Quan Hệ Bị Phạt Đứng Cùng Nhau

Chương 53


Chương trước Chương tiếp

…? Đồng tử dao động, tuy biết rằng một xử nam có thể xuất ra trong vài giây, nhưng Kiều Sanh vẫn ngơ ngác một lúc, hai mắt nhìn chằm chằm lên người anh, trong ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc.

“Hở… Xong rồi sao?” Cô không sợ chết mà hỏi một câu, nhìn sắc mặt Phó Dư từ đỏ rồi xanh rồi đen sì lại.

“Ha ha.” Phó Dư nâng cằm cô, đẩy côn ŧᏂịŧ đang ở trong huyệt đang bắt đầu cứng lên, để cô tự cảm nhận.

“Em đeo bao cho anh.” Phó Dư rút ra, lại lấy một cái bao mới ở trên đầu giường, ôm Kiều Sanh lên, đối mặt với cô rồi đưa bao cho cô.

Trên côn ŧᏂịŧ còn sót lại một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, hòa với dâʍ ŧᏂủy̠ của Kiều Sanh, trông vừa dâʍ đãиɠ vừa trụy lạc.

Trái tim của Kiều Sanh đập thình thịch như muốn nhào ra khỏi l*иg ngực, cô từ một người thiếu nữ thành một người phụ nữ, chỉ vừa mới lúc nãy thôi, đã hoàn toàn trở thành người của Phó Dư rồi, nhìn côn ŧᏂịŧ của anh cứng lên vì cô, cô nuốt nước bọt.

Được Phó Dư dạy cách bóp không khí trong bαo ©αo sυ và cẩn thận quấn nó vào côn ŧᏂịŧ đang lắc đầu trong không khí, Kiều Sanh đỏ mặt và tim thì đập loạn lên.

Đeo bao lần nữa, ngọn lửa chiến lại bùng lên, Kiều Sanh ôm vai Phó Dư, được anh ôm vào lòng.

“Anh nhẹ chút nhé.” Cô kề vào tai anh nói, đầṳ ѵú áp vào ngực anh, đầu nhũ cọ vào anh.

“Được, ngoan nào, từ từ ăn nhé.” Phó Dư vòng lấy eo cô, tách chân ra, côn ŧᏂịŧ đối diện miệng huyệt, để cô từ từ ngồi xuống.

Cái lỗ được mở lại đã được lấp đầy từng tấc một cho đến khi nó không thể ăn được, còn một đoạn nhỏ ở ngoài.

“Căng quá, không xuống được nữa, hu hu…” Kiều Sanh cắn vào vai anh, mông bị giữ chặt lại khi cố gắng nhấc lên.

“Em có ăn được nữa không, hửm?”

Huyệt thịt trơn trượt non mềm ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, muốn chết đi sống lại, Phó Dư kìm nén ham muốn được đi vào mạnh mẽ, ôm Kiều Sanh rồi từ từ thúc lên xuống khiến cô cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ đầu tiên.

“A ha…ưm…” Cảm giác khó chịu lúc đầu đã biến mất, miệng của Kiều Sanh đã bắt đầu phát ra những tiếng ngâm nga, quyến rũ và dễ chịu.

“Em yêu, có thoải mái không?” Phó Dư lắc lắc người cô, động tác cũng bắt đầu nhanh hơn, tóc cũng theo đó mà phất phơ trong không trung.

“Thích… Thích quá…” Cô bị Phó Dư làm cho sướиɠ quá, Kiều Sanh mơ màng ngửa về phía sau, cổ thiên nga vẽ ra một đường cong tuyệt diệu trên không trung, a ha, sướиɠ thật đấy.

“Vậy anh cho em thoải mái hơn nữa nhé.”

Phó Dư đổi tư thế, để cô quỳ hai gối lên chăn, kéo tay ra đằng sau, chuẩn bị tiến vào từ phía sau.

“A!” Kiều Sanh bị lực đẩy lần đầu tiên bay người về phía trước, rồi lại bị kéo lại, lại một lần nữa nặng nề đánh vào côn ŧᏂịŧ, vốn dĩ phong cách ấm áp trở nên hoang dã hơn, Phó Dư dường như đã phóng thích ra sự ràng buộc và làm một cách liều lĩnh, Kiều Sanh vừa đau vừa sướиɠ, khó khăn khi quay đầu lại để nhìn vẻ mặt Phó Dư, anh hôn cô từ phía sau, trao đổi nước bọt lẫn nhau.

Côn ŧᏂịŧ còn lại ở ngoài cuối cùng cũng đi được vào trong huyệt hoa, cảm nhận được sự ấm áp ở bên trong.

“A a… Hức hức… Nhẹ chút đi mà…”

Kiều Sanh bị làm đến mức nói không thành tiếng, chỉ có yếu đuối kêu tha, với giọng nói khóc lóc và đôi mắt đỏ hoe mà mình thậm chí không biết, nhìn thấy Phó Dư có ham muốn hủy diệt, động tác không ngừng lại, trái lại ngày càng mạnh hơn.

“Anh yêu em, Kiều Sanh, yêu em lắm.” Tiếng bạch bạch hòa vào lời tỏ tình khàn khàn của anh, mang đầy vẻ gợϊ ȶìиᏂ nhưng lại rất nghiêm túc.

“Cảm ơn vì đã bằng lòng ở bên nhau.”

“Anh rất muốn, rất muốn chúng ta bên nhau mãi mãi.”

“Cảm ơn em đã dành tình yêu thương cho anh.”

Dịch trắng phun vào phía sau không biết bao nhiêu lần, Kiều Sanh chỉ nhớ chiếc đèn lung lay trên trần nhà, khuôn mặt đẹp trai của Phó Dư và mồ hôi nóng chảy dọc cổ xuống trán.



Trong trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt này, Kiều Sanh cũng nhận được tình yêu nồng nhiệt.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...