Sấu Tử lão Tam xấu hổ cười, nói:
- Tiểu nhân biết thanh danh Bát Lý Đường không tốt, để Sở gia tới quản thúc mọi người, sẽ làm Sở gia khó xử... Nhưng tiểu nhân cũng không có cách nào khác. Đám người này đều chơi bời lêu lổng quen, một khi phân tán ra, không có người thật sự làm việc, chỉ biết tiếp tục làm ác... !
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sấu Tử lão Tam, sau khi nhìn một lúc lâu, khiến Sấu Tử lão Tam hơi mất tự nhiên, thật vất vả Sở Hoan mới mở miệng nói chuyện:
- Ngươi tên là gì?
Sấu Tử lão Tam vội đáp:
- Tiểu nhân Mã Tĩnh!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Hay cho Mã Tĩnh. Ngày đó ở Lưu gia thôn, ngươi thấy tình thế không ổn, quay đầu rời đi, khi đó ta còn thực sự nghĩ rằng ngươi là tiểu nhân đê tiện không nói nghĩa khí, chỉ là hôm nay xem ra, trong Bát Lý Đường, ngươi trái lại có tiền đồ nhất.
Thật ra Sấu Tử lão Tam Mã Tĩnh còn lớn hơn Sở Hoan bảy tám tuổi, là người trung niên khoảng ba mươi, nhưng Sở Hoan nói ra lời này, dường như một bề trên khen tặng vãn bối vậy.
Mã Tĩnh ngẩn ra, không biết lời này của Sở Hoan có ý tứ gì, hơi xấu hổ.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Mã Tĩnh, thời khắc nguy cấp ngươi dám tới đây chịu trách nhiệm, cũng có vài phần dũng khí. Ngươi giữ gìn đám huynh đệ thuộc hạ của ngươi đúng không?
Mã Tĩnh sửng sốt, lập tức cười khổ nói:
- Sở gia... Sở gia quả nhiên là cơ trí.
Gã dừng một chút, thở dài: