Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 5: Trăng mật một mình


Chương trước Chương tiếp

Duẫn Nặc quay đầu lại, liền thấy anh đang đi đến, ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi thâm thúy đen như mực, đang giăng đầy một tầng băng hàn lạnh đến thấu xương.

"Hừ!" Cô cười khẩy một cái, dời đi tầm mắt: "Đêm tân hôn một mình phòng không gối chiếc, có lẽ bất kể phụ nữ nào cũng đều không cao hứng nổi?"

Cô đứng dậy muốn đi, cánh tay lại đột nhiên bị anh túm lấy.

Cô quay đầu lại nhìn anh, một người đàn ông thật tuấn tú, đắm chìm trong ánh nắng của buổi sớm mai, cả người được bao phủ bởi một tầng hoàng kim, càng làm nổi bật thêm vẻ thần bí cùng mị hoặc.

Anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng Đế cùng chuyên gia nghệ thuật kết hợp chế tạo mà thành, vô luận nhìn như thế nào, nhìn từ góc độ nào, đều có vẻ đẹp bất đồng.

Đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không kìm hãm được mà đắm chìm vào đó.

Nếu là trước đây, cô hiện tại sẽ mặt dày mày dạn mà quấn lấy anh, vừa ôm vừa hôn, không hề mất tự nhiên.

Mà bây giờ. . . . . .

Cô sẽ không là một Lục Duẫn Nặc vì anh mà làm những chuyện ngốc nghếch, không chừa thủ đoạn nào, thậm chí thương tích đầy mình, mệt mỏi vô cùng vẫn dũng cảm tiến tới nữa.

"Không phải cô nói sẽ không quan tâm sao? Không phải cô đã nói, mình có bản lĩnh để cho tôi đi vào khuôn khổ thỏa hiệp sao?"

"Thế nào? Mới một đêm đầu tiên, đã không nhẫn nại được?"

Anh nhìn cô, môi mỏng giương nhẹ, đáy mắt tràn đầy khinh miệt.

Duẫn Nặc liền hồi hồn, không chút khách khí mà hất tay của anh ra, đáp: "Đúng vậy, tôi không quan tâm, sao tôi phải quan tâm chứ? Anh là đàn ông, còn không cần, tôi là một phụ nữ, còn sợ không khống chế được sao?"

Sắc mặt của anh chợt trở nên thật lạnh.

Ánh mắt nhìn cô lại kinh ngạc thêm ba phần.

"Không có việc gì nữa thì tôi đến trường đây." Cô vẫn còn đang học đại học, chuyên ngành chính là tâm lý học.

Đáng tiếc, bởi vì có một thân phận khó lường , cô lại luôn ương ngạnh, bướng bỉnh không chịu nổi, có khi cả một học kỳ số ngày đến trường có thể đếm bằng đầu ngón tay, thành tích học tập không cần nói cũng biết.

Thấy cô vội vàng tránh xa mình như thế, Tần Mạc thật sự có chút không hiểu.

Gả cho anh, trở thành vợ của anh, không phải là nguyện vọng cô luôn luôn muốn theo đuổi sao?

Mà bây giờ đã được như nguyện, nên cảm thấy không có ý nghĩa, vì vậy không có chút hứng thú nào đối với anh nữa?

Nghĩ như vậy, trong ngực anh không khỏi bốc hỏa.

Làm cổ họng tắc nghẹn có chút không thở nổi.

Hơn thế nữa, anh cảm giác được hình như mình đang bị cô đùa bỡn.

"Duẫn Nặc."

Anh đứng dậy đuổi theo cô nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta ra nước ngoài du lịch."

Duẫn Nặc cười lạnh đáp: "Thế nào? Hưởng tuần trăng mật sao?"

Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

"Được, đồ đạc hình như đã được mẹ Trần chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!"

Cô lướt qua anh, biến mất ở trong sân vườn.

Nửa giờ sau.

Hai người được tài xế đưa đến sân bay, sau khi tài xế đưa cho bọn họ vé máy bay xong, liền lái xe rời đi.

Tần Mạc kéo valy yên tĩnh kiểm tra nơi sẽ đến, nhưng Duẫn Nặc vẫn đứng im bất động.

Cô biết, hiện tại anh cùng mình ra khỏi nước, nhưng ngày mai sẽ bỏ lại cô lại một mình mà rời đi.

Thay vì chờ bị anh bỏ lại, còn không bằng cô quăng anh trước.

Giả vờ nhận một cú điện thoại, Duẫn Nặc liền hướng về phía bóng lưng cao ngất, anh tuấn kia gọi một tiếng: "Tần Mạc."

Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông liền quay đầu lại.

Cô đưa điện thoại trong tay lên, nói với anh: "Thật xin lỗi, bạn của tôi vừa điện thoại tới, nói cô ấy xảy ra chút chuyện, nên tôi phải đến giúp một tay, vì vậy chuyến trăng mật này, anh đành phải. . . . . . đi một mình vậy, bye bye!"

Cô cười trông cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, phất tay với anh một cái, rồi liền xoay người, sải bước rời đi.

Tần Mạc giống như bị đánh một đòn cảnh cáo, sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu cũng không kịp phản ứng.

Cô ấy đi? Cứ thế mà đi?

Anh không tài nào tiếp nhận được chuyện như vậy, vốn là trăng mật hai người, nhưng cô lại bỏ anh lại, một mình rời đi trước.

Lúc này anh chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi bị người ta không cần nên liền vứt bỏ, một người luôn luôn cao ngạo như anh sao có thể chịu được đả kích như vậy.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...