Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 36: Sự hiểu lầm càng nhiều, bất ngờ xảy ra liên tục 1


Chương trước Chương tiếp

Trong vụ án của Cổ Trạch Dao, có một sự kiện đang mừng chính là quan hệ cha con giữa bác Thông và Cao Ngạn Bác đã dịu đi không ít. Bởi vì khi Cao Ngạn Bác bị hoài nghi là hung thủ giết người, trong lúc vô tình bác Thông đã nghe được chuyện này, để bảo vệ con trai, ông đã chuẩn bị đủ mọi ‘vật chứng’, sau đó lên sân thượng chuẩn bị tự tử, kế đó ở trước mặt cảnh sát và Cao Ngạn Bác thừa nhận mấy chục năm trước ông đã dùng cách này đầu độc vợ mình. Lần này, cũng chính ông dùng Canthadirin để giết chết con dâu, một mực muốn nhảy lầu tự vẫn chết không đối chứng, may mắn được cứu xuống. Khi vụ án có manh mối mới, mọi người mới biết bác Thông vì con trai mới tạo chứng cớ giả, nói dối là do chính mình giết người. Thương thay cho tấm lòng của các bậc cha mẹ!

[Read more...]

Khi Lâm Tâm Nguyệt vừa thở phào vì chuyện của Cổ Trạch Dao chấm dứt, thì cô nhận được tin động trời từ ông anh rể Hứa Lập Nhân, đó chính là việc ông nội cô – Lâm Quốc Hùng sắp sửa về Hong Kong, mục đích là muốn coi mắt bạn trai của cháu gái. Đương nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là lần này trở về cùng ông, trừ anh trai phúc hắc cuồng em gái – Lâm Nhã Nguyệt ra, còn có con hồ li mặt cười sợ thiên hạ không loạn – Nam Cung Phong. Về phần tại sao Nam Cung Phong cũng đi theo, là do kẻ nào đó nhất quyết muốn làm bạn thân kiêm ‘anh trai’ của cô, để bảo vệ cô thật tốt. Nghe tin này xong, Lâm Tâm Nguyệt xốc xếch hóa đá trong gió, trong nháy mắt biến thành từng mảnh vụn nhỏ, ngực cũng muốn dính lên trên.

Giỡn chơi hoài, quay lại vấn đề chính nào.

Thật ra, Lâm Tâm Nguyệt sợ Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong như thế cũng không phải không có lí do, nhớ lại hồi còn ở Mĩ, hai người một người đóng vai ác, người kia đóng vai thiện không biết đã đập chết bao nhiêu con ruồi ve vãn cô rồi. Kẻ xướng người hoạ bóp chết biết bao ý nghĩ muốn theo đuổi Lâm Tâm Nguyệt của đám nam sinh rồi, đáng sợ nhất chính là sau khi bị chỉnh gần chết những tên kia chẳng những không oán hận bọn họ, ngược lại còn sùng bái, đem hai người này cung phụng như ông hoàng.

Cũng không phải Lâm Tâm Nguyệt không muốn đưa Cổ Trạch Sâm về giới thiệu cho người lớn biết, trái lại, cô còn ước có thể tuyên bố cho thế giới biết Cổ Trạch Sâm là bạn trai cô, là người cô yêu, là người cô hi vọng có thể nắm tay đi đến bạc đầu. Cô vẫn tìm cơ hội dẫn Cổ Trạch Sâm về ra mắt cả nhà, nhưng vì người nhà của cô vẫn luôn ở bên Mĩ, cộng thêm đã xảy ra rất nhiều chuyện thế nên chưa tìm ra cơ hội. Chỉ là cô không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy, không cho cô một tí thời gian để chuẩn bị tâm lí gì hết!!

Mới nghĩ tới gương mặt lạnh lùng của Lâm Nhã Nguyệt, cô liền buồn bực. Mặc kệ là Lam Tâm Nguyệt kiếp trước hay là Lâm Tâm Nguyệt hiện tại, cô đều xem trọng người nhà của mình. Cô không mong muốn người thân của mình không vui, đặc biệt là ông anh Lâm Nhã Nguyệt vẫn luôn yêu thương, bảo vệ, nuông chiều cô, Lâm Tâm Nguyệt biết bi kịch của mười mấy năm trước vẫn còn là nút thắt trong lòng anh cô, anh không muốn Lâm Tâm Nguyệt lại bị tổn thương, cũng vì chuyện này mà anh luôn ra sức quét bay tất cả các vệ tinh xoay quanh cô, thậm chí anh còn đề phòng với thằng bạn thân Nam Cung Phong của mình, thẩm vấn tra xét nhiều lần mới để Nam Cung Phong xuất hiện bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến anh đồng ý để Nam Cung Phong theo đuổi em gái bảo bối của mình, ngay cả bạn thân của anh cũng đều như vậy, đừng nói chi là thằng oắt Cổ Trạch Sâm chưa từng gặp mặt. Lâm Nhã Nguyệt chắc chắn sẽ không đem em gái cưng của mình giao cho Cổ Trạch Sâm, anh nhất định tim cách đả kích Cổ Trạch Sâm, đây chính là việc Lâm Tâm Nguyệt lo lắng nhất, huống chi bên cạnh Lâm Nhã Nguyệt còn có tên tình địch của Cổ Trạch Sâm, hai người này đều là phúc hắc trong phúc hắc.

Cho nên, hiện tại Lâm Tâm Nguyệt liên tưởng đến tình cảnh gặp mặt của bọn họ kịch liệt cỡ nào nha.

Nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt ũ rũ nằm mẹp trên ghế, Lâm Đinh Đinh và vợ chồng Lâm Bái Bái không hẹn mà cùng đưa lên vẻ mặt ‘đồng tình sâu sắc’. Nhưng, nếu như Lâm Tâm Nguyệt nhìn kĩ sẽ phát hiện trong mắt Lâm Đinh Đinh lóe lên hứng thú và khóe miệng Lâm Bái Bái nhếch lên ý cười nghiền ngẫm, cho nên mới nói ở đâu cũng có kẻ thích xem trò vui, ngay cả người trung thực như Hứa Lập Nhân cũng có chút mong đợi. Ban đầu, anh muốn cưới Lâm Bái Bái không phải cũng bị Lâm Nhã Nguyệt ‘chăm sóc’ đặc biệt hay sao? Có thể nói là chém giết hết năm, sáu cửa mởi có thểm ôm bà xã về nhà; hôm nay thật vất vả đổi thành người khác, đương nhiên anh cũng chờ mong Lâm Nhã Nguyệt xuất chiêu rồi. Cái này chính là câu mà mọi người hay nói ‘không phải người một nhà, không vào chung cửa’ , cho nên Lâm đại tiểu thư xin nén bi thương.

——— —————— —————— Hoa Kỳ ——— —————— ——————

Lâm Nhã Nguyệt ngời trước bàn làm việc buông điện thoại xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn ly rượu đỏ trên tay, Nam Cung Phong ngồi bên cạnh cũng nhếch môi nở nụ cười hứng thú.

Còn Cổ Trạch Sâm ở bên kia đang ở trên sô pha xem lại video, nhớ lại từng kí ức của anh và chị mình. Nằm nghiêng người trên sô pha nhin người phụ nữ hoạt bát, cười tươi rói trong tivi, anh nói: “Trước kia, chị hai thật khỏe mạnh.”

“Phải, khi đó Dao còn muốn học lướt ván, ai ngờ trước đêm trước ngày đi học lại gặp chuyện không may.”

Nghe giọng nói khổ sở của Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm càng hi vọng anh rể có thể nhanh chóng buông xuống, buông chị hai của mình xuống, đồng thời anh cũng mong Cao Ngạn bác và bác Thông sớm tháo gỡ nút thắt trong lòng hai người, trong vụ án của chị hai, Cổ Trạch Sâm nhìn ra được bác Thông thật sự rất yêu thương và quan tâm đứa con trai này của ông, anh hi vọng có thể giúp họ một chút: “Vậy anh có biết ngoài chuyện học lướt ván chị ấy còn có tâm nguyện, hơn nữa còn là nguyện vọng của nhiều năm qua, chị hi vọng cha con anh có thể hòa thuận.” Nhìn bộ dạng suy nghĩ sâu xa của Cao Ngạn Bác, anh nói tiếp: “Em biết, anh cho rằng năm đó bác Thông là hung thủ giết chết mẹ anh…”

Cao Ngạn Bác xoa mũi, ngắt lời Cổ Trạch Sâm: “Không phải tôi cảm thấy, mà là do chính miệng ông ấy thừa nhận khi ở trên sân thượng.”

“Anh tin sao. Ngày đó, ông ấy cũng thừa nhận độc chết chị em, kết quả thì sao? Mọi người đều biết bác Thông lo lắng anh xảy ra chuyện, cho nên mới nhận hết mọi trách nhiệm lên người mình, bịa chuyện gạt người. Xưa nay anh cách làm việc của anh rất rõ ràng, công ra công tư ra tư, vậy tại sao anh không thể khách quan đối với chuyện của bác Thông? Ngày mai em và Tâm Nguyệt đưa bác Thông đi khám mắt, anh có đi cùng bọn em chứ.”

“Ngày mai tôi phải về bộ pháp chứng, có rất nhiều chuyện phải làm, không rảnh đi.” Cao Ngạn Bác vẫn cự tuyệt.

Tuy Cao Ngạn Bác cự tuyệt không đi, nhưng Cổ Trạch Sâm nhận thấy Cao Ngạn Bác đã nghe lời anh nói. Đang chuẩn bị đi ngủ thì Cao Ngạn Bác lại lưỡng lự nói: “Chuyện của tôi xong rồi, tới chuyện của cậu. Cậu có biết chị cậu còn có một nguyện vọng, chính là được nhìn thấy cậu và Tâm Nguyệt kết hôn. Không phải tôi muốn nói, nhưng cậu cũng không còn nhỏ nữa, huống chi cậu và Tâm Nguyệt cũng có khoảng thời gian dài quen biết nhau rồi, chẳng lẽ không muốn kết hôn.”

“Không phải em không muốn, nhưng Tâm Nguyệt không giống tôi, không phải chỉ có một mình. Cô ấy rất coi trọng người thân của mình, cho nên tôi muốn tìm cơ hội sang Mĩ cùng cô ấy một chuyến, ra mắt người lớn rồi mới tính tiếp.”

“Ừ.”

Ánh trăng tỏa sáng trên cao, ở một nơi khác, bầu trời đêm yên ả giống như điềm báo trước cơn bão táp phong ba.

Còn Lâm Tâm Nguyệt bị tin tức của anh rể làm cho ngây dại suốt một đêm. Sáng hôm sau, nhìn cô gái tiều tụy có hai quầng thâm dưới mí mắt, cô cảm thấy rất áp lực. Cô tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh… Bình tĩnh cái quỷ á! Hôm nay, cô đã hẹn Cổ Trạch Sâm cùng đưa bác Thông đi khám mắt, bộ dạng hiện tại như thế này làm sao cô dám ra ngoài. May là trên đời này còn một thứ gọi là mĩ phẩm, nếu không hôm nay Lâm đại tiểu thư nhất quyết không ra khỏi cửa. Suy cho cùng, thích chưng diện là bản tính của phụ nữ mà, huống chi là phụ nữ hẹn hò với người yêu, đương nhiên là phải ăn mặc thật đẹp rồi.

Hôm nay là lần đầu tiên bác Thông gặp Lâm Tâm Nguyệt, lần trước ông gặp Lương Tiểu Nhu xinh đẹp lại dũng cảm, không chỉ là lòng kính yêu người già còn thường xuyên thăm hỏi ông, quan trọng nhất là rất ăn ý với Cổ Trạch Sâm, càng khiến ông yêu thích. Nếu như không phải Cổ Trạch Dao nói Cổ Trạch Sâm đã có bạn gái, ông chắc chắn sẽ làm mai Lương Tiểu Nhu cho Cổ Trạch Sâm. Ban đầu, ông còn oán giận bạn gái của Cổ Trạch Sâm không có trách nhiệm với Cổ Trạch Dao, bởi vì ông chưa bao giờ nhìn thấy bạn gái của Cổ Trạch Sâm đến bệnh viện thăm Cổ Trạch Dao, sau đó mới biết người nhà bên Mĩ của Lâm Tâm Nguyệt có chuyện nên cô mới trở về bên đó. Do lần trước ông hiểu lầm Lâm Tâm Nguyệt, nên lúc này gặp mặt ông rất xấu hổ.

Khi bác Thông nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt có nở nụ cười ấm áp và đôi mắt trong suốt, đơn thuần đứng bên cạnh Cổ Trạch Sâm, biết cô đặc biệt đến đưa ông đi khám mắt, thiện cảm tăng lên không ít. Tới khi nghe nói Lâm Tâm Nguyệt cũng là chuyện gia xét nghiệm cao cấp của bộ pháp chứng giống như con trai ông, thì thiện cảm của bác Thông đối với Lâm Tâm Nguyệt tăng nhanh như đi tên lửa.

Chờ bọn họ đi cùng bác Thông khám mắt xong ra về, mới phát hiện không có mang theo kính râm cho bác Thông, vì mắt bác Thông không thể nhìn ánh sáng mạnh, đúng lúc này một cánh tay từ bên cạnh đưa tới cái kính râm: “Dùng của tôi đi.” Cao Ngạn Bác nghiêm túc nhìn bác Thông.

Bác Thông trợn mắt kinh ngạc nhìn con trai, trong lòng xúc động vô cùng. Ông không nhớ đã bao lâu rồi con trai chưa nhìn thẳng mặt ông.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm bèn nhìn nhau cười, Lâm Tâm Nguyệt nhận lấy kính râm, nhẹ nhàng giúp bác Thông mang kính, vui vẻ nói: “Bác Thông, cái này là sếp Cao đặc biệt mang tới cho bác đó.”

Bác Thông không dám tin con trai cố tình chạy tới đây đưa kính cho mình, nhưng nét vui sướng trên mặt không thể lừa được người.

Thấy Cao Ngạn Bác lái xe tới, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm một xướng một họa đem cục diện khó xử giữa hai cha con đập vỡ, sau khi đem bác Thông giao lại cho Cao Ngạn Bác, hai người vui vẻ nắm tay nhau đi dạo phố.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Cổ Trạch Sâm thoáng liếc vào đó, kéo Lâm Tâm Nguyệt đứng lại: “Em ở đây chờ anh một chút.” Sau đó liền xoay người vào cửa hàng tiện lợi.

Lâm Tâm Nguyệt nghi hoặc nhìn anh chạy vào cửa hàng tiện lợi mua cái gì đó, ra vẻ thần bí giấu đằng sau lưng, như cười như không tới trước mặt cô: “Đoán xem, anh mua cho em món gì.”

Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu, cười nhạt không nói.

“Là chocolate, nhưng ở đây không có loại mà em thích ăn nhất, chỉ mua được loại này. Anh nhớ em từng nói chỉ cần ăn chocolate, liền cảm thấy ngọt như mật, mọi chuyện buồn bực không vui đều biến mất hết.” Cổ Trạch Sâm vừa nhìn chăm chú Lâm Tâm Nguyệt, vừa đem giấy gói ở bên ngoài chocolate gỡ ra.

“Anh còn nhớ à? Nhưng em không sao hết tại sao anh lại mua chocolate.”

“Miễn là lời em nói, anh đều ghi nhớ.” Cổ Trạch Sâm nuông chiều nhìn cô nói: “Hơn nữa, bác Thông không nhận ra vẫn có thể tha thứ. Nhưng anh là bạn trai của em, cho dù em trang điểm kĩ anh cũng nhìn ra vành mắt thâm quầng kia, còn nữa, khi ngồi chờ bác Thông khám mắt đi ra tâm tình em có chút không yên, dáng vẻ đầy tâm sự, còn dám nói không có việc gì.” Cổ Trạch Sâm lột vỏ kẹo chocolate xong liền đưa tới bên miệng Lâm Tâm Nguyệt, ý bảo cô há mồm.

Ngửi thấy mùi vị ngọt ngào, Lâm Tâm Nguyệt liền há miệng cắn, cảm nhận mùi vị thơm ngọt tràn ngập trong cổ họng, mềm mại như tơ lụa chậm rãi hòa tan trong miệng, tâm trạng không tốt của Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt liền biến thành vui sướng. Thật ra không phải vì viên chocolate này, mà là vì sự quan tâm chu đáo của Cổ Trạch Sâm khiến lòng cô ngọt muốn chết, hạnh phúc dâng trào.

Có một người yêu thương mình hết lòng như vậy, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy rất thỏa mãn, cô còn lo lắng cái gì nữa.

“Anh thông minh như vậy, em quyết định thưởng cho anh.” Lâm Tâm Nguyệt nháy mắt trong veo, tinh nghịch nói.

“Ồ, thưởng cái gì nào.”

“Cho anh đi Bạch Nê (*白泥 = Pak Nai nằm ở phái Tây huyện Uyển Long của Hong Kong, được ca ngợi là bãi bồi ven biển ngắm cảnh hoàng hôn tốt nhất ở Hong Kong)ngắm mặt trời mọc với em.”

“Từ bây giờ tới lúc mặt trời mọc rất lâu, cho nên anh phải thu một ít lợi nhuận mới được.” Cổ Trạch Sâm ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt, cúi đầu dán sát vào tai cô nói khẽ. Trong lúc Lâm Tâm Nguyệt còn chưa hiểu rõ ‘lợi nhuận’ là cái gì, thì đột nhiên cảm nhận được một đôi môi như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng dây dưa.

Khi Cổ Trạch Sâm buông cô ra, cô mới sực nhớ bọn họ đang đứng trên đường cái biễu diện cảnh ôm hôn, ngay lập tức liền đỏ mặt, e thẹn đem đầu chôn sâu vào ngực Cổ Trạch Sâm.

“Ha ha, mau đi thôi, nếu không sẽ không được coi cảnh mặt trời mọc.” Cổ Trạch Sâm nhìn bộ dạng bạn gái học hành vi của đà điểu chọc cười, để Lâm Tâm Nguyệt học giả làm đà điểu nữa, cũng vì muốn xem mặt trời mọc, anh không thể làm gì khác hơn chính là nhanh chóng kéo bạn gái rời khỏi nơi này.

Lâm Tâm Nguyệt xị mặt như bánh bao, thở phì phò lên án người nào đó: “Anh cố ý đúng không.”

“Không có. Anh chỉ không kiềm lòng được thôi mà, ai kêu bạn gái nhà anh đáng yêu như vậy.” Người nào đó rõ ràng được lợi mà còn khoe khoang.

Lâm Tâm Nguyệt khẽ hừ nhưng khóe môi nhếch lên tiết lộ tâm tình cô rất tốt, lời khen ngợi ai mà không thích nghe, nhất là lời khen ngợi từ người mình thích, càng có hiệu quả hơn.

“Vậy em đành miễn cưỡng mà tha lỗi cho anh.”

“Hờ…”

Đến Bạch Nê, hai người dựa vào thân xe, nhìn mặt biển vô tận, lắng nghe âm thanh sóng vỗ vài bờ biển, Cổ Trạch Sâm cẩn thận phủ thêm áo cho Lâm Tâm Nguyệt. Lâm Tâm Nguyệt quay sang nhìn người đàn ông mà cô yêu mười mấy năm qua, cô cảm thấy mình rất may mắn vì được anh yêu, nếu đã chấp nhận, cô sẽ không bao giờ buông tay…

“Sâm, còn nhớ ông nội em không?”

“Nhớ.” Đương nhiên anh vẫn còn nhớ một màn trong bệnh viện vào mười mấy năm trước. Bằng không có lẽ anh đã đánh mất Tâm Nguyệt.

“Mấy ngày nữa ông nội sẽ trở về, còn có anh hai và Phong. Bọn họ cùng nhau về, họ muốn gặp anh.”

“Được.” Cổ Trạch Sâm nghe cô nói thế nụ cười trên môi càng xán lạn, càng dịu dàng. Cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận cưới vợ yêu về nhà!

“Sâm, anh biết không, ba mẹ em qua đời khi em mười ba tuổi. Em, chị Bái Bái, Đinh Đinh là chị em họ; vợ chồng bác hai đối xử với em như con ruột, cho nên tình cảm giữa bọn em không khác gì chị em ruột. Ông nội càng thương yêu em hơn, còn có anh trai em. Anh ấy gọi là Nhã Nguyệt, hiện giờ là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị.” Lâm Tâm Nguyệt đem tình huống trong nhà kể sơ qua, cơ bản là trong nhà cô có hai phe, một hồ li, một thỏ trắng nhưng cô không nói, cô hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng Cổ Trạch Sâm: “Nhưng, đây chỉ là một phần của Lâm gia, có một chuyện là bí mật của Lâm gia, đồng thời cũng là điều cấm kị.” Lâm Tâm Nguyệt kể rõ đầu đuôi những việc mà ông nội nói cho cô nghe.

Gia tộc lớn đều rất phức tạp, chuyện này Cổ Trạch Sâm biết. Nhưng anh không ngờ Lâm gia lại che dấu một bí mật như thế, khi nghe Lâm Tâm Nguyệt mất đi ba mẹ trong vòng một ngày, lại còn hôn mê suốt một năm, tỉnh lại liền mất đi kí ức, anh đau lòng hết sức. Nhưng nỗi sợ mất đi cô nhiều hơn, vội đem Lâm Tâm Nguyệt nhét vào lòng, khẽ hôn lên trán cô: “Không sao. Anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa, tuyệt đối không bao giờ.” Lời an ủi này tựa như đang an ủi chính mình.

Nhớ lại cô bé năm đó như cái đuôi bám theo sau mình, nét mặt cười rực rỡ như ánh dương, cô bé mang đến ấm áp cho anh rốt cuộc có bao nhiêu dũng khí mới có thể thoát khỏi kí ức không đẹp mà sống vui vẻ như vậy?

Tựa vào vai anh, nhìn vẻ mặt đau lòng của anh, Lâm Tâm Nguyệt anh hiểu lầm rồi! Nhưng cô không thể nói, nói cô ích kỉ cũng được, hèn nhát cũng chả sao, cô vẫn muốn để cái bí mật xuyên không kia chìm xuống đáy biển.

Ánh sáng mặt trời mọc lên vương vãi trên người cả hai.

Trên mặt hai người được phủ một tầng màu sắc ấm áp.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...