Lại hai nghìn năm nữa vội vã trôi qua, chàng đã năm nghìn tuổi.
Trên Cửu Trùng Thiên có hàng ngàn hàng vạn quy củ. Trong đó có một điều, là các linh vật sinh ra không phải là tiên thai nhưng lại có cơ duyên được xếp vào hàng thần tiên, thì phải rũ bỏ thất tình, diệt trừ lục dục, mới có thể làm thần tiên tiêu dao tự tại mãi mãi trên Thiên Đình. Còn nếu làm trái với điều này, thì sẽ bị đẩy vào cõi luân hồi, mãi mãi không thể thăng tiên.
Yêu tinh người phàm tu hành vốn không dễ dàng, hễ đắc đạo thăng tiên đều nghiêm chỉnh chấp hành quy củ này, không có ai dám mang theo tình cảm hồng trần đến ảo giới Tam Thanh, sống theo nề nếp. Trong những người sống theo nề nếp đó, có những người đã trở thành người đứng đầu của một phái thần tiên. Người đứng đầu này có tầm nhìn rất cao xa xét về mặt quy củ, nhưng chính người đứng đầu này cũng phải thừa nhận, xét đến nghiêm trang đường hoàng khi làm việc, lạnh lùng trịnh trọng khi làm người, trong suốt ba mươi sáu tầng trời không có ai có thể sánh với thái tử Dạ Hoa còn chưa tròn năm vạn tuổi.
Tam thúc Liên Tống của chàng tìm chàng uống rượu, thỉnh thoảng lại đùa với chàng đôi câu, có lần chủ đề trong bữa rượu là sự tròn khuyết của vầng trăng dưới chân Cửu Trùng Thiên, từ trăng tròn trăng khuyết mà lan sang cả đời người tròn khuyết, Liên Tống bị chặn họng, muốn giữ thể thiện, nên nửa cười nửa không vỗ vỗ vai chàng, nói: “Cháu ấy, đời mình còn chưa viên mãn, lại nói với ta thế nào là viên mãn, chẳng khác gì đánh trận trên giấy cả”.
Chàng xoay xoay chén rượu, hỏi: “Đời cháu không viên mãn như thế nào?”.
Liên Tống lập tức, ra vẻ từng trải, rầu rĩ nói: “ Đêm đến xem sao trên đài Quan Tinh, nhờ đôi mắt có thể biết được trăng đầy hay vơi. Lướt qua bên ngoài huyễn cảnh Tam Thanh, nếm mùi tình ái mới biết được thế nào là sự tròn khuyết của đời người”.
Liên Tống nói như thế, chàng nghe như vậy, nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng, không coi là thật. Chàng chưa bao giờ cảm thấy tình ái lại là thứ lớn lao.
Sau cuộc rượu này, cuối tháng bảy, Thiên Quân lệnh cho chàng xuống hạ giới hàng phục một con Xích Viêm Kim Nghê Thú(45) sinh ra ở Đông Hoang. Nghe nói Kim Nghê Thú này mười năm trước từ Nam Hoang chạy đến nước Trung Dung ở Đông Hoang, tàn bạo không biết sợ ai, khiến cho nước Trung Dung mười năm đại hạn, ngàn dặm khô héo, con dân cả nước gian nan phiêu bạt. Quốc quân Trung Dung là một vị vua nhân từ hiếm có, nhưng đã mười năm nay, Kim Nghê Thú si mê vợ của Quốc quân, không thèm hỏi một tiếng mà bắt vương hậu về động, làm nhục nàng. Quốc quân nước Trung Dung đánh không lại chàng, giận dữ thắt cổ, âm hồn bay đến U Minh Ti, tố cáo hết thảy tội ác của Kim Nghê Thú.
Tên tuổi của Xích Viêm Kim Nghê Thú tuy không hơn các thần thú từ thời thượng cổ như Thao Thiết, Cùng Kỳ, nhưng cũng không hề thua kém chúng. Thiên Quân lệnh cho một mình Dạ Hoa xuống hạ giới thu phục con súc sinh này, cũng có ý tôi luyện chàng làm người kế thừa.
Chàng và Kim Nghê Thú đánh nhau một trận bảy ngày ở nước Trung Dung, giữa lúc trời đất quay cuồng, tuy chàng đã chém đứt đầu con ác thú này nhưng vì sức cùng lực kiệt cũng phải hiện nguyên hình. Nguyên hình của chàng vốn là một con rồng đen uy phong lẫm liệt, chàng cảm thấy như vậy phô trương quá, nên đã thu nhỏ bằng một con rắn, tìm được một sơn động tầm thường trên núi Tuấn Tật bên cạnh. Trên núi Tuấn Tật, nơi nơi đều là hoa đào, đang đúng mùa hoa rộ, chàng ngồi trong động lạnh lùng dò xét một lượt, rồi mới thong thả nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ đó rất ngon. Không biết ngủ mấy ngày liền mới tỉnh, khi mở mắt ra chàng phát hiện nơi mình nằm không phải trong sơn động ẩm ướt nữa, mà hình như là trong một mái nhà tranh của người phàm trần. Gian nhà tranh xiêu xiêu vẹo vẹo như chực đổ, rất ăn nhập với cánh cửa gỗ nho nhỏ còn xiêu xiêu vẹo vẹo hơn, khiến người ta không khỏi cảm thấy, chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa ấy là cả căn nhà tranh lập tức đổ sụp xuống.