Tây Uyển Mị Ảnh

Chương 26: Bạn bè


Chương trước Chương tiếp

 
 
 
Lý Kha cũng như mọi nam nhân đều thích thích nữ nhân, càng thích nữ nhân mĩ lệ. Nhưng nữ nhân có thể làm cho hắn động tâm không nhiều. Ngoại trừ Vương Cảnh, Vân Vũ Phi được coi là nữ nhân hắn say đắm nhất. Nàng trẻ trung, lả lơi, đặc biệt là nàng rất dễ khống chế. Nam nhân đều thích nữ nhân biết nghe lời. Vân Vũ Phi thì rất biết nghe lời.
 
"Nếu nhớ anh, cứ gọi điện cho anh!" Đó là lời Lý Kha để lại cho Vân Vũ Phi trước khi đi.
 
"Vâng!" Ráng hồng vẫn còn trên mặt, dư vị kích tình vẫn còn tồn tại, Vân Vũ Phi đã nhìn Lý Kha rời đi với vẻ lưu luyến không muốn rời. Nàng không chú ý đến lúc Lý Kha đi đã liếc nhìn về phía phòng mẫu thân Dung An Dao một cái với vẻ suy nghĩ, sau đó hít sâu một hơi, phảng phất như muốn hít thứ gì đó vào trong thân thể hắn.
 
"Mùi thơm thật kỳ quái?" Lý Kha đi đã xa rồi, sắp về đến cửa nhà hắn rồi, nhưng hắn vẫn hít ngửi tay áo, vạt áo, cổ áo. Chỉ có điều hắn vẫn đành lắc đầu thất vọng: "Không phải, tuyệt đối không phải là mùi vị trên người Vân Vũ Phi. Mùi vị này thật đặc biệt, như xạ hương mà không phải xạ hương. Mình đúng là từ trước tới nay chưa từng ngửi thấy mùi hương nào kỳ diệu như vậy"
 
"Mùi hương gì vậy? Có phải là mùi hương nữ nhân?" Một giọng nói rất dễ nghe đột nhiên lọt vào tai Lý Kha.
 
Lý Kha dừng bước. Bởi vì có một nữ nhân còn đẹp hơn hoa chắn mất đường đi của hắn. Nữ nhân này có cặp mắt như câu đố, con ngươi trong veo lạ thường, trong suốt còn hơn cả nước suối trong khe núi, nhưng lại sâu thẳm như đại dương.
 
Cánh mũi rất hoàn mĩ, rất thẳng, cao, khiến cho người ta cảm thấy nàng vô cùng kiên nghị. Đường nét bờ môi nàng rất quyến rũ. Môi trên cùng môi dưới đều căng mọng, rất hợp thời. Lý Kha vừa nhìn thấy cái miệng đó liền tưởng tượng có một ngày có thể làm cho cái miệng đó ngậm lấy một chỗ của hắn.
 
Chỉ đáng tiếc, nữ nhân này mặc dù vô cùng xinh đẹp, nhưng lại không chú ý đến ăn mặc, ăn vận tùy tiện. Hôm nay nữ nhân này càng có vẻ thần bí, bởi vì toàn thân nàng mặc y phục màu đen. Nữ nhân thích mặc đồ đen đều rất thần bí. Nếu như một nữ nhân sắc mặt trắng xanh mặc y phục đen xì xì, cảm giác mang đến cho người ta không chỉ là thần bí, mà là kỳ dị.
 
"Cô rất thích màu đen?" Lý Kha trợn tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt.
 
"Ừ, rất thích" Nữ nhân trả lời.
 
"Cũng may cô rất xinh đẹp, bằng không...." Lý Kha định nói lại ngừng. Hắn hy vọng mình có thể nắm bắt tốt mức độ nói năng.
 
"Bằng không làm sao?" Nữ nhân rất thần bí, nhưng cặp mắt rất đẹp, đuôi mắt rất dài, có một loại mị lực hút hồn.
 
"Nam nhân khác tôi không rõ, tôi thì sẽ không tiếp cận cô" Lý Kha chính đang chịu đựng sự nguy hiểm của ánh mắt đung đưa như điện giật.
 
"A, vậy hiện giờ anh có dám tiếp cận tôi hay không?" Nữ nhân như cười mà không cười nhìn Lý Kha hỏi.
 
"Nói thật lòng, cũng may bây giờ là ban ngày, bằng không, tôi không dám tiếp cận cô" Nếu là Vân Vũ Phi nói câu đó, Lý Kha sẽ không hề do dự mà nhào tới. Nhưng, với nữ nhân trước mắt này thì có cho Lý Kha một trăm lá gan, hắn cũng không dám.
 
"Hi hi, tôi đáng sợ đến vậy sao?" Nữ nhân cười. Trên khuôn mặt trắng xanh có một chút huyết sắc.
 
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...