Hóa ra đây chính là mẹ ruột của mình!
Một loại tình cảm đặc thù dâng lên trong lòng Mộ Dung Thất Thất, cái từ “mẹ” này, đã từng là một yêu cầu xa vời, hôm nay lại trở thành hiện thực ngay trước mắt.
“Nương, con là Thất Thất! Con tới thăm người đây!” Mộ Dung Thất Thất đưa tay bắt mạch cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Mạch tượng chậm rãi, cũng rất bình thường, toàn thân không có dấu hiệu trúng độc, cũng không trúng độc, xét theo góc độ sinh học, thì thân thể Hoàn Nhan Minh Nguyệt hoàn toàn khoẻ mạnh, không có bất cứ vấn đề gì.
Khi Mộ Dung Thất Thất nói ra kết luận của mình, Tấn Mặc cũng tán thành: “Nếu như thân thể công chúa không có bất cứ vấn đề gì, vậy chỉ có thể giải thích tình huống hiện tại của nàng chính là do nhân tố tinh thần cùng tâm lý. Hoặc là nói, nàng tự nguyện chìm vào trạng thái ngủ.”
Lời Tấn Mặc nói, Phượng Tà cùng Phượng Thương đều không hiểu được, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại gật đầu đồng ý.
“Vấn đề mà y học không thể giải thích, thì chỉ có thể từ bản năng của con người mà giải thích. Có một số người sau khi trải qua những mất mát quá lớn, đại não tự sinh ra một loại ý thức tự bảo vệ, khiến họ tự nguyện chìm vào giấc ngủ say, không muốn tiếp nhận hiện thực.”
Những thuật ngữ chuyên nghiệp này, Phượng Tà nghe không hiểu, chỉ khi nghe rõ được thân thể Hoàn Nhan Minh Nguyệt không có vấn đề thì hòn đá treo trong lòng hắn rốt cuộc cũng được thả xuống.
“Vậy mẫu thân con khi nào thì tỉnh lại?” Đây là điều mà Phượng Tà muốn biết nhất lúc này.
“Nếu như nương đang ngủ say không tỉnh, liền cho thấy tâm lý của người xuất hiện một bản năng tự phòng ngự, muốn đánh tan phòng ngự của người, phải khơi dậy ý thức của người, người mới có thể tỉnh lại”
“Nương khẳng định cho rằng phụ thân và con đều đã gặp phải bất trắc cho nên thương tâm quá độ, vì vậy mà mất đi ý chí sống… Muốn cho mẫu thân tỉnh lại, biện pháp duy nhất chính là ở bên cạnh người, khơi lên ý thức muốn sống của người.”
“Ta đồng ý với cách này của sư muội, tâm bệnh thì dùng tâm dược, tháo chuông thì tìm người buộc chuông. Tướng quân cùng sư muội, là thân nhân mà công chúa để ý nhất, nếu như hai người giúp đỡ công chúa, nói chuyện nhiều với nàng, có lẽ sẽ tạo ra kỳ tích cũng nên. Nhưng mà, cái giường noãn ngọc này là thứ duy trì cân bằng sinh lý cho công chúa , nếu chuyển nàng đi, nói không chừng sẽ phản tác dụng. Chỉ có thể cùng lúc vừa thông qua tình cảm khơi dậy ý thức của công chúa , vừa phụ trợ dược vật, điều dưỡng tốt thân thể ngủ say nhiều năm của công chúa.
Mộ Dung Thất Thất cùng Tấn Mặc đều nói như vậy, làm long mày Phượng Tà lần nữa nhíu lại, “Chúng ta chỉ có thể thừa dịp ban đêm đến nơi đây, thời gian cũng không còn nhiều. Ta hiện tại không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy Minh Nguyệt tỉnh lại, ta, ta…” Khóe miệng Phượng Tà run nhè nhẹ vì kích động, Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn có thể tỉnh lại, vợ chồng bọn họ còn có thể đoàn tụ, điều này với hắn mà nói quả thực là một tin vui quá lớn rồi.
“Cha, chuyện này người không cần lo lắng. Hoàn Nhan Liệt đã đem Trường Thu cung ban cho con, cùng lắm thì con vào cung ở. Phụ thân sẽ làm thị vệ của con, dịch dung ở bên cạnh con, như vậy, người mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẫu thân! Về phần thuốc thang, thì dùng thức ăn lỏng nhiều dinh dưỡng là chính, tin tưởng qua cố gắng của chúng ta, mẫu thân rất nhanh sẽ tỉnh lại!”
“Được! Được! Cứ như vậy đi!”
Phượng Tà lưu luyến không rời nhìn Hoàn Nhan Minh Nguyệt thật lâu, lúc gần đi thì hôn nhẹ lên trán nàng. Minh Nguyệt, chờ ta!
Ngày hôm sau, Mộ Dung Thất Thất tiến cung, nói rằng muốn chuyển vào Trường Thu cung, Hoàn Nhan Liệt nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng lại cao hứng nhiều hơn.
Hoàn Nhan Liệt để Mộ Dung Thất Thất ở Trường Thu cung thật ra thì cũng có ý đồ riêng. Hắn chuẩn bị tẩm cung cho Mộ Dung Thất Thất là vì phía dưới chính là nơi Hoàn Nhan Minh Nguyệt nằm. Hắn hi vọng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ngủ, sau khi nghe giọng nói của Mộ Dung Thất Thất ở trên, sẽ xúc động, rồi tỉnh lại.
Trước đây, Hoàn Nhan Liệt cũng tìm danh y kiểm tra cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt. Đối phương nói, Hoàn Nhan Minh Nguyệt là do bi thương quá độ mà chết tâm, vì vậy mới xuất hiện trạng thái như vậy. Nếu mang người mà nàng quan tâm đến, mỗi ngày đều cùng nàng nói chuyện, có lẽ nàng sẽ tỉnh lại. Mặc dù vị y sĩ này cuối cùng cũng bị Hoàn Nhan Liệt giết, nhưng lời của hắn, Hoàn Nhan Liệt luôn nhớ rất rõ.
Hôm nay, hắn tìm Mộ Dung Thất Thất được trở về, lúc trước người Hoàn Nhan Minh Nguyệt quan tâm nhất chính là Phượng Tà cùng tiểu nữ nhi này, Phượng Tà đã sớm chết, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng thất lạc lại tìm được về. Nếu như Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết rõ tiểu nữ nhi quay về, nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng vì gặp Mộ Dung Thất Thất mà nàng sẽ tỉnh lại.
“Tốt! Tốt! Con tiến cung ở cũng tốt! Đến lúc đó có thể ờ bên cạnh chăm sóc thái hậu!” Cũng có thể ở bên cạnh nương con ——
Câu nói kế tiếp, Hoàn Nhan Liệt không có nói ra, chỉ sai Kính Đức dẫn Mộ Dung Thất Thất đi Trường Thu cung, đồng thời cũng phân phó mang một đống đồ vật đến Trường Thu cung.
Vào Trường Thu cung, Mộ Dung Thất Thất cố ý đi ngang qua nơi mà buổi tối hôm trước nàng đến, nhìn giấy niêm phong trên cửa, Mộ Dung Thất Thất hỏi Kính Đức, “Kính Đức công công, chỗ này vì sao lại bị niêm phong?”
“Bẩm công chúa , chỗ này là chỗ ở của Nguyệt quý phi, về sau công chúa nói người chết, không may, nên Hoàng thượng đã sai nô tài đem chỗ này niêm phong lại.”
“A ——” Mộ Dung Thất Thất gật gật đầu, “Bản cung thấy chỗ này không tệ, xé giấy niêm phong đi, dọn dẹp phòng này lại! Nếu là đồ vật Nguyệt Vân Chi đã dùng qua, thì toàn bộ đổi hết, lấy làm chỗ cho bản cung tiếp khách cũng được!”
“Dạ!” Kính Đức đối với yêu cầu của Mộ Dung Thất Thất , một mực đáp ứng. Hoàng thượng đã nói, chỉ cần là Mộ Dung Thất Thất yêu cầu, thì toàn bộ đều phải đáp ứng đầy đủ, cho nên bây giờ Mộ Dung Thất Thất nói cái gì, hắn đều ghi nhớ để làm.
Kính Đức hiệu suất xử lý công việc rất cao, dưới sự giám sát của hắn, chỉ trong thời gian 3 ngày, nơi này quả nhiên rực rỡ hẳn lên, mấy thứ đồ trước đây đều hoàn toàn không thấy nữa. Mộ Dung Thất Thất 3 ngày sau chuyển vào hoàng cung, cùng nàng vào, ngoại trừ Tô Mi, Tố Nguyệt, còn có Phượng Tà dịch dung.
Mộ Dung Thất Thất tiến cung, người cao hứng nhất là thái hậu Đông Phương Lam, bà vừa định sai Thanh Cô đi mời Mộ Dung Thất Thất tới, chợt nghe người bẩm báo, nói Trấn Quốc công chúa đến đây.
“Nhanh! Nhanh ra nghênh đón!” Đông Phương Lam có chút kích động. Sau khi từ Xuân Hạnh mà biết được bí mật ở Trường Thu cung, Đông Phương Lam vẫn muốn đi Trường Thu cung, nhưng lại sợ làm cho Hoàn Nhan Liệt chú ý, chỉ có thể nhịn xuống. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất vào ở trong Trường Thu cung, đây quả thực đúng như tâm nguyện của bà.
“Bà ngoại!” Mộ Dung Thất Thất cũng không có gọi ngoại tổ mẫu như bình thường, một tiếng bà ngoại, liền ngọt đến tận tâm Đông Phương Lam.
“Ngoan!” Đông Phương Lam nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất giống nữ nhi mình thì rất là vui, vội vàng kéo nàng đi đến bên cạnh mình ngồi xuống. Vừa nghĩ tới lúc đầu mới gặp gỡ Mộ Dung Thất Thất, mình còn làm khó con bé như vậy, Đông Phương Lam rất là đau lòng, cho nên đối với đứa cháu gái này vô cùng yêu thương.
“Chuyển vào cung rồi, từ nay về sau cách ai gia cũng gần, phải thường xuyên đến thăm ai gia đấy!”
“Bà ngoại mà thích con sẽ đến mỗi ngày! Chỉ cần Thanh Cô làm chút thức ăn sở trường cho con ăn, thì còn gì bằng nữa! (..^^..)”
Mộ Dung Thất Thất cũng chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, vẫn còn là thiếu nữ, khi ấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã gả cho Phượng Tà rồi, ngược lại so với nha đầu này thì trầm ổn hơn rất nhiều. Thấy Mộ Dung Thất Thất làm nũng như vậy, Đông Phương Lam cười đến không kìm được, “Được được được! Ai gia nói Thanh Cô làm! Cho ngươi cái con mèo tham ăn này ăn thật là no luôn!”
Thanh Cô biết rõ hai bà cháu có chuyện nói, liền bảo mọi người lui ra, chỉ còn lại hai người Đông Phương Lam cùng Mộ Dung Thất Thất.
“Nha đầu (Bà ngoại)—— “
Thấy đối phương cũng đồng thời mở miệng, hai người nhìn nhau cười.
“Bà ngoại, vẫn là người nói trước đi.”
Mộ Dung Thất Thất hôm nay tới, chính là muốn nói về chuyện của Hoàn Nhan Minh Nguyệt . Đông Phương Lam là mẫu thân thân sinh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, tin tức nàng còn sống, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy cần phải nói cho vị lão nhân luôn ngày đêm lo lắng cho con cái này.
“Ai gia không biết ngươi vì cái gì mà muốn vào cung, cũng không biết ngươi tiến cung rốt cuộc là tốt, hay là xấu. Hôm nay bên ngoài tin đồn rất nhiều, chuyện Nam Phượng quốc Hoàng đế tự mình đến cầu hôn ngươi, ai gia cũng nghe nói. Về đại sự cả đời, ai gia chỉ có một chút yêu cầu, đó chính là con thích thì được rồi!”
Mộ Dung Thất Thất không nghĩ rằng chuyện mà Đông Phương Lam muốn nói là chuyện này, đặc biệt là yêu cầu của bà lại đơn giản như vậy, khiến cho cảm tình của Mộ Dung Thất Thất đối với người bà này càng gần thêm một bước.
“Mấy ngày trước đây, cữu cữu của người xử lý Trường Thu cung, ai gia cứu được một tiểu cung nữ. Nàng nói cho ai gia một chuyện, ai gia cảm thấy nhất thiết cần phải nói cho con biết. Dù sao, con cũng là nữ nhi của Minh Nguyệt, con có quyền lợi được biết rõ về chuyện của mẫu thân con.”
Đông Phương Lam đem lời Xuân Hạnh nói ra, cùng với tờ giấy của Phượng Tà, đều từ đầu đến cuối nói cho Mộ Dung Thất Thất biết.
“Bây giờ con chuyển vào Trường Thu cung, ai gia có chút lo lắng. Hoàn Nhan Liệt rốt cuộc là nghĩ như thế nào, ai gia không biết. Chỉ là, hai mắt của ai gia gần đây cứ giật liên tục không ngừng. Ta đã mất đi nữ nhi, cũng không muốn con cùng Phượng Thương lại có cái gì ngoài ý muốn phát sinh. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật thống khổ, ai gia chịu không nổi nữa…”
Nhìn bộ dạng Đông Phương Lam đầu tóc bạc trắng ngồi rơi lệ, Mộ Dung Thất Thất rất xúc động. Nàng tiến lên ôm Đông Phương Lam, nói thẳng ra chân tướng, “Bà ngoại, nương của con không chết, cha con cũng còn sống, bọn họ đều không chết!”
“Cái gì?!” Đông Phương Lam vừa nghe những lời này, liền sững sờ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bà khẩn trương nắm tay Mộ Dung Thất Thất, lo lắng nhìn nàng, “Con nói cái gì? Minh Nguyệt còn sống? Phượng Tà, thật sự còn sống?”
Tuy trước đây nhận được tờ giấy của Phượng Tà, Đông Phương Lam xác định Phượng Tà không chết, nhưng hắn một mực không chịu lộ diện, khiến cho lòng Đông Phương Lam luôn bất ổn, luôn lo lắng cho Phượng Tà, hôm nay, lời này từ miệng Mộ Dung Thất Thất nói ra, Đông Phương Lam cuối cùng cũng tin tưởng rằng Phượng Tà còn sống.
“Đúng vậy! Nương và cha con, đều còn sống!” Mộ Dung Thất Thất đem sự tình đại khái nói một lần, khi nghe đến chân tướng của trận chiến ở Nhạn Đãng Sơn, Đông Phương Lam đập tay lên bàn, “Quả nhiên là hắn! Hắn lại làm ra chuyện như vậy!”
Đông Phương Lam giận đến đôi môi phát run, lúc trước nương ruột của Hoàn Nhan Liệt mất, là nàng một tay nuôi lớn Hoàn Nhan Liệt, cuối cùng khi Hoàn Nhan Trị lựa chọn người thừa kế, cũng là vì nàng luôn ủng hộ Hoàn Nhan Liệt, cái ngôi vị hoàng đế này mới thuộc về hắn.
Chính là nàng tuyệt đối không nghĩ tới, kẻ mà mình nuôi lớn lại là bạch nhãn lang (kẻ đáng khinh), lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, hủy hoại cả gia đình Hoàn Nhan Minh Nguyệt!
Đông Phương Lam tức giận cùng kích động, điều này Mộ Dung Thất Thất đã lường trước được, nàng vội vàng ôn nhu trấn an Đông Phương Lam. Qua một lúc, Đông Phương Lam mới dần dần bình tĩnh trở lại, sau khi tỉnh táo câu đầu tiên hỏi là hỏi Hoàn Nhan Minh Nguyệt. “Nương của con thân thể không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng. Bất quá nương nói, đợi thân thể nàng điều trị tốt lên rồi, nhất định sẽ tới gặp người đầu tiên!”
Mộ Dung Thất Thất không dám nói cho Đông Phương Lam tình hình thật sự của Hoàn Nhan Minh Nguyệt lúc này, nàng sợ Đông Phương Lam mà kích động, sẽ trực tiếp đi thẳng tới Trường Thu cung, đành phải dùng lời nói dối thiện ý này để giấu giếm chân tướng.
“Thân thể không tốt? Tức là làm sao vậy? Ngã bệnh ư, hay là bị thương? Có người chăm sóc hay không? Con bé bây giờ đang ở đâu?” Quả nhiên, Đông Phương Lam vừa nghe nói đến chuyện bệnh tình của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, lập tức gấp đến độ đứng cả lên.
“Bà ngoại, người yên tâm đi, có đại danh đỉnh đỉnh Liên công tử chữa bệnh cho mẫu thân, không bao lâu nương sẽ thật khoẻ mạnh đứng trước mặt người!”
Vừa nghe Liên công tử chữa bệnh cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nỗi lo lắng trong lòng Đông Phương Lam rốt cuộc cũng vơi đi một ít.
“Liên công tử y thuật cao minh, cái này ai gia có nghe nói qua. Nhưng mà, ai gia cũng biết, mẹ của con nhất định là bệnh nặng, nếu không sẽ không đến gặp ai gia… Thất Thất à, con trở về nói cho mẫu thân con biết, nhất định phải dưỡng bệnh thật tốt, đem thân thể dưỡng tốt! Ai gia… Ai gia sẽ chờ để được gặp một Minh Nguyệt hoàn toàn khoẻ mạnh!”
Đông Phương Lam nước mắt tuôn đầy mặt, giọng nói cũng khàn khàn, chỉ là bà hiểu rõ, những giọt nước mắt này của bà tuy chua sót nhưng cũng lộ ra niềm hạnh phúc. Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống, đối với một người lớn tuổi như Đông Phương Lam mà nói, đây đã là tin tức tốt nhất rồi.
“Thật tốt! Thật tốt quá… Minh Nguyệt cùng Phượng Tà đều còn sống, thật là tốt quá rồi…”
Trừ việc vừa rơi lệ, trong miệng vừa nói “Thật tốt”, Đông Phương Lam thật không còn cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung nội tâm kích động của mình nữa. Tuy tạm thời không thể gặp được nữ nhi bảo bối, nhưng mà đã biết rõ nàng còn sống, lòng của người làm mẹ cuối cùng cũng được nhẹ nhõm rồi.
Những năm này, nhiều lần trong đêm, nhắm mắt lại, đã nghĩ đến nữ nhi và con rể chết thảm, làm cho Đông Phương Lam không có cách nào bình yên mà chìm vào giấc ngủ. Bây giờ, biết bọn họ đều còn sống, làm sao mà không khiến vị mẫu thân này vui mừng cho được! Xem ra trời xanh có mắt, Bồ Tát rốt cuộc đã nghe được thỉnh cầu của bà!
“A Di Đà Phật ——” Đông Phương Lam chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm. Nhưng sau khi niệm xong, Đông Phương Lam kéo mạnh phật châu trên cổ xuống, những hạt châu bằng phỉ thuý từng viên rơi vãi trên mặt đất, thấy vậy Mộ Dung Thất Thất sững sờ, “Bà ngoại —— “
“Thất Thất, biết rõ cha và nương con còn sống, ai gia rất vui. Bây giờ, đã đến lúc tìm người tính sổ! Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa (là chuyện hiển nhiên,là những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ). Ai gia không thể dễ dàng tha thứ cho việc tên ma đầu kia còn sống tự do vui vẻ sau tất cả những chuyện này, ai gia muốn chính tay mình chấm dứt hắn!”
Ma đầu trong lời Đông Phương Lam nói, Mộ Dung Thất Thất hiểu rõ chính là nói Hoàn Nhan Liệt. Khoản nợ này, là Hoàn Nhan Liệt thiếu Phượng gia, tất nhiên là muốn tìm hắn để đòi lại! Chỉ là, chuyện báo thù, trước tiên nên tạm thời đặt xuống, trước mắt việc quan trọng nhất chính là cứu sống Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Mộ Dung Thất Thất rất hiểu tâm tình Đông Phương Lam, nhưng mà bây giờ không có gì quan trọng hơn Hoàn Nhan Minh Nguyệt, đây cũng là kết quả mà nàng cùng Phượng Tà, Phượng Thương sau khi bàn bạc.
“Bà ngoại, thù phụ mẫu, không đội trời chung. Hoàn Nhan Liệt thiếu nợ chúng ta, con nhất định sẽ đòi trở lại. Bất quá, chuyện này Thất Thất muốn tự mình động thủ. Người ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, Thất Thất không muốn làm cho tay của người nhiễm đầy máu. Bà ngoại, cơ hội này tặng cho Thất Thất, được không?”
Mộ Dung Thất Thất nửa như làm nũng, nửa như khẩn cầu, khiến Đông Phương Lam không muốn đáp ứng cũng khó. Bọn trẻ lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, khiến Đông Phương Lam rất vui.
“Con chuyển vào cung chắc không phải là vì báo thù đấy chứ! Vậy thì con nhất định phải cẩn thận a! Chuyện này, con với ca ca con có thương lượng với nhau hay không? Vạn nhất Hoàn Nhan Liệt băng hà, người kế thừa hoàng vị sẽ là ai, ca ca của con đã nghĩ đến chưa? Hoàn Nhan Nghị thâm trầm âm hiểm, không phải là sự lựa chọn thích hợp, Hoàn Nhan Khang mặc dù không tệ, nhưng lại không có lòng với ngôi vị hoàng đế.”
“Ai, kỳ thật khi tỉnh táo lại, ai gia cũng biết việc báo thù này không phải là chuyện ngày một ngày hai. Hoàn Nhan Liệt là vua của một nước, không có Hoàng thượng, cái quốc gia này sẽ rối loạn mất. Ai gia không thể vì lợi ích cá nhân của mình, mà hủy đi một quốc gia!”
Lời nói này của Đông Phương Lam, khiến Mộ Dung Thất Thất hận không thể giơ ngón tay cái ra mà tán thưởng bà. Đây mới đúng là tấm lòng mà hoàng thái hậu người làm mẫu nghi thiên hạ nên có, báo thù là dĩ nhiên, nhưng mà cũng phải suy xét đến thân phận đặc thù của Hoàn Nhan Liệt. Trong tình huống mà tất cả mọi chuyện đều chưa được sắp xếp ổn thoả thì việc giết Hoàn Nhan Liệt chỉ tổ khiến cho quốc gia này thêm rối loạn.
Hưng, dân chúng khổ, mà vong, dân chúng cũng khổ, bất luận Hoàng thượng như thế nào, chịu khổ đều là dân chúng. Nếu như có thể dùng phương thức báo thù ôn hoà nhất, thì không còn gì bằng nữa.
Hai bà cháu đối với chuyện của Hoàn Nhan Liệt đều đã nhất trí với nhau, còn Hoàn Nhan Liệt thì đang ở trong ngự thư phòng gặp Hạ Vân Tích, Đông Lỗ quốc công chúa.
Cung yến tại mười ngày sau cử hành, Hạ Vân Tích không đợi được lâu như vậy, cho nên tự mình tiến cung gặp Hoàn Nhan Liệt, nàng muốn qua Hoàn Nhan Liệt đi đường tắt.
“Ý công chúa là muốn vào ở trong Nam Lân Vương phủ?”
Hoàn Nhan Liệt vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, hắn chưa từng thấy qua công chúa nào như vậy. Công chúa trong ấn tượng của hắn, hẳn là như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, thoải mái hào phóng, dè dặt nhưng cao quý. Hiện tại gặp được Hạ Vân Tích này, còn chủ động yêu cầu vào ở trong Nam Lân Vương phủ, muốn tìm hiểu kỹ hơn về Phượng Thương, điều này làm cho trong mắt Hoàn Nhan Liệt hiện lên một tia khinh miệt.
“Đúng vậy. Không dối gạt bệ hạ, ta ái mộ Nam Lân vương từ rất lâu rồi, chỉ là, vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy hắn. Ta muốn ở gần hắn một chút, hiểu rõ hơn sở thích của hắn, rổi sửa đổi lại bản thân, khiến mình càng thích hợp để làm một vương phi đúng tiêu chuẩn của hắn hơn.” (TNN: vương phi cơ á O.o thị thiếp còn chưa có phần đâu =]])
Hạ Vân Tích vốn là muốn chờ tới cung yến, ở trước mặt Phượng Thương biểu hiện cho tốt. Nhưng mà thơi gian từ giờ đến lúc cung yến cứ như rất xa không hạn định, ngày từng ngày chờ đợi, trong lòng nàng giống như có một con kiến đang gặm nhấm thức ăn vậy, khiến cho cuộc sống hàng ngày của Hạ Vân Tích thật khó khăn, kiên nhẫn không nổi nữa rồi.
Hoàn Nhan Liệt vẫn luôn bảo trì nụ cười hoà ái, ít nhất, hắn không muốn bởi vì việc này mà cùng Đông Lỗ quốc ầm ĩ không vui.
Dù sao Bắc Chu quốc cùng Đông Lỗ quốc quan hệ vẫn là còn tốt, hơn nữa của hồi môn lần này của Đông Lỗ quốc rất cao, ngoại trừ một số lớn tài phú, Hạ Tiến còn muốn lấy Ngư Quan gần Bắc Chu quốc ra làm của hồi môn cho Hạ Vân Tích.
Ngư Quan là nơi sản xuất muối, hơn nữa sản lượng rất lớn. Trong tứ quốc, Đông Lỗ quốc giàu có và đông đúc nhất, cũng bởi vì Đông Lỗ quốc sản xuất muối, mà muối là nhu yếu phẩm trong cuộc sống con người. Bất luận là người nào, thân phận gì, đều không thể thiếu muối.
Hoàn Nhan Liệt muốn có được Ngư Quan, có Ngư Quan, giá muối của Bắc Chu quốc sẽ giảm xuống rất nhiều, đây là một chuyện có lợi cho dân chúng. Nhưng mà mục tiêu của Hạ Vân Tích lại là Phượng Thương, điều này khiến Hoàn Nhan Liệt có chút không vừa ý. Nếu như Hạ Vân Tích coi trọng nhi tử của hắn, thì người nào cũng được, Hoàn Nhan Liệt không nói hai lời sẽ đồng ý ngay. Nhưng chuyện Phượng Thương lại liên quan đến đến Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt không muốn chia rẽ đôi tình nhân này. (TNN: đọc mãi chỉ thấy hài lòng ông vua mỗi cái quan điểm này =]] ít nhất 2 a c k sợ bị tứ hôn lung tung haha)
Chí ít, sự kiên trì của bọn họ, đã khiến Hoàn Nhan Liệt nhớ lại chuyện xưa. Hắn không muốn thấy bi kịch của mình, lại phát sinh trên người Phượng Thương.
Thấy Hoàn Nhan Liệt không nói lời nào, Hạ Vân Tích có chút nóng nảy, nàng không biết đối phương đang suy nghĩ gì. Trên mặt hắn vẫn luôn bảo trì nụ cười ôn hòa, như một trưởng giả hiền lành, khiến nàng cảm thấy có hi vọng. Chỉ là, nếu không nghe được Hoàn Nhan Liệt tự mình xác định thì Hạ Vân Tích vẫn là không yên lòng.
“Bệ hạ, có phải là ta còn có cái gì không tốt? Ta biết rõ, một nữ hài tử thì không nên như vậy, chính là, ta thật sự rất yêu mến Phượng Thương. Ta, ta…” Dưới tình thế cấp bách, Hạ Vân Tích cố nặn ra hai giọt nước mắt, tựa như Hoàn Nhan Liệt đang ức hiếp nàng.
Có người nói, nước mắt là vũ khí có lực sát thương lớn nhất mà thượng đế giao cho nữ nhân, lời này một chút cũng không giả. Hạ Vân Tích cũng rất biết cách vận dụng vũ khí của mình, nước mắt, phối hợp thêm khuôn mặt mảnh mai của nàng, khiến cho người ta nhìn thấy sẽ sinh lòng thương tiếc, một số người đứng xem đều sẽ cho rằng đây là Hoàn Nhan Liệt đang khi dễ Hạ Vân Tích, phóng đại mà nói, là Bắc Chu quốc ỷ thế hiếp người ——
Hoàn Nhan Liệt biết rõ, đây là thủ đoạn của nữ nhân, chỉ là hắn lại không thể không để Hạ Vân Tích lợi dụng. Liên quan đến quan hệ hai nước, còn có lợi ích chính trị, hắn không thể làm quá mức được.
“Công chúa có tình, là phúc khí của Thương nhi, công chúa đã không ngại, trẫm cảm thấy, Thương nhi cũng sẽ không để ý đâu. Người đâu, truyền chỉ —— “
“Đa tạ bệ hạ!” Rốt cục đã đạt được mục đích của mình, Hạ Vân Tích chậm rãi lau nước mắt.
Quả nhiên, mẫu hậu nói rất đúng, trên đời này không có một người nào, không có một nam nhân nào có thể cự tuyệt được nước mắt yếu đuối của nữ nhân, nam nhân, đều có tâm tư phức tạp, đều muốn ở trước mặt của nữ nhân biểu hiện ra ý muốn bảo hộ, mà khuôn mặt nhu nhược cùng những giọt nước mắt đáng thương, là có thể làm bộc phát ý muốn bảo hộ của một nam nhân.
Hoàng tổ mẫu là như vậy vây khốn hoàng tổ phụ, mẫu phi cũng là như thế này đem tâm phụ hoàng một mực nắm trong tay, bây giờ đến lượt nàng, nàng cũng phải đem tâm Phượng Thương bắt được, khiến hắn phải quỳ gối dưới váy nàng.
Ý chỉ của Hoàn Nhan Liệt chưa bao lâu thì truyền đến Nam Lân Vương phủ, nghe xong tin tức này, lông mày Phượng Thương nhíu lại.
“Chưa thấy qua nữ nhân nào bám dai như vậy!” Cát Tường có chút không nhịn được, ở bên cạnh oán trách một câu. Hạ Vân Tích tại Bạch Vân cư bị Phượng Thương cự tuyệt, đã sớm là câu chuyện được truyền khắp cả kinh thành, lại càng không cần phải nói Nam Lân Vương phủ.
Hiện tại, nữ nhân này rõ ràng cao tay, trực tiếp đến trước mặt Hoàn Nhan Liệt lĩnh chỉ, khiến người bên cạnh Phượng Thương làm sao không căm tức cho được.
Bên ngoài cho dù có nói Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất là huynh muội như thế nào, vài người tâm phúc này chính là biết rõ thân phận chân thật của Phượng Thương, ở trong lòng bọn họ đã xem Mộ Dung Thất Thất là vương phi rồi. Lúc này lại lòi ra cái đồ bỏ đi này (ý nói bà công chúa á..=))…), muốn tới đoạt vị trí vương phi, thật sự là chẳng ra sao cả, đúng là không biết liêm sỉ mà!
Hạ Vân Tích tất nhiên là không biết mọi người ở Nam Lân Vương phủ đối với nàng đánh giá thế nào, nàng đang rất sung sướng thu dọn hành lý rồi chạy tới Nam Lân Vương phủ.
“Công chúa, mời đi bên này!” Quản gia Phượng Tề dẫn Hạ Vân Tích đến Thính Vũ lâu, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ở lại Thính Tùng lâu phía đông, mà Thính Vũ lâu, thì ở mạn cuối phía tây. Như vậy Hạ Vân Tích muốn gặp mặt Phượng Thương, phải đi qua hơn phân nửa Vương phủ, đi hơn nửa canh giờ mới có thể đến nơi, đây cũng là việc mà Phượng Tề cố ý sắp đặt.
“Thính Vũ lâu! Rất hay, bản cung rất thích!”
Có thể đi vào Vương phủ, đối với Hạ Vân Tích đã là điều cực kỳ tốt rồi, nàng cho rằng vào Vương phủ, đã là cùng với Phượng Thương ở chung một chỗ, mà không hề biết Thính Vũ Lâu cách Thính Tùng lâu xa vô cùng, lúc này chỉ lo vui mừng.
“Quản gia, phòng bếp ở đâu?”
“Phòng bếp? Công chúa đang lo lắng đầu bếp Vương phủ làm đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Không phải, bản cung muốn tự mình vì Vương Gia làm chút thức ăn ngon miệng!” Lúc nói lời này, trên mặt Hạ Vân Tích hiện lên một tầng đỏ ửng, bộ dáng ngượng ngùng, y như một tiểu cô nương hay e thẹn.
Chỉ là, trong mắt Phượng Tề cái ngượng ngùng này nhìn thật là dối trá. Nữ tử mà dè dặt thực sự, thì sẽ không luôn chực chờ chỉ để được sáp đến trước mặt nam nhân, chỉ còn thiếu việc khoe luôn thân thể để hấp dẫn đối phương mà thôi.
“Vương Gia có đầu bếp chuyên dụng, người khác làm món ăn có khẩu vị khác, hắn không thích.” Phượng Tề uyển chuyển cự tuyệt ý muốn của Hạ Vân Tích.
“Vậy bản cung có thể cùng vị đầu bếp này học tập nấu nướng không? Bản cung cũng muốn làm ra đồ ăn thích hợp với khẩu vị của Vương Gia.”
Lời nói của Hạ Vân Tích, khiến Phượng Tề không còn gì để nói. Người này thật sự nghe không hiểu lời của người khác, hay là da mặt quá dày đây!
Bất quá, dù Phượng Tề trong lòng có không thoải mái thế nào, thì đối phương dù sao cũng là công chúa của một nước, hắn chỉ là một quản gia, không thể không nể mặt công chúa được, “Cái này, người phải hỏi ý của đầu bếp rồi. Nếu như công chúa muốn xuống bếp, ta sẽ cho người thu xếp.”
“Đa tạ ngươi, quản gia, thật sự là mang lại phiền toái cho ngươi rồi!” Hạ Vân Tích giọng nói kiều kiều nhu nhu, làm Phượng Tề nổi lên một tầng da gà. tiếng nói ỏn ẻn như vậy thật sự là khiến người ta buồn nôn!
Đợi Phượng Tề đi rồi, Hạ Vân Tích trong Thính Vũ lâu kêu lên, “Hồng Diệp, ta đã vào được vương phủ của Phượng Thương rồi! Ta vào được vương phủ của Phượng Thương rồi!”
“Đúng vậy a, công chúa, người sẽ nhanh chóng được thấy Vương Gia rồi!” Hồng Diệp cũng vui vẻ cho Hạ Vân Tích, dù sao nàng gặp nhiều khó khăn như vậy, trong nội tâm đều là Phượng Thương, hôm nay có thể đạt được mong muốn, đó là một chuyện đáng mừng.
“Hồng Diệp, ngươi cầm bạc đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem xem Phượng Thương thích gì, hắn làm việc và nghỉ ngơi khi nào, bao giờ thì có thể gặp được hắn? Hắn đang ở đây, làm sao đi đến đó? Đúng rồi, còn phải hỏi Phượng Thương thích ăn cái gì nữa! Dù sao, chỉ cần là chuyện về Phượng Thương, ta đều phải biết rõ!”
Trước khi đến, Hạ Vân Tích đã chuẩn bị xong bạc vụn, mục đích chính là đến Vương phủ đến thu mua nhân tâm. Hạ Vân Tích lớn lên trong thâm cung, biết rõ tầm quan trọng của việc lôi kéo nhân tâm, đợi nàng trở thành chủ nhân Vương phủ, cũng không cần làm những việc này, nhưng mà bây giờ, thì việc lợi dụng lũ tiểu nhân này, vẫn là rất cần thiết.
Chỉ trong một buổi xế chiều, Hồng Diệp liền ở trong vương phủ vung ra rất nhiều bạc. Cầm bạc đi, Hồng Diệp mang rất nhiều tình báo có giá trị trở về.
“Người được sủng ái nhất là Trấn Quốc công chúa, thích nhất đồ ăn khẩu vị nhẹ, thích ăn thịt gà, hoàng thất hảo hữu là ngũ hoàng tử Hoàn Nhan Khang, màu thích nhất là màu vàng đất —— “
Hồng Diệp nói lại cái gì, Hạ Vân Tích liền ghi lại như thế, cuối cùng ghi ròng rã hết mười trang giấy.
Nhìn trong tay mình dày đặc một xấp giấy viết những điểu quan trọng về Phượng Thương, Hạ Vân Tích có một loại cảm giác thỏa mãn, tin tưởng chỉ cần dựa theo những điều ghi trên giấy mà làm, chân thành, kiên định, một ngày nào đó nàng có thể chạm đến tâm của Phượng Thương.
“Công chúa, người Vương Gia sủng ái nhất là Trấn Quốc công chúa, nếu như ngài ở trên yến hội khiến Trấn Quốc công chúa mất mặt, này đến lúc đó Vương Gia có thể hay không…”
Lời Hồng Diệp nói khiến Hạ Vân Tích suy tư, lúc đến đây, nàng trái lại lại nghe được rất nhiều tin đồn về đôi huynh muội này.
Mộ Dung Thất Thất vốn là công chúa Tây Kì đến hòa thân, đang là tân nương của Phượng Thương, nhưng cuối cùng lại biến thành Phượng Thương muội muội một cách không giải thích được, cái quan hệ chuyển biến này, khiến hai người này có chút không chịu được, cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ là, nếu như Mộ Dung Thất Thất không có thái độ đoan chính, mà còn muốn nhúng chàm anh ruột, vậy thì nàng chắc chắn sẽ không tiếp nhận.
“Công chúa, công chúa ——” thấy Hạ Vân Tích trầm mặc, sự ngoan độc lóe lên lóe lên trong ánh mắt, Hồng Diệp trong nội tâm cả kinh.
“Chỉ cần nàng không cản đường của ta, mọi chuyện đều tốt. Nếu như nàng ngăn cản ta, ta sẽ không thèm quan tâm nàng là ai! Trong lòng Phượng Thương chỉ có thể có một người là ta, chỉ có thể sủng ái một mình ta! Những thứ dư thừa khác, đều phải loại bỏ!”
Trong lời nói của Hạ Vân Tích lộ ra tham muốn giữ chặt lấy Phượng Thương, Hồng Diệp có chút thương tiếc cho Mộ Dung Thất Thất, chí ít, dựa theo kinh nghiệm của nàng, người bị Hạ Vân Tích coi như kẻ thù, cuối cùng đều chết rất thảm. Hi vọng vị Trấn Quốc công chúa này nên thức thời một chút, đừng tự tìm phiền toái cho bản thân.
Nhất cử nhất động của Hạ Vân Tích, đã bị người báo cáo nhanh chóng cho Phượng Thương. Khi nghe đến những lời cuối cùng nàng nhằm vào Mộ Dung Thất Thất, bút lông sói trong tay Phượng Thương thẳng tắp gãy thành hai đoạn. Muốn động tới người của hắn? Ả thật sự là chán sống! Bị ép phải nhét nữ nhân này vào phủ, Phượng Thương cảm thấy rất là khó chịu. Mà trong cái kinh thành rộng lớn này, người vì chuyện này mà khó chịu theo thì chỉ có Hoàn Nhan Nghị thôi.
Từ khi ở Bạch Vân cư gặp được Hạ Vân Tích, giọng nói, dáng điệu và nụ cười của nàng đã khắc thật sâu vào nội tâm Hoàn Nhan Nghị. Hắn gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng mà những nữ nhân kia đều không có mùi vị nữ nhân gì cả, còn ở trên người Hạ Vân Tích, Hoàn Nhan Nghị thấy được mùi vị nữ nhân mà hắn chờ mong đã lâu, một nụ cười một cái nhăn mày, tựa như hoa hồ điệp trong gió, làm cho người ta chỉ là nhìn một cái, liền ghi long tạc dạ.
Hiện tại, Hạ Vân Tích vào ở trong Nam Lân Vương phủ, điều này làm cho Hoàn Nhan Nghị rối cả lên.
Hắn biết rõ Hạ Vân Tích tới, đối tượng hòa thân là Phượng Thương, nàng là vì Phượng Thương mà đến. Chính là, Hoàn Nhan Nghị không phục, Phượng Thương dựa vào cái gì được nhiều như vậy? Hắn rõ ràng so với Phượng Thương vĩ đại gấp trăm lần!
“Nghị nhi, Nghị nhi?”
Trong Tĩnh Tâm điện, Lâm Khả Tâm cùng nhi tử nói chuyện phiếm, lại phát hiện hắn luôn thất thần, cùng hắn nói chuyện, nửa ngày mà không thấy hắn đáp lại, cứ duy trí một bộ dáng thấp thỏm, khiến nàng rất lo lắng.
“Nghị nhi, con làm sao vậy?” Bàn tay Lâm Khả Tâm quơ quơ trước mặt Hoàn Nhan Nghị, đến lúc này, Hoàn Nhan Nghị mới thanh tỉnh lại.
“Mẫu phi, nhi thần suy nghĩ chuyện của Đông Lỗ công chúa, nếu như Hạ Vân Tích cùng Phượng Thương giao hợp, Phượng Thương chẳng phải là có Đông Lỗ quốc làm hậu thuẫn sao? Nhi thần chỉ là không rõ, Phượng Thương có cái gì tốt!”
Nguyên lai là chuyện này, Lâm Khả Tâm nở nụ cười. “Con nói thực cho mẫu phi biết, con có phải thích Hạ Vân Tích rồi hay không ?”
Bị Lâm Khả Tâm vạch trần tâm tư, Hoàn Nhan Nghị có chút quẫn bách, song cuối cùng vẫn là dùng sức gật gật đầu, “Nhi thần đối với Vân công chúa vừa gặp đã thương, nhi thần thích nàng!”
Thấy Hoàn Nhan Nghị biểu lộ không giống là đang giả vờ, Lâm Khả Tâm mới thật xác định, nhi tử là thật lòng yêu mến Hạ Vân Tích. Nàng cũng đã gặp qua Hạ Vân Tích một lần, nhìn theo gốc độ nam nhân mà nói, Hạ Vân Tích xác thực có thể làm nam nhân nảy ra ý muốn bảo hộ, chỉ là nếu để nàng trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thì ngược lại lại thiếu đi một chút điểm đạm trầm tĩnh, nhiều hơn một chút tính khí nóng nảy.
“Nghị nhi, mẫu phi không phản đối ngươi yêu mến Vân công chúa, nhưng mà hoàng hậu của ngươi phải là Phượng Thất Thất!”
“Mẫu phi ——” Hoàn Nhan Nghị biết rõ Lâm Khả Tâm nói như vậy, là muốn tốt cho mình. Cho dù là Hạ Vân Tích, ở trong long Hoàn Nhan Liệt, nàng căn bản là kém xa Trấn Quốc công chúa. Nếu hắn có thể có được Mộ Dung Thất Thất, như vậy cơ hội ngồi trên ngôi vị hoàng đế lớn hơn nhiều. Chỉ là, trong lòng của hắn đã có Hạ Vân Tích…
Nhi tử do dự, Lâm Khả Tâm không phải không hiểu, nhưng chuyện liên quan đến hoàng vị của Hoàn Nhan Nghị thì không nàng không thể lơ là được.
“Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản1. Nếu như con muốn trở thành vị đế vương được lưu danh sử sách, thì nên bỏ xuống tình yêu này, chuyên tâm vào nghiệp lớn của mình đi. Nghị nhi, mặc dù con không thể cho Hạ Vân Tích vị trí hoàng hậu, nhưng con có thể cho nàng vô vạn sủng ái mà.”
(1) Câu thành ngữ Hán Việt này có nguồn gốc xuất xứ từ một câu trong hồi thứ 18 của “Thủy hử ký” (không phải “Thủy hử truyện” đâu nhé).
Ngụ ý đại khái là: Tình yêu nam nữ quyến chỉ khiến cho chí khí phấn đấu của người đàn ông sẽ tiêu tan.
“Nữ nhân có được quyền thế, đều dựa vào sự sủng ái củng nam nhân. Chỉ là, nếu như con không có năng lực cho nàng cuộc sống hạnh phúc, con lấy cái gì để yêu nàng đây! Chờ con trở thành Hoàng thượng, thiên hạ đều là của con, cần gì phải sợ không chiếm được lòng mỹ nhân!”
Không thể không nói, Lâm Khả Tâm rất am hiểu chiến thuật tâm lý. Quả nhiên, khi nàng giải thích như vậy, Hoàn Nhan Nghị buông xuống si mê đối với Hạ Vân Tích. Xác thực, như lời Lâm Khả Tâm nói, nếu như hắn không làm được Hoàng thượng, thì không thể cho Hạ Vân Tích cái gì cả.
“Mẫu phi, Trấn Quốc công chúa tiến vào Trường Thu cung, ngài cảm thấy, nàng đang suy nghĩ gì?” Vượt qua điểm mấu chốt này, Hoàn Nhan Nghị khôi phục lại lý trí.
Việc cấp bách là muốn chiến thắng Phượng Thương, trở thành người kế thừa ngôi vị hoàng đế. Hoàn Nhan Nghị rất cảm tạ Lâm Khả Tâm đã cảnh tỉnh hắn, khiến hắn thanh tỉnh lại. Giang sơn, hắn muốn, mỹ nhân, hắn cũng muốn. Có giang sơn, mỹ nhân thế nào cũng có. Không có giang sơn, tánh mạng khó bảo toàn, lại càng không cần phải nói đến việc bảo vệ nữ nhân của mình!
“A —— còn không phải muốn thừa cơ hội cùng Hoàng thượng kéo gần khoảng cách sao. Lúc trước Hoàng thượng sắc phong nàng làm Trấn Quốc công chúa, đem Trường Thu cung ban cho nàng, sao lại không thấy nàng ta chuyển vào? Bây giờ, con cùng Phượng Thương tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì nàng lại chuyển vào cung, đây không phải rõ ràng là muốn ủng hộ cho Phượng Thương sao!”
“Ngôi vị hoàng đế này, ngươi xem Phượng Thương cái gì cũng đều không nói, biểu hiện giống như chính nhân quân tử vậy, kỳ thật trong lòng của hắn đã sớm tơ tưởng đến miếng thịt ngon này rồi. Hắn không có tiện ra mặt, liền phái muội muội của mình tung ra lá bài thân tình, Nghị nhi a, huynh muội Phượng Thương chính là so với con thông minh hơn nhiều!”
Sau khi nghe những lời này của Lâm Khả Tâm, Hoàn Nhan Nghị bội phục đầu rạp xuống đất, vẫn là mẫu phi cao minh, mỗi câu đều đánh vào điểm trọng. Phượng Thương rõ ràng phái muội muội tiến cung, muốn ở trước mặt phụ hoàng mà tranh thủ, hai huynh muội này thật sự là quá dụng tâm hiểm ác, quá hèn hạ vô sỉ!
“Nhưng mà, đây cũng là cơ hội của con. Con có thể cùng Phượng Thất Thất thân cận nhiều một chút, cho mọi người hiểu lầm giữa các con có quan hệ mập mờ. Chờ thời cơ chín muồi, liền gạo nấu thành cơm, cho dù Phượng Thất Thất không chịu, nhưng những người khác đều cho rằng các ngươi là một đôi tình lữ, nàng cũng không thể phủ nhận được sự thật này, chỉ có thể đi theo ngươi! Dù sao… Thứ quan trọng nhất của nữ nhân chính là trinh tiết.”
Nói lời này, khóe miệng Lâm Khả Tâm lộ ra nụ cười cái tà ác, cũng như nàng, Hoàn Nhan Nghị cũng cười một cách âm trầm. Chẳng phải cũng chỉ là nữ nhân thôi sao! Cho dù nàng là có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, áp dưới thân, cũng bất quá là ra ra vào vào đơn giản như vậy thôi!
Bất luận những kẻ ngoài kia tính toán lợi hại bao nhiêu, hai người Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, vẫn rất là bình tĩnh.
Hạ Vân Tích trăm phương ngàn kế muốn cùng Phượng Thương hô hấp trong cùng một mảnh bầu trời, lại không nghĩ tới người trong cuộc hoàn toàn không có trong Vương phủ, mà là thừa dịp đêm tối, chạy vào Trường Thu cung.
“Sao chàng lại tới đây?” Nhìn thấy Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất rất vui vẻ, tuy ngoài miệng thì nhàn nhạt, nhưng mà tứ chi lại bán rẻ nội tâm của nàng, không đợi Phượng Thương đến trước mặt, Mộ Dung Thất Thất đã trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn. “Nhớ nàng!”
Lời nói của Phượng Thương rất đơn giản, động tác càng trực tiếp, đưa tay ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, cái tay còn lại nâng cằm nàng lên, nhìn kỹ thật lâu.
“Ừ, khí sắc không tệ!”
“Chàng hi vọng người ta như thế nào đây? Vì Hạ Vân Tích mà khóc sướt mướt lãng phí cảm tình sao?” Mộ Dung Thất Thất yêu mến hương vị sạch sẽ trên người Phượng Thương, ở trong lồng ngực của hắn cảm giác cũng rất là tốt, như vậy vừa ấm áp vừa an toàn.
Vốn đã vào đêm, nhưng mà trong lòng Mộ Dung Thất Thất vẫn luôn thấy thiếu thiếu cái gì đó, dần dà mãi không ngủ được. Cứ như vậy cho tới khi Phượng Thương đến đây, nàng mới biết mình thì ra là đang chờ hắn.
“Ha ha, ta vốn cho là, Khanh Khanh xa cách ta, sẽ không có tâm tư ăn uống, đêm ngủ không an giấc. Bây giờ thấy được Khanh Khanh dù không có ta, cũng vẫn có thể trôi qua ngày nhẹ nhàng như vậy, thật là làm cho người ta thương tâm. Ai, vậy mà trong lòng ta cứ luôn nhớ nàng, ngủ không ngon, còn leo tường đến đây cùng nàng gặp mặt. Mà nàng lại như vậy, khiến cho ta thật là buồn quá đi… Thôi, ta vẫn là nên trở về vậy!”
Phượng Thương xoay người đi, lại không ngờ Mộ Dung Thất Thất ở phía sau lưng trực tiếp ôm lấy hắn, “Không cho chàng đi!”
“Khanh Khanh không muốn ta, không nhớ ta, không thương ta, ta ở lại có ý nghĩa gì chứ —— ” (>_
Mộ Dung Thất Thất lần đầu tiên phát hiện, nam nhân này rất có tiềm năng diễn trò, khắp thiên hạ này, ước chừng chỉ có Phượng Thương có thể diễn trò tự nhiên như thế, hơn nữa còn có thể bày ra cái vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng nữa a!
“Ta có lúc nào là không nhớ chàng chứ! Ta và chàng tách ra có một ngày mà trong đầu, trong tim đều là thân ảnh của chàng!”
Lời tâm tình êm ái của Mộ Dung Thất Thất, từ sau lưng Phượng Thương truyền đến, khiến hắn nở nụ cười, xoay người ôm lấy Mộ Dung Thất Thất, “Ta cũng nhớ nàng, Khanh Khanh!”
Trong phòng, đèn đã tắt, ngoài phòng, một bóng đen rời đi, đến ngự thư phòng.
“Thật sự? Nam Lân Vương tiến vào phòng Trấn Quốc công chúa, cuối cùng cũng không có đi ra?”
“Hồi hoàng thượng, thuộc hạ đợi nửa canh giờ, Phượng Thương vẫn không có rời đi…”
Trước Hắc y nhân không biết Hoàng thượng tại sao lại để cho hắn trông coi ở Trường Thu cung, hiện tại có kết quả này, hắn đại khái hiểu rõ hơn một chút. Nam Lân vương cùng muội muội của mình loạn luân? Điều này thật sự là thật là làm cho người ta kinh ngạc! Nhưng mà, chủ tử ở trên không có lên tiếng, hắc y nhân cũng không có mở miệng, chỉ đem những gì đã nhìn thấy, báo cáo chi tiết cho Hoàn Nhan Liệt.
“Tốt! Tốt!” Hoàn Nhan Liệt tâm tình rất tốt, Phượng Thương vẫn chưa đi, chứng tỏ hai người này ván đã đóng thuyền rồi. Tiểu tử này không tệ, ngược lại biết nắm bắt cơ hội! Ai, lúc trước nếu hắn có thể có một nửa dũng khí của Phượng Thương thì tốt rồi!
Từ “Tốt” của Hoàn Nhan Liệt khiến Hắc y nhân sững sờ. Hoàng thượng làm sao vậy? Chẳng lẽ đã hồ đồ rồi sao! Huynh muội loạn luân, Hoàng thượng thế mà lại nói tốt? Hoàn Nhan Liệt rốt cuộc là có ý gì đây?
“Ngươi đi xuống đi! Đúng rồi, mấy buổi tối này, ngươi đều phải đi tới ngoài phòng Trấn Quốc công chúa, ghi nhớ thời gian Phượng Thương đi vào, cũng phải ghi nhớ thời gian hắn rời đi. Đúng rồi, đừng làm cho hắn phát hiện ngươi! Đi đi!”
Cái này, Hắc y nhân cũng hồ đồ luôn rồi, Hoàng thượng làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Hắn chẳng lẽ muốn đi bắt kẻ thông dâm? Chẳng lẽ, nhân tuyển cho vị trí Thái tử trong lòng của Hoàng thượng không phải Phượng Thương sao, cho nên mới muốn bắt được vụ bê bối của huynh muội bọn họ để làm chứng à?
Mặc dù trong đầu có vô số ý nghĩ, nhưng mà hắc y nhân này đã được huấn luyện rất nghiêm khắc, bất kì lời thừa thãi nào cũng không nói. Lời của Hoàn Nhan Liệt là thánh chỉ, hắn chỉ cần vâng theo là được rồi. Rời ngự thư phòng, hắc y nhân tiếp tục ngồi xổm ở Trường Thu cung, bên ngoài tẩm cung của Mộ Dung Thất Thất.
“Chậc chậc, Thương, con ruồi đã trở lại! Chàng nói đi, hắn là người của ai a?” Mộ Dung Thất Thất nằm ở bên người Phượng Thương, bàn tay nhỏ bé ở trên người hắn vẽ vẽ chấm chấm. Lúc hắc y nhân xuất hiện, nàng đã biết rồi, chỉ là không có lên tiếng thôi. Mới vừa rồi còn cho là hắn đi, không nghĩ tới lúc này lại đến nữa, thật sự là ghê tởm mà!
“Tên này là ám vệ trong cung, thì dĩ nhiên là người của hoàng thượng rồi——” Miệng vừa trả lời Mộ Dung Thất Thất, tay Phượng Thương cũng không chịu yên ổn, bận rộn tháo gỡ cái gọi là áo ngực gì đó.