Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 18
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@Ella_mEn type)
Nếu phải diễn tả một Lữ khách là như thế nào chỉ bằng một câu, mình sẽ nói thế này: “Khi bạn vừa tưởng mình đã thấy tất cả, chính là lúc bạn hiểu ra là… mình chưa thấy gì.”
Cũng như bay vù vù qua ống dẫn từ lãnh địa kỳ lạ này tới lãnh địa khác chưa nhằm nhò gì. Bên trong mỗi lãnh địa, mình không ngừng khám phá ra những vùng miền mới lạ, khác hẳn nhau, làm đầu óc mình ngụp lặn. Tương tự như lãnh địa Cloral này. Thật ra điều đó cũng chẳng có gì là ngạc nhiên. Vì cũng giống như một Lữ khách lần đầu tới Trái Đất Thứ Hai. Đi từ một thành một thành phố như Chicago (Chicago: Thành phố lớn nhất của bang Illinois, Hoa Kỳ.) tới rừng mưa Nam Mỹ (Rừng mưa: Những khu rừng nhiệt đới có khí hậu ẩm ướt và lượng mưa hằng năm rất nhiều, chủ yếu mọc ở Nam và Trung Mỹ, Tây và Trung Phi, một phần Đông Nam Á, Indonesia…), rồi lại tới một làng quanh năm băng giá ở Siberia (Siberia: Một vùng đất vô cùng rộng lớn của Nga, nổi tiếng với mùa đông lạnh giá khắc nhiệt kéo dài), Lữ khách đó cũng sẽ có cảm giác bàng hoàng hãi hùng như vậy. Tuy nhiên, những gì mình phát hiện dưới đại dương Cloral vượt quá cả sức tưởng tượng của mình.
Mình hồi hộp và lạ lùng một, thì Spader bàng hoàng gấp trăm lần. Vì với anh ta, Faar chỉ là một chuyện cổ tích. Hai bạn có bao giờ tưởng tượng vào rừng và phát hiện ra túp lều có bảy chú lùn đang sống cùng nàng công chúa xinh đẹp không? Hay bắt gặp chiếc thuyền của Noah? (Theo truyền thuyết của người Do Thái đã được đưa vào Kinh thánh, Thượng đế đã ra lệnh cho Noah đóng chiếc thuyền đồ sộ để giải cứu Noah, gia đình chàng và muông thú thoát khỏi cơn Đại Hồng Thủy do chính Thượng đế tạo ra) Hoặc có bao giờ nghĩ là sẽ lạc lối tới vườn địa đàng? Mỗi nền văn hóa có những truyền thuyết và huyền thoại riêng. Mình không bao giờ tưởng đến chuyện khám phá ra một trong những truyền thuyết đó là sự thật. Nhưng đó lại chính xác là những gì Spader đã trải qua khi cùng cậu cháu mình bơi qua cánh cửa đã để vào thành phố Faar mất tích.
Bơi theo những người cá này vào cái lỗ hổng toang hoác trên vách đá, mình vẫn không khỏi lo lắng. Dù cho đến lúc này, họ không tỏ ra điều gì nguy hiểm, chỉ nô đùa như một bầy sư tử biển vui chơi. Nhưng biết đâu, họ đang lừa mình vào chỗ chết. Biết đâu những người lặn dưới nước hồ hởi theo chúng không chút nghi ngại, tin tưởng sẽ khám phá ra sự thật đằng sau câu chuyện cổ tích, lại chính là món sushi ngon lành của chúng. Tật của mình là luôn luôn nghĩ đến những tình huống xấu nhất.
Nhưng những gì nhìn thấy bên dưới lỗ hổng làm suy nghĩ của mình thay đổi. Dù bị rong rêu che phủ một phần, nhưng chỉ cách mình gần hai mét, nên mình không thể nhìn lầm được. Đó là một bức khắc cổ. Vài chi tiết đã phai mờ với thời gian, nhưng còn thấy rõ những mẫu tự kỳ lạ đan vào nhau. Spader cũng nhìn thấy mấy chữ dó và quay lại nhoẻn cười với mình. Đó chính là ký kiệu cha anh để lại. Ký hiệu của thành phố Faar mất tích. Chúng mình đã tới đúng địa điểm rồi.
Nhìn nhau gật đầu, cả ba sẵn sàng sát cánh, bơi vào vùng tỏa ra từ khoảng trống trước mặt.
Mình đang bơi trong một đường hầm dưới nước. Đường hầm này rộng đủ để bạn lái xe hơi chạy qua – nếu bạn có loại xe hơi có thể chạy dưới nước. Chúng mình vượt qua những ngọn đèn, mắt mình quen dần với bóng tối, và mình thấy con đường hầm này đi sâu vào lòng núi đá. Cứ cách vài mét lại có một ngọn đèn nhỏ dẫn đường. Rất may, vì chắc chắn mình không đủ gan bơi bì bõm trong một đường hầm tối thui như hũ nút đâu. Một tiếng rít lớn làm mình vội quay lại nhìn. Phía sau, cánh cửa đã đang khép lại. Tiếng răng rắc báo cho mình biết, cánh cửa đã đóng chặt và… nhốt chúng mình. Ui da! Chỉ còn đường tiến tới, dù muốn hay không. Cậu Press hỏi:
- Ổn cả chứ?
Giọng mình run bần bật:
- Chắc ổn.
Spader đang bập bềnh bên mình, mắt mở thô lố.
Cậu Press lại hỏi:
- Spader, không sao chứ?
Anh ta đáp:
- Chỉ hơi… lo lo.
Tốt. Mình mừng là chính anh ta nói ra điều đó trước. Thú thực, “lo lo” không thấm tháp gì với cảm giác của mình. Tim mình đập như tiếng trống, vậy mà không ai nghe thấy mới là kỳ. Bỗng một cái vỗ lên vai làm mình giật thót người, thét toáng lên:
- Aaaaa!
Đó là một người cá. Trời ạ! Đám này lặng lẽ như rắn vậy. Mình đã nói rồi, đúng không? Mình rất ghét rắn, vì chúng âm thầm lặng lẽ… thấy ghét. Người cá ra hiệu cho tụi mình theo, rồi bơi vào trong đường hầm. Ba cậu cháu bơi sát nhau, như vậy cảm thấy an toàn hơn. Đường hầm dài thậm thượt, chẳng có gì để ngắm. Mình có thời gian để nghĩ vớ vẩn và bắt đầu tưởng tượng về thành phố mất tích. Không biết nó như thế nào? Hoàn toàn ở dưới nước? Thế thì kỳ dị lắm, chẳng khác nào sống trong cái bể nuôi cá mà người ta vẫn trang trí bằng những lâu đài nho nhỏ và những con tàu chìm bé xíu sao?
Cho đến lúc này mấy người cá vẫn cố giao tiếp với bọn mình bằng dấu hiệu tay. Mình tự hỏi đó có phải là bằng chứng họ không biết nói? Ước gì Lữ khách có khả năng hiểu được cả ngôn ngữ bằng tay. Trong khi mình có cả đống thắc mắc cần được giải đáp, thì đường hầm rực sáng hẳn lên
Một lúc sau, mực nước thấp dần. Mình đã có thể ngoi đầu lên mặt nước. Càng tiến xa, nước càng xuống thấp. Từ lặn, thành bơi nổi, rồi tới… bước đi dọc theo đáy nước. Đây là lời đáp cho thắc mắc thứ nhất của mình. Có thể Faar nằm dưới nước nhưng khô ráo. Tuyệt. Mình chẳng thích thú gì với ý nghĩ phải sống lơ lửng trong cái bể nuôi cá cảnh.
Chẳng bao lâu, mình đã thoải mái lột cái nồi dưỡng khí ra khỏi đầu. Giờ thì bọn mình đang đứng trong đường hầm, nước chỉ còn mấp mé vài phân dưới chân. Nhìn phía trước, mình thấy đường hầm sắp rẽ phải. Ánh sáng rực rỡ đổ xuống từ khúc rẽ cho mình biết sắp được nhìn thấy thành phố mất tích.
Ba cậu cháu cởi bỏ chân vịt và súng phóng lao, xếp thành đống với máy phóng nước.
Anh chàng người cá đã hướng dẫn cậu cháu mình đang… bước lại gần. Ừa, bước bằng hai chân đàng hoàng. Mình chợt nhớ đến cuốn phim đen-trắng kinh dị Sinh Vật Đến Từ Đầm Nước Đen (Creature from the Black Lagoon: bộ phim của đạo diễn Jack Arnold, Mỹ, sản xuất năm 1954). Nhưng nếu tay này định làm hại cậu cháu mình, hắn đã ra tay khi còn ở dưới nước rồi, vì vậy mình không sợ… lắm. Hắn đưa tay lên đầu, bắt đầu lột lớp da xanh bao phủ toàn thân. Tiếng xoèn xoẹt sũng nước làm mình tưởng sắp bị ói. Nếu đây là một qui trình lột da như rắn, lạy trời, đừng bắt mình nhìn.
Nhưng chỉ vài giây sau, mình được biết ngay sự thật. Khi lớp da xanh được lột bỏ, hiện ra trước mắt mình là một… con người. Lớp vỏ xanh không phải là da anh ta, đó là một bộ đồ bằng da cá. Nó giống như cái bộ đồ bó sát của vận động viên trượt băng tốc độ trong các kỳ thi Olympic. Ôm khít lấy hình thể. Nhưng không giống quần áo của vận động viên, bộ đồ này còn có những bàn chân và tay dính màng. Lúc này mình thấy chân tay anh ta bình thường. Không có màng, không có vảy. Dưới lớp đồ da cá, anh ta mặc bộ đồ xanh dương, cũng bó sát, từ cổ tới gần đầu gối. Không khác với bộ đồ cậu cháu mình đang mặc bao nhiêu.
Hóa ra, ở anh chàng này chẳng có vẻ gì là khác thường cả. Anh ta thấp, cao không tới mét bảy, nhưng trông khỏe mạnh, rắn chắc. Không biết chắc anh ta bao nhiêu tuổi, nhưng mình đoán khoảng ba mươi, đối với người trên Trái Đất Thứ Hai. Đầu anh ta trọc lóc, đúng kiểu đầu Michael Jordan (Michael Jordan (sinh năm 1963): cầu thủ bóng rổ người da đen (Mỹ), nổi tiếng thế giới trong suốt những năm 1990, có cái đầu trọc bóng lưỡng) Cũng chẳng có gì là quái lạ. Nhưng mặt anh ta trông cứ kỳ kỳ thế nào. Lúc đầu mình không nhìn ra, nhưng rồi mình sực tỉnh khi phát hiện: anh ta không có lông mày. Chẳng bao giờ người ta để ý đến lông mày, cho đến khi gặp… một người không có lông mày. Trông rất quái! Không kinh dị, chỉ quái thôi. Quái hơn nữa là mắt anh ta xanh nhạt – nhạt tới nỗi phải nhìn gần, mình mới thấy đôi mắt đó có màu sắc. Da anh ta trắng khiếp luôn, nhưng điều này không làm mình ngạc nhiên, vì anh sống dưới nước mà.
Nói chung, anh ta trông khá bình thường – với vài đặc điểm là lạ. Nhưng không có gì làm mình phải mơ thấy ác mộng. Đỡ ghê!
Lột bỏ xong bộ đồ liền lạc một mảnh, anh ta tiến lại bọn mình, cười thân mật:
- Tên tôi là Kalaloo.
Spader ngơ ngẩn hỏi:
- Có phải chúng tôi đang ở…
- Faar? Đúng vậy. Đây là thành phố Faar.
Ba người nhìn nhau như thầm nhủ: “Chúng ta thành công rồi.” Cậu Press lên tiếng:
- Tên tôi là…
- Press, vâng, tôi biết rồi.
Kalaloo nói ngay và quay qua hai đứa mình:
- Anh là Pendragon, còn anh này là Spader. Spader, anh rất giống cha
Oa! Anh chàng sống dưới nước này biết chúng mình là ai? Spader kinh ngạc hỏi:
- Anh biết cha tôi?
- Tôi rất buồn khi nghe tin về cái chết của ông. Ông là bạn của chúng tôi.
Mình hỏi:
- Vì sao anh biết chúng tôi?
- Cha của Spader đã cho biết sẽ còn những người khác nữa. Chúng tôi vẫn chờ và thỉnh thoảng đã canh chừng cho các anh.
Mình bật kêu:
- A, hiểu rồi. Tôi đã thấy một người của các anh dưới Grallion khi chúng tôi đang chạy trốn khỏi tụi cướp.
- Phải, chính là tôi. Tôi muốn bảo đảm cho các anh được an toàn, nhưng suýt thất bại khi anh bị cuốn vào máy tàu.
- Là anh đó sao?
Thấy mình sửng sốt hỏi, anh ta bèn mỉm cười gật đầu:
- Sát nút luôn.
Mình nói:
- Ôi! Cảm ơn anh nhiều.
Thật ra cảm ơn bao nhiêu cho đủ. Con người này đã cứu mạng mình. Đầu óc mình quay cuồng, cảm giác như một lần nữa, mình lại mù tịt về mọi chuyện. Mình hỏi:
- Làm sao anh thở được dưới nước? Anh không có những cái mang như cá, phải không?
- Ha ha! Không đâu, nhưng nhiều khi mình ước gì có mang thì tốt quá.
Nâng bộ áo xanh lên, anh cho tụi mình thấy dưới lớp vải là một ống ngậm nhỏ, sáng loáng như bạc:
- Cái này hút dưỡng khí từ nước rất hiệu quả.
Dụng cụ này giống hệt cây harmonica gắn sau quả cầu dưỡng khí, nhưng nhỏ hơn. Kalalo lại nói:
- Hy vọng là bà Osa cùng đi với các anh. Bà sắp tới chưa?
Mình nhìn cậu Press. Ông rầu rầu nói:
- Osa chết rồi.
Kalaloo lộ vẻ đau buồn rất chân thành:
- Bà có một cô con gái
Mình nói với anh:
- Đúng vậy. Tên cô ấy là Loor. Loor là tất cả những gì mà mẹ cô ấy hằng mong muốn.
- Tôi rất buồn khi nghe tin bà Osa đã qua đời. Mọi người sẽ mãi nhớ thương bà.
Tất cả im lặng tưởng niệm bà Osa, rồi Kalaloo lên tiếng:
- Chúng ta đi thôi. Họ đang chờ tại Vòng tròn Hội đồng.
Cậu Press hỏi:
- Họ là ai?
Kalaloo đáp:
- Là Hội đồng của thành phố Faar. Họ đang nóng lòng gặp ông và hai anh bạn này.
Ba cậu cháu nhìn nhau. Họ đang chờ tụi mình? Kỳ lạ thật, nhưng không thể trì hoãn, chúng mình chỉ còn biết theo Kalaloo tiến vào vùng sáng.
Khi bước đi, mình thấy mặt đất hoàn toàn khô ráo. Qua một khúc quanh, mình bước vào một khu giống như một gian phòng khép kín – theo kiểu mẫu của Faar. Trong phòng rất đông người, đều đã lột bỏ lớp da xanh. Chắc đây là những người mình đã thấy tung tăng bơi lội ngoài kia. Tất cả đều giống như Kalaloo: da trắng bệch, đầu trọc, không lông mày, mắt xanh nhợt. Trông hơi hãi, nhưng mình đã quen rồi. Không biết phải gọi họ là gì? Cư dân Faar? Nông dân Faar? Về sau mình biết họ đều được gọi chung là “người Faar”.
Họ đã treo những bộ đồ da xanh lên móc và mặc bộ áo chùng trắng, trông như áo của người La Mã cổ. Những chiếc áo này được tròng qua đầu, thả dài xuống trên đầu gối. Ngang lưng thắt một dải dây đủ màu từ xanh lục sẫm tới đỏ tía. Không ai đi giày hoặc dép.
Nhiều người vui vẻ chào hỏi khi tụi mình được Kalaloo dẫn qua phòng. Mình cũng luôn miệng “Chào”. Để chứng tỏ cũng là dân lịch sự, mình vừa đi giật lùi vừa nhìn họ để cười chào lại. Mình giật lùi riết cho đến khi đụng phải cậu Press.
- Ui da, xin lỗi, cháu không…
Quay phắt lại, mình bỗng đờ người, không nói được hết câu. Vì mình vừa lần đầu nhìn thấy thành phố Faar mất tích. Có lẽ bây giờ phải gọi là thành phố Faar tìm được. Có lẽ chỉ gọi Faar là đủ. Hay chỉ có thể gọi là một… hiện tượng diệu kỳ?
Biết nói sao đây? Vì, lại một lần nữa, mình sắp bước vào một nơi hoàn toàn mới lạ đến sửng sốt. Mình đã tự nhủ, theo truyền thuyết, thành phố này đã từng tồn tại trên mặt đất. Nếu đó là sự thật, thì đây là một thành phố có rất nhiều điều kỳ lạ. Nhưng khi trong nó, ở trong độ sâu hàng trăm mét dưới đại dương thì… không thể nào tin nổi.
Không thể nào tin nổi mình đang đứng nhìn ra từ… một ngọn núi đá. Biết là vô lý, nhưng sự thật đúng như vậy đó, mình không phịa đâu. Thành phố được xây dựng vào trong và xung quanh những bờ nhấp nhô của một hòn núi nhỏ. Miệng đường hầm gần đỉnh núi, nên mình có thể nhìn xuống hầu hết thành phố Faar.
Thành phố gay một cảm giác cổ kính. Không nhà cửa hiện đại, không xe hơi, không một dấu hiệu nào của nền kỹ thuật tân tiến. Nhưng lại có… rất nhiều chim. Tin nổi không? Chim bay trong cái hang động ngầm dưới nước này!
Những ngôi nhà mang dáng vẻ của một Hy Lạp cổ xưa với những bậc thang bằng đá cẩm thạch dẫn lên những lối vào có cột trụ của các kiến trúc mái vòm. Tất cả đều nằm trên sườn núi mấp mô, và được sắp xếp theo kích cỡ từ những tượng đài uy nghi khổng lồ, như hai bạn từng thấy ở thủ đô Washington, tới những ngôi nhà nhỏ bằng vữa quét vôi trắng. Mình thấy nhiều người dân Faar thả bộ trên những con đường nhỏ duyên dáng uốn lượn, lên xuống khắp nơi. Dây leo xanh tươi phủ gần kín thành phố và nhiều thác phun nước tuôn chảy từ những con suối ẩn mình trong núi.
Xa xa dưới chân núi là những cánh đồng xanh mơn mởn. Trên cánh đồng, có những ngôi nhà lớn hơn và đơn giản hơn những ngôi nhà trên núi. Mình ghi nhớ để sau này tìm hiểu những ngôi nhà đó là gì.
Hai bạn đừng quên là mình đang ở dưới nước đó. Mình đã bỏ quên một chi tiết quan trọng: toàn thể nơi này được che chở bằng một mái vòm lóng lánh. Không bầu trời, chỉ có một mái vòm để ánh sáng rọi qua, làm thành phố rực sáng như ban ngày. Bây giờ thì mình đã hiểu miệng cười lộn ngược trong bản đồ của cha Spader là gì. Đó là biểu hiện cho mái vòm bảo vệ thành phố Faar.
Kalaloo để tụi mình đứng đó một lúc lâu, chìm đắm trong quang cảnh kỳ ảo đó. Hẳn anh ta biết chúng mình bàng hoàng đến thế nào. Sau cùng Kalaloo hỏi Spader:
- Có giống như tưởng tượng của anh không?
Spader bàng hoàng đáp:
- Hô hây! Cứ như ai đó vét hết những gì mình từng nghĩ về Faar trong đầu rồi làm ra cảnh tưởng này vậy.
Cậu Press nói:
- Thú thật, tôi hơi xa lạ với huyền thoại.
- Đi thôi.
Kalaloo nói, rồi hướng dẫn chúng mình đi vòng một con đường bằng cát rất êm. Quá tuyệt, vì chẳng ai có giày dép gì. Anh ta tiếp tục nói:
- Tôi nghĩ, huyền thoại cứ lớn dần theo thời gian. Nhưng tôi có thể kể một chuyện đơn giản hơn. Lúc đầu, Faar là một vùng đất khô ráo duy nhất của Cloral. Huyền thoại kể rằng nó bị chìm ngập sau một trận đại hồng thủy. Nhưng sự việc xảy ra không chính xác như vậy. Sự thật đơn giản là nước của Cloral dâng lên. Nhưng may mắn là nước dâng từ từ trong một thời gian dài. Vì vậy Hội đồng thành phố Faar có thời gian để thu xếp. Một mái vòm khổng lồ được dựng lên bao phủ trung tâm thành phố. Những gì các bạn vừa thấy, chỉ là một phần nhỏ của Faar. Không có cách nào bảo vệ được tất cả. Nước bắt đầu dâng cùng lúc với việc xây dựng mái vòm. Đó là một cuộc chạy đua. Thời điểm Faar hoàn tất khép kín và được an toàn, nước đã mấp mé đỉnh vòm.
Nhớ lại khi bơi qua rìa nước nóng để tới đây, thành phố Faar ngay bên dưới tụi mình, khuất dưới một lớp tường như san hô, mình hỏi:
- Vì sao từ trên nhìn xuống, mái vóm này trông rất giống san hô?
- Vì đó chính là san hô. Lúc đầu mái vòm trong suốt như pha lê, nhưng với thời gian, san hô mọc lên bao phủ. Đã có một thời gian rất dài mái vòm được bảo quản cho trong suốt, nhưng cuối cùng Hội đồng thành phố cho rằng, tốt nhất là để cho san hô che giấu chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi luôn giữ cho lớp phủ thật mỏng, để ánh sáng có thể rọi qua.
Tụi mình tiếp tục dạo qua thành phố kỳ lạ này. Mọi người qua lại luôn vẫy tay chào thân thiện, ai cũng ân cần vui vẻ. Mình nghe thấy có tiếng nhạc du dương vang ra từ một ngôi nhà. Nghe giống loại nhạc New Age các bạn thường nghe trong phòng nha sĩ, để giúp bạn bình tâm trước khi họ mở máy khoan rì rì trong đầu bạn. Mình chẳng khoái âm thanh này tí ti nào.
Cậu Press hỏi Kalaloo:
- Vì sao các anh phải trốn tránh?
- Faar là khởi nguyên cuộc sống của Cloral. Thành phố này đã lớn mạnh thành một nền văn minh tiến bộ, đã sử dụng nước làm năng lượng và tạo ra những vật liệu xây dựng từ phù sa dưới đáy biển. Nhưng người ta vẫn chưa yên tâm. Trước vụ nước dâng rất lâu, những nhà thám hiểm đã đóng tàu, ra đi khám phá phần còn lại của thế giới. Họ đi tìm thêm vùng đất khô ráo khác. Nhưng không đạt kết quả nào. Những con người này đã phải sống trong gian khổ, vật lộn để sống còn trên biển cả. Nhiều thế hệ qua đi và vì Faar là nơi văn minh duy nhất trên toàn lãnh địa Cloral, nên nó trở thành mục tiêu của họ. Những đứa con của Faar ngày nào ra đi để tìm đất mới, nay trở về như những kẻ thù khao khát truy tìm lương thực. Faar cận kề mối nguy hủy diệt. Vì vậy khi phát hiện thành phố sắp bị nước biển dâng tràn, người ta tưởng như chỉ có phép lạ mới có thể cứu được chúng tôi…
Mình hỏi:
- Vì vậy, khi thành phố chìm xuống, các anh đã trú ẩn dưới nước luôn, để bảo vệ Faar khỏi sự phá hủy của con cháu những người dân thành phố đã ra đi từ mấy thế hệ trước?
- Chính xác. Những người sống trong những con tàu trên mặt nước đã tạo ra một thế giới hoàn toàn mới với hai bàn tay không. Nhiều người đã chết để mở đường cho những khu cư trú đồ sộ mà anh đã thấy ngày nay. Thật ra, họ tiến xa như vậy là nhờ vào tinh thần kiên cường bền bỉ quyết tâm tồn tại và cũng nhờ vào người dân thành phố Faar.
Spader hỏi:
- Anh nói vậy là sao?
- Từ khi quyết định ẩn cư dưới nước, Hội đồng thành phố Faar đã tuyên bố: bằng mọi giá phải âm thầm giúp đỡ những người còn sống trên mặt nước. Sao lại không chứ? Họ là anh em của chúng tôi mà. Chuyện đó trở thành mục tiêu chính của tất cả người dân Faar. Người Cloral – chúng tôi gọi những người sống trên mặt nước như vậy – cần tất cả sự giúp đỡ của chúng tôi. Chúng tôi âm thầm săn sóc nông trại dưới nước của họ. Chúng tôi hướng dẫn họ đến những mỏ có chất liệu xây dựng. Chúng tôi còn cứu nhiều người của họ khỏi chết đuối trong khi khổ công xây cất những khu cư trú.
Mình ngắt lời:
- Xin lỗi, anh luôn nói “chúng tôi” cứ như anh luôn có mặt ở đó vậy, anh không phải là… “người cổ xưa” chứ?
- Ha ha! Ồ không. Hầu hết những gì mình đang kể đều được truyền lại từ tổ tiên mình. Ít nhất cũng phải đến hai trăm đời rồi, kể từ khi các cụ xây mái vòm. Nhưng không lầm khi bảo rằng, nếu không nhờ người dân Faar, người Cloral sẽ không còn sống và có một xã hội to lớn như ngày nay. Tất cả chúng tôi đều tự hào về điều đó, và vẫn sẵn lòng làm tất cả những gì có thể để giúp những người anh em đang sống trên kia.
Cậu Press hỏi:
- Anh có biết gì về khó khăn họ đang gặp phải ngay lúc này không?
Kalaloo chợt nghiêm túc hẳn:
- Đó là lý do chúng ta phải đến dự buổi họp tại Vòng tròn Hội đồng. Lần đầu chúng tôi được nghe vấn đề này là qua cha của Spader. Hiếm khi một người Cloral đặt chân được xuống Faar. Nhưng cha anh không phải là một người Cloral thuần túy. Dường như ông có một tinh thần quyết tâm rất cao… có chủ đích.
Mình biết chính xác Kalaloo định nói gì. Cha của Spader là một Lữ khách. Tất nhiên là có tinh thần trách nhiệm rất cao. Kalaloo nói thêm:
- Và tôi cảm thấy ba người… giống y như vậy.
Nữa. Anh chàng người cá này… chỉ được cái nói đúng. Cậu Press hỏi:
- Ông ta nói với anh những gì?
- Ông ấy sợ một trận dịch lớn sắp xảy ra trên Cloral, sẽ là mối nguy hiểm đến tính mạng mọi người.
Mình nhìn cậu Press và Spader. Hình như cha của Spader đã thấy được kế hoạch cận kề của Saint Dane. Điều thê thảm là ông trở thành nạn nhân đầu tiên, trước khi ông kịp ngăn chặn bàn tay hắn. Cậu Press lại hỏi:
- Ông ta có biết chính xác chuyện gì xảy ra không?
- Ông ấy sợ có chuyện nguy hại tới hoa màu. Từ những gì chúng tôi đã thấy, ông ta có lý. Tin tức từ khắp Cloral cho biết, những nông trại dưới nước đang sản xuất ra hoa màu nhiễm độc.
Mình nói:
- Đó là vì phân bón. Nó là cây cối tăng trưởng nhanh hơn, nhưng bị nhiễm độc
Spader hỏi Kalaloo:
- Sao cha tôi lại tìm gặp anh? Ông muốn cảnh báo cho anh biết?
- Phải, nhưng ông cũng đến đây để cầu cứu. Hiểu biết của chúng tôi về chu kỳ đời sống cao hơn người Cloral nhiều. Ông ấy muốn biết chúng tôi có thể giúp tránh khỏi một thảm họa như vậy không.
Spader im lặng. Câu hỏi lớn còn lơ lửng đó. Liệu cha của Spader có đúng không? Liệu giải pháp chống lại cái chết theo phản ứng dây chuyền có thể tìm thấy tại ngay thành phố Faar này không? Sau cùng cậu Press hỏi:
- Sao? Các anh có giúp được không?
- Được quá đi chứ.
Kalaloo trả lời với nụ cười tươi rói. Anh chỉ tay xuống chân núi, ngay mấy tòa nhà to lớn mà mình đã tả trước đó.
- Những ngôi nhà đó lưu giữ sự sống của Cloral. Qua bốn trăm thế hệ, chúng tôi đã nghiên cứu tất cả những loài cây từng tồn tại ở nơi này. Tóm lại là, chúng tôi biết Cloral phải làm gì.
Mình vội hỏi:
- Vậy phải làm gì với cây nhiễm chất độc?
- Chúng tôi đã phân tích mẫu cây biến đổi gen và đã phát hiện cấu trúc tế bào bị thay đổi, thành phần hóa học bị hủy hoại. Loại phân bón mới gây ra một vấn đề rất phức tạp, nhưng chúng tôi có những phương pháp để loại bỏ chúng. Ngay lúc này, chúng tôi đang sửa soạn đưa mấy trăm người Faar tới những nông trại dưới nước của người Cloral. Với một hỗn hợp hóa chất đơn giản, chúng tôi sẽ đảo ngược sự tác hại đó. Một công việc khá căng, nhưng chúng tôi có phương tiện. Điều quan trọng là người Cloral phải ngừng ngay việc sự dụng loại phân bón đó.
Cậu Press nói:
- Việc đó đang được tiến hành rồi. Họ biết những nguy hại do họ gây ra và đang cố gắng ngăn chặn lại.
Kalaloo cười rạng rỡ, vui mừng nói:
- Thật là một tin tuyệt vời. Một khi người Faar đảo ngược được tình hình, hoa màu sẽ an toàn trở lại.
Anh ta hồ hởi vì mọi chuyện đang trên đà giải quyết tốt đẹp.
Nhưng cậu cháu mình thì nghĩ khác.
Cậu Press có vẻ lo lắng, Spader cũng vậy. Cảm giác một điều chắc chắn sẽ xảy ra làm mình lạnh cả người. Mình biết hành động sau cùng của cuộc xung đột này sẽ là gì.
Những con người thông minh cổ xưa này nắm giữ chìa khóa bảo vệ toàn lãnh địa Cloral. Không còn nghi ngờ gì nữa: Điều đó có nghĩa là Saint Dane sẽ tấn công thành phố Faar, để ngăn chặn họ cứu giúp Cloral.
Suốt nhiều thế kỷ, người dân Faar đã được nước bảo vệ, nhưng bây giờ họ không còn có thể trốn lánh hơn được nữa.
Saint Dane đã biết nơi ẩn cư của họ, và hắn đang tiến tới nơi này.
Chẳng biết những con người dũng cảm này có khả năng tự vệ không? Cậu cháu mình sẽ tìm hiểu. Mình chấm dứt nhật ký lần này tại đây, vì bất kỳ chuyện gì xảy ra, mình tin chắc, sắp xảy ra tới nơi rồi. Nhật ký này được viết và gửi cho hai bạn từ Faar – một thành phố kỳ lạ của những thiên thần hộ mệnh, ẩn mình dưới độ sâu hàng trăm mét của vùng biển Cloral.
Bất hạnh là nó sẽ không còn được an toàn bao lâu nữa.
CHẤM DỨT NHẬT KÝ #7