Ông Xã, Mau Ký Tên Ly Hôn

Chương 4: Không phải là cô không để ý sao?


Chương trước Chương tiếp

đáng tiếc, coi như là lần đầu tiên, anh cũng không có vinh hạnh được nếm thử.

Bởi vì khi Duẫn Nặc kính trà xong, chuẩn bị đến phiên của Tần Mạc thì cô lại trực tiếp bảo người giúp việc bưng khay trà đi xuống.

Mặt cô giúp việc đầy hồ nghi hỏi lại: “Cậu chủ vẫn còn chưa có kính ạ?”

Duẫn Nặc liền cười đáp: “Ba mẹ, hai người cũng không phải là thật khát nước, nếu bây giờ muốn Tần Mạc đang trà cho mọi người uống, chờ con đi đã, lúc ấy mọi người muốn sai bảo anh ấy như thế nào thì tùy.”

Tiếng nói vừa dứt, cô liền xoay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mắt, cười đến đáy mắt đều lạnh như băng.

Cũng không để ý tới cảm thụ của mọi người, cô lướt qua Tần Mạc, sải bước rời khỏi phòng khách.

Tần Mạc đứng đó sống lưng thẳng tắp cứng ngắc, không nhúc nhích.

Anh không nghĩ tới, Duẫn Nặc sẽ làm cho mình khó chịu đến như vậy.

Càng nghĩ càng không thông, mục đích cô làm như vậy là cái gì?

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua anh không trở về phòng?

Trước khi kết hôn, anh cũng đã nói với cô rất rõ ràng, anh không yêu cô, cho nên sẽ không bao giờ thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, vì vậy chuyện như tối ngày hôm qua, cô cũng sớm có chuẩn bị mới phải.

Thế nào lại…

Ông bà Lục cũng thấy sốt hết cả ruột, mới tân hôn ngày thứ hai, mà con gái lại lãnh đạm với chồng mình, Triệu Thục Hoa không kìm được tò mò mà hỏi: “Mạc Nhi, Tiểu Nặc sao thế?”

Tần Mạc cũng không vội vàng trả lời, Lục Tử Dạ ở bên cạnh cười ra tiếng: “Khẳng định tối hôm qua không được như ý.”

“Tử Dạ, sao lại nói như thế?” Lục Vân Kỳ liền quát lớn, mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lục Tử Dạ.

Lục Tử Dạ liếc anh mình một cái, rồi đứng dậy nói: “Phải, em không biết cách nói chuyên, em đi được chưa! Mọi người cứ từ từ mà uống trà, bye bye.”

Lục Tử Dạ không lo lắng đứng dậy rời đi, Lục Tiêu Triết cũng không nói tiếng nào, lạnh mặt đứng dậy tránh ra.

Cuối cùng, cũng chỉ có ông bà Lục cùng với Lục Vân Kỳ ở lại.

Còn có cả Tần Mạc đang lúng túng đứng im ở đó nữa.

“Ba mẹ, công ty còn có chút chuyện cần xử lý, con xin phép đi trước.” Nói xong, Lục Vân Kỳ cũng đứng dậy rời đi.

Tất cả mọi người đều đi hết, Triệu Thục Hoa đưa mắt nhìn Tần Mạc ý bảo ngồi xuống rồi ân cần hỏi: “Con bé tiểu Nặc sao vậy? Thế nào mà mới sáng sớm đã trưng bộ mặt đó ra ngoài, hai đứa các con… Không có sao chứ?”

Tần Mạc vẫn không lên tiếng, anh cũng không hiểu, tại sao Duẫn Nặc lại phản ứng như vậy?

Cô đang trách móc anh không thực hiện nghĩa vụ làm chồng sao?

Không để ý mới phải, vậy tại sao cô lại như vậy?

“Đây là chuyện của vợ chồng chúng nó, bà hỏi nhiều làm cái gì?” Lục Chấn Thiên trừng mắt liếc vợ mình, sau đó cũng đứng dậy rời đi.

Triệu Thục Hoa oán giận nhìn theo bóng dáng của chồng, giận đến xanh mặt.

Mà Tần Mạc lúc này mới lên tiếng: “Mẹ, tối hôm qua là con không đúng, chắc đã làm tổn thương đến Duẫn Nặc rồi.”

Hai chữ “tổn thương” này, tất nhiên mang hàm nghĩa đặc biệt.

Triệu Thục Hoa vừa nghe vẫn thấy khó hiểu, liền tận tình khuyên bảo: “Sau này chú ý một chút, con gái ấy mà, nói hai câu lời ngon tiếng ngọt thì nó sẽ không để trong lòng đâu, con đi xem nó đi, sau đó mang nó ra nước ngoài du lịch một thời gian, lúc nào chơi đã thì trở về, thấy sao hả?”

Ý tại ngôn ngoại, cây này chính là muốn để cho bọn họ ra khỏi nước hưởng tuần trăng mật đây mà.

Tần Mạc cười gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi đó.

Lúc này Duẫn Nặc đang ngồi ở trên xích đu trong vườn hoa, ngơ ngác nhìn đài phun nước cách đó không xa, ngẩn người suy nghĩ, ngay cả khi Tần Mạc đi tới lúc nào cũng không biết.

“Cô mất hứng?”

Bên tai truyền đến một giọng nói từ tính dễ nghe.

Duẫn Nặc quay đầu lại, liền thấy anh đang đi đến gần, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi thâm thúy đen như mực, đang giăng đầy một tầng băng hàn lạnh đến thấu xương.

Chương 5: Trăng mật một mình.

Duẫn Nặc quay đầu lại, liền thấy anh đang đi đến, ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô chằm chằm, trong con ngươi thâm thúy đen như mực, đang giăng đầy một tầng băng hàn lạnh đến thấu xương.

"Hừ!" Cô cười khẩy một cái, dời đi tầm mắt: "Đêm tân hôn một mình phòng không gối chiếc, có lẽ bất kể phụ nữ nào cũng đều không cao hứng nổi?"

". . . . . ."

Cô đứng dậy muốn đi, cánh tay lại đột nhiên bị anh túm lấy.

Cô quay đầu lại nhìn anh, một người đàn ông thật tuấn tú, đắm chìm trong ánh nắng của buổi sớm mai, cả người được bao phủ bởi một tầng hoàng kim, càng làm nổi bật thêm vẻ thần bí cùng mị hoặc.

Anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng Đế cùng chuyên gia nghệ thuật kết hợp chế tạo mà thành, vô luận nhìn như thế nào, nhìn từ góc độ nào, đều có vẻ đẹp bất đồng.

Đẹp đến kinh tâm động phách, làm cho người ta không kìm hãm được mà đắm chìm vào đó.

Nếu là trước đây, cô hiện tại sẽ mặt dày mày dạn mà quấn lấy anh, vừa ôm vừa hôn, không hề mất tự nhiên.

Mà bây giờ. . . . . .

Cô sẽ không là một Lục Duẫn Nặc vì anh mà làm những chuyện ngốc nghếch, không chừa thủ đoạn nào, thậm chí thương tích đầy mình, mệt mỏi vô cùng vẫn dũng cảm tiến tới nữa.

"Không phải cô nói sẽ không quan tâm sao? Không phải cô đã nói, mình có bản lĩnh để cho tôi đi vào khuôn khổ thỏa hiệp sao?"

"Thế nào? Mới một đêm đầu tiên, đã không nhẫn nại được?"

Anh nhìn cô, môi mỏng giương nhẹ, đáy mắt tràn đầy khinh miệt.

Duẫn Nặc liền hồi hồn, không chút khách khí mà hất tay của anh ra, đáp: "Đúng vậy, tôi không quan tâm, sao tôi phải quan tâm chứ? Anh là đàn ông, còn không cần, tôi là một phụ nữ, còn sợ không khống chế được sao?"

Sắc mặt của anh chợt trở nên thật lạnh.

Ánh mắt nhìn cô lại kinh ngạc thêm ba phần.

"Không có việc gì nữa thì tôi đến trường đây." Cô vẫn còn đang học đại học, chuyên ngành chính là tâm lý học.

Đáng tiếc, bởi vì có một thân phận khó lường , cô lại luôn ương ngạnh, bướng bỉnh không chịu nổi, có khi cả một học kỳ số ngày đến trường có thể đếm bằng đầu ngón tay, thành tích học tập không cần nói cũng biết.

Thấy cô vội vàng tránh xa mình như thế, Tần Mạc thật sự có chút không hiểu.

Gả cho anh, trở thành vợ của anh, không phải là nguyện vọng cô luôn luôn muốn theo đuổi sao?

Mà bây giờ đã được như nguyện, nên cảm thấy không có ý nghĩa, vì vậy không có chút hứng thú nào đối với anh nữa?

Nghĩ như vậy, trong ngực anh không khỏi bốc hỏa.

Làm cổ họng tắc nghẹn có chút không thở nổi.

Hơn thế nữa, anh cảm giác được hình như mình đang bị cô đùa bỡn.

"Duẫn Nặc."

Anh đứng dậy đuổi theo cô nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta ra nước ngoài du lịch."

Duẫn Nặc cười lạnh đáp: "Thế nào? Hưởng tuần trăng mật sao?"

Anh lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

"Được, đồ đạc hình như đã được mẹ Trần chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!"

Cô lướt qua anh, biến mất ở trong sân vườn.

Nửa giờ sau.

Hai người được tài xế đưa đến sân bay, sau khi tài xế đưa cho bọn họ vé máy bay xong, liền lái xe rời đi.

Tần Mạc kéo valy yên tĩnh kiểm tra nơi sẽ đến, nhưng Duẫn Nặc vẫn đứng im bất động.

Cô biết, hiện tại anh cùng mình ra khỏi nước, nhưng ngày mai sẽ bỏ lại cô lại một mình mà rời đi.

Thay vì chờ bị anh bỏ lại, còn không bằng cô quăng anh trước.

Giả vờ nhận một cú điện thoại, Duẫn Nặc liền hướng về phía bóng lưng cao ngất, anh tuấn kia gọi một tiếng: "Tần Mạc."

Nghe thấy tiếng gọi, người đàn ông liền quay đầu lại.

Cô đưa điện thoại trong tay lên, nói với anh: "Thật xin lỗi, bạn của tôi vừa điện thoại tới, nói cô ấy xảy ra chút chuyện, nên tôi phải đến giúp một tay, vì vậy chuyến trăng mật này, anh đành phải. . . . . . đi một mình vậy, bye bye!"

Cô cười trông cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, phất tay với anh một cái, rồi liền xoay người, sải bước rời đi.

Tần Mạc giống như bị đánh một đòn cảnh cáo, sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu cũng không kịp phản ứng.

Cô ấy đi? Cứ thế mà đi?

Anh không tài nào tiếp nhận được chuyện như vậy, vốn là trăng mật hai người, nhưng cô lại bỏ anh lại, một mình rời đi trước.

Lúc này anh chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi bị người ta không cần nên liền vứt bỏ, một người luôn luôn cao ngạo như anh sao có thể chịu được đả kích như vậy.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...