Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

NHẬT KÍ # 7
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@mat_biec99 type)

Loor cắt nghĩa:

-Đây là một bài tập huấn luyện. Tất cả chiến binh đều phải tham dự. Một kinh nghiệm rất tốt về tác chiến đối kháng cá nhân và đồng đội.

Với tất cả cam go của cuộc tác chiến hỗn loạn cô vừa trải qua, Loor gần như hoàn toàn không bị thương tổn, chỉ có vài vết bầm. Mình bảo:

-Tôi thấy giống như một trận bóng đấu bằng vũ khí vậy.

Cả Loor và Spader đều tròn xoe mắt nhìn mình. Họ không hiểu mình nói gì. Không sao, chẳng quan trọng gì.

Ba đứa mình đi dọc những con đường của thành phố vắng hoe – Loor bảo đây là thành phố Xhaxhu (phát âm là Da-Du), Xhaxhu là thủ đô của Zadaa.

Spader cúi đầu đi phía sau, lẳng lặng lắng nghe tất cả những gì mình và Loor nói với nhau. Không như những người Zadaa khác, Loor là một Lữ khách, nên Spader có thể hiểu cô nói gì. Dần dần anh sẽ hiểu được ngôn ngữ của mọi người, cũng như mình trước đây vậy. Ước gì Loor thấy anh ta giống như lần đầu tiên mình gặp khi mới tới Cloral. Cô ấy sẽ mến anh ta ngay. Nhưng như mình đã viết lần trước, Spader đã thay đổi. Anh đã thẩn thờ trong suốt cuộc hành trình tới Zadaa. Cái chết của người cha đã làm Spader thay đổi hoàn toàn. Mình chỉ còn biết hi vọng, sự phẫn nộ sẽ làm anh ta trở lại là con người cũ. Loor hỏi:

-Vì sao hai anh đến đây?

-Hai lí do. Cậu Press và tôi nghĩ, cậu cháu tôi đã biết hành động của Saint Dane tại Cloral, nên có thể cần cô giúp. Lý do thứ hai là…

Quay lại nhìn Spader, mình tự hỏi, có nên nói trước mặt anh ta không? Rồi mình nghĩ đã đến thời điểm để anh ta biết hết sự thật.

-Lý do thứ hai, cha của Spader là một Lữ khách của Cloral. Ông đã chết. Bây giờ Spader là Lữ khách. Vấn đề là, Spader không có một manh mối nào… về bất cứ chuyện gì. Tôi phải cho anh ấy biết gấp mọi chuyện, nên cần cô giúp.

Mình lại quay nhìn Spader. Anh ta đã đứng khựng lại, hoang mang nhìn mình chằm chằm và mình nghĩ Spader có chút sợ sệt. Mình đã dội lên anh ta một lượng thông tin lớn cỡ… một con tàu chở hàng khiến anh… chẳng hiểu gì cả. Rõ ràng là vậy. Loor quay sang anh ta bảo:

-Cho tôi biết, điều gì khiến anh nhớ đến cha anh nhiều nhất.

Spader nhìn Loor. Câu hỏi làm anh ta ngạc nhiên, nhưng anh muốn được trả lời. Spader nhìn xuống, rồi ngửng lên nói:

-Cha tôi là một con người vĩ đại, một người thầy vĩ đại. Và tôi yêu ông.

Mình nghĩ, Spader đã phải cố nén cả tấn cảm xúc trong lòng.

Loor chạm vào vai anh nói, nói:

-Vậy thì anh sẽ trở thành một Lữ khách vĩ đại. Đi theo tôi.

Nói xong, cô tiếp tục bước. Spader nhìn mình. Vẫn còn bối rối, nhưng không còn vẻ sợ hãi nữa. Lúc đó mình biết ngay, việc đến đây gặp Loor là hành động khá nhất mình có thể làm.

Loor đưa hai đứa mình về nhà cô. Ngôi nhà lớn cũng được xây dựng bằng sa thạch như tất cả các công trình kiến trúc khác tại Zadaa. Đó là ngôi nhà một tầng, sàn gỗ, mái lợp rơm. Rất rộng. Có nhiều phòng dành cho những người khác, giống như một chung cư lớn bằng cát. Nhìn những người cơ bắp rắn chắc qua lại, mình đoán chắc đây là một nhà ở tập thể của các chiến binh. Loor có hai phòng, một phòng chính có bếp và một phòng ngủ. Đồ đạc như được đan bằng dây liễu gai. Có mấy cái ghế thấp và một chiếc giường đơn sơ mộc mạc. Phòng tắm công cộng nằm bên ngoài ngôi nhà có máng dẫn nước để uống và giặt giũ. Một máng nước khác dùng làm cống thoát nước đặt ngầm dưới đất. Nơi ở này trông thô sơ, nhưng tiện lợi.

Ba đứa mình ngồi trong phòng chính và được Loor nấu cho ăn. Loor đã nướng ba ổ bánh mì ngon tuyệt để tụi mình ăn với rau tươi. Cô cũng đãi tụi mình một thứ nước ngọt làm bằng nhựa cây. Mình uống mà lại nhớ đến nước dừa. Chắc cậu Press sẽ khoái món này lắm. Không biết lúc này ông đang làm gì, có được an toàn với tụi cướp ở Cloral không? Mình cố không lo lắng nữa, vì ngay lúc này có thể làm gì cho ông được đâu.

Trong khi ăn, Loor kể cho hai đứa mình nghe về đời sống trong thời gian huấn luyện của một chiến binh như cô. Cô là thành viên của quân đội ở Zadaa này. Căn hộ của cô được ban quân sự cấp. Cô có thể ở đây trong suốt thời gian còn phục vụ. Vì còn quá trẻ, cấp bậc của cô rất thấp. Nhưng Loor hy vọng sẽ có ngày trở thành cấp chỉ huy. Mình không nghi ngờ gì về việc cô sẽ đạt được nguyện vọng đó.

Ăn và dọn dẹp xong, tụi mình ngồi ngó nhau. Một vấn đề lớn lởn vởn trong phòng, nhưng mình không biết phải “khai hoả” cách nào. Chính Spader đã làm điều đó giúp mình. Anh ta lẳng lặng nghe mình và Loor nói, và quyết định đây là lúc để lên tiếng:

-Hai người gọi tôi là Lữ khách. Lữ khách là gì?

Loor nói trước. Cô bình tĩnh giải thích cho Spader hiểu: mỗi lãnh địa đều có một lữ khách và họ có thể phóng qua ống dẫn như thế nào. Cô cho anh biết mỗi lãnh địa đều sắp trải qua một “bước ngoặc” nguy kịch ra sao, và công việc của Lữ khách là phải tìm ra mọi cách để đảm bảo yên bình cho lãnh địa. Thất bại đồng nghĩa với việc lãnh địa đó sẽ bị rơi vào tình trạng hỗn loạn. Cô cũng kể cho anh nghe về Saint Dane – Lữ khách độc ác – đang hành động ngược lại. Mục tiêu của hắn là đẩy lãnh địa vào cảnh hỗn loan.

Đến lúc mình nhập cuộc. Mình cho Spader biết Saint Dane có khả năng thay đổi hình dạng. Tại Cloral, hắn là tên hải tặc Zy Roder. Cậu Pess và mình tin chắc chính hắn có trách nhiệm trong vụ đầu độc hoa màu. Vụ lương thực hư hỏng tại Cloral sẽ là nguyên nhân gây ra nội chiến, vì người dân sẽ đánh nhau tranh giành lương thực chưa bị nhiễm độc, đúng như mong muốn của Saint Dane.

Loor kết thúc bằng việc thổ lộ rằng: bản thân cô và mình cũng không hiểu vì sao được tuyển chọn làm Lữ khách, hoặc vì sao bọn mình là kẻ được chọn. Nhưng công việc hai đứa mình được trao là việc hệ trọng. Cô bảo rằng cuộc chiến với không chỉ là việc của từng lãnh địa, mà là toàn thể Halla. Halla là tất cả - là mọi lãnh địa, con người, thời gian hằng có. Mục tiêu tối thượng của Saint Dane là làm bá chủ Halla. Chướng ngại vật duy nhất củ hắn là các Lữ khách. Chính là bọn mình.

Spader chăm chú nghe. Mình và Loor đang đặt lên anh ta một vấn đề vô cùng hệ trọng. Không đoán được phản ứng của anh ta ra sao, mình hỏi:

-Sao? Anh nghĩ thế nào?

Mình có thể thấy Spader đang cố gắng nhồi mớ bòng bong này vào đầu, nhưng để thông suốt được mọi chuyện quả là khó khăn với anh. Spader đáp:

-Nhiều…nhiều thứ quá.

Đúng vậy, đâu phải chuyện giỡn.

Anh ta nói thêm:

-Xin lỗi hai bạn, mình chỉ là một thủy vụ. Mình có thể am hiểu sông nước, thuyền bè, sửa chữa… và vui thích với những công việc đó. Cuộc sống của mình chỉ có nhiêu đó. Nhưng bây giờ… hai bạn bảo mình có trách nhiệm với tương lai… mọi thứ trên đời sao? Hầy, mình không đáng để được chọn vào công việc đặc biệt đó đâu.

Mình nói ngay:

-Tôi thì khác gì anh. Tôi cũng vậy thôi.

Loor đứng đậy, lấy một thứ từ trong chiếc giỏ đan bằng liễu gai gần bếp, rồi hỏi Spader:

-Anh nghĩ cha anh có xứng đáng làm một Lữ khách không?

-Hoàn toàn xứng đáng.

Spader nói ngay, không chút ngập ngừng. Loor đưa cho Spader thứ vừa lấy từ giỏ ra. Đó là một miếng giấy gấp đôi, màu xanh lá. Loại giấy mình vẫn dùng để viết nhật kí khi còn ở Cloral. Spader mở miếng giấy, để lộ một hình vẽ. Thật ra đó là một nữa hình vẽ, giống như đã được xé làm hai mảnh, và đây là mảnh còn lại.

Hình vẽ bằng mực đen. Một phần ba phía dưới tờ giấy là một đường kẻ ngang. Dưới đường kẻ,gần cuối mảnh giấy, gần rìa bên trái là một đường cong vòng lên cho đến khi chạm vào rìa giấy bên phải, tạo thành một phần tư vòng tròn. Trên đường kẻ ngang, có những chấm mực rẩy không ra hình dáng gì. Ở góc phải phía trên cuả mảnh giấy là một loạt năm kí hiệu, trông giống như chúng còn tiếp tục lấn sang một nửa mảnh giấy đã bị xé mất.

Mình chẳng hiểu ý nghĩa nửa hình vẽ này là gì, cho đến khi mình chợt chú ý thấy một thứ khiến mình rúng động. Ở góc phải phía trên của mảnh giấy là một kí hiệu tròn. Giống hệt mấy mẫu tự lồng vào nhau trên lá thư của cha Spader để lại. Mình sững sờ ngó anh ta. Mắt anh ta gắn chặt vào mảnh giấy. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian tưởng như cả thế kỉ, Spader thì thầm:

-Faar.

-Xa? Cái gì xa?

(Nguyên văn: “ Far? Far what?”. Vì faar và far phát âm giống nhau, mà faar lại là từ không có trong từ điển Tiếng anh, nên nghe Spader nói : “ Faar”, Pendragon tưởng là far, (có nghĩa là xa))

Mình bật hỏi. Tim mình đập nhanh tới mức sắp văng qua mái nhà. Nhìn Loor, mình chất vấn:

-Cô lấy cái này ở đâu vậy?

Loor điền tĩnh đáp:

-Mẹ tôi là một lữ khách. Bà biết cha của Spader.

Oa! Đoạn gay cấn đây! Loor nói tiếp:

-Trước khi tôi biết số phận mình, bà trở về sau một cuộc hành trình và đã trao cho tôi mảnh giấy này. Bà kể về một người mà bà rất ngưỡng mộ. Ông ta biết những điều mà hầu hết người khác không biết. Sau nhiều lần liều mạng sống, ông mới khám phá ra thông tin của hình vẽ này. Theo lời ông, đây là chuyện hệ trọng đối với tương lai của Cloral. Nhưng ông cũng rất lo sợ nó sẽ bị lọt vào tay những kẻ có chủ đích độc ác. Đó là lí do ông đã xé hình vẽ làm hai và trao cho mẹ tôi một nửa. Cha anh đã nói, thời gian của ông ngắn ngủi, nên con trai của ông sẽ thay thế, lãnh trọng trách này. Ông yêu cầu mẹ tôi trao mảnh giấy này cho người con trai, khi anh ta tới tìm. Spader, giờ mẹ tôi đã mất. Bổn phận của tôi là trao nó lại cho anh.

Không thể tin nổi mạng lưới Lữ khách thật sự gắn bó chặt chẽ với nhau như vậy. Mình bảo Spader:

-Kí hiệu này giống hệt hình cha anh để lại. Nếu anh biết nó có ý nghĩa gì, hãy cho chúng tôi biết.

Spader đứng dậy, bước quanh. Mọi chuyện xảy ra cho anh quá nhanh, quá nhanh, quá bất ngờ. Anh bối rối nói:

-Chỉ là chuyện trẻ con. Một chuyện cổ tích

Mình nằn nì:

-Nhưng là chuyện gì?

Anh ta gắt:

-Faar! Đó là một truyền thuyết! Ai mà chẳng biết.

Mình nói:

-Hai chúng tôi không biết.

-Vậy thì để tôi kể cho bạn nghe. Kí hiệu đó là biểu tượng cho một thành phố trong thần thoại, tên là Faar. Đó là thành phố tuyệt vời tràn đầy học giả, nhạc sĩ, khoa học gia và nghệ thuật – một nơi hoàn hảo. Nhưng rồi một đại họa xảy ra và thành phố tuyệt vời này chìm sâu xuống biển. Các bậc tiền bối của thành phố đã thấy tai họa sắp đến, nên đã kịp dự trữ để cứu thành phố bằng mọi cách. Họ đã cứu được thành phố,mặc dù nó đã bị chìm sâu vào lòng đại dương, Truyền thuyết kể rằng: thị dân Faar sẽ mãi mãi sống dưới nước, để âm thầm bảo vệ những ai sống ở các khu cư trú bên trên.

Loor hỏi:

-Thành phố đó đã bị phá hủy?

Spader đáp:

-Tôi không nói là bị phá hủy. Nó bị chìm.

Mình hỏi:

-Sao khi còn ở trên Magorran, thấy kí hiệu này, anh không nói cho chúng tôi biết?

-Vì đó chỉ là một chuyện ngụ ngôn cha thường kể để ru tôi ngủ. Thấy khí hiệu đó, tôi tưởng cha muốn tôi nhớ lại kỉ niệm của hai cha con. Tôi nghĩ nó chẳng mang ý nghĩa gì hơn chuyện đó. Lúc này tôi cũng vẫn cho là thế.

Cố gắng không tuôn ào ào mà không kịp suy nghĩ, mình lập luận:

-Nhưng nếu cha anh có nói với anh một điều gì đó? Nếu đây là chuyện quan trọng hơn chuyện trẻ con? Nếu cha anh đã khám phá ra thành phố Faar đó thật sự tồn tại thì sao?

Spader nói, vẻ chế nhạo:

-Không thể đâu!

Mình vừa giơ mảnh giấy lên, vừa tiếp tục nói:

-Nhưng nếu đó là điều có thể, thì đây có thể là một bản đồ. Hay…nửa tấm bản đồ. Rất có thể cha anh đã khám phá ra Faar.

-Nhưng Faar không có thật!

Spader gào lên với mình. Loor nói:

-Nhưng nếu nó có thật, thì đó chính là những gì Saint Dane muốn tàn phá. Nhất là nếu nó thật sự quan trọng đối với người dân Cloral.

Spader gào to:

-Saint Dane!

Gìơ thì anh thực sự nổi giận. Sau cùng tất cả những thông tin suốt mấy ngày qua đã tác động tới anh:

-Tôi không biết gì về các lãnh địa hay Lữ khách hoặc Halla, ống dẫn và bất cứ trò ma thuật nào. Nhưng duy nhất một điều hai người nói mà tôi có thể hiểu được. Nếu thằng cha Saint Dane này có trách nhiệm trong vụ đầu độc dân Magorran, tôi cũng bất cần. Nhưng nó giết cha tôi, tôi phải trả thù. Pendragon, đưa tôi trở lại Cloral. Ngay bây giờ.

Tình hình có vẻ không hay. Sau tất cả những gì mình và Loor nói với Spader về Lữ khách và nhiệm vụ phải làm, anh ta chỉ rút ra được một điều: trả thù Saint Dane. Mình đứng bật dậy nói:

-Anh chẳng hiểu gì hết. Saint Dane không phải là một gã anh có thể đương đầu đâu. Hắn giống như…một con quỷ. Quyền lực của hắn…vượt cả trí tưởng tượng của anh. Anh sẽ bị hắn giết mà không kịp trở tay.

Spader phản bác:

-Hắn không thể mạnh hơn Loor, cô ấy là chiến binh. Cô ấy sẽ đi với hai đứa mình và sử dụng những vũ khí kia để giết hắn.

Mình kiên nhẫn hết sức, giải thích:

-Mình không làm vậy được. Không thể đem vật dụng từ lãnh địa này tới lãnh địa khác. Chúng tôi đã có khinh nghiệm xương máu về chuyện này rồi.

-Không sao. Cloral cũng có rất nhiều vũ khí. Nào, hãy đi truy lùng hắn.

-Không nên truy lùng hắn. Một chọi một, anh sẽ bị tan thây.

Spader cương quyết:

-Thà tan thây nát thịt, còn hơn không trả thù cho cha tôi. Dù thằng cha này ba đầu sáu tay, tôi cũng quyết trả thù. Đưa tôi về ngay!

Phải nghĩ ra cách gì đó ngay. Spader đang bấn loạn. Phải tìm cách hạ hỏa cho anh ta gấp, trước khi anh ta làm chuyện dại dột. Mình cố nói với vẻ dứt khoát hết mức:

-Không. Tôi đang mệt, vả lại chưa bao giờ tôi tìm cổng ống dẫn trong đêm tối. Nếu anh muốn đi một mình, xin cứ việc. Tôi thì phải tới ngày mai.

Mình ngồi xuống, uống nước dừa, cố làm ra vẻ bình thường, hi vọng anh ta sẽ không thể tự tìm ra. Nhưng ai mà biết được.

Spader đứng im lìm, hai tay nắm chặt, đắn đo suy tính. Sau cùng anh bảo:

-Thôi được. Mai chúng mình về. Tôi sẽ đi tìm Saint Dane dù có cậu hay không.

Nói xong, Spader phóng chạy ra ngoài. Mình vừa định đuổi theo thì Loor đặt tay lên vai mình, nói:

-Để anh ta một mình. Anh ta cần bình tĩnh lại.

Mình ngồi xuống, uống nước dừa. Mà mình thì vốn ghét nước dừa. Mình cười ngố:

-Thật không gì tệ hại hơn.

Loor bảo:

-Không sao đâu. Anh ta biết suy nghĩ mà.

-Hừ, nhưng nếu anh ấy đi tìm Saint Dane…

-Anh phải kiểm soát Spader. Pendragon, anh cũng như tôi đều biết rõ là Saint Dane sẽ giết anh ta. Tôi không có ý tàn nhẫn đâu, nhưng cái chết như thế chẳng giúp gì được chúng ta.

-Tôi hiểu. Hai chúng ta có thể…

Loor nghiêm nghị nói:

-Không. Tôi không thể cùng anh tới Cloral.

Đó là lời từ chối mình không hề muốn nghe. Mình hoài nghi hỏi:

-Cô nói sao? Chúng ta là Lữ khách, phải giúp đỡ nhau. Cô biết câu “chuyện phải thế thôi” mà. Đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi chứ.

-Tôi chưa khám phá ra bước ngoặt của Zadaa. Nhưng đang có chuyện căng thẳng giữa người
Batu và Rokador. Tôi muốn ngăn chặn trước khi tình hình trở nên xấu hơn. Nếu tôi thành công, sẽ bớt đi một cuộc chiến mà chúng ta phải lo lắng trong tương lai.

-Hay quá ha! Nhưng còn cuộc chiến tôi đang tham dự này thì sao?

-Nhiệm vụ của anh bây giờ là kiểm soát một Lữ khách mới đang đau khổ và giải quyết bí ẩn về thành phố Faar. Nghĩ coi, Pendragon. Anh thích hợp với công việc đó hơn tôi. Nếu tôi lãnh nhiệm vụ đó, tôi sẽ chỉ đạp cho anh ta bất tỉnh để không thể đi tìm Saint Dane được nữa.

Chính xác. Ngoại giao mềm dẻo không có trong danh sách kĩ năng của Loor. Cô nói thêm:

-Khi anh cần một chiến binh, tôi sẵn sàng có mặt. Anh biết điều đó rồi mà.

Đương nhiên là cô ta có lí. Loor luôn sẵn sàng đánh đấm, kể cả khi đánh đấm không phải là cách khôn ngoan nhất để giải quyết công việc. Mình không có trách nhiệm phải kiểm soát cả hai cái đầu nóng. Nói cách khác, nếu Loor là cơ bắp, thì mình là bộ não. Đã đến lúc bắt đầu sử dụng cả hai. Mình hỏi:

-Có thể nào không? Có thể nào cha của Spader đã khám phá ra một thành phố mất tích không?

-Sau tất cả những gì chúng mình đã trải qua, anh vẫn còn nghi ngờ có những điều không thể sao?

Hai đứa nhìn nhau, chia sẻ những điều ngầm hiểu. Tụi mình đã cùng nhau trải qua nhiều sự việc, và biết rằng còn rất nhiều điều sắp phải trải qua. Không. Chẳng có gì là không thể trong cuộc sống mới này của tụi mình. Điều dễ dàng nhất để vượt qua là chấp nhận những việc đó.



Đêm đó, Loor ngủ trong phòng của cô. Mình sóng soài trên sàn phòng chính. Cô ta đưa cho mình một cái mền thô ráp và để sẵn một cái nữa, phòng khi Spader quay trở lại. Mình báo tin vui cho hai bạn biết là vài tiếng đồng hồ sau, anh ta đã trở lại. Bước vào nhà, Spader tới ngồi bên bếp lửa. Mình im lặng vì không biết tâm trạng anh ta ra sao. Mình đâu có muốn làm anh ta “xung khí” trở lại. Ngu gì! Bỗng Spader thì thầm:

-Pendragon, cậu còn thức chứ?

-Ừa.

-Cậu nói đúng. Mình chẳng biết gì về những quy tắc trong vụ này. Hầy! Thậm chí mình không biết trò này là thế nào. Mình sẵn lòng nghe theo những gì cậu cho là tốt nhất.

Oa! Đỡ quá! Mình yên tâm ngủ được rồi. Nhưng anh ta lại tiếp tục:

-Nhưng cậu phải biết một điều. Tôi sẽ học hỏi từ cậu, sẽ cố gắng tìm hiểu làm một Lữ khách nghĩa là sao. Nhưng ngay khi có cơ hội hạ thằng cha Saint Dane, tôi sẽ không bỏ qua.

-Vấn đề là ở đó. Tất cả chúng ta đều muốn trừ khử Saint Dane. Nhưng phải thật tỉnh táo trong vụ này. Nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng còn có nhiều thứ nguy kịch để phải lo hơn là trả thù cho cha anh.

Spader nói với giọng đầy xúc động:

-Pendragon! Nhưng ông ấy là cha tôi. Làm sao tôi bỏ qua cho được?

Không ngồi dậy, không cao giọng, mình cố bình tĩnh nói:

-Ở đây, anh không phải là người độc nhất đau khổ đâu. Ba má và em gái tôi đều đã biến mất. Mẹ của Loor bị giết. Hai chúng tôi tận mắt nhìn thấy tay sai của Saint Dane bắn tên tua tủa vào bà. Chẳng dễ dàng gì, nhưng chúng tôi đành phải tạm quên đi. Anh cũng nên nén lòng làm như vậy.

Spader im lặng. Có lẽ mình đã bắn trúng đích. Đúng quá, tất cả bọn mình đều mất những người thân yêu. Nỗi khốn khổ kinh hoàng này đâu phải là độc quyền của Spader. Bây giờ mình chỉ mong Spader hiểu rằng, hi vọng duy nhất để triệt hạ Saint Dane là phải cùng nhau sát cánh trong một trận chiến lớn hơn.

Mình mệt tới mức không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa. Hôm nay là một ngày dài dặt. Mình cần được ngủ, và thế là mình thiếp đi.

Cả ba đứa mình đều thức trước khi mặt trời lên. Loor nổi lửa, làm những cái bánh thật lạ với nửa chục trứng. Ít ra mình nghĩ đó là trứng. Chúng màu xanh và trông giống như là một thứ gì đó mô tả trong truyện giả tưởng hơn là món ăn. Nhưng rất ngon và mình thì đang đói cồn cào. Mỗi khi có dịp là tụi mình phải ăn thật no, vì không biết chừng nào mới là bữa ăn kế tiếp.

Đã tới giờ lên đường. Spader đứng trước Loor, nói:

-Cảm ơn đã giữ tờ giấy của cha tôi và giúp tôi hiểu rõ phần nào. Mong có ngày gặp lại.

Loor đáp:

-Chúng ta sẽ gặp lại. Hãy tin vào Pendragon, anh ta là nguồn sáng để chúng ta cùng noi theo đó.

Cô ta làm mình kinh ngạc. Ý gì vây? Nghe như một lời khen, nhưng cũng có vẻ cô ta đặt quá nhiều tin tưởng vào mình. Spader nhìn mình, và mình cá là anh ta cũng đang có cùng thắc mắc như vậy. Thế rồi, anh ta gật đầu và ra ngoài, để cho mình và Loor được riêng tư một chút. Mình hỏi Loor:

-Nguồn sáng và noi theo là gì vậy?

Cô ta giễu cợt, nói:

-Tôi muốn anh ta hoàn toàn tin tưởng vào anh. Vậy thôi.

Tốt. Nếu chỉ vậy thì tốt. Chắc thế, Loor nói thêm:

-Khi nào anh cần, tôi sẽ có mặt.

-Cám ơn đã giúp về chuyện Spader. Có lúc tôi cũng chẳng biết xoay xở ra sao.

-Pendragon, bản năng của anh rất tốt. Rồi đây anh sẽ nhận ra điều đó.

Mình chỉ biết gật, rồi ra khỏi phòng. Đây là lần thứ hai mình chào tạm biệt Loor, vậy mà vẫn cảm thấy bứt rứt khi phải xa cô. Nhưng dù sao bây giờ mình đã biết khi cần, sẽ tìm cô ở đâu.

Trên đường tới cổng vào ống dẫn, mình và Spader không nói gì nhiều với nhau. Mình tập trung lần theo lối cũ khi xuyên qua thành phố. Cái nhẫn nóng rồi lạnh hướng dẫn đường đi, nên chỉ sau vài lần rẽ lầm, cuối cùng bọn mình cũng tìm ra ngôi nhà có lối dốc xoắn ốc dẫn xuống dòng sông ngầm.

Thật sự mình muốn né anh chàng vặn vặn mở mở cả đống van và tay nắm. Mình không muốn phải trả lời câu hỏi nào của anh ta nữa. Nhưng đúng là gặp vận… hắn đã đứng lù lù ngay đó, kiểm tra sơ đồ, loay hoay mở tắt. Công việc gì mà chán thế. Tụi mình rón rén đi qua để không bị chú ý, nhưng…Không nhìn lên, hắn hỏi:

-Lại lạc đường à?

Mình đáp cứng:

-Không. Chỉ đi qua thôi.

-Bây giờ tin tôi chưa?

-Hả? Tin gì?

-Về tụi Batu đó. Chúng nó đều mang rợ, nói láo như ranh. Hi vọng anh đã tìm được cái đứa gọi là bạn của anh và cho nó biết những gì tôi nói rồi chứ?

Loor có lí. Rõ ràng mâu thuẫn giữa người Batu và Rokador rất mạnh. Mình nói dối:

-À..rồi. Cảm ơn lời khuyên của anh.

Hắn không nói gì thêm. Mình ra hiệu cho Spader, rồi hai đứa lẳng lặng qua đường hầm dẫn tới thác nước. Vừa qua khỏi tiếng nước gầm thét ầm ầm, Spader nói:

-Mình hiểu rồi.

-Hiểu cái gì?

-Hiểu thằng cha đó. Khi hắn bắt đầu nói gì đó về Batu và Rokador. Chuyện gì đã xảy ra vây?

Mình toét miệng cười:

-Điều đã xảy ra là: anh đang trở thành một Lữ khách.

Điểm đến sau đó của hai đứa mình chính là Cloral.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...