Phú thương bản địa chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lạc Vân Nhạn là người hiển hách nhất trong số đó, một nửa số kỹ viện, sòng bạc và tửu lâu ở Tế Châu đều là sản nghiệp của nàng, cho nên người ngoài đặt cho nàng một cái danh hiệu 'Lạc Bán Thành' .
Lạc Vân Nhạn mời khách ở 'Vọng Hải Lâu', đây là tửu lâu lớn nhất Tế Châu, tửu lâu cao năm tầng, xây dựng sát biển, đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm được cảnh biển.
Khi đi vào tầng thứ 3, Thiên Nhất Các, Lạc Vân Nhạn mặc trường bào màu đen cười tươi đi ra đón, mọi cử động đều tràn đầy phong tình mê người, có thể tưởng tượng ra, khi còn trẻ nàng là một vị tuyệt thế mỹ nữ điên đảo chúng sinh.
Tô tam nương kéo cánh tay Lạc Vân Nhạn giới thiệu những người chúng tôi.
Đôi mắt đẹp của Lạc Vân Nhạn thủy chung có một nét cười, nàng nũng nịu nhìn tôi nói:
"Vân Nhạn đã sớm ngưỡng mộ đại nghĩa của công tử đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có duyên gặp mặt."
Tôi ha ha cười nói:
"Dận Không cũng ngưỡng mộ Lạc lão bản lâu rồi!"
Lạc Vân Nhạn dịu dàng nói:
"Công tử nói đùa, Vân Nhạn chỉ là một thảo dân, làm sao được vinh hạnh như vậy?"
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, tận hiển phong thái mê người, Dao Như dường như đối với nàng không có nhiều hảo cảm lắm, hơi nhíu mày.
Lạc Vân Nhạn đang muốn mời chúng tôi ngồi vào vị trí, thì bỗng nhiên ở dưới lầu truyền tới tiếng ồn ào.
Một âm thanh thô hào vang lên:
"Lão tử đã tới, mau gọi lão bản nương của các ngươi ra đây, nếu không lão tử hỏa thiêu Vọng Hải Lâu này."
Chúng tôi đều ngơ ngác, Lạc Vân Nhạn trên mặt hiện lên sự xấu hổ.
Thanh âm kia tiếp tục nói:
"Vương bát độc tử! Lại dám động thủ với lão tử!"
Chỉ nghe 'Oành!' một tiếng vang thật lớn, sau đó truyền đến một tiếng kêu thảm, tiếp đó là thanh âm bát đĩa rơi xuống đất, hiển nhiên là đụng độ đã xảy ra.
Lạc Vân Nhạn không chút hoang mang nhìn chúng tôi nói:
"Chắc là khách nhân có chút hiểu lầm, Vân Nhạn xuống xem một chút, xem là có chuyện gì."
Tôi hướng Đường Muội nháy mắt, bảo hắn đi theo phía sau Lạc Vân Nhạn, xem có chuyện gì xảy ra.
Khi tới đại sảnh ở lầu một, thì thấy một hán tử mặt đen đang chống nạnh, bên cạnh còn có một hán tử râu quai nón đang ngồi, vóc người thập phần khôi ngô, chừng ba mươi tuổi, mặc trường bào vải bố màu rám nắng, mũi ưng miệng rộng, trên mặt đầy vẻ phong sương, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt trũng sâu, nhìn hắn rất có uy thế, nhưng người này cũng nhất định không phải người trung thổ.
Có mấy tên tiểu nhị nằm trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, dưới đất bát đĩa vỡ liểng xiểng, cảnh tượng hỗn loạn tới cực điểm.
Hán tử râu quai nón dường như đối với cảnh tượng trước mắt chẳng chút quan tâm, nhàn nhà cầm ấm trà, rót một chén, chậm rãi uống.
Hán tử mặt đen hét lớn:
"Mau gọi lão bản nhà ngươi ra đây!"
Hắn lật tay cầm Bát Tiên Trác, giơ cao khỏi đầu ném tới quầy hàng trước mặt, Bát Tiên Trác này được chế tạo từ gỗ tử đàn, vô cùng cứn rắn, dưới một kích toàn lực của hắn, cái quầy hàng vỡ thành bốn, năm mảnh.
Hắc hán này cười to một tiếng, sau đó giơ Bát Tiên Trác ném tới phương vị của chúng tôi.
Tôi nhìn Đường Muội một cái, Đường Muội bay lên không trung, thân hình từ từ rơi xuống dưới, mũi chân chuẩn xác điểm ở mặt bàn trên, thân thể xoay tròn trên không khung, hóa giải toàn bộ lực lượng của đối phương.
Bát Tiên Trác nặng nề rơi xuống mặt đất, Đường Muội thản nhiên cười nói:
"Vị huynh đài tính tình thật lớn lối, không hợp tính chuyện gì là lại nổi giận!"
Hắc hán này trợn tròn mắt gắt gao nhìn thẳng vào Đường Muội, nắm chặt Bát Tiên Trác, sẵn sàng xông lên liều mạng với Đường Muội.