Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc
Chương 44: Hoàng kim chiến vương
Già Lam định thần lại, chỉ thấy người nọ từ đầu tới cuối đều phủ vàng, mão quan màu vàng, trường bào màu vàng, nửa áo giáp cũng làm từ vàng mỏng, đai lưng màu vàng, giày màu vàng… Bắt mắt nhất chính là xâu chuỗi màu vàng trên cổ hắn, không rõ nó là hạt châu gì, mặt ngoài của nó không ngừng sáng bóng lên một cách kì dị, rất là thần bí.
Màu vàng tục tằng, người này mặc lên lại hết sức cao quý, dường như trời sinh ra để mặc hoàng bào vậy. Mang vật trang sức phụ tùng màu vàng, tựa như cái gì màu vàng cũng có liên quan đến hắn.
Khi hắn ngẩng đầu đột ngột, đôi con ngươi phát sáng kinh người, giống như ngôi sao từ từ tỏa sáng, sáng quắc như ngọn lửa, có thể đốt cháy hết mọi vật trên thế gian này.
“Các ngươi đều là những sinh vật thấp kém hèn mọn, đám người mắt cho như các ngươi không xứng để ngước nhìn bổn vương, mau cút ra cho bổn vương!” Con ngươi bắn ra tinh quang chói mắt, ánh mắt nam tử mãnh liệt một cái, từ trên chiến xa đi xuống.
Chân Phượng Thiên Dục và Hoàng Bộ Anh Kỳ không nhịn được lui về sau, nhường đường cho hắn, ánh mắt hai người nhìn y rất phức tạp.
Hắn có khuôn mặt anh khí như được điêu khắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, khiến Già Lam không nhịn được liên tưởng đến chiến thần trong thần thoại Hi Lạp cổ, oai hùng dưới ánh nắng mặt trời mà không mất đi cao quý và ưu nhã.
Nhưng tính cách cuồng vọng của người này, thật khiến người ta…
Hắn vung tay lên, chiến xa hoàng kim rực rỡ trước mắt biến mất tại chỗ, có lẽ được hắn giấu trong không gian thần bí rồi.
Người bên trong và ngoài Phi Hoa Lâu đều run sợ nhìn hắn, quên mất phản ứng. Thành Tử Nguyệt lần này nghênh đón vị đại thần kiêu ngạo, làm tàng rồi. Chỉ khiến người ta luống cuống không biết làm gì.
Đợi bóng dáng của hắn biến mất tại Phi Hoa Lâu, Hoàng Bộ Anh Kỳ mới thở ra, cẩn thận nói: “Không ngờ y cũng đến, ta nghĩ rằng lấy tính cuồng ngạo của y, có lẽ y sẽ không tham dự mấy buổi hội tụ như thế này mới đúng.”
“Hắn là ai?” Già Lam tò mò hỏi.
Hoàng Bộ Anh Kỳ khó hiểu liếc Già Lam, giống như nàng không biết hắn ta là ai là một chuyện rất mất mặt: “Hắn là đệ đệ của quốc quân Kim Lôi Quốc, phong hào Hoàng Kim Chiến Vương, bá hầu trường dã.”
“Hoàng Kim Chiến Vương, Bá Hầu Trường Dã, đúng là phong hào phách lối.” Già Lam than thở.
“Kim Lôi Quốc vì có hắn cho nên mới chống đối được các nước khác, chân chính nắm giữ hoàng quyền thống trị toàn bộ quốc gia. Người này không đơn giản, trong Hạo Thiên bát công tử, chỉ có hắn mới có thể cùng Nạp Lan Tiêu Bạch nổi danh thôi.” Phượng Thiên Dục chậm rãi nói, giọng điệu thâm trầm, chẳng suy nghĩ cái gì.
“Ta còn nghe nói, huyết thống gia tộc mẫu hệ của Bá Hầu Trưởng Dã rất không bình thường, giống như là đến từ…”Hoàng Bộ ANh Kỳ muốn nói lại thôi, giữa hai đầu lông mày khó mà nói ra được sâu lắng.
Già Lam cảm thấy hứng thú với chuyện khác hơn: “Hắn cùng Nạp Lan Tiêu Bạch rất nổi danh? Nạp Lan Tiêu Bạch rất lợi hại sao?”
Phượng Thiên Dục tặng cho nàng một ánh mắt khinh thường vì chuyện kiến thức hạn hẹp, cười nhẹ nói: “Đó còn phải nói. Nếu Nạp Lan Tiêu Bạch không có năng lực, làm sao hắn có vinh dự đứng đầu trong Hạo Thiên bát công tử.”
Già Lam còn muốn hỏi tiếp nhưng Hoàng Bộ ANh Kỳ lên tiếng: “Xem ra lần này Hoa gia chọn rễ nhất định có giấu huyền cơ, bằng không sẽ không đem hai nhân vật Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã hấp dẫn đến đây. Xưa nay, hai người này chưa từng tham gia những cuộc hội tụ tầm thường.”
“Ngươi nói không sai. Chỉ một Hoa gia và Hoa tiểu thư, chưa đủ để hấp dẫn hai người bọn họ. Đằng sau nhất định có che giấu huyền cơ mà chúng ta không biết.” Đầu lông mày Phượng Thiên Dục nhíu lại suy nghĩ trong chốc lát, phất tay áo nói: “Mang Uất Trì Vinh theo, chúng ta đi vào lâu thôi!”
Già Lam nghe hai người đối thoại, không khỏi càng tò mò đối với những chuyện trước mắt, nếu Hoa gia chọn rễ là để ngụy trang, như vậy sự thật đằng sau là cái gì?
“Ê, Nhị Thiếu, chờ ta một chút.”
“Chúng ta là đi chung mà!”
Già Lam đuổi theo Phượng Thiên Dục, đi theo bọn họ, cùng nhau xâm nhập vào Phi Hoa Lâu.
Trên thực tế, hôm nay, trừ Hạo Thiên bát công tử, Hoa gia còn mời không ít khách, bát công tử chưa tới đủ, hiện trường cũng đã ồn ào, rất náo nhiệt.
Già Lam đi theo ba người Phượng Thiên Dục vào lâu, có người nhận ra bọn họ, đều đi đến chào đón hàn huyên, Già Lam nhanh chóng bị bầy người ép sang một bên.
Nàng bắt đầu thoát khỏi đám đông, đánh giá lâu này. Lầu hai của Phi Hoa Lâu có mười mấy lô ghế. Cửa lên cầu thang có vài tên kiếm sư đeo huy chương cấp năm canh giữ, đem người bình thường muốn lên lầu cản lại hết. Khách trong Hoa Phi Lâu mặc dù nhiều, nhưng lầu hai là ghế dành cho người quan trọng, có lẽ là dành riêng cho bát công tử, không cho phép khách thường lên trên đó.
Trong đó, có mấy gian phòng khép hờ cửa, bên trong có tiếng nói chuyện truyền ra, xem ra đã có người vào.
Phượng Thiên Sách ở trong gian phòng nào đây? Nàng phải đi nhìn từng căn mới được.
“Đứng lại! Ngươi không thể đi lên!” Già Lam muốn đi lên lại bị hai tên thị vệ giữ lại.
Già Lam ngẩng đầu, rất bình tĩnh nói: “Ta đi cùng Phượng Thiếu, các ngươi không tin có thể đi hỏi hắn.”
“Phượng Thiếu?” Hai tên thị vệ nhìn nhau, sau đó nói: “Ngươi đi lên đi!”
Dễ như vậy à? Già Lam không khỏi hoài nghi, suy nghĩ miên man, không lẽ trên lầu có cạm bẫy gì đó đang chờ nàng?
Có lẽ nhìn thấu được nghi ngờ của nàng, tên thị vệ giải thích: “Phượng Thiếu đã căn dặn, hôm nay sẽ có một xấu nữ đến tìm hắn, Phượng Thiếu nói đó là phụ nữ của hắn. Nếu ngươi tới, chúng ta phải để ngươi đi lên.”
Già Lam có cảm xúc muốn hộc máu tại chỗ, Phượng Thiên Sách này, có ý định định chọc nàng tức chết sao?
Cộc cộc cộc cộc, Già Lam nhanh chóng lên lầu, lần lượt đi tìm từng lô ghế, tra xét kĩ lưỡng các gian phòng, đều trống không, đang định kiểm tra căn phòng thứ ba, nàng liền nghe tiếng nói từ khúc quẹo hành lang truyền đến giọng nói, cản trở bước chân nàng.
Cách góc tường, Già Lam không nhìn người, nhưng rõ ràng nghe được bọn họ nói chuyện.
“Phượng Thiếu, Nạp Lan công tử hôm nay có thể hạ mình đến Phi Hoa Lâu, đúng là tô thêm vinh quang cho tại hạ, ghế của hai vị phân biệt tại hai gian phòng trước mắt, hi vọng hai vị công tử có thể tận hứng.
"Cảm ơn Hoa gia chủ."
“Nếu Hoa gia chủ muốn cảm ơn ta vậy thì cho thêm nhiều đan dược là được. Càng nhiều càng tốt, ta tuyệt đối không thấy ngại đâu.”
Ba âm thanh vang lên, người đầu tiên lão luyện từng trải, người thứ hai ôn nhuận khiêm tốn, người thứ ba, Già Lam vừa nghe là biết là tên lẳng lơ nào đó đang nói chuyện rồi.
“Phượng Thiên Sách, trả chuông gió lại cho ta.” Già Lam đi qua cua quẹo, nhìn thấy ba người đang nói chuyện trước mặt. Tầm mắt Già Lam nhìn Phượng Thiên Sách trước hết, trừng hắn một cái. Đột nhiên, khóe mắt liếc thấy bóng người quen thuộc, hấp dẫn chú ý của nàng, nàng kinh ngạc hô lên: “Tiêu đại ca?”