Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 23: Chàng là bài ca bất tận của ta


Chương trước Chương tiếp

Ta ngồi nghe kịch trong một tòa lầu ở trần gian. Dạ Hoa đã rời xa ta tròn ba năm. Ba năm trước, trận chiến Nhược Thủy, Kình Thương chết, Dạ Hoa dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, hồn bay phách tán. Quạt Ngọc Thanh Côn Luân nhận một nửa tiên lực của ta, đã bắn về phía chuông Đông Hoàng một cái rất mạnh, khiến chuông kêu rền rĩ bảy ngày trời.

Chiết Nhan nói, khi lão đến, Dạ Hoa đã tắt thở lâu rồi, toàn thân ta đẫm máu, đầu tóc rối bù ôm chàng ngồi dưới chân chuông, quanh người tạo một đạo tiên chướng dày đặc, không ai lại gần được. Chuông Đông Hoàng kêu rền rĩ bảy ngày, khiến chúng thần ở tám cõi tề tựu bên Nhược Thủy. Thiên Quân phái mười bốn vị tiên bá đến mang tiên thể của Dạ Hoa đi, mười bốn tiên bá đứng bên ngoài đánh ra sấm sét suốt bảy ngày bảy đêm cũng không thể làm tiên chướng kia nứt ra một kẽ hở.

Chiết Nhan nói, ta còn tưởng ngươi ôm Dạ Hoa ngồi ở bến Nhược Thủy suốt đời, may mà tiếng chuông Đông Hoàng vang xa, quấy rầy sự thanh tu của Mặc Uyên, ngày thứ tám đã kéo Mặc Uyên tới.

Những gì lão nói ta không nhớ gì cả. Khi đó, ta chỉ cảm thấy Dạ Hoa chàng chết rồi, ta cũng chết theo. Thực ra ôm chàng ngồi cả đời bên Nhược Thủy cũng không tồi. Cho dù chàng không thể mở mắt lại, cũng không thể nhếch miệng cười lạnh lùng, cũng không thể ghé sát tai ta gọi tên ta, cũng không thể… nhưng chí ít ta còn có thể ngắm khuôn mặt chàng, ta biết rằng chàng ở bên cạnh ta.

Chiết Nhan nói, Mặc Uyên tới vào ngày thứ tám. Người tới lúc nào ta cũng không hay, trong lúc mông lung có lẽ có ấn tượng, khi đó ta ngồi dưới chân chuông Đông Hoàng, đầu óc trống rỗng, không biết gì hết, trong nháy mắt lại nhìn thấy Mặc Uyên đứng ngoài tiên chướng, cau mày nhìn ta.

Trái tim đã khô héo của ta hơi hơi có tri giác, mới biết rằng mình còn sống, Dạ Hoa đã tế sống nguyên thần, hồn phách tiêu tan, Dạ Hoa, chàng đã chết rồi. Ta nhìn thấy Mặc Uyên ở rất gần, cảm thấy có lẽ Mặc Uyên có cách cứu Dạ Hoa, năm đó người cũng trải qua kiếp nạn chuông Đông Hoàng, cuối cùng cũng trở về. Ta cảm thấy chỉ cần có thể cứu được Dạ Hoa, chỉ cần có thể khiến chàng lại gọi ta một tiếng Thiển Thiển, đừng nói bảy vạn năm bảy mươi vạn năm ta cũng vui vẻ chờ.

Ta dẹp bỏ tiên chướng, định ôm Dạ Hoa quỳ dưới chân Mặc Uyên cầu xin người cứu Dạ Hoa, muốn đứng dậy mà toàn thân không có sức. Mặc Uyên bước nhanh đến, nhìn kỹ một lúc lâu, rồi thở dài nói: “Chuẩn bị một cỗ áo quan, để Dạ Hoa an nghỉ”.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...