề chớp mắt, làm anh không khỏi có cảm giác kỳ lạ.

“Làm sao vậy?”

“Tôi đang nghĩ, nếu như những người khác có thể nhìn thấy anh, nhất định sẽ có rất nhiều cô gái quay đầu nhìn anh.”

“Cái này còn phải nói.”

“Ha ha, chỉ mới khen một câu, liền đắc ý như vậy, sao lại có loại thần tình yêu thế này?”

“Có nha, không phải đang đứng trước mặt cô hay sao?”

Cô nhìn anh, dáng vẻ phóng khoáng, tính cánh thì huênh hoang, nhịn không được mà nở nụ cười.

“Chưa thấy qua loại thần tình yêu như anh cho dù là ở trên phim ảnh, vừa quan tâm đến diện mạo, còn quần áo thì đều là loại đang thịnh hành.”

“Chẳng lẽ ý của cô là muốn tôi cởi sạch quần áo, gắn một đôi cánh, còn phải mang theo cung tên sao?”

“Nếu anh dám cởi sạch quần áo, tôi sẽ xem anh là một tên biến thái, một con sói háo sắc.”

“Đáng tiếc nha, dáng người của tôi rất tuyệt, thật ra thì cô rất muốn nhìn đúng không? Hiện tại, tôi sẽ hy sinh nhan sắc này, một lần làm Thiên Sứ trần trụi cho cô xem.” Vừa nói vừa làm ra bộ dạng muốn phù phép.

“Không được!” Cô hoảng sợ, sợ là khi anh ta thật sự trở nên trần trụi, cô nhất định sẽ hét lên chói tai, nhưng lại nhìn thấy anh ôm bụng cười ngất, lúc này mới biết là cô bị đùa giỡn, nhịn không được liền vươn tay muốn đánh nhưng chỉ đánh vào không khí.

“Đừng vung tay lung tung, coi chừng người ta nghĩ cô bị bệnh thần kinh.”

Đúng là có mấy người qua đường đang trộm nhìn cô, cô vội kiềm chế, vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt còn anh ta thì lại cười như điên.

Thật là đáng ghét! Muốn đánh lại không đánh được, muốn cười, lại không thể cười quá lớn, nhưng mà có Tả Thành Hạo làm bạn, cô đã trải qua rất nhiều ngày vui vẻ.

“Tôi thật sự vẫn còn cảm thấy rất thần kỳ, trên thế giới này có thần tình yêu, thế giới của các anh trông như thế nào?”

“Tôi đã nói, thiên cơ bất khả lộ, tôi không thể tiết lộ quá nhiều.”

“Một chút cũng không thể sao?” Cô làm ra vẻ đáng thương thỉnh cầu.

Anh kiêu ngạo, nghiêm túc nói: “Không thể, đây là quy định.”

Cô bĩu môi, nói: “Hừ, Quỷ hẹp hòi.”

Tả Thành Hạo nhìn thấy dáng vẻ của cô, khoé môi bật cười, cuối cùng thì cô đã lên tinh thần được một ít, không còn bộ dạng phờ phạc như mấy hôm trước.

Trừ khi quen biết Quan Xảo Xảo, cuộc sống của anh cũng đã có cái gọi là vui thú.

Trước đây vì muốn trải qua khoảng thời gian nhàm chán, anh sẽ bước xuyên qua vách tường, đi đến rạp chiếu bóng để xem phim miễn phí.

Anh đứng ở trong rạp, mặc dù có rất nhiều người ở xung quanh, nhưng vẫn cảm thấy cô quạnh như trước, bởi vì không có ai cùng anh chia vui, anh ước ao có thể cùng mọi người thảo luận về nội dung của bộ phim, cùng nhau tận hưởng cảm giác vui vẻ, anh cảm nhận được, nếu như ở trên thế giới này mà ta không có ai để cùng chia vui thì cũng giống như ta chưa từng tồn tại.

Anh rất biết ơn sự xuất hiện của Quan Xảo Xảo, quả thực cô đã cứu anh, bởi vì cô mà anh không phải tiếp tục chịu đựng sự vắng vẻ khiến người khác muốn phát điên này, từ tận trong đáy lòng anh rất cảm ơn cô.

Còn đối với Quan Xảo Xảo, cô thật là may mắn khi có thần tình yêu giúp đỡ, vị thần tình yêu này không chỉ hiểu và biết cách an ủi cô mà còn pha trò để làm cô vui.

“Nhớ kỹ, chỉ có lý trí mới giải quyết được vấn đề, con người khi chìm ngập trong cảm xúc thì sẽ không thể quyết định được gì.”

“Được.” Cô gật gật đầu, cảm thấy lời nói của anh rất có đạo lý.

“Thất tình ban đầu sẽ đau khổ, hiện tại nếu cô muốn tìm cách thoát ra khỏi chuyện bi thương này, lý trí cần phải tự mình đứng ra nói chuyện với trái tim đang đau thương.”

Vẻ mặt của cô vừa mù mờ vừa tò mò: “Nói chuyện thế nào?”

Anh đang đứng ở bên trái, đột nhiên, quay người qua lớp không khí bên phải mà nói chuyện: “Ngươi được phép khổ sở, nhưng không được ảnh hưởng đến ta.”

Sau đó anh lại đứng ở bên phải, quay sang bên trái nói chuyện: “Nhưng mà ta rất là khó chịu nha.”

Tiếp theo anh lại quay trở về bên trái, nói chuyện với bên phải: “Cho dù ngươi có khó chịu, thì cũng không được làm Mỹ Mỹ, Sửu Sửu khó chịu, đây là ảnh hưởng đến ta.” *Theo ta, Mỹ Mỹ – Sửu Sửu là cái đẹp với cái xấu trong mỗi con người*

“Chẳng phải đã có một câu nói như thế này? Không nên trừng phạt bản thân bằng sai lầm của người khác, chúng ta phải biết tự làm đẹp cho mình, bởi vì cho dù là xấu hay đẹp thì vẫn không bằng cuộc sống của Mỹ Mỹ.”

Cô dùng hết sức gật đầu. “Được, ta cũng muốn như Mỹ Mỹ.”

Đúng nha, bởi vì đau buồn mà cô càng trở nên tiều tuỵ, lại lười chăm sóc bản thân, nên khi soi gương cũng cảm thấy chán ghét gương mặt của mình.

Cô biết, ngoài mặt thì thần tình yêu hài hước, nhưng thật ra là đang khích lệ cô, không muốn cô bởi vì đau lòng mà bỏ quên chính mình, cho dù không có bạn trai thì cô cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, vì thế cô bắt đầu phấn chấn trở lại, đi thẩm mỹ viện dưỡng tóc, để nhà thiết kế giúp cô sửa sang lại mái tóc, cũng bắt đầu khôi phục lại thói quen trang điểm, khiến cho thần sắc có phần tốt hơn.

(1)



Tín Nghĩa khu, nằm ở trung tâm Đài Bắc của Đài Loan, vì Tín Nghĩa được phân chia thành các khu nên mới được gọi như vậy, trung tâm thị chính của Đài Bắc, nhà nước Đài Bắc , nghị viện Đài Bắc đều nằm ở đây. Tên trước đây của Tín Nghĩa khu là Hưng Nhã trang

Thần tình yêu ngoài việc cùng cô đi xem phim, đi thẩm mỹ viện thì còn cùng cô đi dạo phố mua quần áo.

“Đẹp không?” Ở trong phòng thay đồ, cô vui vẻ ướm thử quần áo mới, sau đó cực kỳ hưng phấn đi ra cho anh xem, chờ mong sự đánh giá của anh.

Vẻ mặt Tả Thành Hạo nghiêm túc đánh giá từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Cô muốn nghe lời nói thật hay là lời khách sáo?”

“Tất nhiên là lời nói thật.”

“Rất xấu.”

Gương mặt cô sụp xuống, chăm chăm nhìn vào thắt lưng. “Tại sao? Rõ ràng cũng rất đẹp mà.”

Hai tay của anh khẽ vẩy. “Là cô nói muốn nghe lời nói thật.”

“Thế lời khách sáo là gì?”

“Bộ quần áo này rất xấu không xứng với cô.”

Cô đá một cước tới trước, anh liền tránh đi.

“Dù sao cũng có đá được anh đâu, trốn cái gì?”

“Tôi là vì để lại chút mặt mũi cho cô, nên mới vờ trốn tránh, không phải tôi đã nói, mắt chọn quần áo của cô không được tốt sao.”

“Đâu có, rõ ràng là nhìn được lắm mà.” Cô không phục.

“Tôi cho cô biết, mục đích của chọn quần áo là để tôn lên nét đẹp của con người, không phải cứ quần áo đẹp là tốt, phải chú ý đến tổng thể, còn phối hợp với nhan sắc, nếu làm người khác chỉ cảm nhận được cô mặc quần áo xinh đẹp là thất bại, phong cách rất quan trọng, nhất định phải đẹp một cách tự nhiên, nét đẹp làm cho người khác không thể ngờ, cô có hiểu tôi đang nói cái gì không? Ý của tôi là_____” Con vịt đi đâu cũng cạp cạp, chim sẻ thì chiêm chiếp, thì ra thần tình yêu cũng chẳng khác gì, cô phát hiện Tả Thành Hạo rất thích lảm nhảm không thôi, giống như một linh hồn cứ đi theo sau lưng cô mà không ngừng oa oa oa.

Hai người không hề tranh cãi, nhưng ngay cả là tranh cãi, thì cũng vui vẻ đùa giỡn với nhau, may mắn khi có anh làm bạn mà cô không phải giam hãm mình ở trong nỗi đau của thất tình.

Ba ngày đầu tiên, cô rửa mặt bằng nước mắt, trái tim chịu đựng sự tra tấn, anh cùng cô nói chuyện cho đến khi cô đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ mười, cô cũng không còn khổ sở như trước, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện thương tâm đó, thỉnh thoảng vẫn sẽ rơi nước mắt, nhưng anh sẽ chọc cho cô cười, bắt cô không được để bụng đói, cho dù không muốn ăn cũng phải ăn.

Nửa tháng sau, cô bình tĩnh trở lại, trong lòng vẫn còn cảm giác đau âm ỉ, anh kể chuyện xưa cho cô nghe, làm cô phân tâm mà không nghĩ đến những chuyện đau lòng.

Một tháng sau, cô biết nở nụ cười, vết thương trên lồng ngực tuy rằng vẫn còn dấu vết, nhưng cô đã hăng hái trải qua cuộc sống mỗi ngày, còn anh thì vẫn như trước, ngày ngày ở bên cạnh cô.

Cô thành công trong việc đem mình trở thành một cái máy giặt, hoá giải hoàn toàn đoạn tình cảm đã mất đi đó, lưu lại những gì tốt đẹp và vứt những thứ xấu xa ra sau đầu, thoát ra khỏi sự đau đớn vì thất tình, thỉnh thoảng khi chạm vào vết thương vẫn còn cảm giác đau, nhưng cô cố gắng không nghĩ tới nó nữa, hơn nữa vị thần tình yêu hài hước luôn có năng lực làm cho cô bật cười.

Ngoài việc đi dạo xem phim, anh cũng ăn cơm cùng cô, tất nhiên anh không ăn mà ở bên cạnh nhìn cô ăn cơm, đồng thời, anh cũng chỉ cô cách nhìn nhận đàn ông.

“Nếu như chỉ có anh ta liên lạc với cô, còn cô lại không liên lạc được với anh ta, lúc ấy là có vấn đề.”

Giữa lúc nghỉ trưa, sau khi Quan Xảo Xảo ăn xong bữa cơm đơn giản, liền bước vào một quán cafe chi nhánh của STARBUCKS (1), xoay người tìm một nơi vắng vẻ, rồi ngồi vào góc phòng, cô gọi một cốc Caramel Macchiato (2), Tả Thành Hạo thì ngồi trên chiếc ghế đối diện với nàng, cái góc hẻo lánh này không có mấy người chú ý đến nên cũng thuận tiện cho bọn họ nói chuyện phiếm.

“Nếu như… Anh ấy là phi công, bay qua các quốc gia thì sẽ khó khăn trong việc liên lạc nha.”

“Thân ái (3), tin tưởng tôi. Nếu như một người đàn ông thật sự quan tâm đến một người phụ nữ, cho dù là cô không liên lạc với anh ta thì mỗi ngày anh ta cũng sẽ nóng lòng muốn liên lạc với cô, không có lý do gì, bởi vì khi anh ta đã nhớ cô thì những lý do khác sẽ không còn quan trọng.”

“Vậy sao?”

“Ừ.” Giọng nói như đinh đóng cột.

Cô thở dài một hơi. “Có phải tôi rất dễ bị lừa gạt…”

“Ừ.” Giọng nói lại càng như đinh đóng cột.

“A, cho tôi chút mặt mũi được không, trả lời nhanh như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không có.”

“Nếu như cô đã biết mình ngốc nghếch, thì chứng tỏ cô không quá ngốc nghếch, kẻ ngu ngốc thật sự sẽ không biết mình ngu ngốc, cho nên khi tự thừa nhận bản thân ngốc nghếch là tốt với cô.”

Cô mở miệng một hồi lâu nhưng vẫn không thể phản bác lại một câu, hít vào một hơi liền nói: “Thôi được, tôi ngốc nghếch, được chưa nào.”

“Đàn ông có bản tính thợ săn, phụ nữ chính là mục tiêu săn bắn của đàn ông, cho nên trời sinh đàn ông có một mức độ nhạy bén với phụ nữ, trước khi bắt đầu đi săn, chúng tôi sẽ cẩn thận quan sát và nhận định con mồi, thợ săn càng làm nghề, càng có năng lực nhìn ra đặc tính của con mồi, sau đó mới áp dụng các cách thức săn bắn có khả năng thành công cao.”

Cô nghe vô cùng chăm chú, không chịu nổi liền tò mò hỏi: “Theo như những gì anh nói thì anh cũng có thể đánh giá phụ nữ phải không?”

“Ừ.”

“Thế tôi là thuộc dạng gì?”

“Dạng vô hại đối với người và vật.”

Tay của cô liền đánh tới trước nhưng anh đã sớm trốn thoát.

“Là cô muốn hỏi, không thể trách tôi, tôi chỉ dựa theo thực tế mà trả lời.”

“Tôi không phải là dạng vô hại với người và vật, tôi đâu có dễ dàng bị khi dễ như vậy.” Cô ấm ức trách móc.

“Thí chủ, thần tình yêu ta đây không cần nghĩ cũng biết, trước tiên ngươi sẽ đánh bằng tay phải, đánh không được thì tiếp tục thử thêm một lần nữa, sau đó thì chuyển sang tay trái, nếu hai tay đều thất bại thì sẽ dùng chân để đá, nhất cử nhất động của cô đều không thoát khỏi con mắt thần của ta.”

Anh cố ý bày ra dáng vẻ của người có võ công cao cường, không hề che giấu sự cường điệu, cậy vào việc người khác không nhìn thấy anh, lập tức tạo ra thế ‘xà hình điêu thủ’ (4), làm dáng vẻ ‘Đường lang bộ thiền’ (5), còn hảo tâm chỉ điểm cho cô. “Cô phải đánh chỗ này của tôi trước, nơi này tương đối dễ đánh, cố lên, cố lên.” *Ta thắc mắc là ko bit anh bảo chị đánh ở đâu mà dễ nhỉ ^^*

Hừ——-Người này sao lại vô sỉ như vậy chứ!

Cô vừa muốn đánh anh ta, vừa phải chú ý để không bị những người khách khác phát hiện ra cử chỉ bất thường của cô, còn bị anh ta khích đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự là không cam lòng mà.

Cô cứ nghĩ là không ai chú ý tới hành động khác thường của cô, nhưng thực tế thì không phải như vậy.

Cách một chiếc bàn, có một đôi vợ chồng dẫn theo một đứa bé gái năm tuổi và một bé trai một tuổi đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ.

Đôi vợ chồng vô cùng ân ái, người chồng trông rất anh tuấn cường tráng, dung mạo của người vợ thì rất bình thường, thậm chí còn có một khuyết tật nhỏ ở chân, nhưng anh yêu thương cô vô cùng, trong ánh mắt vĩnh viễn chỉ có bà xã của mình.

Bé trai một tuổi thừa hưởng ngũ quan anh tuấn của ba, được ba ba ôm vào trong ngực, ngậm lấy núm vú cao su, dáng vẻ hạnh phúc, người chị năm tuổi thì ngồi bên cạnh mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp, đôi mắt to tròn trong veo lanh lợi lại nhìn chằm chằm vào một bàn khác.

Người phụ nữ phát hiện con gái có vẻ khác thường, dịu dàng hỏi: “Viên Viên, con đang nhìn gì vậy?”

Viên Viên quay đầu lại, hồn nhiên chỉ vào bàn của Quan Xảo Xảo.

“Cái anh kia đang nhảy tới nhảy lui.”

Người phụ nữ nhìn theo hướng tay của con gái, không khỏi sửng sốt, bởi vì cô chỉ nhìn thấy một cô gái, hoàn toàn không thấy một anh nào khác, nhưng cô biết con gái có điểm khác với người thường, trong lòng hiểu rõ, vội vàng kéo bàn tay đang chỉ vào người ta của con xuống

“Chuyện này, con không được nói với người khác, biết không?”

“Tại sao?”

Bởi vì cô biết người mà Viên Viên nhìn thấy không phải là người bình thường, nhưng Viên Viên còn nhỏ, cho nên nhất định cô phải bảo vệ Viên Viên, mặc dù không phải là đứa trẻ do chính cô sinh ra, nhưng cô yêu đứa bé này còn hơn cả mạng sống của mình.

“Bởi vì chỉ có con mới nhìn thấy được cậu ấy, người khác không nhìn được, đồng ý với mẹ, sau này con có nhìn thấy gì, chỉ được nói với mẹ của Viên Viên, bởi vì mẹ sẽ bảo vệ cho con, biết không?”

Viên Viên gật đầu, tuy bé còn nhỏ nhưng từ nhỏ đã rất thông minh. “Con biết rồi.”

“A, nguy rồi.”

Người phụ nữ nhìn về phía ông xã của mình, hỏi. “Làm sao vậy?”

“Mông của thằng nhóc này nóng nóng.”

Hai vợ chồng họ Tề nhìn về phía cậu con trai, mặt bé đỏ ửng, hình như là đang ‘Dùng sức’. *^^*

“Để em đi thay tã.” Người phụ nữ đứng dậy, ông xã của cô lại ngăn cô lại.

“Anh đi, em ở lại với Viên Viên.”

“Anh làm được không?”

“Đương nhiên là được, đi thôi thằng nhóc xấu này, chúng ta đi đổi hương hương.” Vừa nói xong thì một tay ôm con trai, một tay cầm theo túi tã giấy, đứng dậy rời đi.

Hai người Quan Xảo Xảo và Tả Thành Hạo đang len lén đùa giỡn như cũ, cứ nghĩ rằng không ai chú ý tới bọn họ, nên không phát hiện một bóng người đang đi tới gần bọn họ.

“Cô đang làm gì đó?”

Cả hai ngẩn ngơ, quay đầu nhìn qua bên cạnh, một gã đàn ông nhã nhặn đang đứng bên cạnh, trên tay cầm cốc cà phê STARBUCKS, đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào cử chỉ quái lạ của cô.

——— —————— ————-

(1) Starbucks là quán cà phê lớn nhất thế giới, với 17,800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11,068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1,000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản.

(2)



(3) Thân ái là cách gọi thân thiết.

(4) ‘xà hình điêu thủ’ 蛇形刁手



(5) Đường lang bộ thiền: Câu này có nguồn gốc từ Chiến quốc sách戰國策

Giản thể: 螳螂捕蝉,黄雀在后
Phồn thể: 螳螂捕蟬,黃雀在後
Âm Hán Việt: Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu
Dịch nghĩa: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau

Chương ChínhGián, quyển 9, sách ThuyếtUyển 《说苑•第九卷•正谏》:

园中有树,其上有蝉,蝉高居悲鸣饮露,不知螳螂在其后也!螳螂委身曲附,欲取蝉而不顾知黄雀在其傍也!黄雀延颈欲啄螳螂而不知弹丸在其下也!此三者皆务欲得其前利而不顾其后之有患也。

Phồn thể: 園中有樹,其上有蟬,蟬高居悲鳴飲露,不知螳螂在其後也!螳螂委身曲附,欲取蟬而不顧知黃雀在其傍也!黃雀延頸欲啄螳螂而不知彈丸在其下也!此三者皆務欲得其前利而不顧其後之有患也。

Dịch nghĩa: Trong vườn có cái cây, bên trên có con ve, ve ở trên cao vừa kêu vừa uống sương, mà không biết con bọ ngựa đã ở đằng sau! Bọ ngựa vươn người ra định bắt con ve mà không biết chim sẻ vàng đã ở bên cạnh! Chim sẻ rướn cổ định mổ con bọ ngựa mà không biết viên đạn đã ở bên dưới! Cả 3 con đều muốn lấy cái lợi trước mắt mà không biết đằng sau có nguy hiểm. (Nguồn: http://www.tiengtrung.org/doc-hieu/tien ... %E8%9D%89/)


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...