Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 34
Chương 34: (H) Muốn cư**g é* cô ấy
Dương v*t khổng lồ gồ ghề bật ra, dựng thẳng đứng giữa hai chân, phần đầu căng mọng đang rỉ ra dòng dịch trong suốt, chảy dọc theo thân cột đầy những đường gân nổi sau đó chìm sâu vào đám lông mu rậm rạp.
Dù đã thấy vài lần, nhưng Lộc Nhung vẫn không khỏi khiếp sợ khi nhìn thấy thứ đó vào lúc này.
Cô không phải chưa từng lén xem phim người lớn, nhưng chưa từng thấy ai có thứ đáng sợ như thế này.
Anh không phải định làm cô, mà là muốn giết cô.
Tần Bắc Phong quỳ trước mặt cô, bàn tay rắn rỏi nắm lấy dương v*t, thờ ơ vuốt ve vài cái: “Em có muốn biết tại sao anh không mặc quần lót không?”
Lộc Nhung không đáp, chỉ ngây người nhìn anh tự thỏa mãn.
Anh cao lớn, mạnh mẽ, nhưng đôi bàn tay lại đẹp đến khó tin. Các đốt xương nổi bật dưới ánh sáng, chuyển động lên xuống theo từng nhịp tay vuốt, tạo nên một cảnh tượng mạnh mẽ.
“Để tiện chơi em.” Tần Bắc Phong tự hỏi tự đáp, lợi dụng chất dịch từ âm h* của cô thấm qua kẽ tay mà tiếp tục vuốt, tiếng thở nặng nề phát ra từ cổ họng.
Lộc Nhung nhận ra từ đầu đến cuối, anh luôn ôm mộng xấu xa, chưa từng thay đổi. Cô hối hận vì đã “rước sói vào nhà”, nhưng giờ đã quá muộn.
Cổ chân cô bị anh nắm chặt, kéo sát vào người anh.
“Em có muốn bị anh chơi không?” Tần Bắc Phong với bản tính độc đoán và bá đạo, chầm chậm dẫn dắt cô gái theo những dục vọng hèn hạ, giọng anh khàn khàn dụ dỗ.
Hai chân thon dài của Lộc Nhung đặt lên đùi anh, cô rơi vào thế mở toang, váy hoa rối loạn, ngực và âm h* đều lộ ra, trong khi anh chỉ đơn giản là kéo khóa quần.
Câu trả lời rõ ràng là không, nhưng khi đến miệng cô lại không thể thốt ra. Nhận ra sự do dự, sợ hãi trong mắt cô, Tần Bắc Phong tiến sát hơn.
Cô dễ dàng đạt cực khoái, nước nhờn cứ trào ra không ngừng, không cần thêm bất kỳ chất bôi trơn nào khác.
“Em sẽ sướng hơn nhiều so với khi anh dùng tay.” Anh thở gấp, cố nhét đầu dương v*t vào.
Nhưng Lộc Nhung quá căng thẳng nên âm h* co rút liên hồi, khiến anh không thể tiến vào.
Đầu dương v*t trượt ra ngoài, Tần Bắc Phong bắt đầu cân nhắc việc cưỡng ép xâm nhập.
Để chơi cô gái này không phải là điều khó khăn. Bất chấp việc cô có đau đớn hay không, anh có thể xông thẳng vào, càn quét âm đ*o và tử c*ng, khuấy đảo mọi thứ bên trong. Khi đã thoả mãn, anh thậm chí có thể đánh dấu lãnh thổ bằng cách tiểu lên cô, bắn đầy bụng cô.
Thái dương anh giật mạnh, sự tàn bạo trong trí tưởng tượng khiến máu trong người anh sôi trào, chỉ cần chút nữa là bùng nổ.
Anh dùng hai ngón tay giữ lấy đầu dương v*t, chậm rãi nhét vào miệng âm h* đang không ngừng rỉ nước. Phần thịt hai bên đã bị quất đến sưng đỏ, hột le cũng nhô lên căng cứng.
Cố tình để lỗ ni*u đạo cọ sát vào hột le, Tần Bắc Phong điều chỉnh vị trí, hông chuyển động mạnh mẽ.
Cứ thế, trượt ra, rồi lại đâm vào, mỗi lần càng sâu hơn.
Cơn đau rách toạc kéo Lộc Nhung khỏi sự mê muội của khoái cảm, như người suýt chết đuối được cứu, cô khó nhọc hít thở, cố gắng hít lấy chút không khí mong manh.
“Đừng… đừng vào nữa, đau quá, sắp rách ra rồi.”
Cô nhìn anh, khuôn mặt anh hiện lên vẻ xa lạ, tàn nhẫn đến kỳ quặc.
“Tần, Tần…” Cô không biết tên anh, chỉ biết lặp đi lặp lại, hai tay bị trói cố gắng đập vào ngực anh.
Lực đập yếu ớt như không, Tần Bắc Phong không hề nhúc nhích nhưng ánh mắt u ám của anh bỗng lóe lên chút sáng.
“Hửm?” Anh bật cười khẽ, không để lộ gì, ánh mắt lướt qua hạ thân của cô để chắc chắn rằng cô không bị thương.
“Em không dám.” Giọng cô nghẹn ngào: “Anh đừng dọa em.”
Đến nước này rồi, cô gái ngây thơ vẫn coi hành động mà lẽ ra là cưỡng hiếp của anh như trò đùa, không chút phòng bị.
“Thế em dám gì?” Tần Bắc Phong hỏi, chuyển sang dùng thân dương v*t cọ nhẹ lên khe hở của cô, tay anh vuốt ve, bóp nhẹ bắp đùi, rồi tiến dần lên, siết chặt lấy gốc đùi.
Ngừng chơi đùa thì không thể, cùng lắm anh chỉ có thể làm vậy mà không tiến vào, và chỉ giới hạn trong hôm nay, cũng là lần cuối cùng.
Cái âm h* vừa bị hành hạ giờ gặp được chút nhẹ nhàng, lại bắt đầu tiết ra dòng nước trong, nhỏ giọt lên ga giường.
Lộc Nhung hiểu ý anh, giọng đáp nhỏ như muỗi: “Như lần trước.” “Chà xát bên ngoài, đút vào giữa hai chân em?”
“Ưm…” Lộc Nhung rên rỉ, như đang trách anh sao lại nói thẳng ra như thế.
“Dưới thì ướt, trên thì cứng miệng.” Tần Bắc Phong giả vờ không hiểu sự xấu hổ của cô.
Được sự đồng ý của cô, anh nhấc hông lên, thô bạo chà xát dương v*t to lớn của mình vào hai bờ môi âm h* trắng muốt. Nóng rực và căng cứng, nó cứa vào bên trong âm đ*o đang ngứa ngáy khó chịu.
Bên trong càng lúc càng ngứa, Lộc Nhung không biết phải đối mặt thế nào với sự biến đổi của cơ thể, cô nhắm chặt mắt không dám nhìn, không dám nghĩ, nhưng âm thanh d*m dục từ chỗ hai người cứ vang vọng trong đầu cô.
Rõ ràng âm h* cô đang ướt đẫm, dòng nước chảy ra không ngừng, nhưng khuôn mặt cô vẫn cau lại. Tần Bắc Phong cúi người, ghé sát vào tai cô: “Đừng làm ra vẻ như anh đang bắt nạt em chứ.”
Thân hình anh quá khổng lồ so với cô, khi anh cúi xuống, phần dưới không thể chạm vào. Nhưng mỗi khi anh tiến gần để nói, dương v*t lại rời khỏi âm h*.
Dòng dịch nhầy dính chặt vào dương v*t của anh, kéo theo những sợi d*m tuyến, rồi nhỏ giọt xuống khe hở đang khép mở của cô.
Lộc Nhung vừa chịu đựng cơn ngứa, vừa ấm ức, rõ ràng anh đang bắt nạt cô, cô lắc nhẹ đôi tay bị trói, đưa ra bằng chứng: “Cổ tay em đau…”
Giọng nói mềm mại, yếu đuối như chính âm h* của cô, chỉ cần bóp một cái là chảy nước.
“Thả ra nhé, em phải ôm chặt lấy anh.” Giọng Tần Bắc Phong khàn đục: “Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Môi anh khẽ lướt qua tai cô, hơi thở nóng hổi theo từng lời nói phả vào, lần đầu tiên Lộc Nhung nghe ra chút dịu dàng trong đó.
Cô ngượng ngùng gật đầu, không ngờ giây tiếp theo cô lại bị xoay chuyển, trời đất quay cuồng.
Từ tư thế nằm ngửa, cô bị kéo thành tư thế quỳ. Chưa kịp ổn định vật cứng nóng rực đã nện mạnh vào giữa hai chân, bìu anh đập lên, âm thanh tiếng vỗ như đang chế giễu sự ngây thơ khi cô tin tưởng.
“Lừa em đấy.” Từ phía sau, anh cưỡi lên cô, thỏa mãn thở ra.