Over The Knee - Tiểu Xuân Đa Mộng

Chương 62


Chương trước Chương tiếp

Trần Tư Nhung như đã quay trở lại những ngày cô đeo bịt mắt nhung đỏ. Lúc không thể nhìn thấy chủ nhân, tôn trọng mọi thứ bằng cả tấm lòng.

Cảm nhận nỗi đau, cũng cảm nhận tình yêu.

Như ban đêm bị cuốn vào cơn sóng triều, cách duy nhất để tránh bị cuốn vào là bơi theo phương hướng của nó.

Ví dụ như lúc này, nếu cô chết lặng trở về phòng, Trần Tư Nhung chắc chắn mình sẽ đau đớn ngã xuống thảm.

— vì bản thân đã yếu đuối, lùi bước.

Nói cho cùng, cô cũng đã cảm nhận được rõ ràng chủ nhân là Caesar, Caesar chính là chủ nhân. Nhưng lý do cô không dám tiến lên quá đơn giản, Trần Tư Nhung sợ hãi. Cô biết nếu làm như vậy một lần nữa, cô sẽ càng yêu chủ nhân của mình một cách vô vọng hơn. Mà khi chủ nhân xưng là Caesar, hiện thực quá chênh lệch khiến Trần Tư Nhung rụt rè.

Cô không có nhiều niềm tin bọn họ sẽ thiên trường địa cửu. Nói ra có thể sẽ bị chế giễu, nhưng Trần Tư Nhung lại khẩn cầu có được tình yêu vĩnh cửu.

Cô khẩn cầu tình yêu sẽ không bị hủy diệt bởi những nhu cầu thiết yếu củi gạo mắm muối hàng ngày, cô khẩn cầu cho tình yêu bất diệt vẫn luôn run rẩy trước nụ hôn của người mình yêu đến ba mươi năm sau.

Nhưng bây giờ người đó là Caesar. Người đã có cả thế giới trong tay kể từ khi sinh ra, người có quỹ đạo cuộc đời có lẽ không bao giờ trùng với quỹ đạo của cô.

Trần Tư Nhung là người khôn ngoan và thận trọng, rụt rè và hèn nhát.

Sau kỳ nghỉ, cô luôn cố gắng kiếm chế tình cảm của mình, phải giữ được lý trí. Hai lần đầu đội xe thua, cô cũng không đủ dũng cảm để đến bên cạnh Caesar. Cô sợ sự quan tâm của mình sẽ khiến cô hoàn toàn gục ngã.

Nhưng mà hôm nay, James nói người kia đang ở bệnh viện.

Khoảnh khắc cô bước tới thang máy, tin nhắn của James giống như một ma chú. Không cần suy nghĩ ấn: "Xuống phía dưới" , tất cả chỉ làm theo bản năng.

Bạn biết không?

Bạn không thể ngăn một con bướm đang lao vào ngọn lửa.

Cho dù cô biết rõ, chuyến đi này của mình có đi mà không có về.

Trong tin nhắn, cuộc họp của James sẽ diễn ra vào một tiếng nữa, xe taxi của Trần Tư Nhung đã đến bệnh viện St. Andrew hai mươi phút sau.

 

Ở cửa bệnh viện, Trần Tư Nhung nhắn cho Caesar một tin.

Grace: Tôi ở cửa bệnh viện, có thể cho tôi biết anh đang ở phòng nào không? Tin nhắn đến của Caesar không hỏi nhiều, chỉ nói: Bây giờ tôi xuống đón em.

Mùa hè ở Monza đang đến thời điểm gay gắt, Trần Tư Nhung mặc áo liền váy màu đen đứng trước cửa. Trán và lưng cô đã thấm ướt mồ hôi, nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh tay lạnh đến đáng sợ.

Một lát sau, Trần Tư Nhung nhìn thấy Caesar đi ra khỏi cửa bệnh viện, anh mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu xám đậm, không nhìn thấy bệnh ở đâu.

Đôi mắt của Trần Tư Nhung đỏ lên trong chớp mắt, cô bước nhanh về phía trước.

Trần Tư Nhung chỉ muốn vươn cánh tay ra ôm lấy anh, nhưng cô chỉ có thể đứng không gần cũng không xa, kiềm chế sự lo lắng, hỏi anh: "Anh bị làm sao?"

Caesar ý bảo cô đi vào cùng anh trước đã.

Trần Tư Nhung vẫn luôn nhìn anh, không thấy nơi nào có vết thương. "Tôi không biết em sẽ đến." Caesar nói: "Lát nữa tôi còn có cuộc họp." Trần Tư Nhung lắc đầu: "Tôi sẽ đi ngay, không quấy rầy anh mở họp."

Caesar dẫn cô đi vào thang máy: "Không, Grace. Ý tôi là, em có bằng lòng ở lại đây với tôi một lát không?"

Những cơn gió nóng cùng một số cảm xúc không rõ từ bên ngoài thổi đến, khiến trên trán Trần Tư Nhung xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cô biết hôm nay mình đến có ý vị gì đó không rõ, nhưng cô không có cách nào giữ nổi bình tĩnh, không thể ngồi im chờ chết.

Cô đã tiến thêm một bước.

Cô đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, lúc giơ lên lần nữa mặt đã đỏ lên. "Có tiện không?"

Caesar nhìn lại cô: "Grace, em đã biết câu trả lời của tôi."

Anh luôn biết cách làm cho má cô hồng hơn, Trần Tư Nhung thật sự cảm thấy máy lạnh trong bệnh viện còn nóng hơn cả bên ngoài. Nhưng cô vẫn chưa đánh mất lý trí, sau khi đưa tay xuống, cô lại hỏi:

"Anh có bị thương ở đâu không?"

Cửa thang máy mở ra, Caesar đưa cô vào phòng bệnh của mình. Một phòng đơn rất rộng rãi, còn có phòng khách nhỏ bên cạnh.

Caesar đứng trước giường bệnh, duỗi tay chỉ chỉ xuống dưới bụng nhỏ của mình.

 

"Rạng sáng qua ra ngoài làm việc, bị cướp khi đang đổ xăng ở trạm."

Giọng điệu của Trần Tư Nhung đột nhiên trở nên lo lắng: "Anh bị cướp à? Họ có làm bị thương không?"

"Hai tên côn đồ, cướp được vài thứ. Trong lúc hỗn loạn tôi cũng ăn một dao."

Lời nói của anh hết sức bình tĩnh, như đang miêu tả một chuyện rất bình thường, nhưng trái tim Trần Tư Nhung như bị siết chặt.

Cô thường nghe được tin tức có người bị cướp, thậm chí bị đánh đập lúc ra ngoài vào nửa đêm, lúc mới đến Italy, cô đã được bạn bè ở đây cảnh báo không được ra ngoài sau khi trời tối. Nhưng Trần Tư Nhung không bao giờ ngờ tới loại chuyện này sẽ phát sinh trên người Caesar.

"Thật xin lỗi, không nên để anh mang theo vết thương còn phải xuống đón tôi." "Không phải lỗi của em." Caesar hỏi Trần Tư Nhung muốn uống gì.

Trần Tư Nhung lắc lắc đầu, cô nói: "Có thể nhìn miệng vết thương của anh không?"

Caesar đứng trước mặt dừng động tác đang làm, im lặng một lát hỏi: "Em chắc không, Grace?"

Trần Tư Nhung không rõ lý do gật đầu.

Rồi sau đó, cô thấy Caesar đưa tay, nhẹ nhàng cởi khóa dây lưng.

Âm thanh thanh thúy, quen thuộc, là âm thanh mà cô sẽ không bao giờ quên.

Chiếc thắt lưng da màu đen khóa bạc sẽ mang đến hơi lạnh làm cô run rẩy lúc chạm vào làn da. Mặt thắt lưng rộng khoảng ba ngón tay, lúc đánh xuống cũng mang đến cảm giác đau đớn cực hạn.

Toàn thân Trần Tư Nhung run rẩy, nhưng nếu nói "dừng lại" vào lúc này, thật đúng là cô đang thú nhận những suy nghĩ "xấu xa' mà mình vừa có. Mà có lẽ căn bản anh cũng không nghĩ theo chiều hướng như vậy.

Ánh mắt chỉ dám nhìn vào ngón tay anh đang cởi khóa, làm sao dám nâng lên nhìn anh. Không biết từ khi nào hai người đã đứng gần nhau đến vậy, ngay cả dưỡng khí cũng trở nên loãng.

Trần Tư Nhung nhìn những ngón tay thon dài có lực của Caesar đang tháo thắt lưng mình, chiếc khóa thắt lưng màu bạc nặng nề nhanh chóng rũ xuống một bên.

Khóa quần chậm rãi được kéo ra, thân thể Trần Tư Nhung gần như bốc cháy. Cô nghĩ, cô điên rồi, đúng là một cô nàng điên rồ.

Trong tình huống nghiêm túc, buồn bã như thế này, cô không nên có bất kỳ suy nghĩ xấu xa nào ở trường hợp này, thế mà vẫn sinh ra những ý nghĩ không phù

 

hợp.

Trần Tư Nhung kiềm chế suy nghĩ của mình, nhưng đúng là như bị tra tấn.

Nhìn ngón tay Caesar kéo khóa quần xuống, sau đó kéo vạt áo sơ mi trắng ra ngoài, để lộ phần bụng nhỏ dưới cơ bắp căng chặt.

Bên phải bụng nhỏ, có một miếng băng gạc màu trắng bao lại.

Trần Tư Nhung mím đôi môi khô khốc, hỏi anh: "Có khâu mũi nào không?" "Năm mũi."

Có lẽ vì dựa vào quá gần, hoặc có lẽ vì cố tình hạ giọng nên bầu không khí trở nên thong dong, dày đặc, làm cho Trần Tư Nhung như không thể thở.

"Đau không?" Cô lại hỏi. "Có thể chịu được."

Trái tim Trần Tư Nhung gần như run rẩy.

Đây không phải là ý định của cô, nhưng những ngón tay đã lặng lẽ đưa lên. Caesar không từ chối, nhìn ngón tay trắng trẻo non mềm của cô chạm vào vết thương một cách đầy yêu thương.

Gương mặt rũ xuống của cô được bao bọc bởi mái tóc dài hơi ẩm ướt. Cánh tay cô căng cứng, có lẽ vì quá cẩn thận sợ làm anh đau. Trên chóp mũi nhỏ lấm tấm những giọt mồ hôi trong suốt, hơi run lên theo cử động của cô, giống như một trái tim nhỏ đang đập thình thịch.

Anh nghĩ, hôm nay cô đến nơi này gặp anh, thật ra đã có một tín hiệu nào đó.

Khóa kéo của quần tây đã được mở hoàn toàn, cạp quần chỉ dựa vào phần hông và quần tây đang rũ xuống.

Không gian yên tĩnh, hai người đều rũ mắt nhìn về phía bụng anh. Có lẽ, cũng không chỉ là bụng nhỏ.

Bởi vì chiếc quần sịp màu xám kia luôn đóng vai một nhân vật "con voi trong phòng"* trong tầm mắt hai người, cố tình bị phớt lờ.

—— ——Lúc này, nó đang nhanh chóng bành trướng, cố gắng lấp đầy toàn bộ căn phòng.

 
   

 

* Ngwời phwơng Tây có câu thành ngũ "Con voi trong phòng" (Elephant in the room), hàm ý rằng có nhũng chuyện rất rõ, ai cũng thấy nhwng có ngwời vờ không thấy để né trách nhiệm.

 

Chương 60: Quyết định chính xác.

Những bức tường trắng đã hư hỏng lâu ngày bắt đầu bong ra từng mảng lớn.

Một quân domino theo một hướng đã biết sẽ bị đẩy xuống cùng lúc bằng hai tay.

Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, nhưng mảng tường liên tục rơi xuống, những quân cờ domino đổ xuống chưa bao giờ dừng lại một giây.

Trần Tư Nhung cảm thấy ngay từ lúc bước vào thang máy, cô đã bước vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Mà giờ phút này, cô đang ở giữa trung tâm lốc xoáy.

Vành tai đỏ đến mức có thể thấy máu, những ngón tay rút về hoảng sợ dừng lại giữa không trung.

Caesar đã kéo khóa quần lại, khóa kéo bị căng cứng, từ từ kéo lên phía trên, để lại một hạ bộ căng chặt đến kỳ cục, không thể bỏ qua.

Lúc này Trần Tư Nhung mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhận ra mồ hôi từ cần cổ đang chảy xuống giữa ngực.

"Uống nước nhé?" Lúc này Caesar đã cứu cô thoát khỏi sự bối rối, Trần Tư Nhung nặng nề gật đầu.

"Theo tôi."

Trong lòng hai người đều biết rõ nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Trần Tư Nhung lo lắng đi theo Caesar đến phòng khách. Caesar mở tủ lạnh hỏi cô muốn uống cà phê, trà hay vẫn là Coca.

Trần Tư Nhung muốn Coca lạnh.

Sau đó, hai người ngồi xuống đối diện trên ghế sofa, Trần Tư Nhung uống một ngụm cocacola, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.

Cô nhẹ nhàng liếm liếm môi, vẫn quan tâ.m đ.ến vết thương của anh: "Bác sĩ nói vết thương do dao đâm có nghiêm trọng không?"

Caesar ngồi trên ghế sô pha, đã mặc quần áo chỉnh tề như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng chiếc quần tây sẽ không nói dối, anh vừa mới cương cứng là sự thật.

Cần cổ Trần Tư Nhung nóng bừng, cô cầm cốc lên uống một ngụm Coca đá.

"Không phải vết thương nghiêm trọng, tuy dài nhưng không sâu, chỉ mấy ngày là có thể hồi phục."

Trần Tư Nhung nắm chiếc cốc: "Vậy là tốt rồi."

Caesar đưa tay lên, nhìn đồng hồ: "Tôi có thể ở đây với em thêm mười lăm phút nữa."

Trần Tư Nhung yên lặng một giây, cô buông cốc xuống: "Nếu không tôi nên đi thôi, đã nhìn anh rồi."

Caesar im lặng nhìn cô một lát, bình đạm nói: "Không sao đâu, Grace. Nếu em muốn đi, tôi gọi tài xế đưa em đi."

Nỗi buồn sâu thẳm không biết vì sao lại ập vào lòng Trần tư Nhung, cơ thể cô hơi lảo đảo, trái tim như bị kéo trầm xuống.

Anh không giữ lại một câu. Nhưng, chính cô nói phải đi.

Giờ phút này thật gian nan, cô bị chính những suy nghĩ ra vẻ, nhút nhát, vặn vẹo tra tấn, vậy trước đây Caesar có từng bị cô tra tấn nhiều lần như thế này không?

Sau khi tách ra, anh chưa bao giờ có ý chỉ trích cô hay bào chữa cho mình. Anh chấp nhận mọi cảm xúc, cũng như mọi quyết định của cô.

Cho dù, cô đã quyết tâm vạch rõ ranh giới với anh, nhưng anh chưa bao giờ nhút nhát che giấu cảm xúc của mình.

Nụ hôn trên bãi biển đêm đó, cuộc điện thoại đó, tấm thiệp nhung đỏ đó. Bất giác đôi mắt Trần Tư Nhung đỏ lên.

Theo một ý nghĩa nào đó, chủ nhân chưa bao giờ rời bỏ cô.

Một giây sau, cô đưa bàn tay nắm lấy cổ tay Caesar, anh nghiêng người, nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Trần Tư Nhung.

Cô không nhìn về phía anh, chỉ có âm thanh hơi nghẹn ngào nói: "Chúng ta cùng ăn trưa đi."

"Sau khi anh họp xong." Cô lại nói thêm.

Ánh mắt Caesar im lặng dừng trên người Trần Tư Nhung. Trần Tư Nhung nhút nhát, rồi lại dũng cảm của anh.

Anh muốn ôm cô vào lòng, hôn lên mỗi một giọt nước mắt của cô. Cũng muốn nói với cô, mỗi lần đưa ra yêu cầu nào đó với anh, không cần phải lấy dũng khí lớn như vậy.

Chỉ cần cô bằng lòng bước đầu tiên về phía anh, anh sẽ không chút do dự đi đến bên cạnh cô.

Nhưng Grace của anh không tự tin như vậy.

Bàn tay cô mềm mại, được anh nắm trong lòng bàn tay. Nhưng Caesar chỉ nắm một chút, rồi nhanh chóng buông ra. "Grace, tôi rất vui khi em bằng lòng ở lại."

 

Trần Tư Nhung như bịt tai trộm chuông rũ mắt nhìn xuống đất, nhưng Caesar không ép cô nhìn anh.

"Cuộc họp sẽ kéo dài khoảng một giờ. Em có thể ở đây, ngủ hoặc đọc sách."

Trần Tư Nhung gật đầu, hỏi: "Vậy anh cho tôi phòng khách, cuộc họp làm sao bây giờ?"

"Họp trong phòng bệnh ở đâu cũng như nhau."

"Vậy nếu vô tình tạo ra tiếng động, có ai đó nghe thấy làm sao bây giờ?" "Chỉ cần em không đi ra, bọn họ sẽ không biết ai đang ở bên trong."

Trần Tư Nhung ngước mắt nhìn anh: "Lỡ như tôi vô tình đi ra ngoài bị phát hiện thì làm sao?"

Caesar nhẹ bật cười: "Em nói thế nào, tôi cũng đồng ý với em." Trần Tư Nhung lại muốn khóc, làm sao anh lại tốt như vậy. "Anh mau đi thôi."

Trần Tư Nhung sợ mắt mình lại đỏ mất. Caesar nhìn cô, nói: "Được."

Anh xoay người, đi về phía cửa.

Đến cửa phòng đi họp, Caesar nắm lấy tay nắm cửa, dừng bước quay lại nhìn Trần Tư Nhung lần nữa.

Trong phòng khách yên tĩnh sáng ngời, cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha nhìn theo bóng dáng anh rời đi. Đôi mắt cô vẫn còn hơi đỏ, những giọt nước mắt rơi vì anh.

"Một giờ sau gặp lại, Grace." Anh nói. "Một giờ sau gặp...Caesar."

Grace của anh hướng về phía anh.

Đội Ferrari liên tiếp thua sau kỳ nghỉ hè, mọi thứ dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát, không biết theo chiều hướng nào.

Vô số quả bóng bàn trôi nổi trên đại dương vô hình nằm rải rác giữa những con sóng lớn, nhưng động lực ủng hộ việc truy đuổi chúng của anh bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

Ban dầu ba yêu cầu anh trở về từ Mỹ để quản lý đội, vì ba anh đã già. Ông muốn Caesar trở về, ông cần Caesar trở về.

Nhưng trong vài tháng, ba anh đã làm quá nhiều chuyện nực cười với Molly.

Dường như đã quên mất Caesar cùng đội xe, những kỳ vọng đó có lẽ chưa bao giờ quan trọng đối với ông.

 

Caesar bắt đầu mất đi động lực tiếp tục theo đuổi, giờ đây nếu làm chắc cũng chỉ vì tinh thần trách nhiệm.

Tuy nhiên, có một quả bóng bàn đã trượt khỏi tầm tay anh.

Anh từng giữ chặt quả bóng bàn đó, nhưng giờ đã mất cơ hội có được nó.

Anh đã đánh mất nó quá lâu, chắc chắn anh đủ kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không nghĩ sớm một lần nữa lấy về.

Caesar nắm lấy tay nắm cửa rồi từ từ đóng lại.

Gương mặt rần Tư Nhung dần dần biến mất giữa khe hở.

Anh nghĩ, ngày hôm nay gọi James đến mở họp, thật là một quyết định chính xác.

 




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...