Tempt Me At Twilight

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

“Giờ thì em đã hiểu điều chị định nói trước đó,” Beatrix nói với Poppy, trong khi Miss Marks đã rời đi để làm vài việc lặt vặt không được tiết lộ. Poppy đang nằm nghỉ ngơi trên giường, trong lúc Beatrix tắm cho Dodger và đang lau khô cho cậu chàng bằng một cái khăn tắm trước lò sưởi. “Điều mà chị đã cố nói về Mr. Rutledge ấy,” cô tiếp tục. “Không có gì phải ngạc nhiên là chị thấy anh ta tạo cho chị sự bất an.” Cô dừng lại để cười toe toét với chú chồn thoả mãn, kẻ đang cuộn tròn trong chiếc khăn bông ấm áp. “Dodger, chú mày rất thích được sạch sẽ, đúng không? Cưng có mùi rất đáng yêu sau khi được tắm kĩ đấy.”

“Em luôn luôn nói thế, và cậu chàng thì luôn có mùi giống nhau thôi.” Poppy nâng mình trên khuỷu tay và nhìn ngắm họ, tóc nàng buông tràn quanh hai vai. Nàng cảm thấy quá bồn chồn để có thể ngủ trưa được. “Vậy là em cũng thấy Mr Rutledge tạo ra sự bất an?”

“Không, nhưng em hiểu tại sao chị thấy thế. Anh ta nhìn em giống như một trong những loài động vật ăn thịt đang rình mồi. Kiểu mà nằm đợi trước khi chúng nhảy ra bất thình lình ý.”

“Thật kịch tính,” Poppy nói kèm theo một nụ cười khinh thường. “Anh ấy không phải là một loài thú săn mồi, Bea à. Anh ấy chỉ là một người đàn ông thôi.”

Beatrix không đáp trả, chỉ mải lên kế hoạch để làm mượt lông của Dodger. Ngay khi cô ngả vào Dodger, cậu chàng vươn lên và hôn vào mũi cô đầy âu yếm. “Chị Poppy,” cô lẩm bẩm, “dù cho Miss Marks đã cố gắng bao nhiêu để dạy dỗ em - và em cũng rất cố gắng để nói với cô ấy - em cũng vẫn có cách thức riêng của mình để nhìn nhận thế giới này. Với em, mọi người chả khác gì mấy so với các loài động vật cả. Chúng ta tất cả đều là những loài sinh vật của Chúa, đúng không?

Khi em gặp gỡ ai đó, em biết ngay loài động vật nào mà họ sẽ thuộc về. Khi chúng ta gặp anh Cam lần đầu tiên, ví dụ thế, em đã biết anh ấy là một con cáo.”

“Chị cho rằng anh Cam là cái gì đó giống cáo,” Poppy nói, trêu chọc. “Thế còn anh Merripen? Một con gấu à?”

“Không đúng, một con ngựa không có gì phải nghi ngờ. Và Amelia là một chị gà mái.”

“Chị sẽ nói một con cú đấy.”

“Vâng, nhưng chị không nhớ rằng khi một trong những con gà mái của chúng ta ở Hamsphire chạy đuổi theo sau một con bò đi lạc đến quá gần cái tổ à? Đó là chị Amelia.”

Poppy cười toe toét. “Em đúng đấy.”

“Và chị Win là con thiên nga.”

“Chị cũng là một con chim chứ? Một con chim chiền chiện? Hay một con chim cổ đỏ Bắc Mĩ[13] ?

“Không, chị là một con thỏ.”

“Một con thỏ à?” Poppy nhăn nhó. “Chị không thích điều đó. Tại sao chị lại là một con thỏ?”

“Oh, những chú thỏ là loài động vật xinh xắn hiền lành thích được vuốt ve nựng nịu. Chúng rất thân thiện, nhưng chúng hạnh phúc nhất khi có đôi.”

“Nhưng chúng cũng rụt rè nhút nhát,” Poppy phản đối.

“Không phải luôn luôn thế. Chúng dũng cảm đủ để làm bạn được với nhiều loài động vật khác đấy ạ. Thậm chí là với cả những con chó và những con mèo.”

“Tốt,” Poppy nói trong sự cam chịu, “vậy cũng còn hơn là làm một con nhím, chị nghĩ thế.”

“Miss Marks là một con nhím đấy,” Beatrix đáp với một tông giọng - hiển – nhiên – là - thật khiến cho Poppy cười toe toét.

“Và em là một con chồn sương, phải không, Bea?”

“Vâng. Nhưng mà em đã định dẫn đến một điều khác cơ.”

“Chị xin lỗi, tiếp tục đi.”

Em đã định nói rằng Mr. Rutledge là một con mèo. Một kẻ săn mồi đơn độc. Với một sự ưa thích rõ ràng cho con thỏ.”

Poppy chớp mắt với vẻ hoang mang. “Em nghĩ là anh ta hứng thú với… Oh, nhưng Bea này, chị không hề… và chị không nghĩ là chị sẽ gặp lại anh ta đâu… ”

“Em hy vọng là chị đúng.”

Ngả người về phía cô, Poppy ngắm em gái mình trong ánh lửa bập bùng của lò sưởi trong khi một cảm giác bực bội bứt rứt lan toả khắp xương tuỷ nàng.

Không phải bởi vì nàng sợ Harry Rutledge.

Mà là bởi vì nàng đã thích anh.

Catherine Marks biết rằng Harry đang làm điều gì đó. Anh ta luôn luôn định làm gì đó. Anh rõ ràng là không có ý định điều tra về tình trạng cuộc sống của cô - anh ta còn chả thèm quan tâm chút nào đến cô ấy chứ. Anh ta nghĩ tất cả mọi người, bao gồm cả Catherine, là sự lãng phí thời gian của anh ta. Cho dù cái bộ phận bí ẩn đang chuyển động nào đã đưa máu của Harry Rutledge đi bơm khắp các tĩnh mạch của anh ta, thì đó cũng không phải là một quả tim.

Trong những năm họ quen nhau, Catherine chưa bao giờ hỏi xin anh ta bất kì điều gì. Mỗi khi Harry giúp ai đó, nó sẽ được ghi vào một cuốn sổ thu chi vô hình mà anh ta mang theo đi khắp nơi trong cái bộ óc thông minh đến đáng ghét đó, và sẽ chỉ là vấn đề thời gian khi nào thì anh ta đòi được trả cả vốn lẫn lãi mà thôi. Mọi người sợ anh ta bởi vì những điều hiển nhiên là đúng. Harry có những người bạn đầy quyền lực, và anh ta cũng có những kẻ thù lắm quyền uy, và thật đáng ngờ rằng ngay cả họ liệu có biết được mình thuộc nhóm nào.

Người hầu phòng, hoặc người trợ lý, dù anh ta là ai, thì cũng đã dẫn đường cho cô vào bên trong căn hộ rộng rãi sang trọng của Harry. Catherine cảm ơn anh ta với một lời lẩm bẩm lạnh nhạt. Cô ngồi trong một căn phòng đón tiếp khách với hai tay đặt yên vị trên đùi. Căn phòng đón khách được thiết kế để hăm doạ những người khách viếng thăm, tất cả được làm bằng loại vải trơn bóng, sáng màu và đá hoa cương lạnh và nghệ thuật thời kì Phục Hưng vô giá.

Harry bước vào căn phòng, cao lớn và tự tin một cách đầy ấn tượng. Như mọi khi, anh ta ăn vận tinh tế, và chải chuốt kĩ lưỡng.

Dừng lại phía trước cô, anh ta ngắm nghía cô bằng đôi mắt xanh lục thô lỗ. “Cat. Em trông ổn đấy.”

“Cút ra,” cô nói một cách đơn giản.

Cái nhìn chằm chằm của anh ta rơi xuống nếp vải màu trắng trong những ngón tay cô, và một nụ cười lười biếng lướt qua khuôn mặt anh ta. “Anh cho rằng với em, anh là quỷ Satan.” Anh ta gật đầu về phía đầu kia của cái ghế sofa mà cô đang ngồi. “Liệu anh có thể?”

Catherine gửi một cái gật cụt lủn và đợi đến khi anh ta tự yên vị vào chỗ. “Tại sao anh cho gọi tôi đến?” Giọng của cô sắc nhọn.

“Đó là một hoàn cảnh đáng ngạc nhiên buổi sáng nay, phải không? Những người nhà Hathaway của em là một nguồn tạo sự thích thú đấy. Họ rõ ràng không phải là những quý cô trong xã hội bình thường của em.”

Chậm rãi, Catherine nâng cái nhìn chằm chằm của cô vào anh ta, cố để không quay đi khi cô nhìn chòng chọc vào chiều sâu thăm thẳm của màu xanh lục. Harry cực kì giỏi trong việc che giấu ý nghĩ của mình… nhưng sáng nay, anh ta đã nhìn chòng chọc vào Poppy với một sự đói khát mà anh ta thường rèn luyện quá tốt để mà có thể làm lộ ra. Nhưng Poppy thì không hề biết cách bảo vệ bản thân khỏi một người đàn ông như Harry.

Catherine cố gắng để giữ giọng của mình bình tĩnh. “Tôi sẽ không bàn luận về những người nhà Hathaway với ai. Và tôi cảnh cáo anh hãy tránh xa họ ra.”

“Em cảnh cáo anh?” Harry bình thản nhắc lại, đôi mắt anh sáng lên với sự thích thú đầy nhạo báng.

“Tôi sẽ không để anh làm tổn thương bất kì ai trong gia đình tôi.”

“Gia đình em à?” Một trong hai bên lông mày của anh ta nhướn lên. “Em không có gia đình.”

“Tôi ý chỉ gia đình mà tôi làm việc cho,” Catherine nói với vẻ bình tĩnh lạnh lùng. Tôi chỉ những người mà tôi có trách nhiệm chăm sóc. Đặc biệt là Poppy. Tôi đã thấy cách mà anh nhìn vào cô ấy sáng nay. Nếu anh định làm hại cô ấy theo bất kì cách nào -”

“Anh không có ý định làm hại bất kì ai.”

“Bất chấp cái ý định của anh, nó vẫn xảy ra, phải không?” Catherine cảm thấy một cái nhói lên của sự hài lòng khi cô thấy đôi mắt anh ta mở lớn. “Poppy quá tốt để dành cho anh,” cô tiếp tục, “và cô ấy nằm ngoài tầm tay với của anh.”

“Hiếm khi có bất cứ cái gì nằm ngoài tầm tay của anh, Cat à.” Anh nói ra điều đó mà không có vẻ ngạo mạn. Điều đó đã có cơ hội là sự thật rồi. Nó đã khiến cho Catherine vô cùng kinh hãi.

“Poppy gần như là đã đính hôn rồi,” cô sắc sảo đốp lại. “Cô ấy yêu người khác rồi.”

“Michael Bayning.”

Trái tim cô bắt đầu đập dồn dập với sự báo động. “Làm sao anh biết được điều đó?”

Harry tảng lờ câu hỏi đi. “Em có thực sự nghĩ rằng Tử tước Andover, một người đàn ông thuộc cái tầng lớp khét tiếng là khắt khe, sẽ cho phép con trai mình kết hôn với một người nhà Hathaway không?”

“Tôi có. Ông ấy yêu con trai mình, và do đó ông ấy sẽ chọn mắt nhắm mắt mở với cái sự thực rằng Poppy đến từ một gia đình khác thường. Ông ấy không thể đòi đâu được một người mẹ tốt hơn cho người thừa kế tương lai của mình.” (Ặc. Nghe như chọn giống vậy ah L)

“Ông ta là một quý tộc. Dòng dõi huyết thống là mọi thứ đối với ông ta. Và trong khi đó thì huyết thống của Poppy lại dẫn đến một kết quả rõ là đáng yêu rằng họ còn lâu mới thuần chủng.”

“Anh cô ấy là một quý tộc,” Catherine nói một cách thiếu kiên nhẫn.

“Chỉ là do tai nạn thôi. Những người nhà Hathaway là một nhánh rất nhỏ của một chi xa nhất trong phả hệ gia đình. Ramsay có thể được thừa kế một tước hiệu, nhưng xét về sự cao quý thì anh ta cũng không là một vị quý tộc nhiều hơn anh hay em đâu. Và Andover biết điều đó.”

“Anh là đồ trưởng giả,” Catherine nhận xét bằng một tông giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Không hề. Anh không hề bận tâm đến dòng máu bình thường của những người nhà Hathaway dù chỉ một chút. Thực ra, anh thích họ nhiều hơn vì điều đó đấy. Tất cả những người con gái thiếu sức sống của tầng lớp quý tộc – không một ai trong số họ có thể tốt bằng hai cô gái mà anh đã gặp sáng nay đâu.” Nụ cười của anh trở nên chân thật vì một khoảng khắc rực rỡ. “Một cặp đôi ăn ý làm sao. Bắt một con khỉ hoang dã bằng một lọ mứt quả và sợi dây thừng.”

“Để họ yên,” Catherine nói. “Anh chơi đùa với người khác như mèo vờn chuột vậy. Hay tự giải trí với ai đó khác ấy, Harry. Có Chúa biết anh không hề thiếu những người phụ nữ sẽ làm bất cứ điều gì để khiến anh hài lòng.”

“Đó chính là cái điều làm họ thật nhàm chán,” anh nghiêm túc nói. “Không, đừng bỏ đi ngay thế - có vài điều anh muốn hỏi em. Poppy có nói bất cứ điều gì với em về anh không?”

Đầy hoang mang, Catherine lắc đầu. “Chỉ nói rằng thật thú vị là cuối cùng thì cũng có thể đặt được một cái mặt vào vị trí người chủ khách sạn bí ẩn thôi.” Cô liếc anh chăm chú. “Thế còn gì khác nữa mà cô ấy đáng lẽ nên nói với tôi à?”

Harry bày ra một biểu hiện ngây thơ vô tội. “Không có gì. Anh chỉ tự hỏi rằng liệu anh đã gây được ấn tượng chưa.”

“Tôi chắc chắn là Poppy đã hoàn toàn không chú ý đến anh đâu. Cảm tình của cô ấy là cho Mr. Bayning, người mà, không giống anh, là một người đàn ông tốt, đáng được tôn trọng.”

“Em làm tổn thương anh đấy. Thật may mắn là trong lĩnh vực tình yêu thì hầu hết những người phụ nữ có thể bị thuyết phục để chọn một người đàn ông xấu hơn là một kẻ tốt đẹp đấy.” (Chẹp. Đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu đấy mà ;)

“Nếu mà anh hiểu chút nào về tình yêu,” Catherine gay gắt nói, “anh sẽ biết rằng Poppy sẽ không bao giờ chọn bất kì ai khác ngoài người đàn ông mà cô ấy đã trao trái tim mình.”

“Anh có thể có trái tim của cô ấy,” lời đáp trả tự nhiên của Harry vọt đến. “Nếu như anh có phần còn lại của cô ấy.”

Khi Catherine lắp bắp trong cơn giận dữ điên cuồng vì bị xúc phạm, Harry đã đứng lên và bước tới cửa ra vào. “Để anh chỉ em đường ra. Không nghi ngờ gì là em sẽ muốn quay về và phát ra những lời báo động nhỉ. Dù rằng nó sẽ chả mang lại ích lợi gì đâu.”

Đã được một thời gian dài kể từ khi Catherine nhận biết được một mối lo âu không thể nào lí giải nổi. Harry… Poppy… liệu anh ta có thực sự muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với cô ấy, hay anh ta chỉ đơn giản là quyết định sẽ làm tổn thương Catherine bằng một trò đùa ác độc mà thôi?

Không, anh ta chưa từng hành động chân thành. Dĩ nhiên là Harry muốn Poppy, sự ấm áp và hồn nhiên và tốt bụng của cô ấy là hoàn toàn xa lạ trong thế giới phức tạp của anh ta. Anh ta muốn một sự trì hoãn nhỏ khỏi những nhu cầu không biết mệt mỏi của bản thân mà thôi, và khi anh ta thực hiện điều đó với Poppy, anh ta sẽ rút kiệt khỏi cô ấy niềm hạnh phúc và sự quyến rũ ngây thơ, cái mà hẳn là đã cuốn hút được anh ta. Catherine không biết phải làm gì. Cô không thể phơi bày mối quan hệ của bản thân và Harry, và anh ta biết điều đó.

Câu trả lời là phải chắc chắn rằng Poppy được đính hôn với Michael Bayning, đính hôn công khai, ngay khi có thể. Ngày mai, Bayning sẽ gặp gỡ cả gia đình và tháp tùng họ đến buổi trưng bày bộ sưu tập hoa. Sau đó Catherine sẽ tìm cách để đẩy nhanh quá trình tìm hiểu. Cô sẽ nói với Cam và Amelia rằng họ phải thúc giục để vấn đề được giải quyết nhanh chóng. Và nếu vì vài lí do nào đó mà không có lễ đính hôn - phỉ phui cái ý nghĩ đó - Catherine sẽ đề nghị rằng cô sẽ đi kèm với Poppy trong một chuyến đi ra nước ngoài. Có thể là Pháp hoặc Ý. Cô thậm chí là sẽ khoan dung với việc đi cùng kẻ khó chịu Lord Ramsay, nếu anh ta chọn đi với họ. Bất cứ điều gì để giữ cho Poppy an toàn khỏi Harry Rutledge.

“Dậy đi nào, đồ ham ngủ nướng.” Amelia sải bước vào căn phòng ngủ, mặc trên mình bộ áo ngủ dài được viền bằng loại ren mịn, mái tóc đen của cô được tết trong một bím tóc dày, gọn, vắt qua một bên vai. Cô chỉ vừa mới kết thúc việc cho con ăn. Để cậu chàng lại cho sự chăm sóc của bảo mẫu, lúc này cô đang trên đường đi đánh thức chồng mình.

Sở thích tự nhiên của Cam là dành nhiều giờ của đêm để ở trên giường và thức dậy muộn vào ban ngày. Thói quen này chống đối trực tiếp với triết lý ngủ sớm dậy sớm của Amelia. Đi đến bên một trong các cửa sổ, cô nhanh nhẹn mở những cái rèm để đón ánh nắng ban mai, và được thưởng một tiếng kêu phản đối phát ra từ cái giường. “Chào buổi sáng,” cô vui vẻ nói. “Người hầu sẽ có mặt ở đây sớm thôi để giúp em sửa soạn đấy. Anh nên mặc gì đó vào đi.”

Cô làm bản thân bận rộn với cái tủ quần áo, lựa chọn một ngăn kéo chứa bít tất thêu. Ngoài tầm nhìn của mình, cô thấy Cam đang vươn vai, thân hình anh uyển chuyển và mạnh mẽ, da anh toả ra sự ấm nóng như màu mật ong từ hoa của cây cỏ bốn lá[14] .

“Đến đây nào,” Cam nói bằng âm giọng trầm khan ngái ngủ, kéo lại cái khăn trải giường. Một tiếng cười bật ra khỏi thanh quản của cô. “Tuyệt đối không đâu. Có quá nhiều việc phải làm. Mọi người đều bận rộn trừ anh.”

“Anh có ý định là sẽ bận rộn. Ngay khi em qua đây. Monisha[15] , đừng để anh phải đuổi bắt em vào lúc sớm thế này đấy nhé.”

Amelia trao cho anh cái liếc mắt nghiêm nghị khi cô nghe theo. “Giờ không sớm đâu. Thực tế là nếu anh không rửa mặt và mặc trang phục nhanh thì chúng ta sẽ bị muộn buổi trưng bày bộ sưu tập hoa đấy.”

“Làm sao em có thể bị muộn với những bông hoa được?” Cam lắc đầu và mỉm cười, như anh vẫn luôn làm thế khi cô nói điều gì đó mà anh cho rằng là những ý nghĩ vô lý của gadjo. Cái nhìn đăm đắm của anh nóng bỏng và mơ màng. “Đến gần hơn nữa đi.”

“Để sau.” Cô bật ra một hơi thở khó nhọc vì cười khi anh vươn ra, với sự khéo léo đáng ngạc nhiên, chộp lấy cổ tay nàng trong tay anh. “Cam, không được.”

“Một người vợ Romani ngoan sẽ không bao giờ từ chối chồng mình.” Anh mỉa mai.

“Người hầu -” Cô hổn hển nói khi bị kéo qua tấm nệm, và bị ôm siết vào cả làn da màu vàng ấm áp.

“Cô ta có thể đợi.” Anh tháo nút áo choàng của cô, tay anh trượt qua vùng cổ, những đầu ngón tay khám phá những đường cong nhạy cảm của hai bầu ngực cô.

Những tiếng cười khúc khích của Amelia tắt lịm. Anh biết quá nhiều về cô - quá nhiều - và anh không bao giờ chần chừ trong việc tận dụng lợi thế nhẫn tâm đó. Cô nhắm mắt khi kéo tay mình tới gáy anh. Những lọn thẳng thớm, mềm mại của tóc anh trượt qua những đầu ngón tay cô như chất lỏng. Cam hôn lên phần cổ họng nhạy cảm của cô, trong khi một trong hai đầu gối anh đẩy nhẹ vào giữa hai đầu gối cô. “Có thể là ngay bây giờ,” anh thầm thì, “hoặc ở đằng sau bụi hoa đỗ quyên ở buổi trưng bày bộ sưu tập hoa. Tuỳ sự lựa chọn của em.”

Cô lăn lộn một chút, không phải trong sự phản đối mà là sự hứng thú khi anh bắt lấy cánh tay cô trong những ống tay áo giam hãm của bộ áo dài. “Cam,” cô xoay xở để nói khi đầu anh nghiêng xuống hai bầu ngực đang bị phơi bày của cô. “Chúng ta sẽ thực sự muộn…”

Anh thì thầm ham muốn của anh với cô, bằng tiếng Romani như anh vẫn làm bất cứ khi nào cảm xúc của anh trở nên hoang dã, và những âm tiết nước ngoài mang cảm giác thật nóng bỏng lên làn da nhạy cảm của cô. Và trong nhiều phút kế tiếp anh sở hữu cô, sử dụng cơ thể cô, với một sự thiếu kiềm chế, điều mà dường như sẽ là dã man nếu anh không quá nhẹ nhàng.

“Cam,” cô nói ngay sau đó, cánh tay cô ôm siết quanh cổ anh, “anh có định nói gì đó với Mr. Bayning hôm nay không?”

“Về những bông hoa păng-xê[16] và hoa báo xuân[17] à?”

“Về ý định của anh ta với em gái em.”

Cam mỉm cười cúi xuống cô khi anh vuốt ngón tay lên một lọn tóc đã bị lỏng ra của cô. “Liệu em có phản đối nếu anh làm thế không?”

“Không, em muốn anh làm thế.” Một nếp nhăn hằn hình chữ V ở khoảng giữa hai lông mày cô. “Poppy cương quyết rằng không ai nên chỉ trích Mr. Bayning vì đã mất quá nhiều thời gian để nói chuyện với cha mình về việc tìm hiểu em ấy.”

Một cách dịu dàng, Cam dùng cùi ngón tay cái[18] để làm mềm đi nếp nhăn nhỏ. “Anh ta đã đợi đủ lâu rồi. Người Rom nói về một người đàn ông như Bayning là, ‘anh ta muốn ăn cá, nhưng anh ta không muốn xuống nước.’ ”

Amelia đáp lại với một tiếng cười lặng lẽ không chút hài hước. “Thật quá đau đầu, khi biết rằng anh ta vẫn đang rón rén xung quanh vấn đề như thế. Em ước rằng Bayning cứ đơn giản là đi đến chỗ cha anh ta và tuôn hết ra.”

Cam, người biết đôi điều về tầng lớp quý tộc từ những ngày còn là quản lý của câu lạc bộ cờ bạc độc quyền, khô khan nói, “Một người đàn ông trẻ ở vị trí sẽ thừa kế nhiều như Bayning thì sẽ phải cất bước rất cẩn thận.”

“Em không quan tâm. Anh ta đã nhận những niềm hy vọng từ em gái em quá nhiều. Nếu như tất cả những điều đó trở thành con số không thì con bé sẽ bị đánh gục mất. Và anh ta cũng đã giữ nó tránh khỏi việc tìm hiểu những người đàn ông khác, và lãng phí cả một mùa vũ hội -”

“Shhh.” Cam lăn về phía anh, kéo cô theo mình. “Anh đồng ý với em, monisha… việc tìm hiểu nhau trong bóng tối này phải kết thúc. Anh sẽ chắc chắn làm Bayning hiểu rằng đã đến lúc phải hành động rồi. Và anh sẽ nói với ngài tử tước, nếu điều đó giúp ích được.”

“Cảm ơn anh.” Amelia rụi má mình vào một trong những đường cong rắn chắc ở ngực anh, tìm kiếm sự thoải mái. “Em sẽ rất vui khi điều đó được giải quyết. Gần đây em không thể tống khứ khỏi bản thân những cảm giác rằng có thứ gì đó đang trở nên không tốt cho Poppy và Mr. Bayning. Em hy vọng rằng mình sai. Em vô cùng mong muốn Poppy được hạnh phúc, và… chúng ta sẽ làm được gì đây, nếu anh ta làm tan vỡ trái tim con bé?”

“Chúng ta sẽ chăm sóc cho con bé,” anh thì thầm, ôm chặt lấy cô. “Và yêu thương con bé. Đó chính là tác dụng của một gia đình.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...