Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 33: Cái gọi là phu diễn 4
“Đinh!”
Nhưng trong nháy mắt của mở ra, thậm trí Tân Hoành còn chưa kịp hành động, cũng chỉ cảm giác vai mình bị người khác dùng lực bóp mạnh, cả người bị ép vào trong lòng người đàn ông dữ tợn. Dao găm bên hông vẫn còn, bên tại lại có âm thanh trầm thấp ngoan độc, “Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì, cá chết lưới rách!”
Cô bị người này cưỡng ép ra khỏi thang máy, trong đại sảnh người đến người đi, hầu hết đều là người có thân phận. Nhưng mà người ngoài cũng không nhìn qua cô, dáng vẻ cô cùng người cưỡng ép đi theo bên cạnh nhìn qua, chỉ là một đôi tình nhân thân mật, giây phút khó khan. Tân Hoành không dám mạnh mẽ kêu cứu, chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho người kia sắp xếp. Trong lòng hai người kia hình như cũng có chút sợ hãi, con người đều như vậy, một khi đã sợ hãi, động tác không tự chủ được sẽ thô lỗ, Tân Hoành chỉ cảm thấy bị kéo đi quá nhanh, bước chân thậm chí không theo kịp. Trong lòng đang dần dần tuyệt vọng, lại nghe được thanh âm quen thuộc, thanh âm kia, ngay lập tức, giống như âm thanh tự nhiên, gửi đến, cứu giúp.
“Nguyên Thâm, ở chỗ này chờ tôi.”
Là anh! Tân Hoành đột nhiên cảm thấy được cảm xúc tuôn trào trời nghiêng đất lệch ở trong lòng, kêu gào, là lưu luyến mãnh liệt. . . Dịch Tân! Nhưng mà cô không được phép. . . Người cưỡng ép cô rõ rang biết Dịch Tân, nhưng không có nghĩ đến sẽ gặp người đàn ông này ở đây, trong lòng sợ hãi càng thêm bối rối, trên tay đã không lưu tình, liền đâm vào da thịt mềm mại kia đúng mực. Tân Hoành chỉ cảm thấy bên hông kịch liệt đau, muốn kêu đau, miệng lại bị người này bịt chặt, bên tại lại một lần nữa cảnh cáo, “An phận chút! Nếu không thì, sẽ lấy mạng ngươi trước!”
Đầu dao đã đâm vào cơ thể cô, cô vẫn bị lôi kéo cưỡng chế đi về phía trước, giày cao gót giẫm trên mặt đất, rõ ràng là bối rối không thể khống chế thanh âm, mỗi bước đi, cô chỉ cảm thấy càng thêm đau đớn. Cứ như vậy, cô biết, cô lướt qua Dịch Tân rồi. Trong lòng sinh ra chua sót, trong tích tắc cùng anh gặp thoáng qua đó, cuối cùng cô cũng biết, cuối cùng cũng thừa nhận, thật sự là thật, cô thật sự hi vọng có thể vĩnh viễn ở lại bên anh. Nhưng. . .Vẫn cứ bỏ lỡ, cô bị người đó cưỡng ép đi ra khỏi khách sạn, cách anh, càng xa. Mắt đau nhức, có nước mắt rơi xuống. Một phút trước, dù bị dao đâm bị thương, cô cũng không có khóc; nhưng, ngay sau đó, cô rời xa anh, cuối cùng cô cũng không chịu được rơi nước mắt. Một phút kia, cô mới biết được, cô sợ hãi, không phải sợ bắt cóc, mà là sợ rời xa anh. Dịch Tân cũng không biết bản thân tại sao lại ở chỗ này, rõ ràng vẫn chưa đồng ý tới cùng cô, lại cứ không muốn làm việc, cả đầu đều là cô, nghĩ muốn cô, nghĩ không muốn để cô tới tham dự hôn lễ một mình, một người nhìn người khác nắm tay. Dặn Nguyên Thâm đợi ở đại sảnh, Dịch Tân nhân tiện một mình hướng về phía thang máy, lướt qua dáng người quỷ quái của ba ngươi kia, khi đó anh có hoài nghi, tiếng bước chân của cô gái kia không được bình thường. . .Chỉ là, anh không phải là người nhiều chuyện, cũng tự nhiên cũng không phải người vô vị mà dừng lại.