Sai Phi Dụ Tình

Chương 146: Vứt bỏ tình độc


Chương trước Chương tiếp


Đêm rất đen, tuyết rất trắng.

Lưu Sương đứng im lặng trong truyết trắng, xiêm áo bay theo từng đợt gió, thân thể nàng nhỏ nhắn mềm mại, đơn độc, khiến người khác thương tâm.

Rất hiển nhiên, tâm Bách Lý Hàn giao động, hắn bước nhanh xuống xe, nghĩ muốn phủ hơi ấm từ đôi bàn tay hắn lên hai vai yếu ớt của nàng. Giờ khắc này, trong đáy lòng có âm thành thét gào, mong ôm nàng, mong bên nàng, mặc hàn độc kia. Bởi vì nàng, đã phải chịu đau thương thế kia,

Nhưng, hắn chưa kịp bước, thì xa xa, Bách Lý băng đã nhanh chóng tới trước mặt Lưu Sương, ôm nàng vào trong lòng.

Động tác này khiến Bách Lý Hàn chưa kịp xuống xe kinh hoàng không nói nên lời, phút chốc, tựa như có vật gì trong lòng bị nghiền nát.

Giờ khắc này. Tâm hắn như xé nát.

Hóa ra, Băng đệ, không còn là tiểu hài tử nữa.

Ban đầu, hắn hoàn toàn không để ý chuyện này. Bởi trong lòng hắn, hắn vẫn luôn nghĩ tiểu đệ còn nhỏ, không thể nào hiểu được tình cảm là gì. Nhất thời rồi sự nông nổi trong tình cảm kia cũng sẽ theo thời gian qua đi.

Nhưng, thời gian trôi, còn chuyện tình cảm kia, không có trôi qua.

Hắn quan sát thần sắc của Băng dệ. trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ thấy Băng đệ chăm sóc cho người nào như thế, trong mắt kia lộ ra thâm tình nồng đậm.

Giờ khắc này, hắn rốt cục xác định rõ, Băng đệ ái Lưu Sương,

Đêm càng lúc càng tối sầm, mảnh trăng tàn nơi trời xa như hòa cùng màu truyết, rọi sáng chỗ hai người ôm nhau.

Bách Lý Băng không có chú ý tới xe ngựa Bách Lý Hàn, không biết Bách Lý Hàn đang ngồi trong xe.

Bởi trong mắt hắn chỉ thấy duy nhất một người – là Lưu Sương. Nếu bình thường, có lẽ hắn đã sớm phát hiện xe ngựa ở bên kia là xe ngựa của Trữ vương phủ.

Lưu Sương bị Bách Lý Băng kéo, đầu bị kích thích, nàng khóc.

Nàng vốn nghĩ muốn đẩy Bách Lý Băng ra, nhưng thương tâm tràn đến, trong mắt lệ chảy tràn. Nàng không muốn để người khác thấy nước mắt của mình, nhất là Bách Lý Hàn. Cho nên nàng lựa chọn né tránh đi, ở trong lòng Bách Lý Băng mà khóc.

Nước mắt nàng rơi trên áo của Bách Lý Băng, không ngừng, không ngừng.

Bách Lý Băng ôm Lưu Sương, cảm nhận được lệ nóng, xâm nhập quần áo hắn. trong một khắc, tâm hắn như bị cắt ra, đau đớn hòa cùng những giọt nước mắt của nàng, thiêu đốt cõi lòng hắn.

Hắn không nói gì, giờ phút này hắn không thể dùng lời nào an ủi nàng, chỉ có thể để nàng thỏa thê khóc. Hắn đưa tay choàng áo khoác của mình lên người nàng, ôm lấy thân hình run rẩy của nàng.

Lúc này đây, hắn nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn được ôm nàng thế này thật tốt biết bao! Nào là đạo đức, cấp bậc, lễ nghĩa, hết thảy quên đi, nàng là chị dâu của hắn thì sao, hắn chỉ biết, hắn yêu nàng!

Nghĩ tới đây, lòng hắn lại nổi lên thứ cảm xúc khác.

Hắn quay đầu, thấy được xe ngựa tráng lệ của Bách Lý Hàn, từ màn xe hướng ra, hắn thấy Bách Lý Hàn, đôi mắt như lửa cháy.

Lòng Bách Lý Băng dần ngộ rõ.

Mới vừa rồi khẩn cấp tới, không có nghe Hồng Ngẫu nói tại sao Lưu Sương lại tới Túy hoa lâu, lúc này hắn rốt cục rõ, nguyên lai nàng tới là để tìm tam ca. Không trách được nàng lại đau đớn như thế, trong thanh lâu nhất định đã nhìn thấy tam ca cùng nữ nhân khác thân thiết.

Tam ca lại làm Lưu Sương tổn thương.

Tam ca a tam ca, ta thật sự không hiểu ngươi, vì sao phải làm tổn thương Lưu Sương như vậy, rõ ràng, ngươi cũng yêu nàng.

Ban đầu. Bách Lý Băng nghĩ là Bách Lý Hàn không thích Lưu Sương, liền nghĩ kế đoạt Lưu Sương từ trong tay Bách Lý Hàn về. Không ngờ hại hàn độc trong Lưu Sương phát tác, đẻ non, thiếu chút lấy mạng nàng.

Từ đó, hắn sống trong hối hận,, cho nên, dù có yêu Lưu Sương, hắn cũng không có đi tìm nàng. Hắn nghĩ, nếu như 2 người yêu nhau, hắn sẽ chúc phúc cho họ.

Cho nên, hắn trơ mắt nhìn Bách Lý Hàn xa phó Lăng quốc tìm Lưu Sương, còn hắn, chỉ ở trong cung không có làm gì.

Nghĩ muốn yêu mà không thể yêu, cũng là một loại thống khổ.

Nhưng hôm nay, khi bọn họ trở về Nguyệt quốc, lại không hề có chút tình ý gì. Lưu Sương lại vì Tam ca mà bị tổn thương.

Tam ca, ta đã cho ngươi cơ hội. chớ trách ta ra tay cướp đoạt tình cảm!

Đôi mắt Bách Lý Băng lạnh lùng, kiên nghị.

Ánh mắt hắn, từ trên đỉnh đầu Lưu Sương nhìn sâu vào mắt Bách Lý Hàn.

Bốn mắt nhìn nhau, không bên nào chịu lùi.

Mắt Bách Lý Hàn chấn động, bốn tưởng rằng Bách Lý Băng ôm Lưu Sương bị hắn thấy sẽ xấu hổ, không nghĩ tiểu dệ vẫn thản nhiên. Hơn nữa, lúc này nhìn kĩ, ánh mắt hắn còn có một tia kiên định.

Tiểu tử thối này, muốn gì?

Bách Lý Băng đột nhiên cười một tiếng, nụ cười trong đêm của hắn đẹp vô cùng, giống như là những bông tuyết mĩ lệ.

Lưu Sương vùi đầu khóc trong lòng Bách Lý Băng, không biết hai huynh đệ đang mãnh liệt nhìn nhau. Nàng khóc đủ rồi, lén lút lau khô gương mặt trong lòng Bách Lý Băng, bình tĩnh ngẩng đầu lên.

"Cám ơn ngươi!" Nàng khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa,

Đẩy Bách Lý Băng ra, nàng cũng không quay đầu xem Bách Lý Hàn ra sao, nhẹ nhàng hướng về Túy hoa lâu đi.

Thị vệ Túy hoa lâu được mụ mụ dặn dò không đuổi theo, nhưng, những nhân khách lúc này đều đã đứng ở cửa ngắm nhìn họ.

Lưu Sương đón nhận ánh mắt của bọn họ, thản nhiên đi tới.

Bách Lý Hàn cũng Bách Lý Băng đồng thời đau xót, nàng tại sao vẫn đi vào Túy hoa lâu.

"Tiểu thư, người làm gì thế? Tại sao còn muốn đi vào Túy hoa lâu?" Hồng Ngẫu đuổi theo, ngăn cản Lưu Sương

Lưu Sương nhàn nhàn cười: "Hồng Ngẫu, ta đã bán mình thanh lâu, dĩ nhiên phải về."

Trong lòng nàng đau đớn, chỉ cảm thấy thiên hạ rộng lớn kia, nơi nào cũng khổ sở, chỉ còn Túy hoa lâu huyên náo này mới có thể làm lòng nàng không thể nào yên tĩnh, mới khiến nàng không thể có thời gian nhàm chán để suy nghĩ tới người làm nàng đau đớn kia.

Huống chi, nàng vừa rồi đáp ứng tiết mụ mụ, muốn ở chỗ này đàn hát vài ngày, sao có thể thất hứa?

"Tiểu thư, người đã bán thân?" Hồng Ngẫu không biết Lưu Sương có định ước cùng mụ mụ. hai mắt trợn trừng kinh dị, không biết phản ứng ra sao.

Bách Lý Băng nghe vậy nhăn mày, hắn chậm rãi đi tới nói: "Ta đến đưa nàng đi!"

"Không cần, ta không cần ai cả!" Lưu Sương lạnh lùng nói, tiếp tục hướng Túy hoa lâu đi.

Nhóm người đứng ở của Túy hoa lâu thấy Lưu Sương đã trở về, tự động tránh ra, Lưu Sương đi vào, Hồng Ngẫu cũng theo sát.

Bách Lý Hàn từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn bóng dáng nàng khuất trong Túy hoa lâu, trong lòng lạnh đi. Rõ ràng, hàn độc không có phát tác, sao có cảm giác băng giá. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Bách Lý Băng đi tới trước mặt Bách Lý Hàn mỉm cười: "Tam ca, người sao lại tới nơi này?"

Ánh mắt sắc bén của Bách Lý Hàn nhìn lại: "Ngũ đệ, ngươi thật sự thích Lưu Sương? Hay thế nào?"

Trên mặt hắn thần sắc bình tĩnh, gió lạnh hòa vào tóc, vào trường bào của hắn, trên gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt tối sầm không thấy đáy.

Thần sắc Bách Lý Băng như ngưng lại, đón nhận ánh mắt sắc bén của Bách Lý Hàn: "Tam ca, ta từ nhỏ cũng không như huynh, ta không bao giờ tranh cái gì với huynh. Cả thiên hạ, ta cũng không tính toán tranh giành. Nhưng đối với Lưu Sương, ta làm không được. Tam ca, tha thứ ta! Còn người muốn thiên hạ như thế nào?"

Bách Lý Hàn nhìn Bách Lý Băng, hắn không nói gì. Bách Lý Băng mặc dù không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, nhưng là kẻ ngu ngốc cũng có thể hiểu được lòng hắn nghĩ gì.

Hắn thật sự thật lòng, thậm chí không màng thiên hạ.

Bách Lý Hàn ngẩng đầu nhìn phía chân trừi, đột nhiên cười lớn, trong tiếng cười sầu thảm kia lộ ra 1 tia bi thương.

Thiên hạ rộng lớn, mà tại sao Lưu Sương lại chỉ có một.

Đáng tiếc, hắn hiện tại không muốn, và cũng không thể muốn cái gì.

Thiên hạ cũng được, Lưu Sương cũng được.

Gió lạnh, tuyết lạnh, hai người lẳng lặng đứng yên, không ai nói thêm gì.

Lưu Sương lưu lại Túy hoa lâu.

Tiết mụ mụ là một người khôn khéo, sớm nhận ra thân phận tôn quý của Bách Lý Hàn, họ Bách Lý, nàng nghĩ tới hai vị vương gia. Vương gia coi trọng nữ nhân, nàng sao dám lãnh đạm

Cho nên, sau khi Lưu Sương trở lại Túy hoa lâu, bà ta sắp xếp một chỗ yên tĩnh tao nhã ở hậu viện cho nàng. Ngày thường không mời đến nàng diễn tấu, chỉ khi ân khách thúc giục quá, nhiều nhất chỉ mời Lưu Sương mang khăn che mặt, xuất hiện sau màn đàn một khúc.

Nhưng là, sau lại có một người bao Lưu Sương hoàn toàn, không cho phép Lưu Sương diễn trên đài cao.

Cứ như vậy, thần bí. Cao ngạo. Hàn nhị cô nương, cao nhã, đứng đầu bảng Túy hoa lâu, thiên kim khó gặp mặt.

Không nghĩ tới, thanh danh Lưu Sương nhanh thăng như thế.

Ngươi bao hết Lưu Sương, là Bách Lý Hàn.

Hắn không cách nào ngăn cản Lưu Sương ở Túy hoa lâu, chỉ có dùng biện pháp này mới ngăn được nàng không ra diễn tấu.

Mới đầu Lưu Sương không biết là Bách Lý Hàn bao nàng.

Hôm đó, nàng trang điểm xong. Chuẩn bị diễn.

Trong phòng bố trí nhã nhặn, giống như khuê phòng của nữ tử, ngoài cửa có một gốc hàn mai.

Một thân hồng y tới trước đàn cổ, qua bức rèm, chia đôi gian phòng, mỗi người một phía.

Lưu Sương lẳng lặng ngồi trước đàn cổ, nhàn nhạt hỏi: "Xin hỏi khách quan muốn nghe khúc gì?" giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Tùy ý." Trong phòng truyền ra âm thanh trầm thấp.

Tay Lưu Sương đặt trên đàn có chút run rẩy, dây cầm khẽ rung.

Là Bách Lý Hàn bao nàng.

Hắn ở trước mặt nàng, không nhìn rõ hình dạng, làm thế này chẳng phù hợp với lời hắn nói chút nào. Sợ nàng làm mất mặt hắn sao?

Lưu Sương cười hổ, mắt khẽ nhắm, tay đặt trên dây đàn.

Từ khi bọn họ quen, nàng hình như chưa khi nào vì hắn mà đánh đàn. Nếu không phải hắn nhắc tới, nàng cũng đã từng quên.

Nàng bắt đầu vì hắn mà đánh đàn.

Một khúc lại một khúc.

Từ "Hoa Nguyệt dạ", đến "Nguyệt trên sao" , nàng sẽ đàn cho hắn nghe.

Ngày thứ hai, hắn như cũ đến, xuyên qua khe hở trên bức mành, nàng mơ hồ thấy hắn, tóc bạc.

Nàng chuẩn bị một chén trà hoa mai, đưa tỳ nữ dâng cho Bách Lý Hàn, đó là thuốc nàng tìm được ở vách núi. Mặc dù không hoàn toàn giải được độc, những có thể ức chế được độc.

Lư Sương đánh mười khúc cầm, Bách Lý Hàn nghe xong mười khúc cầm, cũng thưởng xong 10 chén trà.

Sau giờ ngọ.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua gian phòng, Lưu Sương hoàn một khúc "Khinh hương", Hồng ngẫu bưng một chén trà hoa mai đi vào. Dĩ nhiên là nàng cũng lưu lại tại Túy hoa lâu.

Hồng Ngẫu dĩ nhiên biết Bách Lý Hàn, nhưng là được tiểu thư dặn dò, mỗi lần nhìn thấy hắn đều nhàn nhạt, coi như không nhận ra hắn.

Lưu Sương tiếp tục đánh đàn, trong phòng tiếng đàn ngọt ngào như suối chảy.

Một khúc nhạc chưa hoàn, đột nhiên nghe tiếng đổ vỡ bên trong, là tiếng tách trà rơi vỡ.

Tâm nàng cả kinh, không biết hắn định làm gì.

Hồng Ngẫu sớm xốc màn che, Lưu Sương liếc mắt thấy Bách Lý Hàn ngồi trên giường.

Trên mặt hắn, biến sắc, cánh tay trắng nõn cũng biến thành màu đen. Nhưng hắn cố gắng gượng, ngồi trên giường, môi chuyển qua màu tím, lộ tia ôn nhu mỉm cười.

Lưu Sương hoảng sợ, trong lòng trào lên nỗi sợ hãi.

Nàng tiến lại đỡ Bách Lý Hàn, đưa tay xem mạch hắn, phát hiện hắn trúng độc.

Là loại độc nàng chưa bao giờ gặp qua, rất là khó hiểu, hỡn nữa, hòa cũng hàn độc trong cơ thể hắn một chỗ, chảy cuồn cuộn trong thân Bách Lý Hàn.

Như thế nào lại trúng độc, chẳng lẽ chén trà hoa mai kia có vấn đề?

Chén trà kia nàng tự mình châm nước, mỗi chén đều là nước sôi kĩ, nước dùng là tuyết đầu mùa năm nay, tự tay nàng chiết. Sau đó, nàng cùng Hồng Ngẫu đem vào phòng.

Trà kia, cũng là tự tay nàng cùng Hồng Ngẫu pha.

Nàng tin tưởng Hồng Ngẫu vô cùng, cho nên không biết là ai hạ độc.

"Đừng động!" Lưu Sương nhẹ nhàng nói, lấy từ túi thuốc ra kim châm, muốn đưa lên người Bách Lý Hàn.

"Vô dụng!" phía sau đột nhiên truyền đến lời nói lạnh lùng.

Một bóng người hồng nhạt đi đến.

"Đại Mi Vũ?" Lưu Sương kinh hô.

Đại Mi Vũ một bộ y phục đỏ, ước chừng giả trang thành kỹ nữ thanh lâu, trên mặt phủ một tầng lụa mỏng.

Lúc này, nàng nhẹ nhàng buông miếng lụa che mặt xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Lông mày lá liễu, đôi mắt trong veo, lộ ra một tia phức tạp.

"Vô dụng, hắn trúng " vứt bỏ tình độc" của ta, trừ phi có thuốc giải, nếu không vô phương cứu chữa!" Đại Mi Vũ nhẹ nhàng nói.

"Đại Mi Vũ, mau giải độc!" Lưu Sương lạnh lùng.

"Không có, không có giải dược, bởi vì chế không nổi." Đại Mi Vũ cười lạnh.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...