Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 107


Chương trước Chương tiếp

Triệu Thụy nghẹn nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu không đầu không đuôi: “Dù sao ta chính là ăn chơi trác táng.”

Nữ tử hiển nhiên sửng sốt, không rõ hỏi lại: “Ngươi không phải sao?”

“Đúng đúng, ta chính là. Cho nên ta không dám si tâm vọng tưởng, cũng mời ngài ngàn vạn đừng chịu thiệt.” Triệu Thụy lửa nóng bốc lên ngay cả kính ngữ đều dùng tới.

“Triệu Thuy, ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Cái gì si tâm vọng tưởng? Cái gì chịu thiệt?” Nữ tử vẻ mặt tức giận, bám riết không tha truy vấn.

Triệu Thụy ngậm miệng lại, tính toán vòng qua nữ tử rời đi. Tự tôn của hắn không chấp nhận được tôn nghiêm của mình lại bị dẫm lên.

“Triệu Thụy, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện đừng chỉ nói một nửa. Ấp a ấp úng không thấy dọa người à?” Vươn tay ngăn lại Triệu Thụy, nữ tử không chấp nhận cho Triệu Thụy cứ như vậy chạy lấy người.

“Ta nói còn chưa đủ rõ ràng? Ta đây ăn chơi trác táng không dám si tâm tiểu thư thế gia như ngài.” Triệu Thụy tức giận, phất tay áo rời đi.

“Tiểu thư, Triệu công tử nói có phải là Đại cô gia không?” Tiểu nha hoàn nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy những lời này rất quen tai, nghĩ nửa ngày rốt cuộc nghĩ ra tiểu thư nàng từng phê phán Đại cô gia là ăn chơi trác táng.

Nữ tử nghe vậy trầm tư một hồi, nhanh nhẹn xoay người, thẳng đến sân Triệu phu nhân.

Khi Triệu Thụy biết được hôn kỳ đã định, tất cả đã không còn đường vãn hồi. Vô cùng tức giận liền hẹn Tiết Kỳ Văn ra uống rượu giải sầu. Đều nói say rượu phun lời thật, nghe Triệu Thụy thao thao bất tuyệt kể xong, Tiết Kỳ Văn bất đắc dĩ trợn trắng con ngươi. Chỉ dựa vào một câu nói không đầu không đuôi, Triệu Thụy liền tự động vơ vào, tránh xa. Hiểu lầm này hình như quá lớn chút. Ngẫm lại hành động của vị tiểu thư thế gia kia, Tiết Kỳ Văn xấu xa không chỉ ra, chỉ đứng ngoài xem.

Hai tháng sau, Triệu Thụy thành thân. Đêm động phòng hoa chúc, vén khăn voan lên, tân nương tử chớp chớp đôi mắt đẹp chống lại Triệu Thụy nửa vui nửa buồn: “Triệu Thụy, bản tiểu thư nguyện ý chịu thiệt.”

Cho đến bây giờ, Triệu Thụy nhắc đến nương tử nhà hắn luôn là bộ dáng muốn nói lại thôi, mọi người thấy đều buồn cười. Mặc dù như thế, khi nhắc tới nhi nữ thông gia, Triệu Thụy vẫn gắng tranh trước tiên.

Nghĩ vậy, Tiết U Nhiễm không thôi cười trộm: “Sở ngốc tử, chàng nói xem vạn nhận nương tử của Triệu đại ca sinh con trai thì làm sao bây giờ? Như vậy Tiểu Khiên vương và Tiểu Tễ vương, huynh ấy liền ngay cả một người đều không giành được rồi.”

Sở Lăng Húc buồn cười gõ đầu Tiết U Nhiễm: “Nàng muốn Tiểu Niệm nhà chúng ta cũng bị người nhớ thương sao?”

Tiết U Nhiễm tỉnh ngộ, vội vàng lắc đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện nương tử Triệu Thụy nhất định phải sinh nữ nhi.

Nhìn Sở Niệm ngủ say trong nôi và Sở Quân Ức ngược lại tự mình chơi đến bất diệc nhạc hồ ở một bên, Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc thảnh thơi nói chuyện phiếm.

“Sở ngốc tử, Đại tẩu nói Hoàng hậu có thai rồi.” Tiết U Nhiễm đột nhiên thốt ra một câu.

“Thì tính sao?” Sở Lăng Húc lơ đễnh. Đối với chuyện có liên quan tới Tần Trạch Dật, hắn cũng không cảm thấy hứng thú.

“Thái hậu hình như không thích Hoàng hậu, ngay cả Đại hoàng tử cũng bị đoạt đi.” Chuyện Tiết Tâm Lam bị tiễn bước Ám Nhất sớm đã bẩm báo, Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm trong lòng hiểu nhưng không nói, hôm nay là lần đầu tiên đề cập tới.

“Tần Trạch Dật thích không được sao?” Sở Lăng Húc xoay người sang đùa Tiểu Quân Ức.

“Hả? Chàng nói Tần Trạch Dật thích Lạc Thấm Nhi?” Tiết U Nhiễm cảm thấy kinh ngạc. Mấy ngày trước Trưởng công chúa Đại tẩu khi nói đến chuyện Hoàng hậu có thai còn lộ ra cuộc đại tuyển sắp tới có không ít người mới sắp vào cung.

Sở Lăng Húc không lại nói chuyện. Ám vừa tới báo, Tần Trạch Dật đối Lạc Thấm Nhi hình như có điều bất động. Nhưng là nữ tử trên bức họa đặt trong ám thất trong ngự thư phòng của Tần Trạch Dật lại không phải Lạc Thấm Nhi. Nghĩ tới việc này, Sở Lăng Húc ánh mắt lạnh như hàn băng, bừng bừng lửa giận.

“Có điều cũng không khó hiểu. Lạc Thấm Nhi chẳng những mỹ mạo, khí thế càng sâu, cùng Tần Trạch Dật cũng xứng đôi.” Ở trong lòng Tiết U Nhiễm, Tần Trạch Dật sớm đã là người qua đường. Lúc này nhắc tới hắn và Lạc Thấm Nhi, cũng không e dè.

“Đại hoàng tử không có khả năng kế thừa đại thống. Nếu Hoàng hậu sinh được Hoàng tử, nhất định là Thái tử.” Tần Trạch Dật coi trọng Lạc Thấm Nhi là sau khi biết Lạc Thấm Nhi có thai, khác mắt tương đãi cũng không phải không có khả năng chính bởi vì hoàng tử trong bụng Lạc Thấm Nhi.

Tiết U Nhiễm sửng sốt. Chỉ là vì hoàng tử? Nghĩ lại, Tần Trạch Dật hình như cũng đúng là người như vậy. Không lại nghĩ nhiều, tiến lên trước cùng Sở Lăng Húc đùa Sở Quân Ưc.

Tâm tư của Tần Trạch Dật người ngoài không thể đoán được. Đại hoàng tử ở tẩm cung Hoàng hậu gần nửa tháng, Thái hậu tự mình đến đón người. Lúc đó Tần Trạch Dật cũng không ở đó, Lạc Thấm Nhi không cùng Thái hậu nổi lên tranh chấp, mặc cho Thái hậu ôm Tần Tử Huyền đang khóc rống không ngừng đi.

Ai cũng không ngờ lần ôm này chính là lần gặp nhau cuối cùng của Lạc Thấm Nhi và Tần Tử Huyền.

Mấy ngày sau, Tần Tử Huyền ở tẩm cung của Thái hậu chẩn ra bệnh thủy đậu. Sau khi Tần Trạch Dật biết được chuyện này liền kinh hãi, nghĩ Lạc Thấm Nhi có thai, hắn lựa chọn giấu giếm. Vì thế, Thái hậu và Tần Trạch Dật cũng không phô trương, chỉ đưa Tần Tử Huyền đến thiên điện.

Bệnh thủy đậu sẽ truyền nhiễm, người khác không dám tiếp cận, bên người Tần Tử Huyền chỉ còn lại hai tiểu nha đầu không tình nguyện tùy thân hầu hạ. Tần Tử Huyền liên tục khóc rống đổi lấy chính là cả phòng im lặng, thiên điện trống vắng, ánh nến ảm đạm, Tần Tử Huyền gắt gao mở to hai mắt, chờ mong nhìn cửa sổ khép chặt, trong lòng gọi tên Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu...

Thái hậu tự mình mở miệng miễn Hoàng hậu thỉnh an, Lạc Thấm Nhi vẫn không để ý, theo lời không lại bước ra tẩm cung Hoàng hậu.

(Mình thấy Lạc Thấm Nhi ích kỉ quá, bo bo giữ mình, cái này trong cung là đúng. Nhưng dù sao TTH cũng được nuôi bên cạnh LTN một năm, dù không ở cùng nhưng ít ra cũng cho người nghe ngóng xem sao chứ, cái gì cũng không quan tâm. Edit đến đoạn này xót cho TTH quá, mình có con rồi nên nghĩ TTH không ai chăm sóc lại bực LTN. Hihi lảm nhảm tí mọi người thông cảm nha.)

Trong hoàng cung một mảnh yên tĩnh, trong lúc đó phảng phất như không còn khói thuốc súng, giương cung bạt kiếm. Mỗi ngày sáng sớm, Thái hậu sẽ vội vã dẫn theo nhóm cung nữ ma ma đến chủ trì đại tuyển tú nữ. Quý Như Nhã đi theo thụ sủng nhược kinh, đặt tất cả năng lực lên đại sự lấy được niềm vui của Thái hậu.

Tần Trạch Dật ngày ngày đều sẽ gọi Thái y đến hỏi bệnh tình của Đại hoàng tử, cũng càng ngày càng hỏng bét, thẳng đến thái y quỳ xuống đất dập đầu nhận tội. Tần Trạch Dật lật đỏ bàn học ở ngự thư phòng, đập bình me sứ xanh tốt nhất, chạy tới tẩm cung Thái hậu, cuối cùng dừng bước trước cửa sổ đóng chặt.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc khàn khàn của đứa nhỏ, không vang dội bằng dĩ vãng, ngược lại mỏng manh như ảo giác. Dựa vào cây cột ngoài cửa, trái tim Tần Trạch Dật đau như bị kim đâm. Thật ra hắn cũng không thích đứa nhỏ này, bởi vì mẹ ruột hắn là Tiết Tâm Lam, càng bởi vì dì hắn là Tiết U Nhiễm. Đứa nhỏ này tồn tại thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn đã từng phạm phải sai lầm. Bỏ quên U Nhiễm, lựa chọn Tiết Tâm Lam tâm địa độc ác, là vết bẩn cả đời hắn. Tiễn bước Tiết Tâm Lam chỉ là vì triệt để ý niệm của Tiết Tâm Lam. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn đi quan tâm đứa nhỏ này, chỉ nghĩ đến sau này cho hắn làm một Vương gia nhàn tản là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng mà, ngay tại lúc này, cách một cánh cửa, đứa nhỏ này tùy thời đều có thể biến mất khỏi cõi đời này...

“Hoàng thương, sao ngươi có thể đứng ở đây?” Đuổi Quý Như Nhã a du nịnh hót đi, Thái hậu vừa bước vào cửa tẩm cung liền thấy Tần Trạch Dật đứng ngoài cửa phòng Tần Tử Huyền.

Phụ hoàng? Giọng Thái hậu quá lớn, Tần Tử Huyền trong phòng bị đánh thức, dùng hết khí lực của bản thân tiếp tục khóc rống lên.

Tần Trạch Dật định bước đi dừng chân lại, quay đầu liếc mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

“Người tới, đưa Hoàng thượng về cung.” Thái hậu quát lạnh một tiếng, gọi lí trí Tần Trạch Dật về.

Khó khăn xoay người, cùng với tiếng khóc khàn khàn, Tần Trạch Dật không lại quay đầu.

Nghe giọng hoàng tổ mẫu, nghe tiếng bước chân rời đi của phụ hoàng, nghe bên ngoài ồn ào chuyển thành yên tĩnh, con mắt Tần Tử Huyền tích đầy nước mắt, đè nén không bao giờ lại lên tiếng nữa.

Khi Ám Nhất truyền tin tức đến, Cây bút trong tay Sở Lăng Húc bị lệch, sổ sách trên bàn lập tức bị nhòe. Sở dĩ lại phái Ám Nhất lẻn vào cung, chỉ là vì giám thị hướng đi của Tần Trạch Dật mới đăng cơ, không lường được lại nhận được một bí mật như vậy. Suy nghĩ mãi, Sở Lăng Húc vẫn nói chuyện này cho Tiết U Nhiễm biết. Tần Tử Huyền không phải Tiết Tâm Lam, cho dù hắn có một người mẹ không đáng tin, nhưng cũng không đáng tội chết, lại càng không cần còn nhỏ tuổi đã thừa nhận nhiều lòng người ấm lạnh như vậy.

Nghe Sở Lăng Húc nói xong, Tiết U Nhiễm có một thoáng hoảng hốt, ánh mắt mê mang chống lại ánh mắt kiên định của Sở Lăng Húc, vừa mở miệng lại không biết nên nói cái gì.

“Đệ đệ.” Sở Quân Ức đang chơi ở một bên đột nhiên ngẩng đầu lên hô với Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm.

“Tiểu Quân Ức muốn đệ đệ?” Tiết U Nhiễm ngồi xổm xuống, ôn hòa nhìn Sở Quân Ức.

“Đệ đệ, ngựa cao.” Sở Quân Ức giương cao khuôn mặt tươi cười, hai bàn tay nhỏ bé không có kết cấu vung lên.

“Tiểu Quân Ức muốn đệ đệ cưỡi ngựa cao với con?” Tiết U Nhiễm còn chưa hiểu rõ, Sở Lăng Húc đã hỗ trợ giải thích.

“Phụ thân, cưỡi ngựa cao.” Sở Quân Ức hướng Sở Lăng Húc vung tay, cười khanh khách.

Trái tim Tiết U Nhiễm không lý do đau xót, con ngươi nổi lên hơi nước. Tần Tử Huyền còn nhỏ hơn Tiểu Quân Ức hai tháng, một người bị nhốt trong cung điện sẽ sợ hãi thế nào. Tần Trạch Dật, dù là con trai ruột của ngươi, ngươi cũng có thể nhẫn tâm như vậy sao?

“U U, khi ta còn nhỏ cũng từng bị thủy đạu, là sư phụ đã cứu ta. Sư phụ nói qua, người từng bị bệnh thủy đậu sẽ không lại bị truyền nhiễm.” Ôm lấy Sở Quân Ức, Sở Lăng Húc thấp giọng nói.

“Thật vậy chăng?” Bệnh thủy đậu nguy hiểm Tiết U Nhiễm không phải không biết, không xác định hỏi.

“Thiên chân vạn xác.” Sở Lăng Húc gằn từng chữ, ắt phải làm Tiết U Nhiễm yên lòng.

“Chuyện này...” Tiết U Nhiễm vốn tưởng nói ra những lời này sẽ rất khó, sự thật lại dễ dàng nói ra, “cứu đứa nhỏ này.” Mặc kệ nàng và Tiết Tâm Lam đã từng có bao nhiêu ân oán cũng không thể thấy chết không cứu. Nàng hi vọng một ngày kia, nếu Tiểu Quân Ức và Tiểu Niệm gặp phải nguy hiểm, cũng có người vươn tay giúp đỡ. Mặc kệ người này là bạn, hay là địch...

Dường như đã sớm đoán được quyết định của Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc không có gì ngoài ý muốn, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đêm nay ta sẽ vào cung nhìn xem.”

Ban đêm, dưới trời đêm yên tĩnh, một bóng đen nhanh chóng xuyên qua hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm. Chỉ chốc lát sau, lại có thêm một bóng đen nhảy ra từ trong cung, thuận lợi dẫn thêm một người đến tẩm cung Thái hậu.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...