Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
Chương 12
ZADAA
(@coconut_ptit type)
Mình đã thấy những điều thật khó tin và hầu hết đều… không hay ho gì.
Từ sau nhật kí trước, những chuyện tại đây đã tự đẩy tới bởi thảm họa, và mình cảm thấy dường như trách nhiệm của mình là đưa mọi chuyện trở về vị trí cũ. Khố nhất là mình chẳng biết phải làm sao. Không một manh mối nào. Mình thất vọng, phẫn nộ và nhất là sợ…. Sợ thật đó. Không chỉ sợ cho mình, mà sợ cho toàn lãnh địa Cloral. Bất kỳ ai đã có ý tưởng hay ho là khiến mình thành một Lữ khách, nên nghĩ lại ngay quyết định đó đi. Mình đã chẳng từng nói là mình sợ chết khiếp rồi sao?
Mình đang viết những dòng này tại một nơi vừa kỳ diệu vừa đáng sợ. Nghĩ lại những sự việc đã đẩy đưa mình tới đây, mình không thể không tự hỏi chuyện này sẽ chấm dứt ở đâu? Mỗi khi tưởng đã nắm bắt được vấn đề thì lại có chuyện mới xảy ra, làm đảo lộn tất cả. Mình đã nghĩ chẳng có gì có thể làm mình ngạc nhiên nổi nữa, vậy mà mình vẫn cứ ngạc nhiên. Có lẽ vì vậy người ta mới gọi là…ngạc nhiên?
Một lần nữa chúng mình lại trên bờ một cuộc chiến. Mình không muốn bi thảm hóa vấn đề đâu, nhưng nếu mọi việc cứ theo chiều hướng xấu đi, thì đây sẽ là những trang nhật ký cuối cùng. Mình không định làm hai bạn hoang mang đâu. Thôi được, có lẽ mình cũng có tí ý định đó. Tại sao không chứ? Tất cả mục đích khi viết nhật kí này, là để hai bạn biết những gì mình trải qua mà, phải không?
Có quá nhiều chuyện để viết, mà mình lại không có thời gian. Mình chấm dứt nhật kí trước ngay đoạn mình và Spader phải vào ống dẫn để tới Zadaa. Chuyến đi không có gì đặc biệt, ngoài chuyện lần này mình không một mình. Mình và Spader bay vèo vèo cạnh nhau. Đây là lần đầu Spader di chuyển qua ống dẫn, nên mình không biết anh ta đã phản ứng ra sao. Lúc đầu anh ta khá căng thẳng, nhưng sau khi nghe mình trấn an rằng mọi thứ sẽ ổn cả, rằng anh ta cứ yên tâm “thưởng thức” chuyến đi, Spader bèn khoanh tay nhìn thẳng về phía trước. Mấy phút sau, mình thấy anh ta bắt đầu tỏ ra thoải mái. Spader từng trải qua nhiều tình huống dưới biển còn dựng tóc gáy hơn chuyện này nhiều. Có lẽ không kỳ lạ bằng, nhưng cũng không kém hiểm nghèo.
Sau cùng, Spader hỏi:
-Cái này là gì vậy, Pendragon?
Mình rất hiểu; à phải cố gắng lắm lắm, Spader mới giữ được bình tĩnh như vậy. Mình đáp:
-Là một ống dẫn. Nó đang đưa chúng ta đến gặp một người bạn.
-Ở đâu? Lãnh địa quê cậu à?
-Không. Đó là một nơi có tên là Zadaa. Cô bạn ở đó sẽ giúp tôi cắt nghĩa để anh biết chuyện gì đang xảy ra.
Spader gật đầu như có ý bảo: “OK, đợi tới đó mình sẽ có tám trăm triệu vấn đề để hỏi.” Tuy nhiên anh ta vẫn hỏi thêm một câu nữa:
-Pendragon, tụi mình có được an toàn không?
Oa! Trả lời sao đây? Chính mình, mỗi giây phút hàng ngày, đều cảm thấy không an toàn chút nào. Nhưng không thể cho anh ta biết được sự thật đó. Mình đành giả nai, phớt lờ chuyện vũ trụ rắc rối này đi, làm như anh ta đang hỏi về chuyện trước mắt. Mình đáp:
-An toàn chứ. Ống dẫn rất an toàn. Yên tâm đi!
Chỉ chốc lát sau tụi mình đã tới nơi. Ống dẫn thả hai đứa vào một hang động ngầm…dưới lòng đất. Quá kinh ngạc đối với Spader. Anh trợn tròn mắt, ngoái nhìn ống dẫn lúc này đã tối thui trở lại. Mình bảo:
-Đừng lo. Nó hoạt động hai chiều. Tụi mình có thể dùng ống dẫn này trở lại Cloral được mà.
Spader sững sờ hỏi:
-Ý cậu là chúng ta không còn ở Cloral nữa sao?
Trời đất! Anh chàng này còn phải học hỏi nhiều, mà mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Mình bảo:
-Hãy tìm bạn tôi đã, rồi chúng tôi sẽ cố gắng trả lời những câu hỏi của anh.
Cố gắng là từ rất chính xác. Giải thích mọi chuyện cho Spader là việc quá sức của mình. Một khi Spader bắt đầu đưa ra những thắc mắc quan trọng, mình cũng sẽ bắt đầu ú ớ như anh. Phải tìm cho ra Loor, càng sớm càng tốt.
Nhìn quanh hang, mình thấy một đống quần áo. Lật ra, mình thấy đó là những chiếc áo thụng nhẹ tênh màu trắng, giống y phục trong mấy phim La Mã cổ.
-Mặc vào đi! Đây là trang phục tại nơi này.
Spader không hỏi lý do. Hai đứa mình lột bỏ quần áo Cloral, trừ đồ lót. Theo quy tắc, như vậy là trái luật. Nhưng mình đâu có ý định làm lính luôn tại đây. Không bao giờ. Mỗi đứa cũng xỏ chân vào đôi xăng đan bằng da đã để sẵn tại đó. Trong lúc thay đổi trang phục, mình chỉ lo Spader hỏi vì sao những thứ này lại sẵn sàng tại nơi này, vì mình cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Mình nghĩ chắc lại do những phụ tá bí mật đem tới. Cậu Press đã kể cho mình nghe chuyện này, nhưng mình cũng chỉ biết có nhiêu đó. Rất may, Spader không hỏi han gì.
Khi đặt bộ đồ Cloral xuống, mình thấy một thứ làm mình tủm tỉm cười. Có một đống đồ khác ở đây. Đó là một quần yếm vài jean xanh, một sơ mi hồng và đôi bốt hiệu Dr. Marten – bộ trang phục Loor đã mặc khi tới Trái Đất Thứ Hai. Nhìn những vật này, mình yên tâm hơn. Chắc chắn Loor có mặt tại đây. Nhưng tìm ra được cô là cả một vấn đề. Từ trước tới nay, cậu Press luôn là người hướng dẫn. Bây giờ mình phải tự lo. Căng thật. Mình nhìn quanh, không thấy đường nào ra. Bao bọc tụi mình là vách hang bằng sa thạch màu nâu. Không lối vào, không ngõ tắt, không…gì hết! Không thể thế được. Phải có lối ra chứ. Rồi, ngay khi sắp ngộp thở vì sợ, mình thấy…những hốc nhỏ để vịn tay và chân được đục trên vách đá dẫn lên trần hang. Mình bước tới vách hang ngước lên nhìn: đúng là lối mòn dẫn lên một đường nứt tối thui. Lối ra đây rồi.
Mừng đến muốn rú lên, nhưng phải cố bình tĩnh. Muốn hay không, mình cũng là hướng dẫn viên mà. Phải tỏ cho Spader thấy là mình rất tự tin, dù…mình chẳng tự tin chút xíu nào. Vì vậy, không nói một lời, mình lẳng lặng leo lên. Trong phút chốc, quanh mình toàn đá. Biết chắc đây là lối ra, nên mình không hoảng. Leo thêm vài giây nữa, đầu mình va vào một đường cụt. Ui da, đau. Lúc đầu mình tưởng bị kẹt, hết đường thoát. Rồi mình nhận ra đầu mình không đến nỗi đau lắm. Nếu va phải đá kiểu đó là sưng tù vù rồi. Mình cẩn trọng với tay rờ thử và biết là đã đoán đúng: Nóc hang không phải đá, mà là gỗ. Mình vội đẩy lên: chính xác là một cửa hầm. Tụi mình thoát rồi.
Trườn lên, mình bò ra khỏi hang. Theo sau là Spader. Ngay khi anh ta ra tới ngoài, mình sập cửa lại, và thấy trên mặt tấm gỗ là hình khắc ngôi sao chứng tỏ đây là cổng vào ống dẫn.
Càng lúc, càng thấy quen thuộc.
Hai đứa mình nhận ra là đang ở trong một phòng giống như nhà kho. Các bức tường cũng bằng sa thạch nâu như dưới hang, nhưng trong phòng có nhiều thùng gỗ chất đầy những thứ trông giống như phụ tùng máy bằng kim loại. Mặt sàn phủ cát, mình chợt nhận ra cửa hầm cũng nằm vùi dưới cát, nên vội vàng lấy cát phủ kín lại như cũ.
Spader lom lom nhìn mình, nhưng không nói gì. Chắc anh ta đang ráng theo dõi tất cả những điều mới mẻ này, để sau này sẽ hỏi. Mình bảo:
-Nào, bây giờ chúng ta đi tìm Loor.
Vừa định mở cánh cửa gỗ để ra khỏi phòng chứa đồ, mình giật thót người nhận ra là chẳng có chút manh mối nào ở Zadaa. Tất cả những gì mình biết chỉ là: Loor là một chiến binh. Rõ ràng điều đó có nghĩa Zadaa không phải là một xã hội của thời hiện đại. Chỉ mong sao lãnh địa này không giống như miền Tây Hoang Dã, hai đứa không phải đấu đá tưng bừng để thoát thân. Ớn lắm!
Vừa mở cửa, mình nghe một âm thanh ào ạt liên tục. Spader bật nói:
-Nước!
Chính xác. Đó chính là tiếng nước. Tiếng nước cuồn cuộn chảy. Nhưng tiếng ầm ầm như vậy chứng tỏ đây là một nguồn nước cực lớn. Ra khỏi nhà kho, hai đứa mình đi xuyên qua một loạt đường hầm ngoắt ngoéo đục trong lòng đá. Nó làm mình nhớ lại lòng mỏ tại Denduron. Có điều những lối đi này giống hành lang nhỏ hơn là những đường thông gió rộng trong mỏ. Chỉ vài bước chân, mình lại thấy một cửa gỗ khác, nhưng tụi mình không màng nhìn vào trong bất kỳ cánh cửa gỗ nào. Phải mau ra khỏi đây để tìm Loor, giờ không phải là lúc để khám phá.
Càng đi xa hơn dọc theo hành lang đá, tiếng nước ào ào càng lớn hơn. Khi tới cửa hầm, bọn mình bước vào một khung cảnh vô cùng hung vĩ.
Mình và Spader đang đứng trên bờ một dòng sông ngầm. Sông rộng chừng hai mươi mét, nước cuồn cuộn chảy. Nơi chúng mình đang đứng là một hang động lớn, trần cao vời vợi. Bên trái mình, dòng sông xuôi dòng khoảng năm mươi mét, rồi tách thành ba nhánh nhỏ. Ba con sông nhỏ chìm khuất vào ba đường hầm khác nhau.
Đầu nguồn, bên phải mình, là một thác nước. Từ một cái hang trên mặt đá phía trên tụi mình cỡ bốn tầng lầu, nước rầm rầm chảy xuống dòng sông chảy xiết. Lộn cổ xuống đó là toi mạng. Bơi là chuyện không thể vì nước chảy quá nhanh. Cũng chẳng biết ba nhánh sông kia chảy về đâu.
Bỗng một giọng nói nghiêm nghị vang lên:
-Các ngươi làm gì ở đây?
Hai đứa quay phắt lại: một anh chàng mặc bộ đồ trắng giống tụi mình. Anh ta trông nhỏ thó, đội cái mũ tròn xoe như mũ của mấy tay chơi bóng chày, nhưng không có lưỡi trai. Cái mũ trông cứng như mũ bảo hộ. Trên hai tay anh ta là một chồng những cuộn giấy, chắc là sơ đồ. Anh ta vừa tiến ra từ cùng đường hầm như tụi mình. Như vậy, hẳn anh chàng này đã ở một trong những cánh cửa mà tụi mình đã đi qua. Màu da sáng sủa của anh ta làm mình ngạc nhiên, vì cả Loor và bà Osa mẹ cô đều có màu da đen sậm.
Anh ta trợn mắt, đầy vẻ nghi ngờ:
-Chưa từng thấy hai người bao giờ. Các người muốn gì ở đây?
Trông anh ta như đang rất vội và có vẻ rất bức xúc như thể sự xuất hiện bất ngờ của hai đứa mình đã làm hỏng lịch làm việc của anh ta. Căng quá. Chẳng biết phải cắt nghĩa sao, chỉ còn cách nói sự thật…một chút thôi; mình ngập ngừng nói:
-À, bọn tôi…bọn tôi đang tìm một người bạn. Tên cô ấy là Loor.
Mắt anh chàng trợn to hơn nữa. Oa! Chắc mình đã mắc sai lầm rồi. Giọng anh ta đầy kinh ngạc:
-Loor? Một cái tên Batu? Sao lại có thể tìm một đứa Batu ở dưới này?
Hỏi vậy, bố ai biết đường nào mà trả lời? Quên việc nói thật đi. Đành phải nói dối thôi. Mình đáp:
-À, cô ấy bảo là sẽ xuống đây mà.
Anh ta nạt:
-Lố lăng! Chẳng đứa Batu nào bỏ qua buổi diễn tập man rợ của chúng đâu. Nếu nó bảo xuống đây, là nói láo đó. Nhưng bọn chúng đều là những đứa dối trá mà, đúng không?
Nói xong, ôm chặt đống giấy, anh ta hấp tấp bỏ đi. Spader níu vai mình. Mình thấy được vẻ hoang mang tột độ trên gương mặt anh. Hoan nghênh đã nhập hội! Anh ta nói:
-Hắn nói gì?
-Anh nghe rồi đó. Loor không có ở dưới này.
-Nhưng hắn xí xa xí xồ thế, sao cậu hiểu?
Ban đầu mình không biết Spader định nói gì, rồi mình chợt nhớ. Spader là lính mới trong trò Lữ khách. Anh ta chưa đạt tới khả năng có thể thông hiểu mọi ngôn ngữ.
-Chuyện dài lắm.
Mình nói vội, rồi đuổi theo anh chàng ôm đống giấy kia. Spader theo sau, rất nghiêm túc. Mình bắt kịp anh chàng nọ và đi song song cùng hắn. Mình hỏi:
-Tôi rất ngượng khi phải thú thật chuyện này: bọn tôi bị lạc đường. Anh biết đó, mấy đường hầm này như mê cung. Làm ơn chỉ đường lên mặt đất cho bọn tôi, được chứ?
Hắn lại nghi ngờ lom lom nhìn mình. Nguy quá. Nếu nó hỏi hai đứa mình là ai, chắc mình ngọng luôn. Nhưng hắn lại hỏi:
-Các anh làm việc trong khu sản xuất, phải không?
-Đúng rồi. Sản xuất. Bọn tôi làm tại đó.
-Tôi khuyên các anh một câu nhé. Đừng kết bạn với một tên Batu nào. Không thể tin nổi bọn chúng đâu.
Mình nghĩ, muốn được hắn giúp, cứ đồng ý tuốt tuột những gì hắn nói:
-Đúng. Lời khuyên chính xác. Gặp Loor, tôi sẽ…cắt đứt quan hệ ngay. Đừng hòng giở trò lếu láo thêm nữa. Nhưng trước hết phải gặp cô ta mới nói được chứ. Vậy, làm sao ra khỏi đây?
-Theo tôi.
Anh ta đáp và vội rảo bước. A, hai đứa mình sắp thoát rồi! Hắn đưa hai đứa đi dọc bờ sông, tới thẳng thác nước. Lại gần, mình thấy không thể nào đi qua sau ngọn thác đang ầm ầm trút nước kia được. Tụi mình leo qua mấy bậc đá, xuyên qua sau làn nước. Đã quá! Thế rồi mình thấy một đường hầm đục sâu vào đá đằng sau thác nước đang đổ. Anh ta đưa hai đứa mình vào đường hầm, đi thêm mấy bước, cả bọn tiến lên một căn phòng. Tại đây có một món đồ lạ lùng hết xẩy mình chưa từng thấy bao giờ.
Cách hay nhất để tả cho hai bạn hiểu: nó giống như một cây đại phong cầm trong nhà thờ với một hệ thống ống âm thanh, nhưng lớn hơn gấp mười lần. Tràn ngập trên một bức tường, phủ đầy những ống đủ kích cỡ khác nhau, từ đường kính khoảng hai phân rưỡi tới đường kính hơn hai lăm phân. Tất cả chạy dài từ sàn lên tới trần đá. (Đàn phong cầm (pipe organ) là loại đàn thường chỉ có trong nhà thờ. Để tạo ra âm thanh cho cây đàn này, người ta phải dùng một hệ thống những ống kèn hơi, được điều khiển bởi một hệ thống khác là hệ thống phím đàn như phím đàn Piano, thông thường có ba tầng. Khi người ta bấm phím đàn, những ống hơi tương ứng sẽ mở ra, hơi chạy lùa qua lưỡi gà trong ống, tạo thành âm thanh (NXB))
Anh chàng kia đặt những cuộn giấy xuống, rồi bước lên một bệ đá trước mặt hàng mất trăm núm vặn, đòn bẩy, van, tay nắm…Mình không hiểu bằng cách nào anh ta có thể phân biệt công dụng của những nút điều khiển đó, vì dường như chẳng có dấu hiệu đặc biệt nào. Anh ta tới lui trên bệ đá, thành thạo vặn núm này, mở van kia. Thỉnh thoảng cúi nhặt một cuộn giấy, tiến ngay lên mở, tắt thêm mấy van nữa. Công việc của anh ta có vẻ rất quan trọng. Ít nhất là quan trọng đối với…anh ta.
Spader nhìn mình dò hỏi. Mình chỉ biết nhún vai. Dù thật tình chẳng biết hắn ta làm trò gì, nhưng mình không dám hỏi. Nếu hỏi, chẳng khác nào cho hắn biết mình không phải là dân ở đây. Mình chỉ rụt rè nhắc khéo:
-A…Xin lỗi. Anh chỉ giúp tôi lối ra chứ?
Hắn vừa thoăn thoắt làm vừa ngoái ra sau nhìn hai đứa mình. Mình thấy rõ là tụi mình đang làm phiền hắn, nhưng biết sao bây giờ! Hắn đầu về phía một khoảng trống đục vào vách đá ở cuối phòng, hắn nói:
-Ngả đó. Cứ bên phải mà đi. Nhớ lời tôi, đừng tin tụi Batu. Hãy gắn bó với người Rokador thôi.
-Cám ơn.
Chẳng hiểu ý hắn nói gì, nhưng mình không hỏi, ngoắc Spader chuồn ngay khi gã kia lại cắm cúi làm việc.
Hai đứa vọt nhanh qua cửa, theo chỉ dẫn, men theo phải, cho tới khi gặp một đoạn dốc hình xoắn ốc dẫn lên trên. Hai đứa mình bèn leo lên, mỗi chốc lại qua được một tầng mới và thấy những hành lang không biết dẫn tới đâu. Nhưng hai đứa không cần khám phá gì thêm dưới lòng đất này nữa. Tụi mình chỉ cần ra khỏi đây thôi.
Sau nhiều phút, tụi mình thấy đang ở một phòng tràn ngập ánh sáng. Các bức tường đều bằng sa thạch, nhưng trơn láng, không như những bức tường phía dưới. Rõ ràng là mình đã lên tới mặt đất và ở trong căn phòng được bàn tay con người xây dựng, chứ không phải đèo đục trong đá. Nhìn quanh, mình thấy một ô cửa hướng ra nguồn sáng. Đã đến lúc, lần đầu tiên, tụi mình được nhìn ngắm Zadaa. Dù trong đầu không có một ý tưởng chờ mong gặp gì, nhưng mình bồn chồn muốn thấy lãnh địa quê hương của Loor. Mình dẫn Spader đi qua phòng, bước vào vùng ấm áp ánh mặt trời. Nhưng cả hai đứa đứng khựng lại: Cảnh tượng trước mắt làm chúng mình bàng hoàng đến nín thở.
Cả một thành phố trải dài, hoàn toàn xây dựng bằng sa thạch. Cứ tưởng tượng đến một thành cổ Ai-cập trước khi bị hủy hoại bởi thời gian và gió bão, hai bạn sẽ mường tượng ra được Zadaa. Tụi mình đứng trên một gò cao, nên có thể nhìn được bao quát. Những ngôi đền vươn cao, với những phù điêu vượt lên khỏi những con đường bên dưới. Những ngôi nhà hình chóp và những tòa nhà có cấu trúc xếp tầng có cây lá phủ kín ban công. Xa xa, ngoài đường ranh thành phố, chẳng có gì ngoài sa mạc. Nhưng thành phố bên trong tràn đầy sức sống với những cây xanh. Nơi đây giống như một ốc đảo mênh mông giữa một biển cát. Song song với nhiều con đường là những ống máng bằng đá, dẫn nước ngọt khắp thành phố. Rải rác khắp nơi là những đài phun nước được trang trí lộng lẫy. Đã được thấy dòng sông ngầm bên dưới, nên mình có thể biết nguồn từ đâu. Nhưng mình thắc mắc, không biết hệ thống đầy van và núm vặn mà anh chàng kia loay hoay làm việc kiểm soát dòng nước này không.
Đây là một thành phố tuyệt đẹp, và mình có thể tưởng như trước mặt mình là hình ảnh Loor đang dạo bước trên đường phố. Thật mà, đây là thành phố của Loor. Ý nghĩa đó làm mình phấn chấn hẳn lên. Ngay lúc đó, Spader ấm ớ hỏi:
-Biển đâu?
Giọng anh chàng run rẩy. Sau tất cả những điều kỳ lạ mình đẩy anh ta vào, thành phố này là cảnh tượng đầu tiên thật sự làm anh hoảng sợ. Spader lại hỏi, thêm lo lắng hơn nữa:
-Biển đâu?
Mình chợt nhớ.Một trăm phần trăm Cloral là nước. Không chút đất liền. Nhìn một nơi hoàn toàn ngược lại, làm gì mà không choáng? Mình cố làm cho anh ta bình tĩnh lại:
-Không sao đâu. Ở đây không có biển. Ít ra biển không phải là thứ chúng ta có thể nhìn thấy ở đây. Ở đây người ta sống trên mặt đất khô ráo.
-Không thể như thế được. Làm sao có thể sống trên mặt đất khô cằn chứ? Làm gì có đủ nước cho năng lượng và lương thực?
OK, kỳ cục quá, đúng không? Nhưng thử nghĩ, đang sống tại một nơi tất cả mọi thứ đều từ biển mà ra, nếu không có biển quả là đáng sợ thật. Mình bảo:
-Không sao đâu mà, mình thề đó. Chỉ là một cách sống khác thôi. Rồi anh sẽ thấy.
Trông Spader có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng mình không ngại. Anh ta sẽ sớm quen thôi. Chính lúc đó mình bỗng nhận ra có đều là lạ. Một điều rất quan trọng. Thành phố… không một bóng người. Cả một thành phố rộng lớn như thế mà vắng hoe. Vừa bước vội, mình vừa bảo Spader:
-Thử đi nhìn quanh coi sao.
Nhưng lần này Spader không chịu theo mình, anh ta đứng như trời trồng tại chỗ. Mình phải quay lại và bảo:
-Mau! Chúng ta còn phải đi tìm Loor chứ.
Spader miễn cưỡng đi theo. Chúng mình đi dọc con phố hai bên hè đều lát đá. Những bức tượng cao nghều nghệu lù lù phía trên đầu trong khi hai đứa băng qua khu vực vừa lạ lùng vừa diệu kỳ này. Bỗng Spader than thở:
-Mình… đi khó quá!
Mình không thể hiểu anh ta định nói gì, cho đến khi thấy Spader bước đi như con lật đật. Trông anh như đang bị chóng mặt, không giữ thăng bằng thân mình nổi nữa, Lúc đó mình mới nhận ra Spader đang gặp một quy trình trái ngược hẳn với những gì đã từng quen khi ở trên boong tàu. Ba mình đã gọi đó là: “say đất”. Sống cả đời ở trên mặt nước, đây là lần đầu tiên Spader bước đi trên mặt đất cứng, đó là một cảm giác kỳ lạ. Spader đang cố gắng để không “say đất”. Mình cố nhịn cười, nói:
-Rồi anh sẽ mau quen thôi mà. Nhưng nếu buồn nôn, cho mình biết ngay.
Không biết tình trạng “say đất” này sẽ kéo dài bao lâu. Chúng mình bước chân chậm lại và đã lác đác gặp vài người, tuy không nhiều như mình nghĩ. Da họ sẫm màu hơn anh chàng mình gặp dưới lòng đất, nên trông họ giống bà Osa và Loor hơn. Họ mặc những áo chũng dài đủ màu, rất đẹp mắt. Mình nói với Spader:
-Không biết những người khác ở đâu? Hay hôm nay có lễ hội gì và…
Rồi mình chợt nhớ. Anh chàng dưới hang bảo, tất cả người Batu đều có mặt trong buổi diễn tập. Có thể đó là lý do đường phố vắng vẻ.
Mình chặn một người hỏi thăm:
-Xin lỗi, làm ơn cho biết đường đến nơi diễn tập.
Đó là một người đàn bà cao lớn với ánh nhìn nghiêm khắc. Bà ta trừng trừng nhìn, như không hiểu vì sao lại có một đứa hỏi một câu quá đơn giản vậy, rồi lạnh lùng nói:
-Không nhiều người Rokador quan tâm tới diễn tập đâu. Chúng làm gì có bụng dạ nào.
Rokador. Gã người hang đá nhắc tới cái tên này. Có lẽ những người sống dưới lòng đất gọi là Rokador, những ai sống trên này là Batu. Chắc hai đứa mình trông giống Rokador. Chẳng hiểu vì bộ áo trắng, hay vì màu da nhạt hơn so với những người sống trên mặt đất. Mình bảo:
-Chúng tôi có thể tìm hiểu mà.
Bà ta phì cười – không hiểu cười vui hay cười nhạo – rồi bảo cứ đi thẳng đường này, sẽ tới bãi tập. Tuyệt. Mình và Spader tiến bước. Mình cảm giác chắc chắn sẽ gặp được Loor.
Càng đi, Spader càng khỏe dần. Thấy anh ta thích ứng rất nhanh, mình quyết định đây là lúc thuận lợi để cấp tốc cho anh biết vài điều. Bắt đầu, mình nói về các lãnh địa và tất cả những lãnh địa đó nối kết với nhau bằng ống dẫn như thế nào. Rồi đến chuyện cậu Press và mình đã từ Trái Đất Thứ Hai tới ra sao. Chuyện cả hai cậu cháu mình đều là Lữ khách và đã làm cuộc hành trình tới những lãnh địa đang gặp khó khăn để giúp đỡ. Mình giải thích Loor cũng là một Lữ khách như thế nào, và đó là lý do mình cần cô giúp. Mình không đi sâu vào quá nhiều chi tiết. Hãy để anh ta có thời gian hiểu từ từ thì tốt hơn. Lần đầu tiên, mình thông cảm cậu Press đã cảm thấy sao, trước những câu hỏi tới tấp trong khi ông cắt nghĩa cho mình. Thật sự, trên đường đi, người ta sẽ học hỏi được mọi thứ dễ dàng hơn.
Tiếng cổ động phía trước cho chúng mình biết là đã gần tới nơi diễn tập. Mình và Spader bước vào một tòa nhà giống như một hí tường La Mã. Tòa nhà không lớn lắm, mình đoán chỉ gần bằng hội trường thể thao của một trường trung học chứ không lớn bằng sân bóng chày chuyên nghiệp. Hình như cũng không cần vé, vì chúng mình vào mà không bị ai hỏi han gì.
Quả nhiên đó là một hội trường nhỏ. Những gì trước mắt cho thấy dự đoán của mình về lý do ngoài đường vắng hoe là chính xác. Trên khán đài có mặt đến mấy ngàn người. Chỉ thoáng nhìn quanh, mình cũng thấy hầu hất là người Batu da sậm và áo chùng rực rỡ. Tuy nhiên cũng có một số người Rokador rải rác trong đám đông. Họ nổi bật trong bộ áo trắng và màu da sáng hơn.
Nhìn sân thi đấu bằng đất, mình nhớ ngay tới đấu trường của người Bedoowan ở Denduron với những màn quyết tử với lũ quig khủng khiếp, nơi những người thợ mỏ vô tội bị làm mồi cho quái thú. Thật tình mình hy vọng ở đây sẽ không diễn ra những trò ghê tởm đó.
Mình và Spader bước lên khán đài, vừa kịp nhìn thấy hai đội từ hai phía đối diện tiến vào đấu trường. Tất cả đều là người Batu, không hề có một người Rokador nào. Trông họ giống như những chiến binh. Người nào cũng chắc nịch và da nâu sẫm. Không chỉ có đàn ông, mà đồng đều cả nam lẫn nữ. Tất cả đều mặc áo da thú ngắn. Vì vậy mình có thể thấy thân hình họ rắn rỏi như lực sĩ. Những vùng nhạy cảm như khuỷu tay, đầu gối và những vùng hiểm như háng…đều có vải cuốn bảo vệ. Họ đi thành hai hàng, mỗi hàng mười người, một tay cầm mũ da thú, một tay cầm gậy gỗ.
Spader hỏi:
-Chuyện gì ở đây vậy?
-Mình đoán là một cuộc thi. Cô bạn Loor của mình là…
Đúng lúc đó mình nhìn thấy cô ấy. Người chiến binh đi sau cùng chính là Loor. Dù nhỏ tuổi nhất, nhưng trông cô hùng dũng không kém gì những người kia. Mình chỉ tay, bảo:
-Cô ta đó.
-Bạn cậu đó hả? Trông cô ấy…cô ấy…dễ nể quá.
Giọng Spader vừa kinh ngạc vừa e dè. Anh ta cứ đứng ngẩn ra, nhìn Loor không chớp mắt.Mình phải huých một cái cho Spader tỉnh lại:
-Đừng mơ mộng. Cô ta không thuộc loại người hợp với anh đâu.
-Cô ta thuộc loại nào?
-Thuộc loại không quan tâm tới bất cứ chuyện gì ngoài chuyện đánh đấm. Không tin, cứ nhìn sẽ biết.
Hai đội chiến binh đã đứng hai bên đấu trường đối điện nhau và bắt đầu sửa soạn việc trang bị sau cùng. Màn này lạ lắm. Mỗi người đều gắn những thứ giống như cọc gỗ, tia tủa từ khuỷu tay và đầu gối. Những cọc dài này chừng mười lăm phân. Một đội cọc đỏ, một đội cọc màu xanh lá. Khi họ đội mũ da lên, mình thấy trên chop mũ cũng có một cái cọc nhỏ dựng ngược, trông như mũ của lính Đức trong Thế Chiến Thứ Nhất. Tổng cộng, mỗi chiến binh trang bị năm cái cọc. Mình chịu thua, chẳng biết mấy thứ đó để làm gì, nhưng nói thật, mình trông họ ngố dễ sợ.
Mỗi đội đứng sát cánh nhau thành một hàng ngang, đối diện với đội đối thủ bên kia sân. Một anh chàng Batu khoác áo choàng màu vàng rực rỡ tiến ra giữa đấu trường, cấm phập một cây gậy xuống đất. Anh ta treo lên đầu gậy một thứ giống như sợi dây chuyền kết bằng những cái răng vàng lớn, rồi lẳng lặng lui về khán đài chính. Từ chỗ đứng an toàn, anh ta quay lưng lại đấu trường, nâng cây tù và bằng vàng lên môi, thổi một hồi ngắn.
Lập tức mọi người im lặng, chăm chú nhìn xuống các chiến binh dưới sân. Mình thoáng lo sợ cho Loor. Dù mình biết cô đủ tài xoay trở, nhưng không biết cuộc tranh đua này nguy hiểm đến đâu, và ý nghĩa của nó là gì. Mình có biết gì về Zadaa và phong tục của họ đâu. Vì vậy mình chỉ lo đây là một kiểu “đánh cho tới chết” như trò giác đấu. Nhưng mình không thể làm gì, chỉ biết nhìn và cầu mong Loor được an toàn thôi.
Thế rồi anh chàng Batu trong bộ áo chùng vàng lại cất lên một hồi tù và kéo dài, thúc giục. Tất cả chiến binh đưa cao gậy gỗ, nghiêm chào người Batu thổi tù và. Tiếng tù và vừa dứt, cuộc đấu bắt đầu. Lập tức cả hai đội reo hò, xông lên tấn công nhau. Loor đang trong đám đó. Mình muốn nhắm tịt mắt, nhưng như vậy có vẻ…hơi bị thiếu tôn trọng. Dù chuyện gì xảy ra, mình cũng cần phải theo dõi.
Hai đội đối thủ xoay tít cây gậy gỗ, đập tới tấp. Mình chợt hiểu ngay: những cọc gỗ tua tủa trên thân họ chính là mục tiêu chiến đấu. Họ không nhắm đánh vào người nhau, mà chỉ cố đánh cho những cọc gỗ của đối phương bật ra. Tất cả chỉ là tốc độ, giữ thăng bằng, thủ thế, tấn công và rút lui. Tất nhiên, dù họ rất điệu nghệ, nhiều cú đập cũng không tránh khỏi lạc mục tiêu. Rất nhiều cú vụt vào thân thể và đánh vào đầu đau điếng.Nhưng đây không phải là một cuộc chiến thù hận đẫm máu. Đây là thể thao. Mình biết chắc, ngày mai, nhiều người sẽ mang những vết bầm tím, nhưng không có ai bị chết. Ngay khi nhận ra điều này, mình thở phào và thưởng thức màn thi đấu.
Loor trong đội đỏ. Đội xanh lá to lớn và khỏe hơn, nhưng hình như đội đỏ nhanh nhẹn và khóe léo hơn. Mình không biết điều nào quan trọng hơn trong một cuộc đấu kiểu này, tốc độ hay sức mạnh.
Nhưng tình hình cho thấy có vẻ sức mạnh đang chiếm ưu thế. Một chiến binh trong đội đỏ, chỉ trong năm giây, năm cọc gỗ lả tả rụng hết ráo. Anh ta ném gậy, chạy khỏi đấu trường. Bây giờ mình đã bắt đầu hiểu một phần luật chơi rồi. Ai bị mất hết năm cọc gỗ, sẽ phải rời sân.
Loor rất khôn ngoan. Cô bám sát chiến tuyến, chịu trách nhiệm bảo vệ cộng đồng. Chống đỡ nhiều hơn tấn công. Điều này thực sự khác hẳn tính cách của cô. Nhưng có vẻ rất hiệu quả, vì hầu hết các chiến binh đã bị mất ít nhất một cọc, trong khi Loor vẫn còn nguyên cả năm. Cô ta tung mình, xoay người, phá thế tấn công liên tục của đối thủ; y chang một bản sao của… ngôi sao hành động Thành Long.
Anh chàng Spader thì thào:
-Cô ấy thông minh nhất trong đám đó, mà… còn rất đẹp nữa chứ.
Mình bắt đầu nghĩ rằng Spader thật sự vui mừng vì sắp được gặp Loor.
Ngay lúc đó, một chiến binh xanh lá nhào vào giật dây chuyền vàng, rồi thoát chạy. Ba chiến binh đỏ tấn công anh ta ngay tức thì. Anh chàng không gặp may, lập tức bị văng gậy và làm rớt sợi dây chuyền. A, mình hiểu màn kết thúc của màn này rồi. Ai cướp được dây chuyền đem về tới ranh giới của đội mình, đội đó mới thực sự chiến thắng. Giống như trò cướp cờ vậy đó. Quả là một phiên bản hãi hùng và bầm dập của trò chơi cướp cờ.
Rồi mình nhận ra, đây không phải chỉ là một cuộc đấu dữ dội, cuồng nhiệt. Có chiến thuật ở trong đó. Đội đỏ của Loor lãnh phần chống đỡ nhiều hơn và chỉ vài chiến binh giữ vai trò bảo vệ dây chuyền. Trái lại, toàn bộ đội màu xanh lá đều tấn công và cho đến lúc này, chiến thuật của họ đang thắng lợi. Đội đỏ bị rời sân ba người rồi, số còn lại mỗi người chỉ còn ba cây cọc, hoặc ít hơn. Đội xanh mới chỉ mất một người và đang tăng cường tấn công. Có vẻ như cách chiến đấu trong trò chơi này là tấn công bạt mạng và áp đảo đối thủ.
Nhưng rồi thế trận bỗng xoay chiều. Những chiến binh đội đỏ còn lại từ từ khép vòng quanh dây chuyền vàng. Đội xanh quá hăng say tung đòn, không kịp nhận ra đang bị đánh lạc hướng. Thêm nữa, đội xanh đã quá phí sức nên bắt đầu thấm mệt. Họ không còn nhanh nhẹn như lúc trước. Mình nghĩ, tấn công tốn sức hơn tự vệ, nên đội đỏ trông vẫn còn tươi tình.
Lúc này đội đỏ khép chặt vòng quanh dây chuyền vàng và vẫn còn đủ khả năng đẩy lui những đợt tấn công của chiến binh xanh mà không phải ráng nhiều sức lực. Tất cả thành viên đội đỏ đều kết vòng, trừ Loor. Cô vẫn ở bên ngoài, giữ an toàn cho đồng đội. Thế rồi một chiến binh đỏ thét to một tiếng. Chắc chắn đó là một tín hiệu, vì ngay lúc đó Loor hành động.
Lách qua những chiến binh xanh lá đang đấu với cô, Loor chạy vút vào vòng vây của đồng đội. Các chiến binh đỏ tách ra vừa kịp lúc để cô lọt vào trong. Loor nhặt dây chuyền và toàn đội đỏ giữ nguyên vành đai bảo vệ, vây quanh Loor, cùng chạy về hướng sân nhà. Đội xanh quá bất ngờ. Lúc này họ đã quá kiệt sức, không nâng nổi vũ khí nữa. Chỉ trong vài giây đội đỏ đã chiếm thế thượng phong, với Loor chạy chính giữa, rút về sân nhà an toàn. Họ là những kẻ thắng trận rồi.
Loor đưa cao sợi dây chuyền trong vinh quang chiến thắng.
Mình sững sờ, rồi gào lên la hét. Vừa nhảy nhót vừa hoan hô như đội mình vừa hạ gục đội bóng bạn không bàn gỡ danh dự nào vậy. Thật tuyệt vời. Loor quá tuyệt vời. Khéo léo, nhanh nhẹn đã chiến thắng cao to khỏe mạnh. Đó là chiến thắng của chàng tí hon, mình mê tới từng giây phút của trận đấu.
Rủi thay… không ai trong đấu trường sôi nổi phấn khích như mình. Trong khi mình nhảy cỡn lên như một fan bóng đá hóa rồ, thì tất cả mọi người ngồi im thin thít, ngó mình lom lom như đang thầm hỏi thằng nhóc tâm thần này là ai vậy kìa? Mọi cặp mắt, kể cả các chiến binh trên sân, đổ dồn vào mình. Mình cảm thấy ngố ơi là ngố.
Tới anh chàng Spader cũng kinh ngạc trước nhiệt tình của mình, hỏi:
-Đây là phong tục tại quê cậu à?
Thì đúng vậy, nhưng điều đó chẳng làm cho cơn ác mộng này dễ chịu hơn chút xíu nào. Mình câm họng, nhìn xuống sân, và tìm kiếm ánh mắt của Loor. Cô ta cũng đang ngước nhìn lên để xem tiếng la thét từ đâu phát ra mà khiếp thế. Cô ta thấy mình, nhưng lúc đầu hình như không nhận ra. Loor đang kiệt sức, mặt vẫn còn đỏ bừng vì trận đấu và chiến thắng đã qua. Cô ta thờ ơ nhìn mình. Làm mình càng thấy tệ hại hơn. Thậm chí cô ta không nhận ra mình là ai. Khủng khiếp quá! Nhưng một thoáng sau đó, qua ánh mắt cô, mình biết cô đã nhận ra mình. Rồi, chuyện mình chẳng bao giờ ngờ đã xảy ra. Nó làm mình bàng hoàng tới nỗi không còn để ý đến chuyện đang bị ê mặt nữa. Điều đó đâu quan trọng gì, vì… đang đứng đó, thở gấp, Loor nhìn lên mình và… mỉm cười.