Tân Hoành vốn bên sườn thắt lưng bị thương đau đến cau mày, lúc này thấy Hạ Tiểu Đông, ngược lại giãn ra, cười trào phúng, “Ông cho là, ngoài những thủ đoạn bỉ ổi này của Hạ gia nhà ngươi, còn có thể thường xuyên gặp tôi sao?”
“Bốp!”
Tân Hoành chỉ cảm thấy má phải kich liệt đau đớn, người đã bị ngã về một bên, kết quả đụng phải ghế phía trước, mà đồng thời bị người khác dùng lực mạnh lôi kéo, vẻ mặt gian xảo mạnh mẽ bức cô. Giờ phút này, trong lòng Hạ Tiểu Đông có chút khoái cảm vặn vẹo. Chẳng bao lâu sau, đến nơi hắn mong đợi, chẳng qua cũng giống như hiện tại vậy, nắm giữ Tân Hoành, ví như cô nghe lời hắn, nhân tiện hắn đối với cô thật tốt, Trầm Ngông có thể đối với cô ôn như nhiều như vậy, hắn cũng có thể đối với cô ôn nhu nhiều như thế; nếu như cô không nghe lời, hắn sẽ như hiện tại, giáng xuống một bạt tai, đánh tới khi nghe lời mới thôi, ai cũng không ngăn cản hắn được! Tân Hoành cũng không có hé rang, không có Trầm Ngôn, hắn muốn đánh liền đánh! Hắn hài lòng nhìn má phải in dấu tay đỏ sẫm của Tân Hoành, thỏa mãn mà bật cười – đó là ngón tay hắn, Hạ Tiểu Đông hắn cuối cùng cũng có thể đánh được cô rồi! Nhưng không nghĩ tới, trước mắt đột nhiên có bóng mờ hiện lên, má trái liền thấy đau, như bị đồ sắc bén đâm vào. Hắn theo bản năng dùng tay trái sờ lên, chỉ cảm thấy trong tay dính dính, xòe tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay là máu. Trong lòng hắn chấn động, nhìn Tân Hoành, lại thấy cô tự phi tự tiếu nhìn hắn, tay trái đang giơ lên, ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương hình tròn kích cỡ như quả trứng chim bồ câu, mặt trên nhiễm máu, lại không thể che được hào quang cao quý như cũ. Cô, cô dám cùng nhẫn kim cương cắt mặt hắn!