Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 45: Huynh chính là Nạp Lan Tiêu Bạch?


Chương trước Chương tiếp

Già Lam không ngờ nàng có thể gặp Tiêu Bạch ở chỗ này, nhưng thấy hắn nghe giọng nói của mình xong, trên khuôn mặt đầy tiên khí khẽ cười nhạt một cái, không hề có cảm xúc kinh ngạc.

“Tiêu đại ca? Sao huynh lại ở đây? Lúc trước ở rừng trúc có người ám sát huynh, huynh không sao chứ?” Nàng cất bước đi tới trước mặt Tiêu Bạch, yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, thấy hắn bình yên vô sự, nàng cũng yên lòng.

Phượng Thiên Sách hoa lệ bị lờ sang một bên, ánh mắt sâu kín đánh giá Tiêu Bạch vài vòng, mở miệng nói: “Tiểu Lam Lam, thì ra nàng vì người này mà bị thương? Haiz, nàng đúng là lo bò trắng răng, Nạp Lan công tử của chúng ta là nhân vật lợi hại đến bực nào? Vài tên thích khách có thể làm gì hắn chứ? Ngược lại chính là nàng, không những không giúp được gì, trái lại còn làm bản thân bị liên lụy, xém chút nữa mất cả mạng nhỏ…Chậc chậc, thật sự là không đáng mà!

Lông mày Tiêu Bạch hơi nhíu lại, nhưng rất khó nhận ra.

Ánh mắt Hoa gia chủ hơi sáng lên, lúc này mới đánh giá Già Lam, cô gái trước mắt có dung mạo xấu xí, nếu là bình thường, ông chả thèm liếc một cái, nhưng nàng được Phượng Thiếu coi trọng, lại có chút quan hệ sâu xa với Nạp Lan công tử, ông phải xem kĩ đối phương mới được.”

Nạp Lan công tử?

Đúng rồi, lúc nãy nàng rõ ràng nghe được xưng hô ‘Nạp Lan công tử’, chẳng lẽ hắn là Nạp Lan công tử trong truyền thuyết – Nạp Lan Tiêu Bạch?

GIà Lam nhìn chăm chú người trước mặt, chân không tự giác rút lui một bước, trong lòng không nhịn được sinh ra chút ngăn cách. Hắn lừa nàng, đây là chuyện không thể thay đổi!

"Nạp Lan... Công tử? Nạp Lan... Tiêu Bạch?" Già Lam tự cười giễu, sắc mặt từ từ chuyển sang lạnh lùng: “Tiêu Bạch... Tiêu Bạch. Đúng vậy, ta thật là ngu xuẩn, thậm chí ngay cả cái này cũng không nhận ra…”

Cảm thấy nàng xa cách, Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, cũng giữ im lặng.

Nụ cười của hắn rất đẹp, giống như mộng ảo những cũng rất xa cách.

Già Lam nếm được mùi vì mất mác, phải rồi, hắn là người ở tít trên cao, làm sao có thể thật lòng muốn kết bạn với nàng chứ?

“Tiểu Lam Lam, nàng đến tìm ta là vì cái này à?” Tiếng chuông gió réo rắt vang bên tai nàng, Già Lam ngẩng đầu, nhìn Phượng Thiên Sách đang cầm chuông gió. Bỗng nhiên, lông mày nàng nhíu lại, ngước đầu nhìn về Nạp Lan Tiêu Bạch.

Đó là món quà hắn tặng nàng, hiện tại rơi vào tay Phượng Thiên Sách, hắn sẽ để ý không?

“Hoa gia chủ, ta ở phòng nào?”

“Phòng thứ nhất, Nạp Lan công tử, mời!”

“Hai vị, xin phép vắng mặt.”

Nạp Lam Tiêu Bạch không có bất kì biến hóa nào, vẫn cười nhàn nhạt như cũ, đi lướt qua người Già Lam, giống như bọn họ chưa từng gặp nhau, hờ hững như vậy, vô tình như vậy.

Già Lam đứng yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhưng không thể che giấu nội tâm mất mác của mình.

“Thất vọng rồi à?” Phượng Thiên Sách đưa mặt qua, khuôn mặt tuấn mĩ khiến người thần đều tức giận phóng to trước mắt nàng. Đáy mắt lóe lên tia sáng kì lạ, lại hài hước sỉ diện nói: “Thì ra Tiểu Lam Lam của chúng ta cũng không có ngoại lệ, nhìn thấy Nạp Lan Tiêu Bạch đứng đầu trong bát công tử, xuân tâm lập tức nhộn nhạo? Nàng có biết tại sao Nạp Lan Tiêu Bạch bị mù nhưng vẫn có thể đứng đầu bát công tử không?”

“Vì sao?” Già Lam vốn không để ý lời nói xằng bậy của hắn, nhưng vẫn không nhịn được có chút hiếu kì về Nạp Lan Tiêu Bạch.

Phượng Thiên Sách nhìn vào mắt nàng ở khoảng cách gần, con ngươi đen thoáng u ám, lộ ra vòng xoáy sâu không lường được, gần như muốn nhấn chìm Già Lam vào trong đó. Đáy lòng Già Lam hơi kinh hãi, không khỏi cảm thấy lạnh cả người. Đúng lúc này, đột nhiên Phượng Thiên Sách lui ra, khẽ lắc chuông gió trong tay, khôi phục lại bộ dạng cợt nhã của ngày thường, nần nẫn câu môi cười: “Đột nhiên, ta không muốn nói cho nàng biết.”

Già Lam trừng mắt nhìn hắn, chụp lấy chuông gió trong tay hắn: “Mau trả chuông gió lại cho ta! Ngươi muốn nịnh hót, theo đuổi Hoa tiểu thư thì tự lấy tiền của mình mua lễ vật, không được làm bẩn chuông gió của ta!”

Thân ảnh Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng nhoáng lên, không dấu vết tránh khỏi, đắc ý phe phẩy chuông gió, đi qua đi lại trên hành lang lầu hai: “Tiểu Lam Lam ghen à? Nếu nàng không muốn ta đem chuông gió tặng cho Hoa tiểu thư, ta không đưa là được. Ta sẽ đem nó cất thật kĩ, coi nó như tín vật đính ước nàng tặng cho ta, ha ha…”

Tiếng cười trong trẻo của hắn phiêu lãng trên hành lang lầu hai, phảng phất giống như muốn để cho mọi người nghe thấy.

Già Lam gao gắt nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau, xoay người đi xuống lầu.

Thôi, thôi, nếu chủ của chiếc chuông gió này không nhận người bạn này là nàng. Nàng cũng không cần… quý trọng nó làm chi. So với việc bị Phượng Thiên Sách trêu chọc tức chết, không bằng trở về luyện công cho rồi.

“Tiểu thư, xin dừng bước.”

Cửa cầu thang xuống lầu, mấy tên thủ vệ ngăn đường nàng, giơ tay lên, chỉ chỉ về phía trên lầu.

Già Lam ngẩng đầu, thấy Phượng Thiên Sách cực kì lẳng lơ, lười biếng dựa vào lan can đầu cầu thang, cười tủm tỉm nhìn nàng, nụ cười kia đã quá rõ ràng, đám thủ vệ cao thủ này là nhận lệnh của hắn, nếu hôm nay hắn không đồng ý, nàng đừng hòng rời khỏi Phi Hoa Lâu.

"Tiểu Lam Lam, đừng nóng giận. Ngày hôm nay, còn có trò hay nha, bỏ lỡ lại hối hận.”

Phượng Thiên Sách mỉm cười đưa tay, kéo Già Lam mang vẻ mặt u ám trở lên lầu, đi vào căn phòng thứ hai.

Không bao lâu, Phượng Thiên Dục cũng đi tới lô ghế, hắn đánh giá Phượng Thiên Sách thật kĩ: “Đại ca, vì sao Hoa gia chủ mời huynh đến?”

“Nhị đệ, vấn đề đơn giản như vậy mệt đệ còn mở miệng hỏi được. Sự thật quá rõ ràng mà…” Phượng Thiên Sách lười biếng ngồi trên ghế, mặc kệ ở đâu, hắn cũng có thể đem cái ghế tầm thường thành cái ghế thái sư phô trương, hắn cố ý dừng một chút, giả vờ thần bí nhỏ giọng: “Bởi vì… ta có diện mạo đẹp hơn các ngươi, lão không mời ta, còn có thể mời ai?”

Trong phòng, hai tiếng ‘xí’ cùng vang lên, Già Lam và Phượng Thiên Dục đồng loạt vứt cho hắn cái ánh mắt khinh bỉ.

Có cần tự kỷ đến mức này hay không? Sớm biết như vậy sẽ không hỏi hắn.

“Đại ca, huynh không cảm thấy kì quái à? Hoa gia chọn rể, lẽ ra nhân vật có bối cảnh phi phàm như Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trưởng Dã, đều không có hứng thú mới đúng. Ai ngờ bọn họ đều tới, đằng sau việc kén rể này có phải cất giấu bí mật to lớn gì hay không?”

Phượng Thiên Dục vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của huynh trưởng, lại thấy hắn vô cùng tán thành gật đầu, chân mày nhíu chặt, giọng điệu nghiêm nghị: “Không sai, trong chuyện này, nhất định có huyền cơ!”

Vẻ mặt Phượng Thiên Dục hơi biến đổi, giống như bắt được sơ sót của huynh trưởng, lộ ra vẻ kích động. Quả nhiên, hắn không đoán sai, biểu hiện hoang đường của đại ca đều là giả vờ, nhưng mà một khắc sau, hắn lập tức bị đánh trở về mặt thật.

“Người có xuất thân cao như ta cũng tới dự tiệc, có thể thấy, chuyện này rất long trọng. Nếu là bình thường, ta căn bản chẳng có hứng thú tham gia.”

Nhìn vẻ mặt thối hoắc như nuốt phải ruồi của Phượng Thiên Dục, Già Lam cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên.

Lúc này, khách mời của Phi Hoa lâu đã tới đủ, mấy người trên lầu hai đều có động tĩnh.

Rất nhanh, Hoa gia chủ đi tới đại sảnh, phất tay một cái, toàn trường yên tĩnh: “Cám ơn các vị đã nể mặt, đến dự Hoa gia…”

Chưa nói dứt câu, tiếng nổ phịch vang lên, bình hoa sứ màu trắng bị ném từ cửa sổ xuống, cắt ngang lời Hoa gia chủ.

Tiếp theo sau, giọng nói cuồng vọng vang lên: “Thật nhàm chán, bổn vương không có hứng thú nghe!”

Vừa nghe tiếng, mọi người đều đoán được là giọng nói của ai, chỉ cần nghĩ tới danh hào Hoàng Kim Chiến Vương, còn ai dám chọc ghẹo hắn?
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...