Phương Hằng Trì nhìn Lam Điệp im lặng bên cạnh, thưởng thức ly rượu cười nói:
- Điệp, phụ nữ nên dịu dàng giống như cô ấy vậy, em học được không? Đoán chừng cả đời này cách phần dịu dàng đó hơi xa.
Cô gái được gọi là Lam Điệp hung dữ trừng mắt liếc anh ta một cái, có chút ghen tức hừ lạnh nói:
- Không phải mọi người đàn bà đều cần đàn ông bảo vệ, dịu dàng có thể làm ra cơm ăn sao?
Diệc Tâm Đồng không nhịn được nhìn Lam Điệp nhiều hơn một cái, là một cô gái ăn mặc bình thường, không có dè dặt mà phụ nữ nên có, cá tính hướng ngoại, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ý thù địch.
Diệc Tâm Đồng vội quay mặt đi, uống một hớp thức uống trên tay.
Vũ Lạc Trạch vòng tay qua đặt ở phía sau hông cô, giọng rất nhỏ nhẹ hỏi:
- Qúa ngột ngạt sao?
Cô vội ngẩng đầu, đáp lại ánh mắt hỏi thăm của anh, lắc đầu.
Thỉnh thoảng Lam Điệp nhìn về phía họ, giận dỗi uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, sau đó cầm một ly rượu trên quầy bar lên, đi tới bên này.
Lam Điệp đứng lại trước mặt cô, nâng môi đỏ mọng lên, đưa ly rượu tới trước mặt cô, giọng có chút chê cười nói:
- Diệc Tâm Đồng tiểu thư, tôi mời cô... cô phải biết là Vũ rất ít khi đưa phụ nữ tới đây, có thể thấy được trong lòng Vũ cô rất đặc biệt!
Diệc Tâm Đồng nhìn cô ta một cái, lại nhìn Vũ Lạc Trạch, chỉ thấy ánh mắt của anh rơi thẳng vào người Lam Điệp, đôi mắt hẹp dài nhíu lại, giọng gần như trách cứ nói:
- Điệp, Tâm Đồng không uống được rượu, đem rượu đi đi!
Lam Điệp có chút không vui nhếch khóe miệng:
- Chỉ một ly rượu thôi mà, cũng sẽ không làm tổn hại sức khỏe, cô ấy không uống vậy thì anh uống thay đi!
Cô nhét ly rượu vào tay Vũ Lạc Trạch, sau đó nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, cắn môi đi mất.
Lăng Diệu vẫn ngồi một bên uống rượu, giơ cao ly rượu trong tay, cười nói:
- Khó được khi mọi người tụ họp chung một chỗ, cạn ly!
- Cạn. . . . . . - Mấy cái ly chạm vào nhau một cái, cuối cùng phát ra tiếng vang lớn.
Thời gian tiếp theo, Vũ Lạc Trạch và vài người bạn tốt của anh trao đổi chuyện làm ăn cùng nhau, còn lại mình Diệc Tâm Đồng tay cầm ly thức uống, lẳng lặng nghe.
Ngồi gần ba giờ ở quán bar, tất cả mọi người uống đã có chút say, ra khỏi quán bar, Lam Điệp khoác cánh tay Vũ Lạc Trạch, cười yêu kiều nói:
- Vũ, tối nay có thể ở lại với em không?
Cô đã say rượu, bước chân cũng hơi loạn xạ, nhưng tay lại kéo cánh tay Vũ Lạc Trạch rất chặt.
Vũ Lạc Trạch nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, kéo tay của cô xuống, nhìn hai bạn tốt phân phó nói:
- Đưa Điệp về, cô ấy hơi say rồi, nhớ, nhất định phải nhìn thấy cô ấy lên xe!
- Được! - Hai bạn tốt nhìn Diệc Tâm Đồng cười cười.
- Cô gái xinh đẹp, đi đường cẩn thận!
- Được! - Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái, sau đó lên xe Vũ Lạc Trạch.
Vũ Lạc Trạch thay cô thắt dây an toàn, nhìn cô nói:
- Anh và Điệp chỉ là bạn bè, không phải là quan hệ như em nghĩ!
Diệc Tâm Đồng sửng sốt một chút, anh nói những lời này với cô làm gì?
Cô bình tĩnh cười nói:
- Anh không cần giải thích nhiều như vậy với em, anh và cô ấy rất xứng đôi!
Mặt Vũ Lạc Trạch suy nghĩ sâu xa nhìn tới thẳng vào cô, vì câu ‘anh và cô ấy rất xứng đôi’ của cô mà nhíu chặt chân mày.
Xe ngừng lại trước nhà, Diệc Tâm Đồng vừa muốn tháo dây an toàn, nhưng đột nhiên anh lại tiến tới, khom lưng giúp cô tháo dây an toàn. Có lẽ do uống một chút rượu, hồi lâu anh vẫn chưa tháo ra được giúp cô, ngược lại trong lúc lơ đãng ngón tay chạm đến trước ngực mềm mại của cô, cả hai người đều rất sững sốt.