Tam Ma Thám Trảo
Chương 1: Quyết báo thù khổ luyện công phu - Trái huấn lệnh do quá nhân từ
Ở đó, phía cuối lối mòn phía chính đông, dù không có gì ngoài những lùm cây hoang dại cơ hồ quanh năm bị bụi bẩn phủ kín nên hóa bạc và xơ xác nhưng riêng phần gã thì thừa biết còn một lối rẽ, may nhờ các lùm cây hoang dại mọc khuất lấp, và từ lối rẽ ấy sẽ đưa hắn tới một nơi mà ngay lúc này quả thật tận thâm tâm gã chẳng mảy may muốn đặt chân đến.
Dù vậy sau một thoáng tự dừng và tự có quyết định, gã tự chép miệng thành tiếng và đành tiếp tục bước đi. Có khác chăng là lần này cách gã đi không còn lộ vẻ mệt mỏi nữa. Trái lại gã hài lòng vừa đi vừa nhìn vào bóng của chính gã may vẫn còn ngã dài phía trước mặt. Bóng của gã lúc này quả thật thẳng, không quàng xiên hoặc nghiên qua nghiên lại nữa.
Cứ thế gã đi hết lối mòn đến chỗ những lùm cây liên rẽ sang mé hữu cũng vừa lúc bóng chiều vừa tắt dần, và gã bắt đầu mở miệng gọi :
- Thúc phụ, Linh nhi về đây.
Đáp lại gã, ở phía trước mặt cách độ mười trượng là một gian thảo lư xiêu vẹo, từ bên trong gian thảo lư vang lên âm thanh khàn khàn :
- Ta cứ ngỡ ngươi không về nữa, vậy là ngươi đã thành công?
Đang thẳng tiến về gian thảo lư, gã chợt khựng lại, đoạn gật đầu cười hài lòng :
- Y theo mưu kế của thúc phụ, Linh nhi tin rằng từ nay về sau sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Giọng khàn khàn cũng hài lòng vang ra :
- Nghĩa là ngươi cũng minh bạch rồi, đâu có gì khó đúng không? Tuy chất độc của ta giao cho ngươi không thể so sánh với các loại hữu danh, vô mùi vô vị nhưng bất luận một ai khi đã ngà ngà say và lại còn bị ngươi thật kín đáo hạ thủ thì ngoài trừ đại cao thủ mới mong phát hiện. Khá đấy và ngươi chưa đến nỗi làm ta thất vọng. Còn bây giờ, để xem ngươi có tinh thông hay chưa, hãy mau diễn luyện lại toàn bộ pho quyền ta đã truyền cho ngươi cách nay mười ngày xem nào.
Gã nhăn nhó và cau mày :
- Suốt ngày nay Linh nhi vẫn chưa ăn gì, để đến mai được không thúc phụ?
Giọng khàn khàn cáu gắt :
- Hãy mường tượng mai này ngươi phải hành tẩu giang hồ, ắt có lúc ngươi bị thù nhân truy đuổi, thậm chí không những đói khát mà còn rất mệt nữa, vậy ngươi có thể bảo thù nhân chờ đợi, chỉ vì ngươi quá mệt và quá đói chăng? Chớ nói nhảm, nếu muốn đủ lực báo thù cho song thân của ngươi thì đừng bao giờ trái lời ta. Nhanh lên!
Gã miễn cưỡng đáp ứng :
- Nhưng Linh nhi đang rất mệt, nếu diễn luyện bất như ý, thúc phụ cũng đừng trách.
Dứt lời gã lập tức rùng mình trụ bộ, hai mắt vụt khép lại và rồi vụt mở bừng ra, vừa nhìn thẳng phía trước vừa khai quyền xuất thủ, diễn luyện lại pho quyền theo đúng cách đã được chỉ điểm.
Và bất chợt trong gian thảo lư xuất hiện một bóng nhân ảnh lao vụt ra, tiến nhập thẳng vào gã và xuất thủ :
- Bộ tấn chưa vững, quyền phát thì vô lực, kỳ thực thì phải mạnh như lúc đối đầu địch nhân. Sao bao điều ta giáo huấn ngươi đều quên cả vậy? Hãy cùng ta chiết chiêu! Đỡ!
Vù...
Gã nghiến răng và căng mắt hơn nữa để mong nhìn rõ phương vị đang bị tấn công hầu có cách hóa giải kịp thời, nhưng...
Bộp!
Một bên vai trái bị trúng quyền, gã lảo đảo và kêu đau :
- Ôi... thúc phụ, xin nhẹ tay cho...
Ngờ đâu thúc phụ gã vẫn tiến chiêu liên tiếp :
- Quyền của ta vẫn nhẹ, nhất định chưa thể khiến ngươi đau. Hãy nói mau, hôm nay ngươi có hạ độc gã họ Khưu hay không? Hay ngươi vì vẫn không đủ nhẫn tâm nên chưa thực hiện? Hãy nói mau, hay là lại muốn một phen bị nhừ đòn? Đỡ!
Gã luống cuống tay chân, dù cố đỡ gạt vẫn liên tiếp bị trúng nhiều quyền nữa.
Bộp! Bộp...
Tuy nhiên do không nghe gã lên tiếng, thúc phụ gã càng nặng đòn hơn hầu như cũng tăng dần theo tâm trạng đang mỗi lúc mỗi tức giận thêm :
- Sao ngươi không đáp? Đã hạ thủ gã họ Khưu chưa? Đỡ! Hay ngươi không dám tỏ thật vì lại sợ bị ta quở phạt như bao lần trước? Hử? Nói mau!
Vù...
Vù...
Gã lại bị trúng thêm mấy quyền nữa, cơn đau càng thấm khiến gã đành kêu xin :
- Được rồi, nếu thúc phụ đã đoán biết thì Linh nhi chẳng cần giấu giếm làm gì. Không sai, Linh nhi vẫn chưa đủ nhẫn tâm hạ độc họ Khưu. Thúc phụ muốn xử phạt thế nào cũng được, chỉ xin đừng nặng tay với Linh nhi nữa.
Tưởng sao, vừa nghe xong, thúc phụ gã đã giận càng giận thêm :
- Ngươi thật khiếp nhược, lẽ nào đã quên gã đó từng bao nhiêu lần hiếp đáp ngươi? Ngươi không hận cũng không muốn báo thù sao? Thật ngươi làm ta quá thất vọng. Vậy thà để ta đánh ngươi hơn là để ngươi mãi luôn bị người hà hiếp đánh đập. Đồ khiếp nhược, ngươi là phường khiếp nhược. Đánh này, đỡ này!
Bộp... bộp...
Cứ như thế chẳng biết cơ man nào là những chiêu quyền nện liên tục vào gã, đến độ gã chẳng thiết gì đón đỡ hay lo hóa giải.
Nhưng thậm chí lúc gã đứng yên chịu đòn cũng bị thúc phụ gã mắng :
- Ngươi không còn là nam tử hán nữa ư? Cam tâm cho ta nện ngươi nhừ đòn thật sao? Hay ngươi không biết thế nào là phẫn nộ khi bị người khác vũ nhục? Mau xuất thủ đi, chí ít cũng phải tìm cách nện lại ta dù chỉ một quyền. Nào xuất thủ đi, dồn hết căm phẫn vào một chiêu quyền. Vậy là hôm nay ngươi không những không đủ nhẫn tâm hạ độc theo cách ta chỉ vẽ lại còn bị một phen no đòn nữa, phải không? Ngươi bị gã họ Khưu đánh cho tơi tả chẳng còn manh giáp, chẳng còn chút sức lực nào nữa, đúng không? Nếu vậy tội của ngươi càng đáng bị ta nện nhiều hơn. Phường khiếp nhược, đồ ngu xuẩn. Đánh này, đỡ này...
Bộp... bộp...
Tuy chẳng minh bạch gã có bị họ Khưu nào đó đánh nhừ đòn hay không nhưng vào lúc này thì đúng là gã đang chịu một phen nhừ tử.
Nhưng đột ngột thúc phụ gã đang giận dữ tung quyền thì chợt ôm ngực khựng lại, người thì lảo đảo với đôi mắt cứ trợn ngược lên trắng dã :
- Ôi... khò... khè...
Gã hốt hoảng vội chạy lại gần thúc phụ :
- Thúc phụ! Thương thế cũ lại tái phát phải không? Xin thúc phụ mau tự kiềm chế, để Linh nhi đưa thúc phụ vào nhà nằm nghỉ rồi sẽ sắc thuốc cho thúc phụ dùng. Đi nào.
Thế là gã lảo đảo dìu thúc phụ gã cũng chao đảo quàng xiên cùng tiến vào gian thảo lư.
Một lúc sau khi đã thắp sáng hai đĩa đèn lên, gã đặt một đĩa cạnh thúc phụ gã đang nằm thở dốc, còn lại một thì gã cầm theo, lo lắng và khẩn trương đi ra phía nhà sau.
Ở đây gã đang lui cui sắc thuốc thì nghe phía bên trên nhà vang lên một tiếng hộc thật to. Gã hốt hoảng vội chạy lên.
- Thúc phụ.
Và rồi nước mắt gã chực tuôn trào ra khi thấy thúc phụ gã tuy vẫn còn chi trì nhưng từ cửa miệng đã thổ huyết lênh láng.
Gã vội nâng thúc phụ lên, đặt nửa nằm nửa ngồi tựa vào gã :
- Thúc phụ hãy cố chịu đựng, chỉ cần phục dược vào là ổn ngay.
Nhờ được đặt ngồi theo tư thế này, thúc phụ gã đỡ hơn, đã có thể cất giọng khàn khàn vừa thều thào bảo gã :
- Là nam nhân thì đừng bao giờ để sa lệ, ngươi nhớ chưa?
Gã vội gật đầu :
- Linh nhi nhớ rồi, mọi lời thúc phụ dạy Linh nhi đều nhớ đủ. Thúc phụ đừng nên nói thêm gì nữa vào lúc này, cứ nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho thật hồi phục đã.
Nhưng thúc phụ gã vẫn thều thào :
- Nghĩa là ngươi vẫn nhớ mối thù của song thân phụ mẫu ngươi? Vẫn nhớ ta đã khổ công nuôi người từ thuở bé cho đến tận lúc này? Ngươi có hứa sẽ luôn tận tâm tận lực báo thù chăng?
Gã lại gật đầu quả quyết :
- Mối huyết hải thâm thù ấy Linh nhi quyết không thể không báo phục.
- Vậy ngươi nói đi vì sao không đủ nhẫn tâm hạ thủ họ Khưu từng nhiều lần vũ nhục hành hạ ngươi? Há không biết nếu ngươi vẫn giữ mãi thái độ này, vạn nhất bị kẻ khác ác độc hơn sát hại, thì liệu ngươi có còn sinh mạng để tiếp tục báo phục gia thù chăng?
Gã đành giải thích :
- Vì Linh nhi chỉ muốn dùng sức lực bản thân, chờ khi luyện đủ công phu hỏa hầu sẽ phục hận bằng cách cho họ Khưu nếm mùi lợi hại. Còn hạ độc nếu thành sự thì không sao, vạn nhất bất thành thì phải chăng chính Linh nhi tự chuốc hoạ, biết đâu còn hệ lụy luôn đến thúc phụ?
- Ngươi đừng khoa ngôn xảo ngữ, tìm cách biện minh hầu che đậy bản tính vẫn mủi lòng nhẹ dạ đã thừa hưởng từ mẫu thân ngươi, cũng luôn đa cảm tương tự. Hãy nhớ lời ta từng giáo huấn: “nhân với người là bất nhân với bản thân”, nhớ chưa? Huống hồ trên giang hồ luôn đầy hiểm trá với lòng người đều độc ác khó lường. Ngươi sẽ sớm mất mạng nếu cứ mãi hành xử theo tâm tính này của bản thân.
Gã lại gật đầu :
- Thôi, thúc phụ nên nghỉ ngơi. Linh nhi đã nhớ rồi, sẽ không để thúc phụ thất vọng.
Nhưng thúc phụ gã chợt gọi :
- Ta bị tái phát lần này e khó thể hồi phục, hãy nghe đây, thời gian qua phần ngoại công ta bảo ngươi luyện kể cũng tạm ổn, hoàn toàn đủ căn cơ để chuyển qua luyện nội công. Từ nay ngươi không được ra ngoài nữa, cũng chẳng cần thiết lo tìm các loại phương dược cho ta. Ăn uống thì vẫn đạm bạc như thuở nào, chỉ rau rừng dã vị là đủ. Ta sẽ truyền nội công tâm pháp cho ngươi, hãy chuyên cần khổ luyện bất kể ngày đêm, hạn cho ngươi trong vòng nửa năm phải thành tựu. Và nếu đến cả việc này ngươi cũng làm ta thất vọng thì đừng nghĩ nữa chuyện báo phục gia thù, rõ chưa?
Gã giật mình :
- Nội công! Sở học này khó luyện lắm sao vì thúc phụ cho Linh nhi hạn kỳ đến nửa năm, là điều chưa từng có so với các loại công phu trước đây?
Thúc phụ gã cười héo hắt, thần sắc vì thế thê thảm chưa từng có :
- Nội công vì là cách luyện giúp cho nội lực ngày càng tinh tiến nên cũng là công phu vừa khó luyện vừa cần phải nhẫn nại kiên trì, luyện suốt đời. Nhưng khó khăn nhất là lúc khởi đầu, phải chuyên tâm cần mẫn không để ngoại cảnh chi phối gây hậu quả tột cùng bất lợi trong lúc nhập định tọa công. Cũng may nơi này hoàn toàn yên tĩnh, mười năm qua hầu như chẳng có ai lai vãng quấy rầy. Phần nữa là ngươi nay đã mười sáu, thực sự đã đủ nhận thức để biết rằng luyện nội công thành hay bại đều tùy thuộc vào định lực tự bản thân ngươi.
Gả lo lắng :
- Ý muốn nói hoàn toàn do Linh nhi tự luyện, sẽ không có thúc phụ ở bên cạnh chỉ điểm từng chiêu từng thức mỗi khi Linh nhi luyện sai như các loại võ công đã từng luyện qua?
Thúc phụ gã vội trấn an :
- Dĩ nhiên là cũng có kinh văn khẩu quyết giúp ngươi hiểu rõ phải luyện theo đường lối sở học như thế nào. Còn bảo thành hay bại đều tùy vào ngươi vì khác với các loại công phu ngươi đã luyện, luôn thể hiện thành từng chiêu thức để khi phát hiện có chỗ sai, ta nhất thời chỉ điểm ngay, riêng về nội công là cách luyện chỉ diễn ra bên trong nội thể ngươi, nên dù muốn ta cũng không thể giúp vì chẳng có cách nào nhìn thấy. Nhưng để ngươi an tâm, ta sẽ vừa truyền thụ yếu quyết nội công vừa giảng giải cặn kẽ cho tới khi nào ngươi thấu triệt lĩnh hội. Nào, hãy hết sức chú tâm và nghe cho kỷ đây.
Thúc phụ gã đã tiên liệu đúng về thể tạng bản thân vì từ sau đêm đó trở đi, thúc phụ gã đã trở thành người bán thân bất toại, không thể tự đi đứng, thậm chí kể cả tự cử động cũng thật khó khăn, thảy thảy mọi sinh hoạt của thúc phụ đều cần có gã chăm sóc.
Nhưng dù gì cũng còn may, thúc phụ gã vẫn còn có thể mở miệng được nên luôn thúc giục gã ngày càng khổ luyện nội công và cũng chẳng bao giờ quên để luôn nhắc nhở gã mỗi khi tiến hành tọa công nhập định thì phải loại bỏ ngay tất cả tạp niệm, tránh bị ngoại cảnh chi phối hoặc xảy ra một khinh suất nhỏ dẫn đến tai họa khôn lường.
Và nửa năm sau, đúng như hạn kỳ thúc phụ gã mong muốn, gã bắt đầu được thúc phụ gã chỉ điểm cách dụng lực, dẫn lưu nội kình như thế nào để khi thi triển các loại công phu võ học từng luyện, dù cũng chỉ với ngần ấy chiêu thức nhưng uy lực đạt được lại có diệu dụng phi thường :
- Cũng những chiêu thức ấy nếu ngươi dùng ngoại lực thì vừa không đạt đủ uy lực cần thiết vừa khiến bao sức lực của ngươi mau cạn kiệt và mệt. Nhưng với nội lực thì khác, nhất là nội lực đã đạt tới cảnh giới thu phát tùy tâm, sẽ có lúc ngươi chỉ phát chiêu hời hợt dù vậy nội lực cũng được kích hoạt phát xuất theo, trở nên một phản xạ bản năng và đạt hiệu quả ngay. Nào hãy diễn luyện lại các pho quyền ta đã truyền, chỉ dồn tụ nội lực khi thật cần thiết để quyền lúc tiếp cận đạt uy lực lợi hại nhất, và trở thành sát chiêu kết liễu địch nhân. Ngươi nhớ chưa?
Gã theo đó thực hiện và theo đó nhận ra muốn dồn tụ nội lực vào lúc thật cần thiết quả là điều thật chẳng dễ dàng. Bởi khi để nội lực được dẫn lưu thì hầu như toàn thân gã đều trở nên khô cứng, chiêu quyền thiếu linh hoạt và cũng chẳng nhanh chóng như mong muốn. Ngược lại nếu không dụng lực thì dù nhanh dù linh hoạt cũng chẳng thể đạt hiệu quả cuối cùng là đủ lực để sát địch.
Cũng hiểu rõ điều này, thúc phụ gã không hối thúc, chỉ khuyên gã cần nhẫn nại kiên trì :
- Vạn sự khởi đầu nan, ngươi chớ mau nản. Bởi nếu qua được ắt ngươi sẽ tự hiểu thế nào là yếu quyết Nhu Can Tương Thuận. Lúc phát chiêu thì nhu, sao cho chiêu thức càng linh hoạt càng chuẩn thì càng tốt. Nhưng khi chạm địch, chiêu từ nhu chuyển sang cương, dồn toàn bộ nội lực vào chỗ chấn chạm, khiến mọi chiêu dù tầm thường vẫn bất thần đạt hiệu quả phi thường. Luyện đi.
Cũng phải mất nửa năm nữa gã mới phần nào lĩnh hội và đạt thành tựu.
Thúc phụ gã bảo :
- Như đã nói, luyện nội lực là luyện suốt đời, không lúc nào được sao nhãng. Và nội lực uyên thâm hay không đều tùy thuộc vào công phu tu vi của mỗi người, riêng với nội lực của ngươi lúc này, dĩ nhiên chỉ đủ để vận dụng với các công phu đã luyện. Dù vậy, kể từ lúc này ta cũng bắt đầu truyền thụ cho ngươi các tuyệt kỹ. Nhưng nhớ với nội lực chưa đủ thì đừng bao giờ tùy tiện hoặc khinh suất vận dụng, bởi hậu quả sẽ khó lường nếu ngươi miễn cưỡng, tương tự một đứa bé thì vô khả mang vác những vật nặng quá sức của nó, rõ chưa? Và đây là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo.
Theo cách thức của thúc phụ chỉ điểm, gã phải vừa tọa công vừa khởi luyện cách thức sao cho chỉ dồn tụ nội lực vào ba ngón tay mà thôi: ngón cái, gọi là Thiếu Dương, ngón trỏ gọi là Thương Dương và ngón giữa gọi là Trung Dương. Và với tuyệt kỹ này chiêu trảo vừa thi triển chỉ vận dụng ba ngón tay, vì thế gọi là Tam Ma, xuất thành chiêu trảo gọi là Tam Ma Thám Trảo.
Gã không chỉ luyện cách dồn lực mà còn tập co duỗi chỉ với ba ngón tay này mà thôi, hoàn toàn khác với cách dồn lực vào toàn bộ nắm quyền là điều giờ đây đối với gã thật dễ dàng.
Và khi đã luyện được, nghĩa là gã đã dồn tụ nội lực vào duy nhất ba ngón tay thì điều dĩ nhiên là gã rất muốn thử thi triển tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo dù chỉ một lần để biết uy lực như thế nào. Tuy nhiên gã không dám bởi gã vẫn nhớ lời thúc phụ dặn, đồng thời gã cũng tự hiểu một đứa bé nếu miễn cưỡng mang vác vật nặng vượt qua sức lực bản thân thì hậu quả sẽ như thế nào. Tất gã cũng hứng chịu hậu quả nếu không tự kiềm chế, cứ liều lĩnh thi triển tuyệt kỹ với nội lực bản thân dĩ nhiên là chưa đủ, theo nhận định của thúc phụ gã.
Hiểu rõ tâm trạng gã, một lần nọ, thúc phụ gã chợt bảo :
- Cách ngươi luyện vẫn chưa đủ đâu vì đấy là cách để ngươi bắt đầu biết dồn lực vào một bộ vị nào đó ở chính cơ thể bản thân ngươi. Cần phải khổ luyện nhiều hơn nữa sao cho sẽ đến lúc, giả như ngươi cần dùng khí giới, thì cũng đủ nội lực dồn vào một chỗ duy nhất nào đó của bản thân khí giới. Và sau cùng là tiến tới cảnh giới thượng thừa, dồn đẩy nội lực bản thân vượt ngoài khí giới, dùng nội khí sát địch từ xa. Vậy hãy nên nhớ cần tiếp tục khổ luyện đêm ngày.
Gã bàng hoàng kêu :
- Vậy Linh nhi phải luyện đến bao giờ mới đủ bản lĩnh báo phục gia thù?
Thù nhân là ai và đâu là nguyên nhân khiến song thân của Linh nhi bị sát hại?
Thúc phụ gã đáp :
- Tính danh của ngươi là Giang Cửu Linh và nếu bất luận ai, đa phần đều có xuất xứ phát nguyên ra tính danh thì tương tự, mối gia thù của ngươi cũng liên quan đến tính danh này, cũng đã đến lúc ta cho ngươi tỏ tường minh bạch. Thế nên hãy nghe đây, kỳ thực hai chữ Cửu Linh trong tính danh ngươi là ám chỉ...
Không sớm cũng không muộn, đúng lúc này từ xa chợt vang lên tiếng huyên náo, đủ cả tiếng cười cười nói nói và gọi đích danh gã :
- Tiểu Linh ngươi có phải đang chui đầu rụt cổ ẩn ở quanh đây chăng? Đã lâu vắng bóng ngươi, bổn thiếu gia cũng thiếu vắng những trò vui từng do ngươi mang đến. Thôi nào, có thấy bổn thiếu gia vẫn luôn cần ngươi như thế nào chăng, đến nỗi chẳng ngại bao khó khăn gian khổ mới có thể biết và lập tức thân hành tìm đến đây chăng? Mau xuất đầu lộ diện đi nào! Ha ha...
Giang Cửu Linh nhăn nhó vẻ khổ sở, lại kèm theo tiếng thở dài u uất khiến thúc phụ phần nào đoán biết, chợt hỏi :
- Ở ngoài kia có phải là gã họ Khưu ngươi từng đề cập?
Giang Cửu Linh miễn cưỡng gật đầu :
- Phải gọi hắn là oan gia thì đúng hơn. Thật chẳng ngờ sự việc đã xảy ra ngoài một năm thế mà hắn chẳng chịu quên, lại còn lặn lội tìm đến ám mãi Linh nhi như thế này.
Thúc phụ gã hừ nhạt :
- Tất cả cũng do ngươi, chẳng phải ta đã luôn nói hễ nhân với người thì là bất nhân với chính bản thân hay sao? Đã vậy hậu hoạn này là do ngươi lưu lại sau lần trái lời ta, không hạ độc thủ loại bỏ hắn một năm trước để rồi bây giờ tự rước phiền não vào thân. Ằt ngươi đã sáng mắt?
Giang Cửu Linh có phần hối hận sau khi nghe lời thúc phụ trách, nhưng trước lúc Giang Cửu Linh bày tỏ tâm trạng hối hận bằng lời cùng thúc phụ thì lại nghe gã họ Khưu từ bên ngoài tiếp tục cười khiêu khích :
- Hay lắm, có phải Tiểu Linh ngươi hiện đang ẩn ngay bên trong gian thảo lư tồi tàn trước mặt ta? Vậy ngươi tin chăng, nếu ngươi mãi vẫn chẳng chịu bước ra thì lập tức cả gian thảo lư ấy lẫn ngươi sẽ trở thành miếng mồi béo bở cho mụ thần hỏa? Đừng ngỡ Khưu Vân Lâu ta không dám sát nhân phóng hỏa thì lầm đấy. Ha ha...
Giang Cửu Linh chấn động và lửa giận càng thêm phát hỏa hừng hực khi nghe thúc phụ bảo :
- Lại một bài học nữa dành cho ngươi, không hại nhân ắt sẽ bị nhân hại. Nào, hãy mau ra ngoài và cho hắn biết Giang Cửu Linh ngươi hiện nay đã lợi hại như thế nào. Hay ngươi muốn cả ta lẫn ngươi đều bị hắn phóng hỏa thiêu cháy thành than? Hử?
Giang Cửu Linh động nộ, lập tức quay người bước xăm xăm ra ngoài, và cũng ngay tức khắc Giang Cửu Linh phát hiện chỉ một mình đang đối diện với ba nhân vật gồm một thiếu gia công tử và hai đại hán cao to với sắc diện cả ba đang thập phần đắc ý và hiển nhiên cũng cùng đang giương mắt nhìn vào mỗi một mình Giang Cửu Linh.
Gã thiếu gia công tử mỉm cười :
- Sao vậy? Nhìn sắc diện của ngươi kìa, thật giống lần cuối cùng cách đây một năm ta gặp ngươi, vẫn hầm hầm như thế này để rồi sau đó phải hứng chịu một trận đòn tơi tả. Nhưng kể cũng tốt vì bổn thiếu gia chỉ thích gặp những kẻ có phản ứng tương tự ngươi. Hễ ngươi càng phản kháng thì sau đó trò đùa của bổn thiếu gia sẽ có niềm vui càng thêm kéo dài. Chứ chưa gì đã qụy lụy khuất phục trước bổn thiếu gia thì quả thật quá vô vị. Nào, lần này ngươi muốn cùng đọ sức với ai nào. Một trong hai gia nhân của ta hay chọn chính ta, vì sức vóc của ta dĩ nhiên luôn kém chúng?
Giang Cửu Linh cười lạnh :
- Khưu Vân Lâu ngươi tuy kém vì thể vóc nhưng kỳ thực võ công lợi hại hơn, như bao lần trước đây ta từng nói, đánh rắn phải đánh đằng đầu, hãy mau tiến lên. Vì hôm nay ta quyết cho họ Khưu ngươi nếm mùi lợi hại.
Khưu Vân Lâu bật cười mãn nguyện và nói với hai gã đại hán hai bên :
- Bọn ngươi thấy chưa? Có đúng như ta từng nói chăng? Vậy là hôm nay bọn ngươi không có phần, hãy lùi mau và chớ có bở lở cơ hội được mục kích ta phô diễn võ công cho bọn ngươi xem. Gã là của ta. Ha ha...
Vừa cười, Khưu Vân Lâu vừa ngạo nghễ tiến lừng lững về phía Giang Cửu Linh, là khí phách Giang Cửu Linh từng nhiều lần nhìn thấy ở họ Khưu và dáng vẻ tuy khiến Giang Cửu Linh tuy nhiều lần vừa giận vừa khiếp đảm nhưng vẫn phần nào khiến Giang Cửu Linh khâm phục bởi biết họ Khưu có quyền tỏ thái độ ấy cho dù so về niên kỷ hắn và Giang Cửu Linh chỉ suýt soát nhau. Nhưng do họ Khưu có gia thế xuất thân cao sang lại còn có thân thủ bản lĩnh lợi hại nên không thể thiếu khí phách như vậy.
Nhưng cũng giống như bao lần trước, Giang Cửu Linh vẫn hiên ngang tiếp nhận mọi đối đầu dĩ nhiên là chỉ từ phía Khưu Vân Lâu :
- Khưu Vân Lâu ngươi sao mãi vẫn quen thói hà hiếp người thế cô? Có biết câu: chó cùng cắn dậu chăng? Ta e hôm nay ngươi phải hứng chịu hậu quả do chính ngươi từng gây ra. Nào, hãy động thủ đi.
Khưu Vân Lâu càng cười cao ngạo :
- Nếu biết ta vốn có tính khí như thế thì sao ngươi mãi chẳng biết tự lượng sức? Huống hồ mọi sự việc xảy ra đều do ngươi tự chuốc lấy, khi dám tùy tiện xen vào, làm ta một phen bị bẽ mặt và cho đến nay hãy còn phẫn hận vì vẫn chưa có cách nào tìm lại được tiểu liễu đầu thối tha họ Hà, hầu trị tội ả đã một lần dám cắn vào tay ta độ đó. Tất cả đều do ngươi, thế nên đừng trách ta độc ác. Hãy đỡ!
Sau tiếng bật quát, Khưu Vân Lâu do quen thói ngạo mạn nên thay vì xuất phát nhanh một chiêu thì lại từ tốn dùng cả song quyền đánh nhứ vào cả hai bên mặt của Giang Cửu Linh.
Vù...
Giang Cửu Linh nhẹ nhàng lùi về và cao ngạo hất hàm hỏi :
- Cách khởi chiêu của ngươi không hề thay đổi, cũng là lấy thực làm hư, hư làm thực ư? Thật đáng tiếc ta đâu dễ bị mắc lừa hai lần và đây là cách để ta đối phó đây. Đỡ!
Đang nhẹ lui về, Giang Cửu Linh bất chợt tạt bộ dịch nhanh về một bên, và lại thần tốc tiến nhanh đến, tiếp cận Khưu Vân Lâu theo phía tả, để bất thần tung một quyền thật mạnh.
Ào...
Khưu Vân Lâu lập tức thu song quyền, vừa cười vừa đảo bộ qua một bên :
- Khá đấy, chứng tỏ suốt một năm qua ngươi đã không ngừng khổ luyện. Dù vậy, ha ha... cũng bởi ta vẫn chẳng ngừng khổ luyện suốt một năm qua nên phản ứng này của ngươi hoàn toàn không nằm ngoài sở liệu của ta. Xem chiêu.
Đang đảo người, Khưu Vân Lâu bất thần xoay thân tung cước. Do cước dài nên xuyên qua tay quyền của Giang Cửu Linh và chỉ chớp mắt là Khưu Vân Lâu đã gần đặt chạm cước vào giữa ngực Giang Cửu Linh.
Ào...
Thoáng giật mình, Giang Cửu Linh lập tức giật tay quyền xuống giáng thẳng vào cước của Khưu Vân Lâu, ngay huyệt Hoàn Khiêu :
- Trúng.
Vù...
Họ Khưu thất kinh vội thu cước về nhưng không kịp.
Bung!
Trúng một quyền, họ Khưu chỉ lảo đảo một ít rồi kịp ổn định cước bộ, ngạc nhiên nhìn Giang Cửu Linh :
- Chỉ suýt nữa huyệt Hoàn Khiêu của ta bị chấn chạm, ngươi khá lắm. Nhưng sao ngươi để mất tiên cơ, không tiếp tục chiêu công? Có biết đó là cơ hội duy nhất của ngươi, lần này và mãi mãi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy lại lần nữa?
Giang Cửu Linh cười vì đắc thủ :
- Ta khác ngươi ở điểm đó. Vậy đừng ngạc nhiên, trái lại hãy mau phát chiêu, nếu quả thật ngày hôm nay ngươi muốn nếm mùi nhục bại. Hà hà...
Bị khích nộ, Khưu Vân Lâu bật lao đến :
- Cuồng đồ to gan, bởi chưa ai dám cười ta như ngươi bây giờ. Ngươi thật đáng chết, đỡ.
Ào...
Giang Cửu Linh thêm tự tin, nhất là đã hiểu suốt một năm khổ luyện vừa qua thật chẳng uổng phí, vì thế cứ ung dung cùng Khưu Vân Lâu chiêu chiết chiêu.
Vù...
Được vài chiêu họ Khưu bỗng quát :
- Trúng!
Ào...
Giang Cửu Linh cũng ngay lập tức quát trả :
- Là ngươi hay ta, ai sẽ bị trúng chiêu? Đỡ.
Bùng.
Khưu Vân Lâu chợt bị kích lùi, thái độ hung hãn tan dần nhường cho nổi sợ hãi :
- Ngươi lại dám chấn ta một quyền nữa? Có biết hễ mạo phạm Khưu Vân Lâu ta thì sẽ có hậu quả như thế nào chăng?
Hai gã đại hán cao to vì lo lắng cho Khưu Vân Lâu nên hớt hải chạy đến :
- Thiếu gia sao rồi?
- Có bị tổn hại gì chăng thiếu gia?
Thay vì đáp, Khưu Vân Lâu vụt nghiến răng, chỉ để bật ra tiếng rít căm phẫn :
- Bọn ngươi mù cả rồi sao? Còn không mau hóa kiếp gã cho ta?
Quá hiểu ý chủ nhân, hai gã lập tức xoay người phắt lại, cùng hùng hổ xông về phía Giang Cửu Linh :
- Ngươi dám đắc tội với thiếu gia, đó là tội chết.
- Tiểu tử mau nạp mạng.
Ào...
Vù...
Giang Cửu Linh thoáng chấn động nhưng vì hai gã tiến quá mau khiến Giang Cửu Linh không kịp suy nghĩ gì, cũng chẳng còn dù là một mảy may thời gian cho sự sợ hãi xuất hiện nên chỉ còn mỗi một phản ứng duy nhất là phải tận lực đối phó, được ngần nào hay ngần ấy.
- Bọn ngươi ỷ chúng hiếp cô ư? Thủ đoạn thật vô sỉ. Đỡ.
Vù...
Bùng! Bùng!
Tý lực của hai đại hán cao to khá mạnh khiến Giang Cửu Linh dù kịp hóa giải tự cứu nguy vẫn một phen chao đảo thối hậu.
Hai đại hán lại hùng hổ xông đến :
- Hgươi khá đấy nhưng lần này hãy ngoan ngoãn nằm xuống thì hơn. Ha ha...
- Đỡ chiêu.
Ào...
Vù...
Giang Cửu Linh bối rối, dù vậy vẫn tận lực xuất thủ đối phó :
- Không dễ đâu, xem đây.
Vù...
Bùng! Bùng!
Phát hiện Giang Cửu Linh vẫn ngoan cường đối phó, dù chao đảo vẫn chưa thực sự thảm bại, hai đại hán động nộ cùng quát :
- Khưu thiếu gia nói không sai, thật chưa thấy ai không biết tự lượng sức như ngươi.
- Ngươi thật đáng chết, đỡ.
Ào...
Vù...
Bất chợt Giang Cửu Linh cũng bật quát thật to, cơ hồ át cả tiếng của hai đại hán vừa rồi :
- Trúng này.
Bùng!
Một đại hán do tự lộ sơ hở nên lập tức bị Giang Cửu Linh giáng cho một quyền cực mạnh. Và đại hán này vừa bị chấn bay thì không may cho Giang Cửu Linh đến lượt bị đại hán còn lại kích cho quyền trí mạng.
Bùng!
Giang Cửu Linh chấp chới thoái hậu và nhân lúc cả hai mắt đều bị hoa lên một lượt thì lạ thay, không hiểu Khưu Vân Lâu đã xông đến từ khi nào, cứ bất thần bật ra một tiếng quát vang thẳng vào tai Giang Cửu Linh :
- Hãy nạp mạng cho ta.
Ào...
Thất kinh hồn vía, Giang Cửu Linh chỉ còn một phản ứng là vừa lùi vừa huơ loạn hai tay đồng thời cũng không hề biết bản năng sinh tồn đã và đang thúc đẩy bản thân vừa thi triển một chiêu gì và tạo một phản ứng như thế nào.
Ào...
Nhưng kết quả đã khiến Giang Cửu Linh thập phần kinh ngạc, đấy là có tiếng kêu ặc ặc của Khưu Vân Lâu chẳng rõ tại sao lại vang lên :
- Ngươi ặc... ặc...
Định thần và nhìn lại, Giang Cửu Linh không thể không cảm thấy tự ngỡ ngàng đến bàng Hoàng khi phát hiện ở cổ của Khưu Vân Lâu đang bị ba ngón tay của chính bản thân Giang Cửu Linh bóp chặt đúng vào huyệt Hầu Lộ. Đó là tuyệt kỹ Tam Ma Thám Trảo và Giang Cửu Linh chỉ cần vận lực thêm một ít nữa thôi thì mạng của Khưu Vân Lâu quyết chẳng còn.
Tuy nhiên thấy rõ ánh kinh hoàng lồ lộ trong đáy mắt của Khưu Vân Lâu, một lần nữa từ đáy tâm khảm của Giang Cửu Linh chợt dâng lên nỗi niềm áy náy và day dứt khôn tả, thế là Giang Cửu Linh từ từ thu tay về :
- Hãy hứa đừng bao giờ tái diễn cảnh hà hiếp người thế cô, ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Lập tức từ bên trong gian thảo lư xiêu vẹo vang ra tiếng thúc phụ của Giang Cửu Linh thét bảo :
- Không được tha mạng hắn, hãy kết liễu hắn ngay. Nhanh.
Khưu Vân Lâu kinh hoàng, lập tức kêu xin và rối rít hứa :
- Đừng, ngươi đừng giết ta. Được, ta hứa sẽ mãi mãi không bao giờ tái phạm nữa.
Hai đại hán nọ cũng vì lo cho sinh mạng chủ nhân nên cũng cùng nhau phụ họa van xin Giang Cửu Linh tha mạng cho họ Khưu.
Cười hài lòng, Giang Cửu Linh quả quyết thu tay về :
- Vậy mau cút đi chớ để ta thấy mặt lần nào nữa. Cút.
Và khi chủ bộc họ Khưu cùng tất tả bỏ chạy, Giang Cửu Linh với sắc diện thảm não cũng tự quay trở vào gian thảo lư, dĩ nhiên là đang tâm trạng lo sợ vì một lần nữa vừa làm thúc phụ thất vọng vừa dám ngang nhiên trái lệnh thúc phụ, là điều từng một lần đã diễn ra.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp