Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 17
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Hai type)
- Hai cậu bé hư đốn. Hai đứa đã làm chìm tàu của ta.
Saint Dane bỡn cợt như coi đó là chuyện nhỏ.
Spader nhìn cậu cháu mình. Mình nghĩ là anh ta bị sốc. Spader không ngờ nhìn thấy cảnh Saint Dane biến hóa như thế. Mình cũng đâu hoàn toàn tỉnh táo trước cảnh đó, nhưng dù sao đã thấy mấy lần rồi nên không quá bàng hoàng như anh ta. Cậu Press hỏi:
- Vụ đầu độc phân bón là do mi, đúng không?
Saint Dane bật lên một tràng cười ma quái. Mình ghét giọng cười của thằng cha này. Nó luôn có nghĩa là hắn biết nhiều điều hơn người khác, Saint Dane cười nói:
- Này, anh bạn Press, mi tặng ta quá nhiều tiếng tăm rồi đó. Mi biết ta không khởi xướng ra bất cứ chuyện gì mà.
- Nhưng mi sẵn sàng lợi dụng những chuyện đó.
- Về vụ đó thì ta có tội. Lão chồn Manoo và đám nông học của nó hẳn đã bỏ qua vụ thí nghiệm đó từ mấy năm trước, nếu ta không thuyết phục chúng làm ngược lại. Đánh thức bản chất tự cao tự đại của chúng chẳng khó khăn gì. Ta bảo, chúng sẽ là những anh hùng, vì cứu được Cloral thoát cảnh chết đói trong tương lai. Ha ha ha! Chúng lóa mắt vì viễn cảnh sẽ nổi danh mà không nhận thấy là đã tạo ra những phương tiện tiêu diệt tất cả lũ người trên toàn lãnh địa Cloral. Ngạc nhiên chưa?
Spader la lên:
- Vậy chính ngươi đã giết cha ta?
Saint Dane đáp với giọng ngán ngẩm:
- Ta nghĩ là... một cách gián tiếp thôi. Nhưng tất cả chúng ta đều cảm thấy thoải mái hơn khi bớt được một tên Lữ khách. Mi không thấy vậy sao?
Mấy câu sau cùng làm Spader điên tiết. Anh nhao tới, định bóp cổ Saint Dane. Nhưng Saint Dane nhanh như chớp, rút khẩu súng bạc trong áo khoác, ép sát ngực Spader. Mắt anh ta ngùn ngụt căm thù, nhưng đành bất động. Saint Dane bình thản nói:
- Thử hỏi Pendragon đi. Nó biết mi không hạ nổi ta đâu.
Mình nói ngay:
- Sao không? Chuyện gì đã xảy ra tại Denduron?
Saint Dane quay lại, lần đầu tiên nó nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt xanh lạnh của nó khiến mình rởn cả người:
- Chuyện nhỏ. Pendragon, đây mới là khởi sự trò chơi.
Spader hét:
- Trò chơi? Mi đã giết mấy trăm con người. Mi gọi đó là trò chơi được sao?
- Nhưng là trò chơi thật mà.
Dứt lời, hắn lại biến dạng. Thân hình hắn thành chất lỏng, co rút lại và rồi... đứng trước mặt mình là Zy Roder. Tên thuyền trưởng hải tặc. Giọng hắn trở nên the thé khác hẳn:
- Chính xác là một trò chơi. Một trò chơi cao cấp.
Ngay lúc đó, cửa bật mở và thêm nhiều tên cướp tràn vào nhà. Chúng đều lăm lăm khẩu súng bạc giống như của Roder/Saint Dane.Tụi mình hết đường tẩu thoát! Roder/Saint Dane lên tiếng:
- Nào, bây giờ ta hỏi các ngươi một câu.Các người biết những gì về cái thành phố Faar mất tích kia?
Ba người mình cố không nhìn nhau. Sau cùng Spader trả lời:
- Đó là một chuyện kể cho trẻ con. Có gì mà mi muốn biết?
Roder/Saint Dane ép khẩu súng mạnh hơn lên ngực Spader làm anh nhăn mặt vì đau:
- Đừng giả bộ ngô nghê làm mất thì giờ của tao. Tao đã thấy ký hiệu của Faar trên bàn cha mi. Quá biết cha mi đã từng kiếm tìm thành phố đó. Nên khi trông thấy ký hiệu, ta biết là lão đã thành công.
Mình sững người, hỏi:
- Mi đã có mặt trên Magorral?
- Nói cho chính xác thì... Po Nassi đã tới đó trước các ngươi vài giây.
Mình ghét thằng cha này thậm tệ. Hắn rất khoái chơi trò ú tim với mọi người.
Nhìn chòng chọc vào mắt Spader, hắn hỏi:
- Cha mi đã phát hiện ra Faar và trao thông tin lại cho mi, đúng không?
Spader không nhúc nhích. Không đời nào anh ta chịu trao hai mảnh bản đồ cho Roder/ Saint Dane. Không bao giờ. Nhưng Saint Dane thoắt vươn cánh tay không cầm súng, bóp cổ Spader. Cả cậu Press và mình định nhào tới ngăn hắn, nhưng bọn hải tặc đã nhảy ra ghìm cậu cháu mình lại. Sức lực của thằng cha này khiếp thật. Hắn nâng Spader hổng mặt đất với chỉ một tay, rít lên:
- Nói. Nói tao nghe mi đã biết được những gì. Nếu không, trước hết ta sẽ giết Pendragon, rồi tới lão Press, sau đó ta sẽ trở lại Grallion để xem còn trò gì làm cho lũ ngươi khốn khổ hơn nữa không. Kẻ duy nhất ta sẽ không giết, chính là mi. Mi phải sống để thấy kẻ khác chết vì mi không chịu nói ra những điều mà trước sau gì, ta cũng vẫn sẽ tìm ra.
Thấy Spader xanh lè vì ngộp thở, mình và cậu Press cố vùng vẫy khỏi tay tụi cướp, nhưng vô ích. Không còn cách nào để giúp Spader được nữa.
Rồi... chậm rãi, Spader đưa tay vào túi lấy tấm bản đồ. Mình gào lên:
- Đừng!
Quá muộn rồi. Spader ném hai nửa bản đồ xuống đất. Lập tức, Roder/ Saint Dane quăng anh xuống sân. Spader gục xuống thở hồng hộc. Một tên cướp nhặt hai mảnh giấy, trao lại cho Saint Dane. Tên Lữ khách ma quái ghép hai mảnh làm một, ngắm nghía mấy giây, rồi nhếch mép cười:
- Quá đơn giản. Cảm ơn, Spader. Giờ thì Cloral hoàn toàn không còn một chút hy vọng nào thoát khỏi họa dịch bệnh mà ta ấp ủ từ quá lâu rồi.
Hả? Cái thành phố mất tích trong truyền thuyết kia liên quan gì tới thứ phân bón giết người đang lan tràn khắp lãnh địa?
Bùm! Một tiếng súng nổ ngoài hành lang. Đám cướp vội bò tìm chỗ núp. Không ngờ trong giây phút hốt hoảng đó, mình hành động lẹ như vậy. Nhào tới trước, mình chộp vội hai mảnh giấy trên tay Roder/Saint Dane.
Bùm! Bùm! Thêm hai phát súng nữa. Nhưng không chính xác là súng đâu. Hai bạn còn nhớ mình đã tả những loạt đại bác bằng nước nén cứng của tàu hải tặc chứ? Hóa ra, tất cả súng đạn trên toàn lãnh địa Cloral đều y hệt vậy.
Và ngay lúc này. Yenza và hai thủy vụ đang đứng ngoài hành lang. Không hiểu sao họ biết tụi mình đang gặp nạn. Yenza quát lớn:
- Bỏ súng xuống!
Trong lúc Roder/ Saint Dane và đám bộ hạ khom người tránh đạn, cậu Press kéo mình và Spader chạy vào phòng trong. Bọn cướp còn phải tự vệ nên không đuổi theo bọn mình. Ông hỏi Spader:
- Còn lối ra nào khác nữa không?
Spader vẫn còn thở như đứt hơi, cố nói:
- Xung quanh tòa nhà còn một bệ tường.
- Dẫn lối đi!
Phòng bên kia, tiếng đạn nước veo véo dội vào tường. Một viên đạn xuyên tường, lướt cách mình gần nửa thước. Chẳng giống loại súng bắn nước mình vẫn chơi chút nào.
Spader mở tung cửa sổ, nhảy ra ngoài. Cậu Press đẩy mình lên cửa sổ. Mình ngần ngừ. Chưa bao giờ mình... khoái nổi độ cao. Mà độ cao này lại tít trên lầu năm. Trời ơi! Nhưng còn cách nào nữa đâu? Phòng ngoài kia, tụi cướp đông hơn thủy vụ. Chúng đuổi theo tới nơi rồi. Mình cố nén sợ, leo ra ngoài cửa sổ.
Chung quanh tòa nhà có một bệ tường rộng chừng sáu tấc. Bình thường rồi nhiêu đó là dư xăng đi thoải mái. Nhưng cheo leo từ trên tầng năm, nó cứ như chỉ rộng có vài phân. Nhìn xuống dưới, mình bắt đầu xây xẩm mặt mày.
Cậu Press la lớn:
- Đi đi.
Ông ngay sau lưng và đẩy mình tiến theo Spader. Spader đi thoăn thoắt tới một góc tường. Mình mới rón rén được hai bước thì...
Bùm! Một mảnh tường vỡ ngay trước mặt, những mảnh vữa của tòa nhà văng tung tóe khắp nơi. Hết cả sợ độ cao, mình ù té chạy. Những viên đạn nước tiếp theo làm vỡ từng mảng tường ngay sau cậu Press. Đứng lại là ăn đạn và lộn cổ khỏi bệ tường ngay.
Spader đã vòng qua góc tường, mình theo sát anh. Lúc này tụi mình đã xa khỏi căn hộ đang nổ súng. Tới một cửa sổ, Spader nhảy vào bên trong. Mình tưởng sẽ đụng đầu một gã đang ngủ, nhưng may mắn là tụi mình đã nhảy xuống một lan can cầu thang.
- Xuống thang đi!
Bảo cậu cháu mình vậy, nhưng Spader lại đi ngược hành lang, tiến về căn hộ đang nổ ra cuộc xung đột. Cậu Press níu anh ta lại:
- Làm gì vậy?
- Tìm Saint Dane!
Anh ta cố vùng khỏi tay cậu Press, nhưng cậu mình giữ chặt anh.
- Nghe này, Spader. Chú em chỉ mới nếm một chút những gì chúng ta kể cho chú em. Saint Dane có những quyền năng, chú em không bì nổi đâu.
Mình nói thêm:
- Ấy là chưa nói tới súng đạn đang rầm rầm. Trở lại đó là anh tiêu luôn.
Spader đang tan nát, sôi sục trả thù Saint Dane. Cậu Press ôn tồn nói, cố làm anh ta bĩnh tĩnh lại:
- Chúng tôi đã nói rồi: tại đây còn có một cuộc chiến lớn hơn dành cho chúng ta. Chú em nghe Saint Dane nói gì về Faar rồi chứ? Đó có thể là quân cờ cuối cùng để hủy diệt Cloral. Chuyện nào chú em thấy quan trọng hơn? Trở lại đó để bị giết, hay hoàn tất việc cha chú em muốn chú em làm?
Spader ngước nhìn cậu mình với ánh mắt đầy thắc mắc. Ông bảo:
- Hãy đi tìm thành phố Faar mất tích.
Bùm! Như một dấu chấm than cho câu nói của cậu Press, một trái đạn nước xé tung cửa, vọt ra hành lang. Tụi cướp đang đuổi theo tụi mình. Nhưng lúc này Spader đã bình tâm lại. Anh biết phải làm gì.
- Lẹ lên!
Vừa la lớn, Spader vừa chạy xuống cầu thang. Cả ba người phóng xuống, ba bậc một. Mình nghĩ chạy kiểu này lộn nhào gãy cổ như chơi, nhưng lúc này tốc độ là trên hết.
Thoát qua khỏi một cửa hông, ba người mình chạy trối chết về con kênh neo mấy thuyền trượt nước. Khi băng qua ngôi nhà, mình thấy Yenza và hai thủy vụ đang vừa rút ra khỏi cửa chính, vừa bắn lại đám cướp. Cầu cho không có người vô tội nào loanh quanh trong tầm đạn.
Cậu Press gào lên:
- Yenza!
Nữ chỉ huy thủy vụ ngước lên, thấy tụi mình đã thoát ra khỏi ngôi nhà. Lập tức chị ta ra lệnh cho hai người dưới quyền. Họ ngừng bắn, phóng đi tìm thuyền trượt. Những viên đạn nước cày tung mặt đất dưới chân khi tụi mình chạy qua bãi cỏ để tới dòng kênh. Không dám ngoái đầu nhìn lại, mình cắm đầu chạy, hy vọng duy nhất là càng xa tầm đạn của chúng càng tốt.
Tất cả đều tới con kênh và nhảy lên mấy thuyền trượt gần như cùng một lúc. Không ai phải thốt một lời. Mình và cậu Press tự động lên một thuyền, Spader cùng Yenza lên chiếc khác, hai thủy vụ kia lên thuyền thứ ba.
Ba con thuyền cùng khởi động. Bọn mình đã thoát làn đạn trong gang tấc. Thế rồi Spader quay sang cười tươi rói với mình:
- Ai trở về tàu sau cùng phải đãi snigger nghe.
Trong thoáng giây đó anh chàng Spader cũ đã trở lại. Anh nổ máy, vọt đi. Cậu Press phóng theo, rồi tới hai thủy vụ.
Nước kênh tung tóe, ngầu bọt vì những loạt đạn tới tấp bắn xuống chung quanh tụi mình. Ba chiếc thuyền trượt phóng xa khỏi đám cướp.
Chuyến lao về bến cảng mới rùng rợn. Nhưng không phải vì tụi cướp đâu. Như mình đã viết: lòng kênh luôn tấp nập tàu thuyền. Nhưng lần này chẳng ai cẩn trọng gì nữa. Với Spader dẫn đầu, tất cả bọn mình bay vèo vèo trên mặt nước, luồn lách qua những thuyền khác, y như lách qua những chướng ngại vật trong một cuộc đua trượt băng. Mình tự hỏi không biết có cảnh sát đường sông nào của thành phố Panger ách tụi mình vào bờ kênh vì tội trượt thuyền ẩu không? Tụi mình va quẹt tùm lum, nhưng cũng may là không xảy ra tai nạn nào.
Chỉ khi về gần tới cảng, tất cả mới thở phào. Hay ít ra là thở phào được nửa hơi, bởi cuộc đua này chỉ mới đang bắt đầu. Cột thuyền, lên bến, tụi mình chạy tới cầu cảng. Vừa chạy, cậu Press vừa hỏi Yenza:
- Sao cô biết để đi theo chúng tôi?
- Chính vì Nassi. Tôi chưa bao giờ tin tưởng mụ ta. Ngay khi ông chạy theo Spader, mụ theo ông bén gót.
- Cảm ơn cô đã cứu mạng chúng tôi, Yenza.
Yenza đứng lại trên hè phố tấp nập, nhìn thẳng vào ba người bọn mình. Hai thủy vụ đứng sau chị ta với tư thế sẵn sàng. Yenza đã quen với việc chỉ huy mọi sự việc, mình không nghĩ là chị ta thích bị ở ngoài rìa câu chuyện, nhất là khi câu chuyện đó lại dính dáng tới bọn hải tặc.
- Các người nói chuyện với Zy Roder như người quen biết. Sự thể là sao?
Ba người mình ngó nhau. Cắt nghĩa sao bây giờ? Cậu Press là người lãnh trách nhiệm này. Chính xác thì Po Nassi chính là Zy Roder, nhưng ông khéo léo né tránh:
- Po Nassi làm việc cho Zy Roder. Cô ta rất hiểu mình đang làm gì. Biết rõ phân bón là thuộc độc, biết cha của Spader đang cùng tôi điều tra chuyện khủng khiếp này... cho đến khi ông chết.
Yenza bàng hoàng hỏi:
- Po Nassi cố ý đầu độc Cloral? Vì sao?
- Thật khó trả lời, nhưng đó là sự thật. Chúng ta nên rời khỏi Panger ngay. Manoo đâu rồi?
- Tôi đây.
Người đàn ông nhỏ bé, mặt tròn xoe như ông địa, hấp tấp tiến lại từ một ngôi nhà gần cảng. Vẻ vừa giận vừa lo lắng, ông ta hỏi:
- Các người ở đâu chui ra vậy?
Yenza không trả lời, hỏi lại:
- Ông đã tới Hội Nông Học chưa?
- Rồi, nhưng quá muộn.
- Là sao?
Manoo rên rỉ:
- Phân bón đã gửi tới khắp Cloral. Ngay lúc này, gần như tất cả các nông trại dưới nước đều sử dụng loại phân đó. Toàn bộ lương thực của chúng ta đang nhiễm độc. Một thảm họa toàn diện.
Phải làm sao với vấn đề khủng khiếp này đây? Kế hoạch của Saint Dane đã “rú ga” vọt đi và Manoo lo lắng đến mất trí. Mình và Manoo có thể vào chung hội được đó, vì lúc này, mình cũng đang mất trí đây.
Cậu Press ra lệnh cho Manoo:
- Trở lại Hội Nông học. Bảo họ bằng mọi cách theo dõi và ngừng ngay việc sản xuất hàng. Ông làm được chứ?
- Được. Nhưng ông là ai mà ra lệnh cho tôi?
Yenza quát lên:
- Thi hành đi, Manoo.
Quay lại hai thủy vụ, chị ta bảo:
- Bảo vệ cho ông ta trở lại Hội Nông học được an toàn.
Hai thủy vụ đứng nghiêm chào, sẵn sàng đi cùng Manoo. Yenza choàng hai tay ôm Manoo với lòng tin tưởng và tình bạn thân thiết.
- Hãy làm hết khả năng, Manoo. Hây hô!
Manoo đứng thẳng người như đang vác trên đôi vai toàn thể số phận của Cloral, rồi nói lớn với hai thủy vụ:
- Đi thôi.
Khi ba người đi khỏi, Yenza quay lại hỏi cậu Press:
- Vì sao chúng ta phải đi khỏi Pander?
Cậu nhìn mình, xòe tay. Biết ngay ông cần gì, mình đưa cho ông hai mảnh bản đồ. Ông hỏi Yenza:
- Từng nghe nói tới Faar – thành phố mất tích rồi chứ?
Giây phút trở lên tàu cao tốc, phóng ra khỏi thành phố Panger để tới... một thành phố mất tích, cảm giác như chúng mình đang rượt đuổi theo một câu chuyện thần tiên.
Đây là những gì bọn mình đã thấy sau khi ghép hai mảnh bản đồ lại: đường kẻ ngang một phần ba tính từ dưới tờ giấy bên trái, nối liền với đường kẻ của nửa phần bên phải, kéo dài hết khổ giấy. Hai đường cong bắt đầu từ hai góc phải trái ở dưới nối vào nhau tạo thành một nửa vòng tròn. Dưới đường kẻ ngang, trông nửa hình tròn đó như một cái miệng cười vẽ ngược. Trên đường kẻ ngang, hai mảnh đều có những chấm mực. Cuối cùng thì hàng ký hiệu trên nửa mảnh bản đồ trái kết nối với ký hiệu trên mảnh giấy phải.
Cậu cháu mình không hiểu ý nghĩa của đường kẻ ngang nửa hình tròn, tới những chấm đó là gì. Nhưng Spader và Yenza biết. Đó là tọa độ hải đồ đánh dấu những điểm rất cụ thể trên đại dương. Vậy là đã xác định được địa điểm, nhưng từ Panger tới đó rất xa. Ít nhất cũng mất một đêm, kể cả chạy với tốc lực tối đa. Spader xác định hải trình và cài chế độ lái tàu tự động, để bảo đảm cho tàu không bị lạc. Trong những chuyến đi xa như vậy, chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ bị lạc phương hướng rồi. Nếu không có gì bất thường xảy ra, trời sáng là tụi mình sẽ tới đúng vị trí mà theo bản đồ, đó là nơi chúng mình sẽ tìm thấy thành phố bị mất tích.
Mình vừa nôn nao vừa nghi ngờ. Ý nghĩ tìm ra một thành phố mất tích, chìm sâu trong lòng biển, nghe sao mơ hồ quá. Nhưng, như Loor đã nói, sau tất cả những gì mình đã thấy, thì chẳng có gì là không thể xảy ra.
Mình hy vọng, bộ nhớ của thằng cha Saint Dane hơi bị tồi. Hắn mới liếc qua bản đồ vài giây thì Yenza và hai thủy vụ đã xuất hiện với súng nước. Mong sao hắn quên một chỉ số trong tọa độ. Hai càng tốt. Hoặc hắn lộn lung tung và đi lạc đường lại càng tốt hơn. Nhưng chỉ là hy vọng thôi. Mình nghĩ chuyện đó sẽ chẳng xảy ra đâu. Chắc chắn Saint Dane cũng đang nắm giữ những thông tin như tụi mình. Vấn đề thực sự là bao lâu nữa hắn sẽ theo kịp tàu mình. Đây sẽ là một cuộc đua, nhưng đua tới đâu?
Trời đêm thật đẹp. Nước phẳng lặng đến mức có thể nhìn thấy những vì sao phản chiếu trên mặt nước. Đang đứng đằng mũi tàu ngắm quang cảnh diệu kỳ trước mắt, mình cảm thấy có người tiến lại sau lưng.
Chính là Spader. Anh lên tiếng nói:
- Hãy cho mình biết, cậu từ đâu tới.
- Chuyện dài lắm. Nơi đó được gọi là Trái Đất Thứ Hai. Đừng hỏi mình, có Trái Đất Thứ Nhất hay Trái Đất Thứ Ba không, vì mình cũng không biết đâu. Mình sống ở một thị trấn gọi là Stony Brook. Lãnh địa mình ở có những thành phố lớn, trang trại, và những thị trấn nhỏ như Cloral, chỉ có điều khác là chúng không nổi trên mặt nước. Mình nghĩ khoảng bốn phần năm hành tinh bao phủ toàn nước, phần còn lại là đất liền.
- Vậy nếu không có thuyền trượt và tàu cao tốc, làm sao người ta đi từ nơi này tới nơi khác được?
- À, chúng mình có xe hơi... xe gắn máy, có thể di chuyển rất xa trên mặt đất. Lại có tàu hỏa di chuyển trên đường ray và... ồ phải rồi... chúng mình còn có thể bay.
- Cái gì? Cậu bay được à?
Nghe Spader sửng sốt hỏi, mình cười ngất:
- Giống như vậy thôi. Chúng mình có những... cái xe bay được. Có những cái nhỏ, chở được hai người; có những cái lớn hơn, chở tới bốn trăm người.
- Hô hây! Đó là phép thuật.
Spader khiếp đảm kêu lên. Với những người ở những lãnh địa khác, không có máy bay, chuyện bay bổng trên trời hẳn nhiên là điều kinh ngạc. Kinh ngạc chẳng kém gì việc có thể thở dưới nước bằng cái nồi plastic chụp lên đầu bỗng biến dạng vừa khít đầu mình vậy. Mỗi lãnh địa đều có những điều độc đáo riêng. Tin không? Mình bắt đầu khoái được thấy nhiều hơn nữa. Spader hỏi:
- Cậu có gia đình chứ?
- Có. Ba, má, một đứa em gái tên là Shannon.
Hai đứa im lặng một lúc. Cả hai đều biết ý nghĩ trong đầu nhau: Chuyện gì xảy đến với gia đình chúng tôi thế này?
- Pendragon, cậu biết không?
- Biết gì?
-Mình tin ông Press. Chúng mình sẽ gặp lại gia đình. Nhưng phải sau khi vượt qua một số cuộc phiêu lưu đầy kinh ngạc nữa.
Mình gượng cười khi nghe Spader quả quyết như vậy. Có lẽ Spader đang bắt đầu chấp nhận định mệnh của bọn mình.
Suốt đêm, Spader và Yenza thay phiên điều khiển và trông chừng tàu. Những người khác xuống ca-bin cố ngủ một chút. Tuy rất nôn nóng nhưng mình cũng thật sự cần một giấc ngủ. Đầu vừa chạm gối, mình đã ngủ như chết. Chỉ định thiếp đi chừng một vài tiếng, nhưng khi thức dậy, mình mới biết là đã ngủ cả đêm.
Chính tiếng máy tàu chậm lại làm mình tỉnh giấc. Ngồi bật dậy trên võng làm đầu va cả vào xà rầm, mình lèm bèm tự rủa rồi leo lên trên.
Cậu Press, Yenza và Spader đang đứng trên boong tàu. Chắc tàu đã phóng rất nhanh, vì mặt trời vẫn chưa lên. Trời vẫn đen như mực, những vì sao vẫn lấp lánh trên mặt nước. Êm ả vô cùng, nhất là giờ đây máy đã tắt, tàu đã ngừng hẳn lại. Nhìn khắp xung quanh, mình chẳng thấy gì ngoài nước. Mình hỏi:
- Tới rồi sao?
Spader bảo:
- Đúng tọa độ này rồi đó.
Nhưng Yenza nói:
- Lạ thật. Theo bản đồ thì chúng ta đang ở trên một rãnh lớn, một trong những nơi sâu nhất Cloral. Nhưng dụng cụ đo đạc cho thấy nơi này khá nông. Không hiểu nổi:
Mình hỏi:
- Hay... chúng ta bị lạc hướng?
Spader nói ngay:
- Không thể.
Mình bước ra mũi tàu, nhìn xuống nước. Nước êm tới độ khó có thể nhìn ra đường chân trời và mặt nước gặp nhau ở đâu. Nhất là khi vô vàn ánh sao tỏa lên từ mặt nước.
Sao. Những vì sao phản chiếu trên mặt nước. Mình chợt tỉnh. Chạy ngược lại mấy người kia, mình la oai oái:
- Đưa bản đồ cho tôi!
Spader đã dán hai mảnh làm một bằng một thứ đại loại như... hồ dán ở quê mình. Mình đưa bản đồ lên, hướng về phía chân trời. Rồi từ từ quay lại, vẫn giơ bản đồ trước ngực, cho đến khi mọi ý tưởng đều đâu vào đó. Mình reo lên:
- Chính xác rồi.
- Cái gì chính xác?
Cậu Press dồn dập hỏi. Mình chỉ lên bản đồ:
- Nhìn nhé. Gạch ngang này biểu thị đường chân trời. Còn những chấm này là...
- Những vì sao! Hô hây hô!
Spader mừng rú lên, tiếp lời mình. Không thể nào tin nổi. Những chấm trên bản đồ hoàn toàn giống chòm sao trên bầu trời đêm. Không hề lạc hướng. Chúng mình đang ở đúng tọa độ cần tìm. Cậu Press bảo:
- May là chúng ta tới đây vào ban đêm.
- Vậy, nửa vòng tròn dưới đường kẻ này là gì?
Câu hỏi của mình làm tất cả thận trọng nhìn nhau. Tất cả đều biết nửa vòng tròn có thể là gì. Nếu đường thẳng là chân trời, thì dưới đường chân trời là nước. Và nằm trong vùng nửa vòng tròn chìm dưới nước chỉ có thể là... Spader thẫn thờ nói:
- Có thể là vậy không?
Giọng đầy sùng kính, Yenza lẩm bẩm:
- Tôi từng nghe về Faar từ ngày còn nhỏ. Đó là một nơi chốn tuyệt vời không đâu sánh bằng. Đó chính là nơi khai sinh ra Cloral. Cứ nghĩ đó là một nơi có thật, quả là...
Yenza không thể nói hết câu. Mọi chuyện quá lạ thường với chị ta.
Cậu Press nói:
- Bằng mọi cách, chúng ta phải cố tìm hiểu.
Nghe giọng cậu, mình biết ông muốn mọi người coi đây như là một cuộc thám hiểm. Có thể ông muốn Spader và Yenza bỏ qua tất cả những nỗi sợ hãi và những huyền hoặc của tuổi thơ trong khi phải giải quyết vấn đề bí ẩn này. Ông tiếp:
- Tất cả hãy ăn một chút đã, rồi sẵn sàng để lặn. Ngay khi trời đủ sáng để nhìn rõ, chúng ta sẽ xem có những gì ở dưới đó.
Lương thực dự trữ trên tàu là rau và trái cây khô. Mình thoáng nghĩ, chẳng biết mấy thứ này có nhiễm độc như tất cả lương thực tại Cloral không. Nhưng đây là lương khô, nên chắc đã được chuyển lên tàu từ lâu và an toàn. Vì vậy mình và mọi người ngồi trên boong ăn sáng. Nói thật nghe: món ăn tởm dễ sợ. Cứ như nhai giày da vậy đó. Chưa bao giờ phải ăn giày, nhưng mình bảo đảm món ăn này giống hệt da giày. Nhưng vẫn cứ phải ăn, nên mình bèn tưởng tượng như đang nhai bánh nướng. Bánh nướng có mùi vị da giày.
Trời sáng dần và vầng dương đã lấp ló cuối chân trời. Thoáng chốc, ánh sáng và hơi ấm chan hòa, phủ lên chúng mình.
Đã tới giờ thi hành nhiệm vụ. Vì đây là một tàu cao tốc của thủy vụ, nên trang bị rất đầy đủ: quả cầu dưỡng khí, súng phóng lao, máy phóng nước...
Mọi người nhất trí là Yenza sẽ ở lại trên tầu trong khi ba người bọn mình lặn tìm thành phố mất tích. Cậu Press, Spader và mình đội quả cầu dưỡng khí, cầm súng phóng lao. Tuy không có đồng hồ, nhưng mình biết phải chờ hai mươi phút sau khi ăn mới được xuống nước. Buồn cười thật. Sắp lên đường tìm kiếm một thành phố mất tích trong truyền thuyết ở bên kia vũ trụ, mà mình chỉ nghĩ đến mấy câu chuyện truyền miệng mà má mình kể về các vụ chuột rút khi đi cắm trại. Những lúc thế này mình nhớ má quá.
Cậu Press nói với Yenza:
- Nếu thấy gì, chúng tôi sẽ ngoi lên báo cho cô biết. Nhưng phải nhớ là, Zy Roder cũng có những thông tin như của chúng ta. Tôi tin chắc nó đang trên đường đến đây. Dù có chuyện gì xảy ra, đừng một mình đương đầu với nó. Cô hiểu ý tôi chứ?
- Ông đang nói với một chỉ huy thủy vụ đó, Press. Tôi có thể xoay sở được mà.
Yenza đáp với một chút tự ái. Cậu Press mỉm cười, biện bạch:
- Xin lỗi. Tôi tệ thật. Nhưng nhớ bảo trọng.
Yenza cười mủm mỉm:
- Bảo trọng, Press.
Mình chợt có ý nghĩ , Yenza đang có “vấn đề” với cậu Press. Tội nghiệp. Cậu không phải là loại người gắn bó lâu dài được với ai. Ông luôn luôn phải rong ruổi trên các ngả đường.
Cậu Press bảo Spader:
- Spader, dẫn đầu đi. Cậu cháu tôi sẽ theo sát bên anh.
Ông mỉm cười, tiếp:
- Hãy tìm cho ra một thành phố thật sự to lớn.
Spader cười lớn reo lên:
- Hô hây hô!
Mình phụ họa theo:
- Hô hây hô!
Nắm chặt máy phóng nước, vẫy tay với Yenza, cậu cháu mình và Spader phóng xuống nước. Mấy giây sau, tất cả đã bồng bềnh trên mặt nước. Spader hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
Sẵn sàng. Anh lặn xuống, rồi đến cậu Press, mình theo sát ông. Chúng mình xuống theo hình chữ V. Spader dẫn đầu. Mình nhìn quanh. Yenza nói đúng, nước nơi này không sâu. Mình đoán chỉ hai mươi mét là tới đáy. Không đủ độ sâu để có thể che giấu cả một thành phố . Đáy biển này rất nghèo nàn. Suốt tầm mắt mình nhìn, chẳng có gì ngoài nước xanh và một bãi san hô mênh mông, thấp chủm, nâu xì xì. Không thành phố. Không có gì nữa hết. Spader bảo:
- Thử hướng theo hướng này. Đó là hướng Pendragon đã so với bản đồ với các ngôi sao.
Lướt đi với máy phóng nước, mình thấy vùng biển này kém thú vị hơn đáy biển quanh Grallion nhiều. Không có cây cối, không tảo biển, không nông trại. Thậm trí không thấy một con cá nào. Đây là một Cloral tương tự như mặt trăng của chúng ta.
Càng tiến tới càng chẳng thấy gì. Dù không ưa làm kẻ phá đám, xui mọi người bỏ cuộc, nhưng mình bắt đầu nghĩ rằng tụi mình đang mất thì giờ vô ích. Vừa định nói lên ý nghĩ đó, mình chợt thấy có vật di chuyển rất nhanh. Nhìn sang phải, không thấy gì. Mình đã tưởng mình bị quáng mắt nhưng... kìa. Một vật đang di động thật. Lần này mình thấy rõ hơn. Đó là một con cá. Nó làm mình nhớ lại con cá to đùng theo dõi Spader và mình, khi hai đứa đang chạy trốn tụi cướp dưới Grallion. Nó cùng loài với con này.
Rồi mình thấy một con nữa... và lại thêm một con nữa. Mình hỏi;
- Thấy gì không?
Spader chậm lại, rồi ngừng hẳn. Mình vượt lên ngang anh ta. Spader hỏi:
- Con gì vậy?
Cậu Press nói:
- Cậu cũng thấy rồi.
Phù! Vậy là mình không bị điên hay bị ảo giác. Nhưng như vậy có nghĩa là tại đây có những con cá kỳ lạ, đủ thông minh để theo dõi tụi mình. Chúng nhanh nhẹn và to lớn. Không lớn như cá voi trắng Moby Dick, nhưng ít nhất cũng lớn bằng một con người. Bỗng cậu Press la lên:
- Kìa!
Cả ba hướng mắt về một hình dạng màu xanh lá di chuyển bên phải. Vẫn còn xa để có thể nhận ra đó là vật gì, nhưng nó di chuyển chậm hơn những con cá kia, nên ít ra tụi mình có thể biết chắc đó là một thực thể. Spader nói:
- Bám theo nó.
- Hô hây hô!
Cậu Press hưởng ứng ngay. Ôi trời! Hy vọng đó không phải là một ý tưởng quá tệ. Ba máy phóng nước nhắm theo con cá lạ màu xanh. Nhưng dù đã tăng hết tốc lực, con cá vẫn vượt lên trước, nên mình không thể nhìn rõ từng chi tiết. Mình cảm thấy như nó đang chọc ghẹo để dụ dỗ ba người tiến theo. Vô lý. Cá đâu có nhử người – chỉ có người nhử cá thôi. Spader hỏi:
- Thấy gì kia không?
Phía trước tụi mình, đáy biển dần thoai thoải xuống, sâu dần. Cậu Press bảo:
- Bám sát đấy. Đừng để mất con vật kia.
Mình cảm thấy áp lực nước chung quanh. Hồi còn ở nhà, lặn sau trên hai chục mét là... hơi bị thiếu thông minh. Vì xuống sâu hơn sẽ là nguyên nhân của tất cả các vấn đề liên quan với áp lực nước. Ở lâu dưới độ sâu đó sẽ gây nên một bệnh được gọi là “bệnh thợ lặn”.
Nhưng đó không là vấn đề tại Cloral. Chắc nhờ dụng cụ hít thở của quả cầu dưỡng khí, giữ cho hệ hô hấp được điều hòa. Tuy nhiên, mình chưa bao giờ xuống đến độ sâu thế này. Đáy biển mỗi lúc mỗi dốc sâu xuống và tối om om. Rượt đuổi theo con cá thông minh to đùng vào nơi tăm tối không biết là đâu này làm mình bắt đầu... sợ.
Spader cảnh báo:
- Phía trước có một gờ cát.
Cách mình chừng ba mươi mét dường như sẽ có một dốc thẳng đứng. Yenza đã nói đây là rãnh sâu nhất Cloral, mình có cảm giác sắp được nhìn thấy độ sâu khủng khiếp đó. Nhưng chắc chắn đây cũng là giới hạn cuối cùng, vì không cách nào tụi mình có thể xuống sâu hơn nữa. Tụi mình không có đèn đóm, nước càng lúc càng lạnh buốt, và ai mà biết được dưới kia có gì.
Vật giống như cá mà mình đang theo đuổi đã tới gờ cát và phóng xuống qua phía bên kia. Mình sẽ không phóng theo nó đâu. Cậu Press bảo:
- Chúng ta sẽ ngừng lại tại cái bờ đó.
Phù! Thế mới đúng chứ. Hai cậu cháu vượt lên ngang tầm với Spader, vai kề vai. Dù bên kia gờ cát là gì, ba người chúng mình sẽ phải thấy cùng một lúc. Mấy giây sau, cả ba đã đến nơi và cùng nhìn xuống vực sâu thăm thẳm.
Ui da! Mark và Courtney ơi! Những gì mình thấy không thể nào tưởng tượng nổi. Đó là một cảnh tượng mình chưa bao giờ thấy trong đời và cũng không bao giờ hình dung là sẽ được thấy lại lần nữa. Lãnh địa nào cũng có những sự độc đáo riêng. Nơi khủng khiếp, nơi diễm lệ, nơi kỳ vĩ. Mấy cậu cháu mình cứ ngẩn người, thô lố mắt mà nhìn. Spader đờ đẫn hỏi:
- Hô hây! Mình đang mơ, phải không?
Cậu Press thẫn thờ không kém:
- Nếu là mơ thì là một giấc mơ chung của cả ba chúng ta.
Đáy biển rơi thẳng xuống vùng tối thui. Chúng mình đang ở trên bờ một rãnh sâu có thể là đối thủ với Grand Canyon (* Là hẻm núi hùng vĩ sâu 1600m, dài 446 km được tạo bởi dòng sông Colorado, vùng tây bắc bang Arizona, Hoa Kỳ, được xem là một trong những kỳ quan thiên nhiên của thế giới. –Nxb). Dù nước rất trong , mình cũng không thể thấy được đáy hay bờ bên kia của rãnh biển này – nó trải rộng đến muốn nín thở luôn. Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt kia, làm hố nước bao la này dường như không còn là chuyện quan trọng nữa. Vì... đó chính là một màn vũ ba-lê tuyệt vời dưới nước.
Trong làn nước dưới kia, tràn ngập hàng trăm con cá xanh giống như con cá bọn mình theo đuổi. Nhưng lúc này, nhìn gần hơn, mới thấy chúng không phải là cá. Chúng là người. Hay ít ra, mình nghĩ đó là người. Hình dáng chúng y hệt con người, nhưng phủ một lớp da xanh, nên có phần giống cá. Dù chúng có chân tay, nhưng trông như những cái vây có màng. Mặt chúng cũng phủ một lớp da xanh lè. Mình biết, nghe có vẻ gớm ghiếc quá, nhưng không đâu.
Đó là một cảnh tượng duyên dáng lạ lùng. Chúng vừa nhẹ nhàng uốn lượn, vừa bơi lặn, như đang vui vẻ chơi đùa. Chẳng khác nào mình đang ngắm nhìn một bể nuôi cá với những đàn cá tung tăng bơi lượn.
Bên dưới chúng, những tia sáng rọi ngược lên. Những tia sáng đó tiến lui theo động tác di chuyển của những... con cá-người. Mình mê tơi, tưởng như có thể ngắm hoài không chán.
Nhưng bỗng ba con cá-người tách khỏi bầy, bơi lại phía ba người mình. Mình hết hồn khẽ kêu:
- Thôi chết rồi!
Cậu Press thì thầm:
- Đừng nhúc nhích.
Nhúc nhích gì nổi. Đang đờ cả người vì mê mẩn, lập tức mình chuyển sang đờ người vì... sợ. Chúng muốn gì đây?
Mỗi cá-người nhẹ nhàng tiến gần một người tụi mình, rồi ra dấu bảo đi theo. Oa! Chúng còn biết suy nghĩ nữa chứ! Rốt cuộc, hình như chúng có tính “người” nhiều hơn “cá”. Mình lo lắng hỏi cậu Press:
- Làm gì bây giờ?
- Theo chúng.
Dứt lời, ông tiến theo... người cá ngay. Ớn quá, nhưng đâu có thời gian bàn cãi. Mình và Spader cũng theo ông. Chẳng hiểu những sinh vật này muốn gì đây? Chúng rủ tụi mình tham gia múa ba-lê? Nếu từ chối, có bị coi là một sự xúc phạm không?
Nhưng chúng không đưa tụi mình nhập bầy, mà lặn sâu xuống hố. Mình càng thêm hoảng, nhưng cậu Press ôn tồn nói:
- Không sao đâu. Cứ tiến từ từ.
Rồi mình thấy một vật bên dưới: một bức tường. Đầu tiên, mình nghe một tiếng rung động nhỏ, rồi một nguồn sáng phát ra từ một kẽ đá.
- Cái gì vậy?
Spader hỏi mà giọng run bắn vì căng thẳng. Tốt. Không chỉ riêng mình run. Kẽ sáng lớn dần lớn dần, cho đến khi mình nhìn rõ đó là một cánh cửa bằng đá đang mở lên. Rồi như một ám hiệu, tất cả những con cá-người, đang nhảy múa, bỗng quây quần lại như một bầy cá và cùng nhau bơi vào trong nguồn sáng. Chúng lặn từng đàn, biến mất sau bức tường đá.
Ba hướng dẫn viên vẫn ở bên tụi mình, ra dấu cho tụi mình tiến theo chúng. Rồi chúng cũng lặn về phía nguồn sáng.
Ba cậu cháu ở yên tại chỗ. Kể cả ông cậu mình cũng có vẻ ngần ngại. Mình hỏi:
- Cậu nghĩ sao?
Ông nhìn xuống ba tay hướng dẫn đã ngừng lại và đang nhẹ nhàng vẫy gọi, rồi ngẩng nhìn mình và Spader:
- Cậu nghĩ, thành phố Faar mất tích... không còn mất tích nữa.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp