Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

✽ chương 5: "Mồ hôi công sức" đằng sau một nữ phụ thành công, cuộc tranh chấp giữa nữ chính và nữ phụ bắt đầu

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Mộc Trạch Tây mệt mỏi trở về căn nhà tối tăm không một bóng người. Cô nhìn thấy tờ giấy mẹ cô để lại trên tủ lạnh【Có lẽ hôm nay mẹ tăng ca về muộn. Con ăn nửa quả táo để lót bụng trước nhé, nhớ đấy! Đừng ăn nhiều quá!】

Mộc Trạch Tây học một ngày tiêu hao nhiều trí não; hôm nay tập múa còn bị dặn phải giảm bớt khẩu phần ăn. Cô đang rất sa sút tinh thần kèm theo sự suy sụp không dễ phát hiện, cô đỏ mắt mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu ra chuẩn bị nấu cơm ăn một mình.

Cô vừa rửa rau xong thì có tiếng mở cửa truyền đến.

“Mẹ đã bảo con không được nấu ăn một mình! Cẩn thận tay bị thương. Mẹ đến đây.” Vạn Dung vừa bước vào đã quát Mộc Trạch Tây, giành lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay cô rồi đẩy Mộc Trạch Tây sang một bên.

Mộc Trạch Tây không đợi mẹ nói đã tự giác chuẩn bị về phòng làm bài tập.

Vạn Dung vừa nấu ăn vừa nói: “Nhóc con ở lại. Nói chuyện với mẹ.”

“Tình hình giữa con và Nghiêm Kỷ thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Mộc Trạch Tây thầm nghĩ, quả thật rất tốt, Nghiêm Kỷ luôn rất lịch sự và thân thiện với cô nhưng cũng rất xa cách. Cô quan sát mặt mẹ, nói thêm một câu. “Hôm nay cậu ấy giúp con viết câu trả lời sai trong bài thi của con.”

Vạn Dung nghe xong cười vui vẻ. Con gái bà xinh đẹp như vậy, xuất sắc như vậy, chỉ cần cố gắng thì không lo Nghiêm Kỷ sẽ chán ghét.

“Nghe nói lần này mô phỏng theo kỳ thi? Lần này thi con xếp hạng bao nhiêu, Nghiêm Kỷ hạng bao nhiêu?” Vạn Dung chợt hỏi.

Mộc Trạch Tây hoảng sợ, chột dạ nói: “Tổng điểm Nghiêm Kỷ xếp thứ hai, con thứ chín…”

Vạn Dung dừng lại, quay đầu nhíu mày quát: “Sao lại thứ chín?!Không phải lần trước thứ năm sao? Con làm sao vậy? Hả? Mộc Trạch Tây? Con học kiểu gì thế?”

“Bởi vì gần đây lớp múa có cuộc thi múa thời Hán Đường, phải tập luyện nhiều…Cả khóa thư pháp cũng chiếm rất nhiều thời gian. Tất cả…”



“Đó là do con chưa đủ cố gắng! Bây giờ con đang đổ lỗi cho mẹ vì đã đăng ký lớp học thư pháp cho con?! Nếu như chữ con không xấu thì mẹ sẽ đăng ký cho con sao?”

“Tại sao mẹ phải cực khổ tăng ca như vậy?! Cho con đi học trường quý tộc nổi tiếng, cho con tập nhảy, sợ con dãi nắng dầm mưa nên thuê tài xế cho con. Mẹ thiếu con cái gì? Tại sao mẹ phải tốn nhiều tiền để nỗ lực bồi dưỡng con! Tại vì con xuất sắc! Sau này sẽ không bị người khác xem thường!”

Vì muốn trở nên ưu tú nên cô phải chịu khổ, chịu tủi thân. Mẹ đã trả giá quá nhiều đều là vì lợi ích của cô. Mộc Trạch Tây cúi đầu, nghe mẹ trách mắng và giảng đạo.

Khi ăn tối, bầu không khí giữa hai mẹ con rất ngột ngạt. Mộc Trạch Tây vốn định nói với mẹ về việc thầy Lại nhưng cũng không dám nói.

Mộc Trạch Tây muốn ăn thêm một miếng thịt chua ngọt nhưng Vạn Dung đã chặn đũa. “Giáo viên dạy múa của con gọi điện cho mẹ nói gần đây con phải chú ý chế độ ăn uống.”

Mộc Trạch Tây chỉ đành đặt đũa xuống, mang theo năm phần no bụng tự giác về phòng làm bài tập. Mặc dù trong phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng mẹ gọi điện tìm cha cãi nhau, cãi nhau từ lúc chưa ly hôn đến khi ly hôn vẫn còn cãi.

Mộc Trạch Tây vừa đeo tai nghe nghe tiếng Anh vừa làm bài tập. Cuối cùng cô không chịu nổi nữa, mở một diễn đàn giao tiếp xã hội ra, cô đăng một tin nhắn【Tại sao hai người đã hợp rồi chia lìa vẫn còn muốn dây dưa. 】Kết hợp với một sợi tơ quấn quanh tạo thành bức ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ.

Mộc Trạch Tây đang ở độ tuổi thanh xuân thiếu nữ, ở tuổi này, cô nên có sự bế tắc và tâm tư thiếu nữ, đôi khi cũng sẽ đăng một số “Văn học buồn” khó hiểu.

Gánh nặng học tập và áp lực cuộc sống khiến cho cô muốn tìm một lối thoát để trút bầu tâm sự, vậy nên cô có một web Shudong trên mạng để giải toả. Bên trong ghi lại những nhật ký nhỏ về nỗi vui buồn linh tinh, còn có sự bế tắc và đam mê.

*树洞 (Tree hollow): Shudong.com là một trang web, một cộng đồng đa ứng dụng có nhiều chức năng mở rộng. Mọi người tìm theo chữ Trung trên baidu rồi tìm hiểu nhé chứ web này có vẻ không hiện trên gg.

Ánh trăng trên bầu trời, ánh đèn biệt thự sáng trưng. Một màn hình lớn với độ phân giải cao và một rạp chiếu phim độc lập nhỏ được lắp đặt trong căn phòng tối tăm, Nghiêm Kỷ đang xem phim với vẻ mặt vô cảm —— Phim người lớn. Những ngón tay dài lắc lắc ly rượu, viên đá trong ly chìm nổi lên xuống. Điện thoại kêu ting vang lên tiếng nhắc nhở, anh tiện tay cầm lên kiểm tra.

Sau đó, anh di chuyển ngón tay trả lời cái gì đó. Mắt kính khúc xạ ánh sáng từ màn hình, trong hình phản chiếu có thể nhìn thấy sợi tơ quấn quanh hình ảnh. Anh tắt màn hình, bình luận: “Nhạt nhẽo.”

Mộc Trạch Tây đang giải một câu hỏi khó; Trên giao diện diễn đàn xuất hiện ảnh chụp chân dung của một người mặc áo hoodie đen【Dây dưa vì luôn muốn chứng minh rằng đối phương vẫn còn giữ những thứ do chính mình để lại. 】

Mộc Trạch Tây suy nghĩ, hình như cha mẹ cô thật sự như vậy.

Bạn bè trên diễn đàn đã theo dõi Mộc Trạch Tây từ sau khi cô có tài khoản và thường lấy thân phận "người từng trải" để nhận xét cô. Nhưng một số lời anh nói bây giờ có thể khiến cho Mộc Trạch Tây đồng cảm với anh như thể bản thân cô cũng đang bị, hoặc là không lâu sau khi bắt đầu học kỳ hai lớp 11, Mộc Trạch Tây bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cô ấn thích câu trả lời này, sau đó vùi đầu vào vô số sách bài tập.

Đèn bàn mãi đến hai giờ sáng mới tắt… Mệt mỏi và thức khuya luôn mang đến nhiều cảm xúc tiêu cực cho con người.

Mộc Trạch Tây nằm trên giường lướt những bức ảnh hôm nay cô chụp lén trong điện thoại, cô không biết tại sao mình lại làm vậy với Lâm Thi Vũ, tại sao cô lại làm điều này. Chỉ có trái tim tràn ngập sự đau khổ và ghen tỵ.

Không cam lòng, rất không cam lòng. Cô thì lo lắng hoảng sợ khi bị rớt thành tích, cảm thấy mệt mỏi khi phải đối phó với các lớp học bổ túc ngoại khóa mà cô không hề thích. Rất nhiều đêm cô bạt mạng học tập, còn Lâm Thi Vũ chỉ dựa vào việc học bổ túc với Nghiêm Kỷ là có thể lọt vào top 10.

Khó quá…

Sáng sớm hôm sau.



Vì cô chưa nói với mẹ về việc tăng tiền xe nên thầy Lại không nhận được 500 tệ, ông nhắn tin bảo Mộc Trạch Tây rằng ông sẽ không đưa đón.

Không có người đưa đón, Mộc Trạch Tây chỉ đành dậy sớm vào buổi sáng, mặc một bộ quần áo ngắn tay và chuẩn bị chạy như điên đến ga tàu điện ngầm để ngồi xe điện ngầm đến trường học. Cô cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, cơ thể mệt mỏi.

Cô vừa định ra ngoài thì Vạn Dung đã gọi cô lại: “Đầu tóc con làm sao thế này?! Không phải mẹ đã bảo con phải luôn giữ bộ dạng sạch sẽ hả? Con thay quần áo đi.”

Mộc Trạch Tây vuốt tóc, cũng đâu rối lắm, chỉ là chưa được chải gọn gàng.

Vạn Dung giữ chặt cô, bà vẫn cho cô mặc cái váy liền áo cổ bẻ màu trắng, nhưng lần này là vạt áo chữ A, váy hơi ngắn, Vạn Dung bảo Mộc Trạch Tây đeo tất trắng dài đến giữa cẳng chân, đi giày trắng.

Vạn Dung quản lý Mộc Trạch Tây rất nghiêm khắc. Về hình thức bên ngoài, trừ việc luôn gọn gàng sạch sẽ thì còn phải xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua là đã thấy xinh đẹp hút mắt.

“Hôm qua con tiêu hết bao nhiêu?” Vạn Dung vừa nói vừa buộc một nửa tóc cho Mộc Trạch Tây rồi cố định bằng băng đô thanh mảnh hình con bướm.

“Dạ hết 2 tệ. Con mua nước.”

“Mẹ sẽ cho con thêm hai tệ, học sinh bọn con không cần tiêu nhiều. Mang quá nhiều tiền trên người rất nguy hiểm, cũng dễ học thói xấu.”

Tất cả những thứ Mộc Trạch Tây dùng đều do Vạn Dung quản lý. Vì để con gái không bị coi thường nên những thứ bà cho Mộc Trạch Tây dùng đều thoải mái đắt tiền, chưa bao giờ để con phải thiếu thốn.

Chỉ có tiền tiêu vặt là luôn bị kiểm soát, mỗi ngày 30 tệ, tiêu nhiều hay ít thì bù vào.

Chờ bà chỉnh sửa cho Mộc Trạch Tây xong thì đã muộn. Mộc Trạch Tây chỉ đành bắt taxi đến trường, tiêu hết 30 tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày.

Khi cô vừa đến lớp, ngoại trừ học sinh giỏi La Nam Nam thì cô còn nhìn thấy Lâm Thi Vũ, hai người nhìn nhau. Hôm qua sau khi tan học, Lâm Thi Vũ đã túm chặt Mộc Trạch Tây và chất vấn cô về việc “Chụp lén”, Mộc Trạch Tây kiên quyết không thừa nhận, khó chịu cãi nhau.

Mộc Trạch Tây đặt cặp sách lên bàn học, bắt đầu đọc thầm vào buổi sáng.

La Nam Nam sờ quầng thâm dưới mắt sắp rớt xuống cằm, lại không thể không hỏi thăm cả nhà hệ thống một lần nữa. Lại cảm thán nữ chính chuyển trường vì để theo kịp tiến độ nên vẫn luôn miệt mài chiến đấu hăng hái học tập đến sáng sớm mà khuôn mặt nhỏ vẫn bóng loáng như cũ.

Càng không cần nói đến nữ phụ Mộc Trạch Tây, người về sau sẽ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, toàn thân cô ấy phát ra ánh sáng trắng lóng lánh xinh đẹp. Giống như chiếc bánh chất lượng đắt tiền được bán trong cửa hàng tráng miệng ở lối ra tàu điện ngầm gần trường, món tráng miệng cao cấp màu trắng sữa hình con thỏ mềm mại tinh xảo và ngon miệng.

Nghiêm Kỷ từ từ bước đến chỗ giáo viên, tinh thần chàng thiếu niên rạng rỡ với hơi thở vui tươi.

Mộc Trạch Tây hít một hơi thật sâu, mỉm cười chào hỏi anh từ xa: “Nghiêm Kỷ. Buổi sáng tốt lành!.”

Nghiêm Kỷ gật đầu, “Buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng. Nghiêm Kỷ.” Lâm Thi Vũ cong mắt chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành.” Nghiêm Kỷ cười trả lời.



Không hổ là xích mích giữa nam nữ chính với nữ phụ, có thể nhìn thấy sự khác nhau trong một câu "Chào buổi sáng" đơn giản. La Nam Nam quan sát trực tiếp.

Sáng sớm, chủ nhiệm lớp 11 ban nhất là Vương Khiết đến lớp học, đầu tiên là kiểm tra việc đọc bài buổi sáng của mọi người. Sau đó là vấn đề sắp xếp rút thăm điều chỉnh chỗ ngồi lần trước của lớp.

Ban đầu, Mộc Trạch Tây có chút vui mừng, bởi vì cái thẻ mà cô rút được tình cờ lại là vị trí phía sau bạn cùng bàn với Nghiêm Kỷ. Thật sự rất gần Nghiêm Kỷ.

Nhưng những gì Vương Khiết nói tiếp theo lại khiến trái tim Mộc Trạch Tây nguội lạnh.

“Bởi vì có thêm Lâm Thi Vũ nên nhằm để công bằng bình đẳng, cuộc rút thăm lần trước không được tính, bắt đầu một cuộc rút thăm mới.”

Thông thường vào thời điểm này, những chỗ ngồi xung quanh Nghiêm Kỷ chính là những chỗ ngồi tốt nhất lớp. Bởi vì trong lớp có một câu nói rằng “Điểm của những người ngồi gần Nghiêm Kỷ đều tăng lên.”

Một số nam sinh bị điểm kém trong lớp làm dấu thánh giá và cầu nguyện để có thể ngồi xung quanh Nghiêm Kỷ, sau đó tiếng nói mãi của bọn họ bị mấy nữ sinh luôn muốn ngồi gần Nghiêm Kỷ nghe thấy, và bọn họ bị đấm.

Bốc thăm xong.

Lâm Thi Vũ rút được vị trí đằng sau Nghiêm Kỷ, cô vẫn ngồi cùng bàn với Mã Văn Lệ. Hai chị em ôm nhau hạnh phúc.

Còn lần này Mộc Trạch Tây lại rút phải vị trí ở tổ phía sau cửa, cách rất xa tổ giữa của Nghiêm Kỷ, nếu như cô muốn hỏi Nghiêm Kỷ một vấn đề thì cô phải đi qua một lối đi lớn hơn thì mới tìm được anh. Càng ngày càng xa…

Mộc Trạch Tây nhớ tới lời mẹ nói, nhớ tới sự theo đuổi không ngừng của chính mình, cô cảm thấy mình liên tục cách xa Nghiêm Kỷ. Sợ hãi, mất mát và sự ghen ghét không rõ đối với Lâm Thi Vũ đã tăng lên tối đa vào lúc này.

La Nam Nam chuyển mắt nhìn sắc mặt Mộc Trạch Tây, thấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy trở nên tái nhợt. Trong lòng ai da một tiếng, nữ phụ hắc hóa buff lại +1.

Sở dĩ nữ chính là nữ chính là do vầng hào quang của nữ chính, cô gọi đó là định mệnh của nam chính và nữ chính. Nên Lâm Thi Vũ may mắn là điều đương nhiên, sự may mắn của cô ấy sẽ lấn át vận may của người khác, chẳng hạn như nữ phụ.

Đổi chỗ thực ra là chuyện nhỏ, nhưng đó sẽ là chuyện lớn khi nói đến khoảng cách chỗ ngồi giữa bạn và người bạn thích. La Nam Nam cũng từng có một thời thanh xuân như vậy; rõ ràng học cùng lớp nhưng lại không được ngồi gần người mình thích, thậm chí còn ngồi rất xa, trái tim như bị cách mấy khúc qua eo biển.

Trần Triết vẫn ngồi trước bàn La Nam Nam, anh vừa quay xuống đã nhìn thấy ánh mắt bay bổng của học sinh siêu giỏi…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...