Hàn Mạc thở dài:
- Đây là điểm vô cùng kỳ quái trong lòng ta. Nếu Hàn đại nhân bày ra diệu cục như thế, lại không biết có thể chỉ giáo một phen không.
- Đạo lý rất đơn giản, bởi vì mỗ không phải địch thủ của Tiêu Hoài Ngọc!
Không ngờ Bố Tốc Cam một bên mở miệng nói:
- Tuy rằng đều là danh tướng, nhưng so sánh tu vi võ đạo, mỗ tự nhận không phải đối thủ của Tiêu Hoài Ngọc, nếu ta quyết đấu chính diện với hắn, không ngoài hai trăm chiêu, sẽ thua dưới tay hắn!
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Bố Tốc Cam, ngươi nói những lời này, Hàn Mạc ta thừa nhận ngươi tính là một người đàn ông.
Đều là thập phương danh tướng, đều là hạng người danh chấn thiên hạ, không ngờ Bố Tốc Cam chủ động thừa nhận không phải đối thủ của Tiêu Hoài Ngọc, đây cũng là chuyện hết sức hiếm thấy.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Tuy rằng Nam Xà là danh tướng danh chấn thiên hạ, nhưng Tiêu Hoài Ngọc giả dối đa đoan, nếu không nắm chắc mười phần, chúng ta tự nhiên không thể tùy tiện ra tay.
Lão hơi trầm ngâm, sau một đoạn thời gian, mới chậm rãi nói:
- Cho nên tuy rằng cùng Thác Hồ Phong thảo luận phải diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc với Nam Xà, nhưng muốn tìm được thời cơ, lại vô cùng khó khăn. Năm năm trước, chúng ta đã bí mật thảo luận việc này, chỉ có điều đều khổ công không có cơ hội… !
Hàn Mạc hơi nhíu mày, hỏi: