Sai Phi Dụ Tình

Chương 147: Triền miên


Chương trước Chương tiếp


(Làm chap này mà tâm mình nhói lên từng hồi…. lòng nao nao…)

Trên mặt Đại Mi Vũ là sự kiều mỵ vui vẻ, nụ cười kia như một cây châm, hung hăng đâm vào nội tâm của Lưu Sương.

Cái gọi là giải dược còn chưa nghiên chế ra, chẳng lẽ lúc này Vô Sắc lại nghiên chế ra tân dược.

Khí tình độc? (Vứt bỏ tình độc)

Tên này nghe qua có chút quái dị. Giống như loại độc được gọi là đoạn trường độc, ba bước đổ, nếu không chính đoạt mệnh hoàn, thất hồn đan. Bách Lý Hàn lại trúng phải độc gọi là vứt bỏ tình độc?

Đây rốt cuộc là loại độc gì?

Đại Mi Vũ thật sự là nhẫn tâm, dù sao nàng cũng từng yêu Bách Lý Hàn, lại đối với hắn làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

Lưu Sương lòng đau như cắt, lạnh lùng nhìn nữ nhân Đại Mi Vũ này, tựa hồ trừ ra dụng độc hại người, nàng ta không biết làm việc gì khác. Ban đầu, tại Vương phủ, dụng độc hãm hại nàng, sau đó, ở Thiên Mạc Quốc, vu khống nàng hạ độc Mộ Dã, cố gắng đẩy nàng vào con đường chết. Mà lần này đây, nàng ta lại hạ độc thủ nhắm vào Bách Lý Hàn.

"Đại Mi Vũ, tột cùng là ngươi muốn làm cái gì? Tại sao lại hạ độc?"

Đại Mi Vũ khinh xoẹt một tiếng, nheo lại hai tròng mắt xinh đẹp, nhìn từ đầu đến chân Lưu Sương một vòng, thật giống như đang xem kỹ phạm nhân. Một lúc lâu, nàng ta mới phẫn hận mở miệng: "Bạch Lưu Sương, dựa vào thứ nhan sắc kia mà dám đòi tranh đua cùng ta? Nói cho ngươi biết, Đại Mi Vũ ta muốn có món đồ gì, thì nhất định phải có được cái đó. Nếu ta không chiếm được, ta tình nguyện phá hắn, cũng không cho tiện nhân như ngươi chiếm được tiện nghi!"

Mặt Lưu Sương trở nên trắng bệch, không phải vì Đại Mi Vũ mắng nàng là tiện nhân, mà là, bởi vì như Đại Mi Vũ đã nói lý mơ hồ có ý tứ muốn hủy diệt Bách Lý Hàn. Chẳng lẽ, vứt bỏ tình độc thật sự không có thuốc nào chữa được?

"Đại Mi Vũ, ngươi rốt cục là dùng loại độc gì?" Chỉ có biết được loại độc, mới có thể giải độc. Cho nên, Lưu Sương ngăn chặn hỏa khí trong lòng, không chọc giận Đại Mi Vũ.

"Ta đã nói, vứt bỏ tình độc, độc tính rất mạnh, ngươi một hồi sẽ biết! Nói cho ngươi biết, hắn sở dĩ trúng độc, đều là bởi vì ngươi. Ta muốn ngươi thống khổ." Đại Mi Vũ cố ý chỉ tiết lộ một nửa nút thắt, không chịu nói hết cho Lưu Sương biết. Môi của nàng ta mạt tiếu, rất xinh đẹp, nhưng là, khi nhìn thân ảnh của Lưu Sương, lại thấy chói mắt như vậy, làm cho nàng ta tâm phiền ý loạn.

"Đại Mi Vũ, ta biết ngươi hận ta, chỉ cần ngươi buông tha hắn, ngươi muốn ta làm gì cũng được!" Lưu Sương nói rõ ràng, trong giọng điệu mang theo một tia cầu khẩn.

Bách Lý Hàn thân mang hàn độc, bây giờ lại trúng độc, đúng là họa vô đơn chí, không biết hắn có thể chịu đựng nổi không. Cho nên, nhất định phải lấy được giải dược từ Đại Mi Vũ chữa trị cho hắn.

"Tốt lắm, ngươi quỳ xuống trước đi! Cầu xin mà thiếu thành ý như vậy được sao?" Đại Mi Vũ lãnh ngạo nói.

"Tiểu thư, người không thể quỳ xuống đất! Ngươi… nữ nhân ác độc này, rốt cuộc muốn như thế nào?" Hồng Ngẫu nhào tới, đẩy Đại Mi Vũ một cái.

Đại Mi Vũ lảo đảo lùi hai bước, ngã vào mép bàn, sau khi ổn định thân hình, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi chán sống rồi!" Dứt lời, tay áo màu đỏ giương lên, có thứ gì đó từ dưới tay áo trắng nhắm Hồng Ngẫu lướt tới.

Hồng Ngẫu nhất thời không phân biệt được đó là loại ám khí gì, lách người tránh thoát, bất đắc dĩ bóng trắng kia lại đổi hướng, lập tức nhảy lên đầu vai nàng.

Hồng Ngẫu sợ đến mặt không còn chút máu, xoay đầu qua một cái, rốt cục thấy rõ vật kia không phải là ám khí, mà là một tiểu bạch điêu. Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cắn xuống đầu vai Hồng Ngẫu một cái.

Lưu Sương nhận ra tiểu bạch điêu kia, hôm đó ở trong cung nàng đã thấy nó đi theo Vô Sắc.

Vô Sắc có nói qua, loại bạch điêu này khứu giác cực linh, tìm được người. Lúc ấy, Lưu Sương cũng rất thích tiểu bạch điêu khả ái này. Lại không nghĩ rằng tiểu sinh vật khả ái như vậy lại cắn người, phỏng đoán cũng có độc. Loại người như Vô Sắc, có thể nào giữ lại bên người thứ đồ lương thiện.

Trong lòng Lưu Sương cực kỳ lo lắng, nhưng vào lúc này, một đao bay qua, tiểu bạch kia hét lên một tiếng, từ trên vai Hồng Ngẫu rơi xuống, giãy dụa hai cái rồi bất động. Không biết là đã chết, hay vẫn còn hôn mê.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra, Trương Tá và Lý Hữu cùng nhau đi đến.

Mới vừa rồi bọn họ thấy Bách Lý Hàn trúng độc, nhưng đã chậm mất, chỉ có thể ở ngoài cửa sổ hành sự theo hoàn cảnh. Thấy Đại Mi Vũ muốn dùng độc gây tổn thương cho Hồng Ngẫu, rốt cục không nhịn được xuất thủ, hạ tiểu bạch điêu kia xuống, cứu Hồng Ngẫu một mạng.

"Đem nữ nhân này dẫn đi!" Bách Lý Hàn lãnh thanh nói.

Lúc này, hắn đang ngồi ở trên giường vận công khử độc, sắc mặt so với vừa rồi khá hơn một chút.

"Bách Lý Hàn, ngươi không thể giết ta. Nếu ngươi giết ta, có tin hay không, độc của ngươi vĩnh viễn đừng hòng giải được! Bách Lý Hàn, ngươi như thế nào lại đi thích tiện…." Đại Mi Vũ nhìn Bách Lý Hàn phẫn hận hô.

Lời còn chưa nói xong, liền thấy trong con ngươi đen của Bách Lý Hàn hàn quang chợt lóe, ống tay áo đột nhiên phất xuất, một đạo kình phong đánh thẳng vào Đại Mi Vũ. Đại Mi Vũ lảo đảo, tư thế cực kỳ bất nhã té ngã xuống đất.

Nàng không nghĩ rằng ngay cả khi đã trúng độc, công lực của Bách Lý Hàn vẫn còn mạnh như thế, nhất thời sắc mặt tái nhợt, không dám lớn tiếng mắng chửi nữa. Chỉ là ánh mắt phẫn hận muốn giết người quay quắt nhìn vào Lưu Sương.

Bách Lý Hàn ánh mắt sắc như đao lướt qua Đại Mi Vũ, âm thanh lạnh lùng nói: "Lôi ra ngoài, tạm thời giữ lại cho nàng ta một mạng!"

Trong tay nàng nếu không có giải dược, chắc là nằm trong tay Vô Sắc, cho nên, hắn tạm thời chưa thể giết nàng.

Trương Tá Lý Hữu đi lên trước, mang Đại Mi Vũ ra ngoài. Hồng Ngẫu thấy thế, cũng lặng lẽ lui xuống. Trong lòng khẩn cầu, trong tình trạng như thế, hy vọng tiểu thư cùng Vương gia có thể tiêu trừ hiểu lầm.

Mọi người cùng lui ra ngoài, mới vừa rồi trong phòng vẫn còn cực kỳ náo nhiệt, giờ lập tức yên tĩnh vô cùng.

Màu xanh đen do trúng độc trên mặt Bách Lý Hàn giờ đã biến mất, khôi phục màu da trắng nõn nà, chỉ là sắc mặt còn hơi tái nhợt, lúc này, xuất hiện một tầng khả nghi đỏ ửng, khiến cho hắn nhìn qua, giống như thấy phong hoa.

Con ngươi đen lại, trên khuôn mặt tái nhợt càng thêm đen bóng lóe lên tia quang mang nhàn nhạt.

Lưu Sương chậm rãi đi tới trước mặt Bách Lý Hàn, hỏi: "Ngươi bây giờ cảm thấy khá lên nhiều chưa?"

Bách Lý Hàn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần lo lắng, độc này vẫn chưa đủ lấy mạng của ta!"

Mới vừa rồi hắn một mực ngồi xuống giường khử độc, mặc dù không cách nào đem độc bức ra khỏi cơ thể hoàn toàn. Nhưng là, cũng thăm dò được độc kia độc tính không cao, đơn giản là độc kia và hàn độc cùng tồn tại trong cơ thể, khiến cho hắn mới vừa rồi không kiềm được đau đớn, tiêu hao khí lực.

Lần này đây, là hắn sơ ý.

Nhiều năm như vậy, hắn tránh thoát bao nhiêu lần bị Hoàng hậu hạ độc, hắn cơ hồ không nhớ rõ. Nếu trà này không phải do Lưu Sương đưa tới, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không trúng độc. Đại Mi Vũ quá ghê tởm, đã vậy còn giảo hoạt, dĩ nhiên hạ độc vào nước hoa mai trong trà do Lưu Sương đưa đến, làm hắn buông lỏng cảnh giác.

"Ta đến chẩn mạch cho ngươi!" Lưu Sương khẽ cười cười, thản nhiên nói.

Hai người họ đối mặt với nhau, dĩ nhiên cần phải giữ bình tĩnh.

Có lẽ là tình cảm quá sâu, có lẽ là hứng thú quá nhiều, ngược lại có thể giữ được bình tĩnh, nhưng là, bình tĩnh như thế thật không bình thường.

Lưu Sương ngồi trước mặt Bách Lý Hàn, cúi đầu dùng tay khẽ đặt lên cổ tay Bách Lý Hàn. Cảm thụ được mạch đập của hắn lúc thì hoãn lúc thì khẩn cấp nhảy liên hồi, tùy tâm hắn buông lỏng hay căng thẳng.

Mạch đập của Bách Lý Hàn cực kỳ quái dị, nàng chưa bao giờ gặp qua. Bất quá, cũng xác thật mạng hắn không tốt lắm. Rốt cuộc, vứt bỏ tình độc là cái gì?

Đôi mày của nàng, không kiềm được nhíu lại căng thẳng.

Vứt bỏ tình độc, vứt bỏ tình? Vứt bỏ tình!

Lưu Sương ngưng mi nhắc tới, đột nhiên trong lòng chấn động.

Nàng biết, có một loại dược thảo gọi là Vong Ưu thảo. Người ăn phải sẽ mất đi trí nhớ, đương nhiên với liều lượng nhỏ. Năm đó Đoạn Khinh Ngân vì muốn nàng quên đi thân thế, liền cho nàng uống, làm nàng mất đi trí nhớ.

Chẳng lẽ, vứt bỏ tình độc này cùng tính năng độc dược với Vong Ưu thảo. Bất quá, đó không phải mất đi trí nhớ, mà chỉ quên mất tình yêu?

Vô Sắc kia quái thai, nên mới có thể nghiên chế ra dược thảo như vậy.

Nếu như thật sự là vậy, có lẽ thật sự không có thuốc nào chữa được.

Bởi vì, mất trí nhớ là sau khi dùng thuốc đã lâu, nếu bị kích thích mạnh, có thể khôi phục trí nhớ. Căn bản không có giải dược.

Mà vứt bỏ tình độc, chỉ sợ cũng là như thế.

Lưu Sương càng hiểu được thì trong lòng càng lạnh. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

"Ngươi—- sẽ quên chúng ta sao?"

Lưu Sương nheo đôi mắt huyền, ôn nhu hỏi đạo.

Hỏi những lời này làm nàng chua xót vô cùng.

Nếu như hắn yêu nàng, rồi lại quên nàng.

Nếu như là vậy, nàng tình nguyện không cần hắn thích nàng, đổi lại, tối thiểu hắn sẽ không quên nàng.

Vứt bỏ tình độc, chỉ là quên người mình yêu không phải sao?

Bách Lý Hàn đang cúi người nhìn khuôn mặt nàng duyên dáng bên cạnh. Nghe được câu hỏi của Lưu Sương, trong lòng lập tức chấn động.

Quên, hắn làm sao có thể quên nàng?

Nhìn hai tròng mắt thê lương của nàng, lòng hắn đột nhiên trầm xuống. Câu hỏi của Lưu Sương, làm hắn lập tức hiểu ra, vứt bỏ tình độc chính là ý này.

Bách Lý Hàn biết rõ Đại Mi Vũ vì người. Nàng sẽ không giết hắn, bởi vì nàng đối với hắn vẫn còn chưa chết tâm. Nàng chỉ vì ỷ mình xinh đẹp, không cam lòng bại dưới tay Lưu Sương. Cho nên, nàng tuyệt sẽ không giết hắn. Nhưng là, nàng sẽ làm cho Lưu Sương thống khổ!

Vứt bỏ tình độc, rất có thể là độc dược làm mất trí nhớ. Không phải có thể, mà là nhất định.

Đầu của hắn đột nhiên choáng váng, thật giống như mọi thứ trong đầu hắn đều từ từ mờ nhạt, rồi dần dần biến mất không dấu vết.

"Sương!" Hắn nhẹ nhàng gọi, trong âm thanh ôn hùng lộ ra vô biên nhu tình, xuyên qua ám hương phù động trong không khí, mềm nhẹ bay tới tai Lưu Sương.

Tâm Lưu Sương run lên, cơ hồ cứng đờ, Bách Lý Hàn tựa hồ chưa từng gọi nàng như thế.

Nàng chăm chú, thấy con ngươi đen bóng bình tĩnh của Bách Lý Hàn đang nhìn nàng gắt gao. Trong con ngươi đó tràn đầy nhu tình cùng tiếc nuối, Lưu Sương cơ hồ không dám nhìn thẳng hắn.

Sương, xưng hô như thế, có phải hay không đại biểu hắn đã không hề… tránh né nàng nữa! Xưng hô như thế, có phải hay không biểu hiện là hắn yêu nàng! Nàng rất nhanh biết được đáp án.

"Sương, ta yêu nàng!" Bách Lý Hàn nâng mặt Lưu Sương, cực kỳ tự nhiên nói.

Những lời này, hắn đã nấn ná ở trong lồng ngực thật lâu rồi, thiêu đốt hắn quá lâu quá lâu. Mà lúc này, hắn rốt cục cũng đã nói ra, bởi vì, hắn biết, nếu như bây giờ không nói, sẽ không còn cơ hội để nói. Nếu lúc này, hàn độc sắp phát tác, sắp đi khỏi thế giới này, hắn nhất định sẽ không nói. Bởi vì hắn không muốn khi đã chết, vẫn làm nàng thương tâm đến chết.

Nhưng, hắn biết, hắn vẫn chưa chết, mà hắn sẽ quên nàng.

Quên và chết không hề giống nhau.

Cái chết có lẽ sẽ làm nàng thống khổ và thương tâm.

Nhưng là, quên, quên sẽ ngày đêm hành hạ tâm linh nàng.

Cho nên, hắn nhất định phải nói cho nàng biết, hắn yêu nàng. Yêu đến tận xương tủy.

Hắn biểu lộ, làm Lưu Sương cực kỳ rung động.

Nhưng, lập tức, nàng liền cứng người lại.

Trên môi đột nhiên có cảm giác mềm mại. Đôi môi mềm mại kia, không phải môi của nàng.

Bên trong phòng yên tĩnh một mảnh, tựa hồ có thể nghe được âm thanh hoa nở.

Ngoài cửa sổ hoa trong gió nở rộ, bên trong phòng hai phiến hoa chắp lại với nhau. Hai người mềm mại như cánh hoa, mang theo thanh thanh lành lạnh ôn nhu xúc cảm, dính chung một chỗ.

Hô hấp của hai người tựa hồ đã dừng lại, chỉ còn lại vong tình triền miên.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...