Quân Sinh Ta Đã Lão
Chương 71
Đương nhiên, tôi biết tôi đã sắp 29, đoạn thời kỳ độc thân này cần nhanh chóng chấm dứt.
Tôi ngày thường làm việc cũng không rêu rao, trừ bỏ La Lỵ với Chung Ý, tôi vẫn chưa đề cập qua với những người khác chuyện tôi cùng Lục Hu chia tay. Nhưng Nhâm Tây Cố không biết từ đâu mà biết tin tức này, ở tuần thứ hai sau khi tôi chia tay với Lục Hu , sáng sớm chủ nhật anh đã canh giữ trước cửa nhà tôi, tôi đang mặc áo ngủ mơ mơ màng màng ra cửa ném rác thì bị anh dọa phát hoảng.
"Anh… có chuyện gì?"
Anh ăn mặc kỹ lưỡng, áo sơmi cùng quần tây ủi phẳng phiu, cà vạt thắt rất đẹp, nhìn ra được là tỉ mỉ chuẩn bị qua, chẳng qua là mái tóc ra vẻ chững chạc toàn bộ chải ra sau đầu, gương mặt trẻ tuổi kia thân mình lại cố ý ăn mặc thành thục, lộ ra vài phần cảm giác quỷ dị.
Anh hỏi, "Em hiện giờ có người nào khác để tuyển không?"
Tôi lờ mờ trong nháy mắt, đợi đến lúc phản ứng ra, nhanh chóng đóng cửa lại ——
Anh sửng sốt, nhưng không có ấn chuông cửa, cách cửa gọi tên của tôi.
Tôi có chút đau đầu, trong lòng hạ quyết tâm không đi ra ngoài.
Địch bất động, ta bất động.
Bên tai thật lâu không đợi được tiếng bước chân anh rời đi, cách một lớp cửa, song phương không tiếng động đấu sức.
Cảnh tượng thổ lộ như vậy thật sự có chút gay go.
Nhà trai trẻ trung ăn mặc tỉ mỉ, mà tôi trên tay còn cầm bịch rác, một thân áo ngủ lôi thô không hề chuẩn bị, tóc lộn xộn chưa kịp chải, càng tệ hơn là khóe mắt bên phải còn có một cục gèn chưa chùi...
Tiếp tục đối diện với bộ dạng ngăn nắp chói sáng của anh, trường hợp như vậy tôi nghĩ đối với phái nữ mà nói đều là ác mộng đi.
Ý đồ đến của anh tôi đã rất rõ ràng, đến tột cùng có muốn tiếp nhận lại anh hay không?
Muốn cùng anh bắt đầu lại từ đầu hay không?
Nói thật ra, trong lòng tôi mơ hồ có chút kháng cự.
Càng chuẩn xác mà nói, tôi còn sợ hãi.
Buổi chiều hiếm có thời gian rãnh rỗi, cuộc đời tôi lần đầu tiên lên mạng post bài, tôi có tham gia trang ‘Cầu trợ’ cùng 'Thụ động', tuyển chon Thụ Động. (tên 2 trang mạng – diễn đàn tư vấn hôn nhân tình yêu… của TQ)
Nín nhịn lâu lắm, tôi chỉ phải tìm một nơi có thể tự do phát tiết.
Tôi đánh chữ ra rất chậm, một bên vừa nhớ lại từng điều lui tới trong hơn 10 năm qua, dưới bài post bắt đầu nghiêng về một bên, phe cuồng nhiệt la lên 'Chính thái! Tấn công! Chính thái! Tấn công!' đến tiếp sau đó xôn xao đủ cách nói.
Phần lớn mọi người rất khó lý giải.
'Chủ thớt, trong lòng bạn không phải còn không bỏ được người ta sao, người ta cũng tính quay đầu, bạn dứt khoát theo người ta đi a.'
'Chủ thớt, bạn hiện tại đã cùng đối tượng coi mắt chia tay, vậy không phải có thể cùng tiểu chính thái chung một chỗ sao, còn nhịn làm gì?'
'Chủ thớt, đừng làm kiêu, tôi rất hâm mộ bạn! Rất lãng mạn a, nếu có người có thể yêu tôi như vậy thì tốt rồi...'
Tôi cẩn thận xem từng bài phản hồi, đột nhiên có một ID tên là ‘lữ khách’ ánh vào mi mắt:
Tình chị em không có như trong đơn giản như trong tưởng tượng đâu.Cách bên bờ luôn đem cảnh sắc bờ bên kia tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng nào có chuyện dễ dàng thoải mái như thế a.
Tôi nghiền ngẫm những lời này, trong lòng có chút thân thiết.
Quả thật, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Tôi thừa nhận tôi ở trong tình yêu chính là người thua cuộc, chỉ cần nhận định, không đụng tường sẽ không quay đầu. Nhưng tôi lại làm không được khi vết sẹo đã không còn đau, vì thế chỉ có thể nhiều lần giằng co, hoảng sợ mà dao động.
Cùng Tây Cố, khi đó tôi không phải không có nỗ lực, anh không phải không thương tôi, nhưng tới cuối cùng vẫn còn thất bại. Lần đầu tiên thất bại tôi còn có thể đứng lên tiếp tục tỉnh lại, nhưng nếu để tôi thử một lần nữa, lần này nếu lại thất bại... Tôi biết tôi xong rồi, tôi sẽ không đứng dậy nổi nữa.
Kỳ thật tôi rất sợ đau, tôi sợ hãi lại bị thương, tôi thua không dậy nổi.
Xin cho phép tôi ích kỷ một lần.
Chạng vạng khi xuống lầu bỏ rác, tôi thuận tiện đi siêu thị mua thêm một ít vật dụng hàng ngày.
Khi xuống lầu tôi đặc biệt để ý xung quanh, xác định không có trở ngại tôi liền ở trong siêu thị nán một hồi lâu, đem lương thực trong tủ lạnh bổ sung.
Đi ra siêu thị thì trong tay tôi bao lớn bao nhỏ, chưa đến một hồi thì hai tay bị ma sát xách không nổi, vào lúc này tôi chưa từng có khi nào hoài niệm sự tồn tại của đàn ông đến như thế, giá trị thặng dư của bọn họ thể hiện ở việc đủ tư cách làm cu li khuân vác.
Siêu thị cùng tòa nhà của tôi cách nhau không xa, từ cửa hông đi tắt qua chỗ rẽ, mắt thấy cửa lớn ngay còn không xa, tay tôi mỏi nhừ muốn đòi mạng, liền đem mấy thứ này nọ để trên mặt đất, vịn tường nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ, thình lình nhìn đến chú Nhâm đã có nhiều năm không gặp từ trong hàng hiên đi ra, theo sau, là Nhâm Tây Cố đuổi theo sau lưng.
Tôi theo bản năng hướng qua bên cạnh trốn, âm thầm vui mừng cũng may ngày hôm nay đi tắt từ bên trái quẹo về, nếu đi ngay cửa chính sẽ cùng bọn họ đối diện đụng nhau.
Nhâm Tây Cố cùng chú Nhâm bộ dạng rất giống, hơn nữa chú Nhâm bảo dưỡng không tệ, so với trước kia không có biến hóa gì lớn. Bởi vậy mặc dù có vài năm chưa từng qua lại, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Giờ phút này hai người bọn họ dường như đang kịch liệt khắc khẩu.
Chú Nhâm tới tìm tôi có chuyện gì?
Bọn họ vì cái gì lại ở dưới lầu nhà tôi khắc khẩu?
Cũng may bọn họ không bao lâu thì dừng lại, vừa ầm ĩ vừa đi nhanh ra khỏi tiểu khu, đảo mắt đã mất đi bóng dáng.
Không phải chuyện gì đều phải thám thính đến tột cùng, khi nên giả ngu thì cứ giả ngu, khi nên tích cực thì lại tích cực.
Một màn này tôi làm như không biết, ngày thường đối với Tây Cố càng thêm xa cách.
Anh cẩn thận tiếp cận vài lần, thấy tôi lảng tránh, anh liền hòa hoãn thế tấn công, một lần nữa khôi phục hình thức ở chung khi xưa.
Trong văn phòng bắt đầu có người phát hiện ra khác thường, mỗi lần Tây Cố chạy nghiệp vụ xong về công ty, nếu tôi còn ở trong văn phòng, bọn họ tựa như mèo nghe mùi thịt mà đến, ngoài sáng trong tối dòm ngó:
"Quản lí," thời điểm cuối tháng liên hoan, cậu nhân viên trong phòng ra vẻ lơ đãng nói, "Chị đối với Tây Cố hình như đặc biệt lãnh đạm a."
Nghe vậy mấy người xung quanh Tây Cố hiểu ý nhìn về phía anh.
"Ah?" Tôi quay đầu nhìn cậu ta, cười như không cười nói, "Quan sát thật là cẩn thận."
Cậu ta ngượng ngùng không nói tiếp.
"Xem ra ngày thường giao việc cho cậu quá ít, mới có thể vô cùng rãnh rỗi suy nghĩ này kia," tôi nhìn chằm chằm cậu ta, nửa đùa nửa thật nói,"Nếu lại nghe nói mấy lời này, khấu trừ tiền lương cậu nha!"
"..."
Quần chúng vây xem xung quanh buồn bã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh. Đây là trắng trợn dùng của công xài vào việc riêng a!
Nhâm Tây Cố vẫn như cũ tự rót tự uống, phối hợp không hướng tầm mắt chiếu về phía tôi bên này, cái chuyện xấu này bề ngoài cứ như thế trôi qua.
Tôi vốn cho rằng sự tình có thể cứ như vậy là xong, nhưng qua tháng không được bao ngày, giữa trưa bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ tôi gọi đến.
"Manh Manh a, có rảnh con quay về xem, trong nhà đã xảy ra chuyện!"
Tôi cả kinh, vội hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Điện thoại đột nhiên bị ba tiếp lấy, ba ồm ồm nói, "Đừng nghe mẹ con nói bậy, trong nhà hết thảy đều tốt, con ở bên ngoài công việc cũng phải chú ý thân thể, ba bên này không có việc gì..."
Thời gian trò chuyện rất ngắn, ba không nói hai câu thì vội vàng muốn cúp máy, cách điện thoại, tôi mơ hồ nghe thấy bên kia truyền đến tiếng phá cửa 'Cạch cạch'.
Tôi tâm thần không yên, cả buổi chiều đứng ngồi không vững, bên tai cứ nhớ tới tiếng phá cửa kia.
Trước khi tan tầm tôi rốt cuộc kiềm chế không được xin công ty nghỉ phép, cách ngày đón xe lửa về thẳng đến nhà.