Thần Chết Trong Rừng

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Mọi người dần dần đến bữa tiệc ngày một đông. Mặt trời đã lặn và thời tiết trở nên mát mẻ hơn. Hélène nói với tôi là họ đã kẻ hai cái bàn lớn trong vườn làm bàn bày tiệc buffet, còn Paul thì phụ trách món thịt nướng.

Tôi nghe thấy nhiều tiếng cười, tiếng cốc chén chạm nhau, tiếng dao cọ trên mặt đĩa. Hélène xếp tôi ngồi ở một góc để tôi có chút tự do. Buổi tiệc chắc phải có khoảng 20 khách mời và có vẻ như tất cả mọi người đều vui vẻ. Bằng một cái giọng nghe rất chói tai, Betty kể lại chuyến đi chơi vừa rồi của cô với Manu bằng thuyền buồm hai vỏ với sức gió cấp 8. Claude Mondini thì nói về những thành công của những khóa học mới về giáo lý Cơ đốc. Phải công nhận là tôi rất vui vì được tham dự bữa tiệc đó! Tôi cảm thấy mình rất hào hứng và tôi không ngừng tự hỏi ai trong đám người có mặt kia lại có thể thấy vui thích với trò đâm một người tàn tật bằng một cây kim. Bọn trẻ con thì la hét và chạy lung tung khắp nơi. Đột nhiên tôi nhớ ra là Virginie phải có mặt ở đây.

Còn lâu tôi mới thấy yên tâm. Ý nghĩ đó làm tôi hoảng sợ. Virginie, điều đó có nghĩa là tôi đang quay trở lại những câu hỏi không có câu trả lời. Và trong buổi tối ngày hôm nay, tôi thật sự không muốn những chuyện như vậy.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lạnh lẽo của con bé:

-Chào cô Elise. Cô khỏe chứ?

Tôi giơ ngón trỏ lên, nhưng đó là một lời nói dối. Tôi không thấy khỏe.

-Cháu đã được cưỡi ngựa ở trại hè! Thật tuyệt vời! Cháu muốn ở đó suốt cả mùa hè cơ nhưng người ta không muốn. Ở đó tốt hơn. Tất cả đều yên tĩnh.

Có tiếng của Paul:

-Virginie! Món sườn rán của con sẽ bị nguội mất!

-Con tới ngay đây!

Con bé nghiêng người về phía tôi và nói thầm vào tai tôi: “Cô cẩn thận nhé!” trước khi biến mất.

Tôi đang ở một mình. Tôi không thấy đói. Tôi lấy làm hối hận vì đã biết Virginie.

Có bàn tay đặt lên cánh tay tôi. Trong thâm tâm, tôi giật mình, cảm thấy như mình phải nhảy vọt lên đến 10 mét.

-Mọi việc đều ổn chứ cô Elise?

Paul đang nói.

Tôi không giơ ngón trỏ lên. Nếu có ai đó còn hỏi tôi có khỏe không, chắc tôi phát nôn mất.

-Có nhiều người quá phải không?

Tôi không giơ ngón trỏ lên. Vẫn còn tốt hơn là chơi trò trốn tìm ấy. Nó có thể kéo dài hàng giờ liền ấy.

-Cô đang lo sợ à?

Ngay giữa nơi đông người này. Tôi giơ ngón trỏ.

-Cô có muốn về nhà không?

Tôi không giơ ngón trỏ. Tôi không muốn về nhà.

-Nào Paul, cậu sẽ cho chúng tôi xem ảnh chứ? – có giọng nói to như sấm vang của Steph ở rất gần.

Qua giọng nói đầy nam tính, tôi hình dung Steph như một vận động viên bóng bầu dục có bộ tóc dày màu sáng, mắt xanh và miệng đầy. Paul đứng dậy, rút tay về và để lại một chút hơi ấm trên cánh tay tôi:

-Lát nữa gặp lại nhé, Lise!

Paul đã gọi tôi là Lise. Anh ta không thích tên của tôi. Anh nói rằng tên “Elise” nghe cứ như ai đó sắp chơi đàn piano vậy. Còn tôi thì không thích cái tên “Lise”. Nghe cái tên đó, tôi có cảm giác như mình đã 100 tuổi và đội chiếc mũ của những bé gái thời trước chiến tranh vậy. Nhưng giờ thì tôi là Lise đối với tất cả mọi người.

Tại sao Virginie lại bảo tôi phải cẩn thận? Lời cảnh báo của con bé thật đúng lúc, đúng là lúc cần phải nói chuyện đó. Nhạc to đến mức đinh tai. Một ban nhạc nào đó mà tôi không biết tên. Mọi người phải gào lên mới có thể nghe được nhau. A, người ta đã thay dĩa. Bây giờ là điệu bossasnovas[1], dễ chịu hơn rồi.

[1] Tên một điệu nhảy của Braxin, gần giống với samba

-Cô biết không Lise, Paul có vẻ như là một anh chàng hay tán gái, nhưng anh ấy rất chung thủy đấy.

Tôi cảm thấy bị nghẹt thở. Ai đang nói với tôi vậy? Có phải con bé hay nghịch ngợm của Sophie? Tôi không nhận ra giọng của nó nữa. Cứ như thể là… tôi và Paul… Paul và tôi… Trong tình trạng này của tôi? Theo tôi thì người duy nhất có thể quan tâm đến tôi chỉ có thể là những người khiêng cáng ở Lourdes…

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt. Người ta mang cho tôi món lê và kiwi nghiền. Cô Yvette cho tôi uống một chút rượu sâm banh. Cô ấy có vẻ rất hớn hở vì món súp hoa quả của cô có được một thành công phi thường. Tôi cảm thấy mình đang đung đưa. Tôi không còn thói quen đi chơi nữa và những liều thuốc mà ông Raybaud cho tôi uống nhiều khi làm tôi không thể cưỡng lại những cơn ngủ gật.

Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Mí mắt tôi nặng trĩu. Ai cũng say sưa cả rồi. Steph thì gân cổ hát những bài hát dâm đãng. Mọi người lục tục chào từ biệt ra về. Tôi nghe thấy những tiếng cửa xe đóng sập lại. Cô Yvette đang nói chuyện với mẹ của Paul, một phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, nhân viên bưu điện đã nghỉ hưu. Hiện bà đang đi nghỉ vài ngày ở nhà Paul. Hai bà đang say mê chơi bài tarô, không cảm thấy những tiếng ồn ào xung quanh. Giọng điêu của họ nghe hơi chói tai chứng tỏ họ cũng ngà ngà say rượu.

-Chào Lise!

-Hẹn gặp lại.

Họ chào tôi, vỗ vai tôi một cách tự do quá trớn. Thật sự thì họ nghĩ gì về tôi, về sự im lặng và bất động của tôi? Tôi đang ngáp há hốc cả miệng ra, hay chí ít là tôi cũng có cảm giác là mình đang ngáp.

-Mẹ ơi, bà Yvette ơi! Lại đây giúp chúng con dọn bàn vào nhà nào!

-Chúng tôi lại ngay đây!

Các bà các cô vừa dọn dẹp vừa tiếp tục nói chuyện, lại còn cười đùa rúc rích như những nữ sinh trung học nữa. Giờ có lẽ phải rất muộn rồi. Tôi thật sự thấy buồn ngủ.

Tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi đang ở đâu? Tất nhiên là trong đêm, nhưng mà là ở đâu? Không có tiếng động nào cả. Tôi đang nằm. Nhưng đây không phải là giường của tôi. Cái giường này làm bằng da. Có thể đó là một cái tràng kỷ. Có một cái máy kêu lách cách. Có phải là tiếng cái tủ lạnh đang kêu? Có phải là chúng tôi đã ngủ lại gia đình nhà Fansten không? Thật không thể chịu đựng nổi khi không mở được mắt và nhìn xung quanh. Bình tĩnh nào Elise, bình tĩnh, thư giãn và thở sâu đi. Chắc chắn là tôi đang ở nhà Paul và Hélène. Cô Yvette có thể không về nhà được vì quá say.

Có tiếng những bước chân. Tôi nghe thấy tiếng những bước chân. Những bước chân trần đi rất nhẹ. Không điều đáng sợ đó không thể lại tiếp diễn được, tôi…

-Cô Elise! Cô đang ngủ đấy à?

Là tiếng của Virginie. Nhẹ cả người. Như một cái máy, tôi giơ ngón trỏ lên.

-Cô nói dối. Nếu cô đang ngủ thì làm sao mà cô nghe thấy cháu nói được chứ?

Tôi không giơ ngón trỏ lên. Tôi chờ đợi.

-Bà Yvette bị trật mắt cá chân khi đi vệ sinh, thế là bố cháu bảo cô có thể ngủ lại đêm nay, vì bà Yvette bị rất đau. Mắt cá chân bà ấy sưng phồng lên. Bố cháu đã gói những cục đá vào một cái túi, bảo bà ấy phải nằm một chỗ và chườm túi đá quanh mắt cá chân. Họ để cô trên tràng kỷ. Cô ngủ như một đứa bé ấy. Sau đó cháu vừa tỉnh dậy và nghĩ rằng có thể cô cũng tỉnh ngủ một mình trong bóng tối, vậy là cháu đến xem cô thế nào. Cháu thường xuyên tỉnh giấc một mình trong bóng đêm, cháu biết là cháu lo sợ lắm.

Một con bé dũng cảm. Còn cô Yvette thì bị vỡ một mắt cá chân. Tôi hy vọng nó không nghiêm trọng lắm, nếu không thì… Tôi thấy không thoải mái với một cô vú em mới, một người không quen biết. Rõ ràng là điều đó hiện đang xảy ra. Virginie lại hạ thấp giọng, tiếng của con bé nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy, chỉ như một hơi thở qua tai tôi thôi:

-Cô biết không? Thần rừng ấy, cháu tin là rồi ông ta sẽ lại phải làm như thế nữa. Thần rừng không thể bị thất nghiệp mãi được, cô thấy không? Cháu tin là ông ấy đang ghen tị vì cháu nói chuyện với cô. Thần rừng chỉ muốn cháu quan tâm đến ông ta thôi, nhưng cháu lại yêu cô. Ngày nào cháu cũng cầu mong để ông ấy không động vào cô. Thậm chí cháu còn để lại vài lời cho ông ấy với rất nhiều tên trẻ con để ông ấy nghĩ về người khác đi.

Tôi cảm thấy sợ đến cứng người. Không, tôi đang cứng người vì sợ hãi. Từ đầu đến chân. Đầu óc tôi quay cuồng. Hoặc là con bé này xem quá nhiều tivi, hoặc là có một kẻ điên rất nguy hiểm đang sống nhởn nhơ rất gần đây. Con bé đã để lại cho ông ta một tin nhắn! Một tin nhắn cho Thần rừng. Thư quý ông quý bà, sau Robin Hood trong rừng, người lấy của nhà giàu chia cho kẻ nghèo thì giờ đây lại có Thần rừng, kẻ làm những người sống biến mất để đưa lên thiên đường! Thật quá hoang đường! Không vì thế mà tôi sợ đến cứng đờ cả người đâu. Virginie không thể bịa ra địa điểm và thời gian vụ sát hại cậu bé Michaël và…

-Cháu phải đi đây, nếu không thì sẽ nguy hiểm mất!

Ê, này, khoan đã! Tôi nghe thấy tiếng bước chân của con bé chạy nhanh trên cầu thang. Nguy hiểm? Tại sao lại “nguy hiểm”? Có ai đó đang theo dõi chúng tôi hay soa? Hay ít ra là họ cũng đã định khóa trái cửa lại? Virginie, đừng để cô lại một mình! Quay lại đi! Thật hãi hùng, nhất là cái cảm giác mà tôi, một người chưa bao giờ thích ồn ào, có thể kêu lên trong im lặng!

Tôi đang lắng nghe. Chiếc tủ lạnh đang kêu ro ro. Cái đồng hồ treo tường thong thả đánh nhịp tíc tắc tíc tắc. Ngoài trời đang có gió. Tiếng tim tôi đập nhịp. Không. Nếu có ai đó thì Virginie hẳn không thể bỏ tôi một mình được.

Có một điều chắc chắn là đứa bé này có một vấn đề rất nghiêm trọng. Thậm chí có thể nói rằng, trong một chừng mực nào đó, con bé cũng chính là thủ phạm.

Tôi thật ngu ngốc. Nếu Virginie biết thời gian và địa điểm Michaël bị chết thì có thể đơn giản chỉ là con bé đã trông thấy cái xác chết mà thôi. Thêm thắt tình tiết vào cái chết của cậu bé Michaël, con bé đã sáng tạo ra phần còn lại, Thần rừng, vân vân…

Vậy thì ai lại chơi đùa bằng việc đâm kim vào người tôi?

Tôi không muốn nghĩ đến điều đó. Tôi…

Có ai đó.

Phía trên tôi.

Có ai đó đang thở.

Tôi thấy đau bụng. Tôi sợ cái cảm giác mình sắp sửa tiểu tiện ngay ra quần áo. Ai đó chạm vào tôi. Một bàn tay, có một bàn tay ai đó chạm vào tôi. Ai đó đang vuốt nhẹ cổ tôi, vai tôi, ngực tôi. Không thô bạo, không hề, mà lại rất nhẹ nhàng. Một bàn tay to, bàn tay đàn ông. Ai đó đang mở khuy váy của tôi. Có phải tôi đang mơ?...

Có ai đó đang vuốt ve tôi. Tôi cảm thấy bàn tay đó đang nhẹ nhàng sờ lên ngực tôi. Có phải đây chính là người đã tra tấn tôi lúc chiều? Tôi không biết nữa. Người này dịu dàng, hơi thở mạnh và nhanh. Có lẽ tôi sắp bị hãm hiếp trên cái tràng kỷ đáng ghét này bởi một kẻ xấu xa lạ? Nhưng nếu đó là Paul thì sao?

Bàn tay của Paul? Tôi không biết. Tôi đang bị quấy rối bởi những cái vuốt ve của hắn. Tôi muốn hắn dừng lại. Đủ rồi, tôi không phải là một con búp bê.

Bàn tay đó trở nên rất sỗ sàng.

Thật dễ chịu, nhưng tôi không muốn. Tôi giơ ngón trỏ lên. Một bàn tay nắm lấy tay tôi và nắm chặt tay tôi lại. Một cái miệng áp vào miệng tôi, áp vào đầu ngực tôi. Bàn tay hắn vẫn nắm lấy bàn tay tôi. Tim tôi đau xót. Một kẻ đồi bại với những cây kim của mình và tên ăn trộm bị câm, thế là quá đủ trong một ngày. Tên này rất nặng cân. Tôi thấy quần jean cứng của hắn cọ vào đùi tôi. Chẳng lẽ hắn sẽ…?

Bỗng hắn đứng dậy một cách vội vàng. Hắn thở hổn hển. Hắn cài lại khuy váy của tôi một cách hấp tấp và bỏ đi một cách im lặng như lúc hắn đến vậy.

Màn kịch đầy dục tính đã kết thúc.

Tôi thấy mình như lên cơn điên. Người tôi nóng bừng bừng. Xin cảm ơn người xa lạ vì đã nhắc cho tôi biết là tôi vẫn còn là đàn bà, nhưng như thế còn đau đớn hơn khi người ta bị bỏ rơi vào cảnh cô đơn.

Liệu đó có phải là Paul không? Liệu điều đó có thể xảy ra không?

Ai mà tin được cuộc sống của một thực vật lại có nhiều biến động như vậy?

Tôi giật mình tỉnh giấc bởi âm thanh của một chương trình phim hoạt hình. Nhân vật Bambi đang tranh luận với Pampan. Đột nhiên có tiếng của Hélène ngay sát tôi:

-Cô dậy rồi hả Elise?

Tôi giơ ngón trỏ.

-Cô có muốn uống nước cam không?

Ngón trỏ.

Hélène quay đi. Tôi nghe thấy tiếng của Virginie cười phá lên trước màn hình tivi. Sau đó là tiếng của cô Yvette và tiếng của bà Virginie ở trong bếp. Cô Yvette hỏi Hélène:

-Cô ấy dậy rồi à?

-Vâng. Cô ấy muốn uống nước cam… Không, bà đừng lo, tôi sẽ mang cho cô ấy. Cô ấy thường dùng gì buổi sáng?

-Bột yến mạch đun sôi.

Có một chút im lặng.

-À… tôi còn bột ngũ cốc ăn liền đấy. Chúng ta sẽ hòa chung vào trong sữa. Có vẻ như cũng được phải không?

-Tốt lắm. Tôi thật lấy làm ngượng vì làm khó cho cô. Nếu tôi không dại dột bị vấp chân như vậy thì… Tôi thật là một bà già ngu ngốc… May quá là nó cũng đỡ hơn rồi, nếu không thì tôi không biết làm thế nào với cô Elise… Cô thử tưởng tượng xem, nếu tôi mà phải đi viện thì…

-Bà đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Hélène quay trở lại với tôi. Tôi thấy cốc thủy tinh mát chạm vào môi tôi. Tôi đang nuốt. Nước cam lạnh, thật ngon.

-Chắc cô đang tự hỏi chuyện gì xảy ra. Tối qua, lúc chuẩn bị ra về thì bà Yvette bị vấp ngã và bị thương ở mắt cá chân. Lúc đó cô đang ngủ và chúng tôi nghĩ rằng tốt hơn là giữ cô nghỉ lại đây. Tôi hy vọng là cô không cảm thấy bỡ ngỡ lắm.

Không hề, mà thật là tuyệt vời. Tôi đang có những cảm xúc thật mạnh. Chương trình tiếp theo là gì nào?

-Mắt cá chân của bà ấy đã hết sưng, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ khá hơn. Chúng tôi sẽ đưa cô về nhà cô, và nếu có vấn đề thì bà Yvette sẽ gọi chúng tôi. Bà của Virginie sẽ giúp bà ấy một tay.

Tôi thậm chí còn không thể cảm ơn được.

-Còn đây là bột ngũ cốc ăn liền. Hy vọng là cô thích nó.

Một thìa ngũ cốc kề nhẹ vào miệng tôi. Quá ngọt. Tôi ghét ngũ cốc. Tại sao cô Yvette không bao giờ nghĩ đến sữa chua nhỉ? Tôi rất thích sữa chua. Tôi cố nuốt thìa ngũ cốc một cách khó nhọc.

Có ai đó chạy qua.

-Virginie, con đi đâu vậy?

-Con vào trong vườn. Chào cô Elise!

-Con đừng đi xa qua nhé, rõ chưa?

-Không, không đâu ạ!

Cánh cửa đóng sập lại. Tại sao Paul không có ở đây? Cứ như là hiểu được băn khoăn của tôi, Hélène nói tiếp:

-Paul đã đi chạy bộ với Steph.

Anh chàng Paul thân mến này, chắc anh ta phải giữ dáng để còn tấn công những người bị liệt nữa chứ.

Nhưng nếu người đó không phải là Paul?

Đột nhiên Hélène cho rằng có lẽ tôi muốn đi vệ sinh. Sau đó là những tiếng thì thầm của mấy người phụ nữ. Cuối cùng, cô Yvette gợi ý nên dùng một chiếc chậu bằng nhựa. Ai cũng cố tỏ ra bình thường trước việc đó, nhưng tôi thì đã quen rồi. Lúc đầu ở bệnh viện, cũng hơi bất tiện nhưng cũng chẳng sao.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Hélène lau mặt cho tôi bằng một chiếc găng tay vệ sinh và chải lại tóc cho tôi.

Cửa mở, có tiếng của Steph:

-Xin chào các quý bà! Mắt cá chân của bà thế nào rồi, bà Yvette? Đã khá hơn chưa? Không nên uống nhiều khi không còn trông thấy đường nữa!

Một tràng cười phá lên đầy chất nam tính. Cô Yvette chống chế:

-Nào tôi có uống mấy đâu, đấy là do cái mắt cá chân nó bị treo đấy chứ!

Sau đó là những tràng cười đùa vui vẻ của mọi người trong khi tôi bất động như một giỏ khoai trên tràng kỷ. Cuối cùng mọi người thống nhất là Paul sẽ đưa cô Yvette về bằng xe con để làm mắt cá chân cô ấy đau thêm, còn Steph sẽ đi bộ đẩy xe đưa tôi về nhà. Liệu có phải Paul muốn tránh mặt tôi không?

Hai người đàn ông nâng tôi dậy rồi đặt vào xe đẩy. Tôi cố gắng nhận ra bàn tay đã sờ soạng tôi đêm hôm qua nhưng không thể được.

Ngoài trời, không khí thật nóng, không có gió và rất oi. Steph vừa đẩy xe vừa huýt sáo bài La Mer. Tôi không thấy ánh nắng chiếu trên da, chắc hẳn là trời nhiều mây. Có mùi hăng của cỏ. Một con chim đang hót vang say đắm. Steph bỗng dung ngừng huýt sáo:

-Thật lạ khi nghĩ rằng cô chưa bao giờ biết tôi.

Còn tôi, điều mà tôi thấy lạ là lại có một tình bạn giữa Paul – một người rất tinh tế - với anh chàng thô lỗ to béo này.

-Cô hình dung tôi thế nào? Ví dụ như… cô thấy tôi gầy hay béo?

Một câu hỏi ngớ ngẩn, làm sao tôi trả lời được. Anh ta đã nhận ra điều đó:

-Thôi được, xem nào, cô thấy tôi… to béo?

Tôi giơ ngón trỏ lên. Tôi sẽ không đoán sai đâu, anh bạn của tôi ạ.

-Đúng rồi! Tôi nặng 90 cân, cao 1 mét 8.

Anh ta định liệt kê các số đo của mình hay sao đây?

Virginie rất quý cô!

Anh chàng này quay ngoắt 180 độ thay đổi chủ đề.

-Con bé rất rối loạn trước cái chết của anh trai mình.

À, đó là anh cùng cha khác mẹ của con bé. Rồi còn vì nhiều vụ giết trẻ con khác nữa… Tôi không hiểu sao Paul không yêu cầu chuyển chỗ làm khác. Việc đó hẳn là rất khủng khiếp đối với Hélène. Tất nhiên là họ đã chuyển nhà, nhưng mà chỉ có mười lăm kilômét gần chỗ… Tôi thấy cô rất xinh đẹp.

Lần này là quay 360 độ.

-Tôi đã rất sợ với ý nghĩ gặp cô. Những người tàn tật thường làm tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng sau đó, tôi không biết nữa… mọi chuyện diễn ra rất tốt.

Nào thôi hãy nói về anh đi!

-Trừ những lúc Sophie cãi nhau với tôi. Cô có hình dung ra được không? Có thể là cô đã làm cho tôi muốn trở thành một tù trưởng da đỏ muốn chiếm lấy một cô gái da trắng đang chết ngất đấy.

Tôi thấy mình như đang được một con King Kong khệ nệ đẩy đi trên những dãy núi ở Sierra Nevada.

-Tôi rất ghen tị với Paul. Tôi không thể chịu đựng được khi thấy anh ấy chạm vào cô.

Một kẻ điên rồ. Lại một kẻ điên nữa. Một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi nhanh như một cái bánh pizza trong lò vi sóng: cây kim. Có thể là anh ta không nhỉ? Chiếc xe đẩy đột ngột dừng lại, kéo bật tôi ra khỏi những suy nghĩ. Tôi nghe thấy một tiếng động ở phía sau mình. Một chiếc túi? Anh ta đang làm gì vậy?

Im lặng. Một con chim hót vui vẻ đang bay ở rất gần. Steph? Có một cái gì đó ẩm ướt rớt xuống cánh tay tôi. Tôi rùng mình. Lại một giọt nữa. Tôi bỗng nổi da gà. Có tiếng sấm ở đằng xa, tôi hít thở, cảm thấy đó không phải là một cơn giông. Còn Steph? Anh ta đâu rồi? Hay là anh ta đang đi tiểu ở một lùm cây nào đó? Tại sao anh ta không nói gì với tôi nữa? Những giọt nước càng lúc rơi xuống càng nhiều, có thể sắp có một cơn mưa rất to. Tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không biết là chúng tôi đang ở đâu nữa. Có thể là chúng tôi đã đi qua công viên Vidal, một khu có nhiều cây xanh được chăm sóc để dành cho người đi dạo. Đây là con đường ngắn nhất để trở về nhà tôi.

Sự im lặng của Steph làm tôi cảm thấy lo lắng.

A, chúng tôi lại tiếp tục đi, xe đẩy đã lăn bánh trở lại. Không sao, anh ta có thể giải thích cho tôi những gì đang diễn ra. Tôi giơ ngón trỏ lên, muốn cho anh ta hiểu rằng tôi đang muốn nói chuyện. Nhưng vô ích. Anh ta có chuyện gì vậy? Anh ta đẩy xe rất nhanh làm xe xóc lên rất nhiều, còn tôi thì nẩy lên như một cái bánh tráng nhân kem vậy. Gã này thật sự có vấn đề rồi.

Tôi không thích điều này tí nào cả. Chiếc xe bị đẩy đi rất nhanh đến nỗi tôi còn thấy không khí rít qua tai tôi nữa. Trời đang mưa, những giọt nước bắn vào mặt tôi. Ồ, tôi thật ngu ngốc! Anh ta chạy để tránh mưa. Anh ta không muốn chúng tôi bị ướt. Nhưng không sao, anh ta vẫn có thể nói chuyện cơ mà. Anh ta rẽ phải rất nhanh, nhanh như cuộc đua ô tô Monte-Carlo vậy. Tôi có cảm giác mình sắp ngã ra về phía trước. Chúng tôi đang ở một con dốc.

Không có con dốc nào trên đường về nhà tôi.

Ê, gã này gàn thật rồi! Chiếc xe đẩy đâm vào một vật cản gì đó và tôi suýt nữa thì bị ngã ra khỏi xe. Tôi giơ ngón trỏ cách quãnh một cách đều đặn, nhưng anh ta vẫn tiếp tục đẩy xe. Giờ thì tôi đã hiểu chiếc xe trong phim Chiến hạm Potmkin[2] cảm nhận được điều gì rồi. Ngay khi tôi về đến nhà, tôi sẽ… ờ… có lúc nào đó… nếu ai đó hỏi tôi gì đó… Ồ chết tiệt! Tôi thậm chí còn không thể phàn nàn về anh ta được. Tôi chẳng thể phàn nàn về điều gì cả. Chết tiệt!

[2] Bộ phim của điện ảnh Xô viết, do đạo diễn Sergueï Eisenstein thực hiện năm 1925.

Chúng tôi vẫn đang đi xuống. Trong những gì mà tôi nhớ được thì con dốc duy nhất trong công viên chính là một con đường nhỏ dẫn đến một cái ao. Tôi không hiểu tại sao…

A, tôi bị ngã rồi, tôi biết mà, vì tôi thấy đau. Nước, tôi thấy nước. Tôi bị ngã xuống nước. Gã gàn dở này đã đẩy tôi ngã xuống ao. Tôi không chạm chân xuống được, tôi thấy mình đang bị chìm. Anh ta đang làm cái quái gì vậy? Steph, Steph, tôi bị chìm, tôi đang chìm, đang chìm xuống nước. Tôi muốn thở, muốn thở, ôi, không, không!

Tôi đã chết chưa nhỉ? Ngực tôi đau buốt và bỏng rát. Ái ái ái…! Có ai đó vừa vỗ vào người tôi, ngay trên ngực tôi, lại vỗ tiếp, và nước từ miệng tôi ộc ra. Tôi nghe thấy mình đang ho, tôi buồn nôn quá, tôi…

-Cô có nghe thấy tôi không? Này, cô nghe thấy tôi nói chứ? Chết tiệt, phải nghiêng đầu cô ấy sang một bên, chắc là cô ấy sắp nôn…

Xong, tôi đã nôn xong. Tôi hít thở, hít một hơi dài và đau nhưng dễ chịu, nó hâm nóng tôi từ đầu đến chân. Nước chảy ròng ròng trên mặt tôi. Trời vẫn mưa như trút nước.

-Đừng cử động! Sẽ ổn thôi.

Tôi vâng theo. Có bàn tay ai đó nâng tôi lên, đặt tôi ngồi xuống.

-Cô đã gặp may khi tôi đi tìm hộp lưỡi câu đấy, bởi vì hôm nay trời mưa to nên chẳng ai vào công viên cả.

Đó là giọng nói đàn ông hơi thô cục, có lẽ khoảng tầm năm mươi tuổi.

-Cũng may là tôi đã sớm cứu cho cô. Cô bị uống nhiều nước lắm, nhiều đến nỗi có thể dùng đã dập tắt một đám cháy ấy. Cô đừng lo gì cho cái xe đẩy của cô, nó bị mắc vào mấy cái rễ cây ở bờ sông. Cô có nghe thấy tôi nói không?

Tôi hiểu rằng tôi phải nhìn người đàn ông đó bằng cặp mắt trống rỗng của mình, vì tôi bị rơi mắt kính. Tôi giơ một ngón trỏ lên.

-Cô không thể nói được à?

Tôi lại giơ ngón trỏ lên.

-Thôi được rồi. Nghe này, tôi sẽ cõng cô ra xe của tôi ở kia, rồi tôi sẽ gọi cảnh sát, được không?

Tôi lại giơ ngón trỏ lên.

Người đàn ông đó bế tôi lên, tôi cảm thấy mùi của len bị ướt, sự tiếp xúc với chiếc áo bằng vải dầu. Ông ta đi chầm chậm một cách khó nhọc trên nền đất ướt sũng. Mưa như tát nước vào mặt chúng tôi.

-Đây rồi!

Ông ta mở cửa xe bằng một tay làm tôi suýt nữa bị trượt ngã xuống đất, nhưng ông ta đã kịp thời chụp lấy tôi, và tôi được đặt vào băng ghế, chắc là băng sau, vì tôi đang nằm dài trên đó.

-Tôi sẽ quay lại ngay!

Tôi muốn kêu lên với ông ta là tôi không muốn ở lại một mình. Tôi đau đầu kinh khủng. Tôi bị lạnh, tôi run lập cập vì rét. Tôi đoán đấy là phản ứng của thần kinh. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Steph đâu rồi? Thôi, miễn là người đàn ông dũng cảm này quay trở lại càng nhanh càng tốt… Tại sao ông ta không có điện thoại ở trong xe? Phải thừa nhận là tôi sóng sót được là nhờ cái hộp lưỡi câu… Mưa vẫn đang rơi, át mọi tiếng động xung quanh xe. Còn tôi thì đang ở một mình, vô thức về thời gian, trong chiếc xe này, và tôi không hiểu chuyện gì đã cùng một lúc dồn dập xảy đến với tôi.

Tôi ngồi ấm áp trong phòng khách, được ủ kỹ trong tấm đệm lông, chân mang tất khô. Người cứu mạng tôi đang uống cà phê với cô Yvette, còn tôi thì đang “nói chuyện” với thanh tra Yssart (chính là “anh hề Bonzo” ấy). Cảnh sát đã đến và họ đưa chúng tôi vào bệnh viện. Ở đó, thật may là chúng tôi gặp ông Raybaud. May là vì nếu không có ông Raybaud thì chắc chắn là bác sĩ sẽ phải mất thời gian vô ích để xác định căn cước của tôi. Cuối cùng thì ông Raybaud cũng đã khám cho tôi và kết luận rằng mọi chuyện đều ổn, rằng tôi suýt bị chết đuối nhưng vẫn khỏe mạnh và mọi người có thể đưa tôi về nhà. Tôi không biết ai đã báo cho ông Yssart nhưng ông ấy đã đến nhà tôi một tiếng đồng hồ sau đó.

Người cứu mang tôi tên là Guillaume, làm nghề sửa ống nước. Ông đã cùng cô Yvette đưa tôi về nhà. Cô Yvette thì rốt rít cảm ơn và kể cho ông chuyện mắt cá chân của cô bị đau. Giờ thì họ đang chuyện trò rôm rả ở trong bếp. Ông Yssart thì chắc là đang ngồi trên tràng kỷ và nhìn tôi bằng cặp mắt mà tôi hình dung là “như mắt lợn” của ông. Tôi thấy rất mệt mỏi, tôi muốn ở một mình. Tôi chán phải ngủ lắm rồi. Nhưng cái giọng nhỏ nhẹ, kiểu cách của ông Yssart cứ bám lấy tôi, nhấn mạnh, nài nỉ dai như đỉa:

-Vậy, cô không thể giải thích vì sao cô được tìm thấy trong một cái ao sâu gần hai mét à?

Không, đương nhiên là tôi không thể rồi. Chẳng có ngón trỏ nào giơ lên cả. Ông Yssart thở dài.

-Có đúng là Stéphane Migoin đã đẩy xe đưa cô về nhà không?

Tôi giơ ngón trỏ.

-Anh ta đã bị đánh bằng một vật mà suýt nữa thì làm vỡ đầu của anh ta. Người ta đã tìm thấy anh ta nằm bất tỉnh trong một bụi cây, mình mẩy đầy máu. Anh ta nói là không nhớ gì cả.

Steph bị đánh! Vậy thì đó không phải là một tai nạn… Đó là…

-Đó là một âm mưu giết người. Thưa cô Andrioli, tôi xin thuật lại vụ tấn công mà cô là nạn nhân. Đây là một âm mưu giết người kỳ lạ nhằm vào người đang đi cùng một người tàn tật không thể tự vệ và có lẽ là không thể biết được bất kỳ điều gì về án mạng muốn nhắm vào ai. Cô sẽ hiểu là tôi đang rất lúng túng.

Thế còn tôi, tôi là cái gì? Người ta đã đánh cắp cánh tay, đôi chân tôi, đánh cắp mắt mũi mồm miệng của tôi, và giờ đây người ta còn muốn giết tôi nữa. Tôi phải nói gì đây? Tôi thậm chí còn không thể kêu lên được. Tôi chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng mãi như một cái bao cát cho võ sĩ luyện tập mà thôi. Tôi căm ghét ông, thanh tra Yssart ạ, tôi căm ghét ông, căm ghét cái giọng nói lịch sự ngọt ngào của ông. Tôi căm ghét cái thái độ ngọt ngào giả tạo của ông. Tôi ghét cái kiểu ông cứ tưởng mình là Hercule Poirot[1] ấy. Hãy để tôi được yên! Hãy cho tôi được yên thân đi!

[1] Tên một nhân vật chuyên phá án trong truyện trinh thám của nữ văn sĩ người Anh Agatha Christine.

-Tôi cho rằng cô rất mệt và cô đang muốn được nghỉ ngơi. Tôi chắc là tôi đang quấy rầy cô rất nhiều. Nhưng cô hãy tin rằng tôi chỉ quấy rầy cô trong những việc mà cô quan tâm thôi. Tôi không phải là người mà bọn chúng định giết vào sáng nay. Và có lẽ tôi cũng không phải là người mà bọn chúng định giết vào ngày mai đâu. Cô hiểu tôi chứ?

Tôi giơ ngón trỏ lên. Đồ bẩn thỉu. Tôi đã đủ sợ hãi rồi, không cần phải bồi thêm nữa đâu.

-Thưa cô, tôi có thể nói với cô rằng thường thì mọi việc cũng giống như những miếng ghép trong trò ghép hình vậy. Chúng sẽ phải ăn khớp vào với nhau. Nếu chúng không khớp nhau thì có thể là có một miếng ghép bị sai hoặc bị giả mạo. Sự thiếu tính logic trong bản chất con người cực kỳ hiếm khi xảy ra. Vậy mà chuyện xảy ra với cô thì tôi thấy không logic gì cả. Trừ phi là kết nối tai nạn này với tình bạn của cô với con bé Virginie. Nó đã trở về từ trại hè ngày hôm qua, nếu tôi không nhầm…

Đồ nham hiểm. Ông ta không bao giờ ngừng theo dõi chúng tôi.

-Tôi thấy không được thoải mái lắm khi cho rằng con bé Virginie đã cho cô biết – mà không cho ai khác biết – một thông tin nào đó có đề cập đến mối nguy hiểm có thê xảy đến với người thứ ba, một mối nguy hiểm kiểu như quyết định khử cô còn tốt hơn là chuốc lấy điều rủi ro một khi thông tin này được tiết lộ. Cô có biết một thông tin nào đại loại như vậy không, thưa cô?

Điều này không đúng chút nào. Nếu tôi không nhầm thì Yssart cho rằng kẻ tấn công tôi cũng chính là kẻ đã sát hại bọn trẻ và hắn bị hoảng sợ vì Virginie đã cho tôi biết điều gì đó về hắn. Nhưng thưa ông Yssart, nếu như kẻ giết người sợ rằng Virginie đã kể cho tôi nghe điều gì đó mà con bé biết thì tại sao hắn không giết con bé thay vì tấn công tôi, một người chẳng thể tiết lộ với ai điều gì cả?

-Tôi xin nhắc lại với cô là tôi đã hỏi cô đấy!

À đúng, đúng là ông đã hỏi tôi.

-Virginie có cho cô biết một thông tin quan trọng nào đó về kẻ giết cậu bé Michaël không?

Tôi không giơ ngón trỏ. Tôi không hề nói dối điều gì cả. Con bé chưa hề kể cho tôi nghe một điều gì đó cho phép xác định hung thủ. Đúng vậy, tất cả những điều mà con bé kể với tôi chỉ là việc nó có biết vụ sát hại cậu bé Michaël và Renaud, anh trai của nó mà thôi. Nhưng nếu ông ta biết điều đó thì chắc chắn là ông ta sẽ đi điều tra con bé và bắt nó phải tiết lộ bí mật của mình. Chính vì thế mà ông ta phải hỏi tôi những câu hỏi “chết”. Ông ta hẳn là có tài thiên lý nhãn, vì ông ta đã hỏi đúng những câu hỏi đó:

-Cô Andrioli, trong buổi nói chuyện đầu tiên của chúng ta, tôi đã hỏi cô rằng liệu con bé Virginie đã nói với cô là nó đã chứng kiến một hay nhiều vụ ám sát đó hay không. Tôi không nhận được câu trả lời của cô. Tôi cho phép mình hỏi lại cô một lần nữa. Con bé có nói điều gì đó với cô không?

Không chút do dự, tôi giơ ngón trỏ lên.

-Con bé nhắc đến những đứa nào?

Ông ta liệt kê ra tên của những nạn nhân. Tôi giơ ngón trỏ lên khi nghe thấy ông ta nhắc đến tên của kich và Renaud.

-Tốt. Thật là lạ đấy. Dù sao thì tôi cũng rất vui vì cuối cùng cô cũng đã nhớ lại được. Đáng tiếc là điều đó chẳng giúp gì nhiều cho chúng tôi cả. Cô biết không, con bé Virginie đã nói dối cô. Con bé không thể nào chứng kiến vụ giết anh trai nó cả. Khi vụ đó xảy ra thì con bé đang làm mứt hoa quả với mẹ nó. Hélène Fansten đã chứng thực điều này: con bé không hề ra khỏi nhà vào buổi sáng hôm ấy. Hôm đó trời mưa và con bé đang bị cúm. Còn về vụ Michaël, con bé lại nói dối cô một lần nữa. Con bé đã đạp xe đạp với thằng bé ấy, nhưng Hélène Fansten đã cấm con bé ra khỏi lộ nhà – cô sẽ hiểu rằng từ khi chuyện xảy đến với Renaud, bà ấy đã trở nên thận trọng hơn - … và Virginie chơi ở trong vườn nhà, nó không hề đi theo Michaël vào rừng. Cô hiểu tôi nói gì chứ? Con bé đã nói dối cô.

Không thể như vậy được! Nếu không thì làm sao mà con bé có thể biết được nơi tìm thấy xác của Michaël? Và làm thế nào mà nó lại biết là cậu bé đó đã chết trong khi cảnh sát còn chưa tìm ra được xác? Chỉ có một lời giải thích duy nhất ở đây mà thôi: con bé đã trốn khỏi sự theo dõi của mẹ mình.

-Buổi sáng ngày 28 tháng Năm, sau khi Hélène Fansten cấm Virginie đi chơi cùng Michaël, cô ấy đã bắt con bé phải luyện bài tập đàn piano và sau đó, cả hai mẹ con cùng quét dọn trong vườn. Con bé không thể trốn khỏi tầm mắt của mẹ nó được, vì bà Fansten không rời nó lấy một phút.

Hélène có thể bị nhầm. Chỉ cần mười lăm phút sơ sểnh thôi.

-Tôi nói cho cô những chuyện này không phải là muốn tán chuyện gẫu với cô đâu, mà là vì muốn cô hiểu được những rối loạn nghiêm trọng mà con bé Virginie đang phải chịu đựng. Những rối loạn đó, theo ý tôi, chỉ có thể được giải thích bằng một lý do rất đơn giản: con bé không hề chứng kiến những vụ sát hại mà con bé tin rằng mình biết hung thủ.

Lầm to rồi ông Yssart ơi! Nếu con bé “tin rằng mình biết hung thủ” thì tại sao kẻ giết người lại muốn giết tôi? Con bé biết hung thủ và hắn sợ là con bé nói điều đó với tôi. Và hắn không thể giết con bé vì tất cả cảnh sát của khu này đều đang canh chừng con bé?

-Dù điều gì xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng yêu cầu cô phải rất chú ý đến những gì mà con bé có thể kể với cô. Chúng tôi chỉ có thể giải quyết vụ này nếu cô hợp tác với chúng tôi. Vài đứa trẻ đã bị giết và bị làm biến dạng một cách khủng khiếp, hắn còn muốn giết cô, tấn công bạn cô, Stéphane Migoin. Thưa cô, đó không phải là một trò chơi đâu, mà đó là sự sống và cái chết. Liệu tôi có thể tin tưởng cô được chứ?

Hẳn nhiên là tôi giơ ngón trỏ lên. Người ta không thể nói “không” với một người đang kể ra những số lượng lớn cái tốt và cái xấu. Còn hơn thế nữa, tôi không thể không vui khi ông thanh tra Yssart ở đây là để theo dõi tôi, vì lẽ tôi cảm thấy rõ là tôi đang thoát khỏi chuyện này một chút… Đột nhiên, tôi để ý đến mấy câu mà ông ta vừa nói: “bị làm biến dạng một cách khủng khiếp”. Không ai nói với tôi về chuyện này cả! Nếu tôi có thể nói được hay hỏi han được thì tôi đã chẳng thể chịu nổi sự câm lặng này của mình. Vậy là tôi giơ ngón trỏ lên.

-Cô muốn biết điều gì đó?

Ngón trỏ.

-Vậy thì tôi phải đoán xem sao. Nào, xem nào… Có phải điều cô muốn biết có liên quan đến những gì tôi vừa nói không?

Tôi giơ ngón trỏ lên. Nói gì thì nói, chứ nói chuyện mà chỉ dùng toàn mệnh lệnh và dò đoán ý cũng hay đấy chứ.

-Bị làm biến dạng?

Mẹ kiếp, lão này thật quái! Lão không phải là cảnh sát mà phải là một lão thầy bói mới đúng. Lão đúng là một món hàng đáng giá của hội chợ Trône[2]. Tôi vội giơ ngón trỏ lên.

[2] Foire du Trône, khu vui chơi giải trí lâu đời nhất vùng Paris và phụ cận, được tổ chức lần đầu tiên vào năm 957, diễn ra từ trung tuần tháng Ba đến trung tuần tháng Năm hàng năm.

-Chúng tôi không nói đến điều đó trên truyền hình. Tôi tiết lộ với cô điều đó chỉ vì tôi biết rằng cô sẽ không bao giờ tiết lộ điều đó với ai.

Phải thế chứ!

-Các nạn nhân không chị bị bóp cổ đâu (ông ta nói nhỏ và xích lại gần tôi), mà chúng còn bị làm biến dạng bằng một vật sắc, một con dao lam mỏng. Có rất nhiều vết thương khác nhau, từ việc cắt cụt tay trong vụ Michaël Massenet đến vụ Charles-Eruc Galliano bị khoét mắt.

Bị khoét mắt! Cái từ ngữ đáng sợ này chạy dọc một đường chầm chậm đến não bộ của tôi, cho đến lúc tôi hiểu ra từ đó nói gì. Chúng đã khoét mắt của cậu bé. Một khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn bị co giật với hai hốc mắt trống rỗng! Ngay sau cậu ta là “bị cắt cụt tay”, điều đó cũng dã man không kém. Bỗng dưng tôi thấy hối hận vì ông Yssart đã quyết định tiết lộ chuyện này cho tôi!

-Còn đối với Renaud Fansten, điều làm chúng tôi ngạc nhiên vào lúc đó là thằng bé bị lột da đầu. Thật không thể hiểu nổi!

Tôi bám vào những âm sắc trong giọng nói của ông Yssart, vào những suy diễn của tôi, những suy diễn logic. Tính logic trong suy diễn làm tôi yên tâm. Nhưng nếu các nạn nhân đã bị làm biến dạng ngay sau vụ thứ hai, cảnh sát đã phải biết rằng hung thủ là một kẻ điên bị ám ảnh chứ!

-Tôi có thể đoán được điều cô muốn nói với tôi: vì sao chúng tôi không liên hệ với những vụ đầu tiên chứ gì? Trong những vụ đầu tiên, vụ của Victor Legendre chẳng hạn, nạn nhân chỉ bị bóp cổ thôi. Tôi cho rằng hiện giờ hung thủ chắc là bị ngắt quãng trong hành động của hắn. Trong vụ thứ hai, Charles-Eric Galliano bị bóp cổ và mắt thì… không còn nữa. Chỉ đến khi có vụ Renaud Fansten thì chúng tôi mới bắt đầu thấy có mối liên hệ. Có bóp cổ, lột da đầu nhưng không có sự hãm hiếp. Tập hợp bóp cổ - làm biến dạng – không có xâm hại tình dục bỗng hé lộ. Chúng tôi không muốn tiết lộ những thông tin này, vì chúng có thể mang lại những thông tin quan trọng trong các cuộc điều tra. Vụ cậu bé Massenet cũng có ba đặc điểm này, vụ này đương nhiên đã củng cố cho chúng tôi giả thiết về một kẻ bị ám ảnh. Chúng tôi vẫn chưa biết kẻ mà chúng tôi đang tìm, nhưng chúng tôi biết cái mà chúng tôi đang tìm. Một kẻ bị rối loạn nhân cách và hắn có hoặc không ý thức được những việc hắn làm. Thôi, tôi hy vọng không làm cô thấy chán với những thông tin này. Tôi phải về đây. Chỉ là những thủ tục cần thiết thôi mà. Chào cô. Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô.

Có tiếng giày nên trên sàn nhà, tiếng cánh cửa đóng lại và giờ thì tôi ngồi một mình trong phòng, choáng váng vì quá nhiều thông tin như vậy. Hẳn nhiên là tôi đang đóng vai người tâm tình được yêu thích nhất. Khi nào thì cái kẻ bị ám ảnh kia mới tới thổ lộ những tâm sự của hắn vào đôi tai bé nhỏ của tôi trước khi cắt chúng đi rồi mang về nhà hắn để nghe hắn nói chuyện suốt cả đêm? Nếu cô Yvette mà biết những án mạng này có kèm theo việc làm biến dạng các nạn nhân, tôi chắc chắn là cô ấy sẽ phải phẫn nộ lắm.

Sao lại xảy ra những chuyện như thế này nhỉ? Câu hỏi thật ngu ngốc Elise ạ! Đấy, xem “lão bán thịt cửa hàng ...[1]” vừa bị ám sát chết trong nhà tù ấy. Lão giữ gìn rất cẩn thận những cái hộp sọ của các nạn nhân trong tủ của lão sau khi đã đun sôi chúng lên và bôi màu lên chúng. Mọi người có thấy gì hay ho không? Còn lão thì có đấy. Lão đã bị kết án vì tội giết người và có những hành vi tình dục với những cái đầu của nạn nhân bị lão cắt đứt. Hãy thử hình dung một kẻ đang làm chuyện đó, làm chuyện đó thật sự… mà xem. Chúng ta không thể nào tin chuyện đó được. Ấy thế mà những chuyện như thế vẫn xảy ra đấy.

[1] Vì tên cửa hàng bị dd cho là chứa nd spam nên để ba chấm nhé!

Trong bếp có nhiều tiếng cười, tiếng xoong chảo, chai lọ được mở nút. Tôi chắc chắn là ông Jean Guillaume sẽ được mời ở lại dùng bữa tối. Dù gì thì cô Yvette đã góa chồng mười năm nay rồi, chắc cũng đến lúc cô cần phải tìm một ai đó cho mình. Thực ra thì vấn đề lúc này không phải là cuộc sống tình cảm của cô Yvette mà là việc có một kẻ sát nhân đang rình mò cạnh tôi, việc Virginie đã nói dối tôi, rồi con bé đang gặp nguy hiểm và tôi không biết phải làm gì cả. Tôi thật sự không biết phải làm gì cả, trừ việc cố gắng để hiểu mọi chuyện.

Tại sao Virginie lại nói là đã chứng kiến các vụ án mạng? Càng ngày tôi càng tin rằng con bé vô tình trông thấy thi thể nạn nhân và tôi càng đồng ý với ông Yssart là con bé nghi ngờ ai đó và hắn làm con bé rối loạn đến mức con bé sáng tác ra phần còn lại.

Tại sao ai đó lại đến trêu chọc tôi và làm tôi hoảng sợ với cây kim của hắn?

Tại sao có ai đó (cũng có thể là vẫn là một người đó) đã đánh ngất Stéphane để rồi sau đó đẩy tôi ngã xuống hồ? Ai đó muốn giết tôi? Tại sao hắn lại muốn giết tôi?

Ai đã đến vuốt ve tôi trong đêm đó?

Như ông Yssart đã nói, tất cả những chuyện này đều phải liên quan với nhau. Chỉ cần lần lượt xếp đặt mọi sự việc cho đến khi chúng khớp vào với nhau mà thôi.

Kẻ đã chơi đùa bằng cách làm tôi hoảng sợ phải chăng chính là kẻ đã sờ soạng tôi trong đêm, cũng chính là kẻ đã cố giết tôi? Suy nghĩ một cách logic thì đúng là như vậy. Nhưng tôi không tin. Người mà đã chạm vào tôi không có sự hằn thù hay tức giận gì cả. Hắn cảm thấy không thoải mái. Hắn đang sợ. Đúng, tôi cảm nhận được sự sợ hãi của hắn. Tôi cảm nhận được những xung động không thể cưỡng lại được của hắn. Như vậy thì phải có hai người: một kẻ độc ác thích sử dụng một cây kim và đã suýt nữa giết được tôi bằng cách đẩy tôi ngã xuống hồ và một kẻ bị ám ảnh tình dục đang yêu tôi.

Khi đã hiểu được một chút, tôi thấy dễ ngủ hơn.

Tôi dần hiểu ra rằng có kẻ muốn giết tôi. Vào một thời gian nào đó, tôi sẽ phải chết. Ôi! Stéphane? Nếu tôi chết, liệu họ có buộc tội anh ta không? An ta thật may là đã bị đánh ngất. Đúng, đúng là may cho anh ta, vì không có nhân chứng thì anh ta sẽ bị nghi là thủ phạm. Stéphane… Cách cư xử của anh ta rất kỳ lạ. Liệu anh ta có thể tự dùng gậy đánh mình rồi giả vờ bị ngất không? Tại sao lại không chứ? Da đầu thường dễ chảy máu, còn những vận động viên thì ít khi sợ đau. Nếu tôi tin rằng anh ta đã đẩy tôi xuống hồ thì chắc chắn là anh ta muốn giết tôi, và tôi cũng tin rằng chính anh ta là người đã chơi đùa với cây kim của mình. Và kẻ đã làm hai việc đó rất có khả năng chính là hung thủ trong các vụ án giết bọn trẻ con. Có phải là Stéphane không? Đúng là Virginie biết rõ hắn và rất yêu quý hắn. Trời đất ơi, tôi đau đầu quá. Tôi muốn cô Yvette đưa tôi về giường. Tôi thấy đau cổ họng. Và tôi đang sợ hãi. Giá mà tôi biết được vì sao người ta lại muốn giết tôi. Chỉ cần nghĩ rằng có ai đó muốn mạng sống của bạn cũng đã đủ sợ rồi, lại còn khi bạn không thể tự bảo vệ được mình thì thật quá khủng khiếp. Liệu hắn sẽ lại tiếp tục giết người hay không?

-Ổn chứ? Cô không bị lạnh chứ? Tôi hy vọng là cô không sổ mũi. Ai mà lại tin được Stéphane lại bị tấn công như vậy ở trong công viên chứ! Còn cái xe đẩy của cô nữa, thật không may là nó lại lao xuống dốc. Tôi xem tay cô nào! Không tốt, tay cô nóng lắm!

Tôi bị đau họng kinh khủng và nếu tay tôi bị nóng thì đó là vì tôi bị cảm lạnh.

-Cô có đói không? Có khát nước không?

Tôi không giơ ngón trỏ.

-Cô nên ăn một cái gì đó. Ông Guillaume sẽ ở lại đây ăn tối. Ông ấy thật là tốt bụng. Cô thử tưởng tượng xem nếu lúc đó ông ấy không có mặt ở đó…

Tôi biết. Tôi suýt nữa thì đã có thể làm thức ăn cho mấy con nòng nọc rồi.

-Tôi đã làm món bò hầm, với cả sủi cảo nữa. Tôi nghĩ là cô có thể ăn được sủi cảo.

Vấn đề ăn uống của tôi là ở chỗ tôi gặp khó khăn khi phải phối hợp các hàm nhai, ấy thế mà nhai là điều rất cần thiết. Đó là lý do vì sao mà cô Yvette cho tôi ăn chủ yếu là những món nghiền, chất lỏng, những thứ mà có thể nuốt rất nhanh. Thứ mà tôi thích là thịt, thịt tái, mì hay pizza. Xúc xích cay. Một khoanh xúc xích cay với trái ôliu xanh và một cốc bia ướp lạnh...

Cô Yvette đã quay về với công việc của mình. Ông Guillaume sát lại gần tôi:

-Thế nào? Cô ổn chứ?

Tôi giơ ngón trỏ.

-Chúng ta phải ăn mừng chuyện này mới được. Tôi sẽ đi mua sâm banh!

-Ồ không, không cần như vậy. Thôi nào, không cần phải thế! – cô Yvette phản đối.

-Có chứ. Có phải ngày nào ta cũng thoát chết được đâu!

Phải nói rằng với tôi thì đây không phải là lần đầu tiên. Lần đầu tiên tôi thoát chết là ở Belfast, cùng với Benoît… Tôi cảm thấy rất chán đời, tôi không muốn nghĩ đến Benoît nữa. Nhưng còn hơn thế nữa. Tôi bị tấn công bởi hàng loạt hình ảnh hiện về trong đầu. Tôi thấy tôi cùng Benoît đang cùng nhau chuẩn bị cho chuyến du lịch, cả hai đang nằm dài trên giường trong nhà anh, những tờ quảng cáo du lịch rải đầy trước mặt trên tấm ra trải giường nhầu nhĩ… Với một ý nghĩ nào đó thì tôi thấy rất vui vì mẹ của Benoît đã không bán căn hộ của anh đi. Vẫn còn đấy một nơi trên trái đất này mà Benoît đã để lại những dấu ấn của mình. Cô Yvette nói rằng mẹ anh vẫn giữ nguyên những kỷ vật của anh, chỉ đóng cửa nhà. Mẹ Benoît đã nhiều tuổi và hay ốm đau, bà sống trong một trại dưỡng lão ở Bourges. Cái chết của con trai đã cướp đi hy vọng sống của bà. Còn tôi, tôi có lý do để sống ư? Lầm rồi Elise, vì anh ấy đã chết còn mi thì không, và mi không có ý định tự tử.

Cửa ra vào lại đóng lại. Cô Yvette đang dọn bàn. Tôi nghe thấy những động tác nhanh và chính xác của cô.

-Đúng là một người đàn ông quá tốt bụng!

Cô ấy đang nói về ai nhỉ? À! Về ông Guillaume.

-Lại còn rất lịch sự nữa chứ! Thời nay có quá nhiều người thô lỗ. Thật vui là còn gặp một người biết kiềm chế như thế. Còn hơn thế ấy chứ! Không quá cao lớn, nhưng rất vững chắc. Ông ấy đả cho tôi xem những cơ bụng của ông ấy, phải nói là bê tông ấy chứ!

Ra vậy đấy, cô Yvette của tôi. Họ đã vui đùa với nhau đấy. Sờ mó bụng của một người không quen biết trong bếp nhà tôi, đó chẳng phải là một sự xúc phạm tôi hay sao? Thế mới biết rằng mọi người ai cũng phát điên lên vào cái tháng Tám này.

-Ông ấy còn muốn gì ở cô nữa hả, cái ông thanh tra ấy? – Cô Yvette hỏi tôi – Ông ta thật ngạo nghễ. Đáng ra ông ấy phải đi tìm kẻ giết bọn trẻ hơn là đến đây ngồi hàng giờ liền ấy.

Cháu đồng ý với cô, cô Yvette ạ, nhưng cháu cảm thấy không thoải mái vì hung thủ lại có những liên quan đến cháu.

Bữa tối diễn ra rất tốt đẹp. Đầu tiên là cô Yvette cho tôi ăn, sau đó cho tôi ngồi gần đó khi hai người đang ăn. Ông Guillaume kể những câu chuyện cười. Ông kể rất hay, làm cô Yvette cười phá lên. Tôi bỗng nhận thấy là tôi ít khi thấy cô Yvette cười. Ông Guillaume còn nói về vợ của mình nữa. Bà ấy đã bỏ ông ấy cách đây năm năm để đi theo người khác, một ông thợ tiện làm ở hãng Renault. Còn cô Yvette thì cũng nói về chồng mình. Chồng cô Yvette đã bỏ cô để đến một thế giới tốt đẹp hơn đã mười năm rồi, sau hơn ba mươi năm làm việc tận tụy và trung thành ở ngành đường sắt. Ông là người Ba Lan, có tên Holzinsky. Họ có với nhau ba đứa con trai. Cô Yvette đang nói về những người con của mình, một người ở Montréal, một người ở Paris, còn người thứ ba thì ở Ardèche. Ông Guillaume không có con vì vợ ông không thể sinh nở được. Còn tôi thì nghe chuyện của hai người mà lại đang nghĩ đến chuyện khác, đến tất cả những chuyện vừa xảy đến với tôi, một mớ hỗn độn chen chúc trong đầu tôi, như thể chúng đang xe rách cái tấm vải đang phủ lên người tôi và làm tôi nóng như bị chết ngạt vậy.

Chuông điện thoại reo.

-Ôi trời cái điện thoại này. Không thể yên tĩnh một chút được với nó! – cô Yvette vừa đứng dậy ra nhắc máy vừa lẩm bẩm. – Alô, vâng!... Điện thoại của cô đấy, cô Elise!

Điện thoại gọi cho tôi? Đây đúng là lần đầu tiên có người gọi cho tôi kể từ khi tôi bị tai nạn đã được mười tháng nay rồi. Cô Yvette đẩy xe đưa tôi lại gần máy điện thoại, áp ống nghe vào tai tôi.

-Alô, Elise à?

-Nói đi, cô ấy nghe thấy tiếng anh đấy! – tiếng cô Yvette kêu lên ở phía trên đầu tôi.

-Elise, Stéphane đây.

Tôi không biết vì sao tim tôi bỗng đập mạnh trong lồng ngực. Anh ta có giọng nói nhỏ, rất khác so với cái giọng khàn khàn quên thuộc.

-Elise, tôi muốn nói với cô là tôi rất lấy làm tiếc với những gì xảy đến với cô. Tôi không biết chuyện gì xảy ra cả, tôi đang đi thì bỗng, bộp… Rồi tôi hoa hết cả mắt lên. Sau đó tôi chẳng trông thấy gì nữa, mọi thứ tối đen. Khi người ta nói với tôi những gì xảy đến với cô…

Tôi nghe thấy có tiếng bước chân ở đằng xa, rồi một giọng phụ nữ than vãn:

-Steph, anh đang làm gì thế? Trời sẽ lạnh đấy!

Anh ta nói với tôi rất nhanh:

-Hy vọng rằng cô đã khá hơn. Ngày mai tôi sẽ qua nhà thăm dò. Chào tạm biệt cô.

Và anh ta gác máy. Cô Yvette cũng gác ống nghe:

-Mọi việc đều tốt chứ?

Tôi giơ ngón trỏ.

-Một anh chàng đáng thương, anh ta thật dễ thương lắm. Đáng tiếc là vợ anh ta như là một con mụ phù thủy ấy. Đấy là tôi đang nói đến người đã đưa cô Elise về nhà sáng nay. Tên anh ta là Stéphane Migoin.

Tôi hiểu là cô Yvette đang nói chuyện với ông Guillaume, còn tôi thì chìm trong những suy nghĩ của mình. Liệu tôi có muốn gặp Stéphane vào ngày mai không? Cả Paul và Hélène nữa? Tại sao họ không gọi điện hỏi thăm tôi? Họ cũng có thể hỏi thăm tình hình tôi thế nào chứ? Tôi cứ tự hỏi mình mãi câu hỏi đó cho đến khi cô Yvette và ông Guillaume ăn tráng miệng, tôi vẫn cứ nghiền ngẫm suy nghĩ mãi về những sự việc xảy ra trong thời gian gần đây cho đến khi ông Guillaume bật nắp chai sâm banh. Cô Yvette cười rúc rích, rượu sâm banh sủi bọt trong cốc. Tôi cũng được uống một cốc. Sâm banh thật mát và thật ngon.

Có tiếng chuông cửa. Cô Yvette ra mở cửa trong khi ông Guillaume thu dọn món salát hoa quả.

Thật bất ngờ! Cả nhà Fansten đến chơi. Virginie chạy ùa vào phòng, ôm hôn tôi vào cả hai má. Cô Yvette giới thiệu ông Guillaume với mọi người, rồi mọi người chào hỏi lẫn nhau, Paul cũng mang đến một chai sâm banh… Tôi hiểu ra rằng tất cả mọi việc diễn ra đều có chủ ý từ trước. Mọi người đã báo với cô Yvette là họ sẽ đến vào lúc món tráng miệng và cô Yvette đã không nói với tôi để gây ngạc nhiên cho tôi. Hélène ôm hôn tôi một cách trìu mến và hỏi thăm tôi xem có ổn không. Mẹ của Paul cũng ôm hôn tôi và hỏi han tôi. Paul thì không ôm hôn tôi nhưng cũng hỏi thăm tôi. May là ông Guillaume có đủ rượu cho tất cả mọi người và tất cả cùng uống, sau khi đã nâng cốc vì sức khỏe của tôi.

Thật tốt khi quay trở về từ những xác chết. Người ta đang quan tâm hỏi thăm mình.

Khi cả hai chai sâm banh đều cạn là lúc cô Yvette mời mọi người uống cà phê. Paul xích lại ngồi gần tôi:

-Tôi đã đến thăm Steph. Cậu ấy bị băng bó trên đầu, trông buồn cười lắm. Tội nghiệp anh chàng, cậu ấy vẫn còn tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hélène nói thêm vào:

-Tôi không thể hiểu tại sao một người to khỏe như Steph lại có thể bị đánh ngất như vậy. Chẳng nghe thấy gì cả, cũng chẳng trông thấy cái gì cả. Chắc là người cuối cùng mà tôi thấy bị tấn công đấy.

Tôi cũng thế.

Paul nói:

-Còn ông, ông Guillaume, ông không trông thấy gì khả nghi à?

-Tôi đã nói với cảnh sát rồi, với thanh tra Machin. Lúc đó trời mưa to, tôi thì đội mũ trùm đầu, tôi chạy cúi về phía trước, lúc đó… thậm chí ngay cả khi tôi có bắt gặp ai, cây cối thì ướt sũng át cả mọi tiếng động thì… Tất cả những cái mà tôi nhìn thấy chỉ là chiếc xe đẩy bị lật và cô đây đang ở dưới nước. Tôi chỉ thấy chân cô ấy trên mặt nước và bọt nước nổi lên. Tôi lao xuống và túm được chân cô ấy. May là cô ấy không quá nặng.

-Thiếu chút nữa là ông đã trông thấy kẻ tấn công đó. – Paul nhận xét.

-Có thể hắn ta trốn sau những lùm cây và chờ xem tôi hành động xong rồi mới nhẹ nhàng chuồn đi.

-Có lẽ chúng ta nói sang chuyện khác đi! – Hélène gợi ý. – Có thể là Elise không muốn nghe nói đi nói lại về chuyện đó. Ai cũng hỏi thăm cô, Elise ạ. Tôi đã phải cố gắng lắm để làm mọi người yên tâm. Claude sẽ tới thăm cô vào ngày mai đấy.

-Ai muốn món salát hoa quả nào? – Cô Yvette hỏi mọi người.

Có một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay tôi, và trong những tiếng ồn ào hưởng ứng gợi ý của Hélène, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Virginie thì thầm vào tai tôi:

-Cháu đã bảo cô phải cẩn thận rồi mà. Thần rừng đã nhận ra cô, và ông ta đang rất tức giận cô đấy. Và sau đó, cô biết đấy, cháu tin là sẽ lại có một đứa bé nữa bị trừng phạt.

Bị trừng phạt?

-Mathieu Golbert, cái thằng bé học lớp CM1 lúc nào cũng nói linh ta linh tinh ấy. Thần rừng thấy nó rất xinh đẹp. Đúng là một dấu hiệu xấu. Còn cháu ấy à, khi mà Thần rừng bảo với cháu là trông cháu xinh đẹp là cháu trốn luôn vì cháu biết lời khen đó nghĩa là gì. Cháu đợi xem điều đó xảy ra. Cháu nữa, cháu cũng muốn ăn salát hoa quả.

Không, đợi đã, Virginie, đợi đã nào! Con bé nhắc đến cái tên nào vậy? Mathieu, Mathieu Golbert. Đúng, tôi biết cậu bé đó. Mẹ cậu bé có một tiệm làm tóc, họ thường xuyên đến rạp xem phim. Cậu bé đó rất xinh xắn, có đôi mắt xanh rất to. Phải làm gì bây giờ? Phải báo ngay cho ông Yssart. Nhưng nếu mà Virginie chưa bao giờ nói thật cả… Ồ, tôi không còn phải biết nghĩ sao nữa, cái con bé này thật quá lạ lùng!

Có một bàn tay đặt lên vai tôi làm thâm tâm tôi hơi giật mình. Một bàn tay to và rắn chắc. Đó là Paul. Anh ta không nói tôi gì cả. Anh hài lòng vì được nắm vai tôi. Ngón cái của anh vuốt nhẹ gáy tôi, một lúc sau anh rút tay lại. Tôi có cảm giác như mặt ửng đỏ lên. Tất cả mọi người vẫn nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra. Như vậy thì đúng là anh ta vào buổi tối hôm đó. Buổi tối hôm đó! Tôi có cảm giác như chuyện đó đã xảy ra từ hàng tuần nay rồi. Trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa qua tôi đã sống nhiều hơn là trong mười tháng nay.

Mọi người đều đã ra về, còn tôi thì vào giường. Tôi cảm thấy tôi sẽ ngủ được ngay. Rất nhiều hình ảnh hiện về xoay đảo trong đầu tôi. Virginie, Paul, Hélène, Yssart Jean Guillaume… tất thảy những người này tôi chỉ có thể tưởng tượng ra được với những tấm chân dung tự họ đầy màu sắc mà thôi. Nếu một ngày nào đó tôi có thể nhìn được, chắc chắn tôi sẽ phải kinh ngạc lắm khi thấy khuôn mặt thật của họ. Mathieu Golbert. Phải làm một điều gì đó cứu cậu bé.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...