Tào Tặc

Chương 51: Hạ Hầu Lan (2)


Chương trước Chương tiếp

"Ngươi không đi cùng ta sao? Muốn đi đâu?"

"Về nhà!" Tào Bằng nói, đeo nghiêng con dao trên lưng, "cha mẹ ta còn ở Niết Dương, lần này xảy ra chuyện lớn như thế, ta phải về xem. Điển Vi đại ca, ngươi đã tỉnh rồi, ta cũng yên tâm hơn. Lát nữa Ngụy đại ca sẽ về, ngươi hãy bảo trọng."

Không biết tại sao, Điển Vi đột nhiên có cảm giác lưu luyến.

Cậu bé này ăn nói sắc sảo, hơn nữa còn chế giễu hắn, chẳng nể tình gì cả.

Nhưng cảm giác này lại rất thân thiết. Điển Vi cũng có con, tuổi xấp xỉ với Tào Bằng. Chỉ là do Điển Vi thường xuyên bôn ba bên ngoài nên rất ít đoàn tụ bên nhau. Thấy Tào Bằng, Điển Vi bất giác nhớ đến con trai mình. Đặc biệt là khi Tào Bằng nói muốn quay về thăm cha mẹ, lòng hiếu thuận đó càng khiến hắn có cảm tình.

Người cổ đại phán xét sự tốt xấu của con người chỉ từ hai chữ đức và hạnh.

Đánh giá đức hạnh như thế nào?

Chữ "hiếu" này đặt ở vị trí đầu tiên.

Một người hiếu thuận, ngay cả xấu đi nữa cũng có giới hạn.

Một kẻ bất hiếu, cho dù là tài năng xuất chúng cũng sẽ bị người đời khinh bỉ.

Điển Vi nói: "Ngươi không đợi Ngụy đại ca của ngươi trở về sao?"

"Đợi cái gì mà đợi? Tới khi đó lại lưu luyến. Nam tử hán đại trượng phu, nói đi là đi, đâu ra lắm mối bận tâm thế chứ?"

Tào Bằng nói xong, bước thẳng ra ngoài.

Điển Vi há miệng ra nhưng lại không biết nên giữ Tào Bằng lại như thế nào.

Đúng là cậu bé phóng khoáng!

Trong lòng hắn thầm nhủ: Cậu bé này không đơn giản! Nếu quay về gặp chủ công, ta nhất định sẽ tiến cử người này.

Lúc này, Tào Bằng lại không hề lưu luyến.

Điển Vi quả thực là mãnh tướng Tam quốc mà hắn đã rất thích, nhưng cũng chỉ là sự sùng bái của một người hiện đại đối với cổ nhân. Đến nay, người đã gặp, hơn nữa hắn còn cứu sống cả Điển Vi, trong lòng không còn nuối tiếc gì nữa. Số mệnh của Ngụy Diên đã thay đổi, số mệnh của Điển Vi cũng khác rồi… Hiện giờ Tào Bằng chỉ muốn quay về sớm một chút để dẫn cha mẹ và tỷ tỷ đi, tránh bị Hoàng Xạ hãm hại.

Tào Bằng nhăn mũi, bước nhanh tới giữa hàng rào.

Hắn tháo ngựa và nhảy lên.

Quay đầu xua tay với Điển Vi đang đứng trong phòng ngó ra bên ngoài, hai chân thúc vào bụng ngựa, miệng khẽ hô một tiếng: "Đi!"
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...