Ôn Nhu - Kỳ Cảnh Tâm

Chương 26: Bà nội nói…


Chương trước Chương tiếp

Vừa xuống taxi, điện thoại của Thương Vũ rung lên. Một avatar quen thuộc hiện lên trên màn hình.

Ray: [Tối qua tôi đang họp]

【 Làm sao vậy, nhớ tôi sao?】

Còn chưa kịp trả lời tin nhắn, hộp thoại lại chuyển sang yêu cầu bằng giọng nói. Thương Vũ đang muốn nhận cuộc gọi.

“Tiểu Vũ ――”

 

Cô ngước lên nhìn thấy bố cô đang đứng trong tiệm cơm vẫy tay với cô.

 

Do dự một lúc,cô cúp máy rồi nhanh chóng gửi lại tin nhắn WeChat,đi về hướng tiệm cơm:

【 Lát nữa nói sau nhé.】

Ray: 【 Buổi chiều bảo vệ luận văn lúc mấy giờ?】

Còn chưa kịp trả lời, Thương Vũ đã nghe thấy bố mình hỏi: “Con đang nói chuyện với các bạn cùng lớp à? Chiều nay con đã chuẩn bị phòng bảo vệ luận văn xong chưa?”

 

Không còn cách nào khác, Thương Vũ đành phải khóa màn hình điện thoại di động của mình lại.

 

“Gần như xong rồi.”

 

Hai bố con nói với nhau vài câu, không bao lâu đã đi đến cửa.

 

Thương Vũ trong lòng có chút do dự bất an: Cũng không phải ngày lễ ngày tết, cũng không phải sinh nhật ai trong nhà, bố cô buổi sáng lại đột nhiên gọi điện thoại, muốn cả nhà giữa trưa cùng ra tiệm ăn cơm trưa.

 

Khi mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của mẹ mình, Thương Vũ có chút kinh ngạc: Hình như Thiệu Nhất Lam nữ sĩ lại làm ăn lớn, đặc biệt đưa gia đình bà đến ăn một bữa thịnh soạn để ăn mừng.

 

Như thường lệ ngồi ở bên cạnh Thiệu Tri Huyền, nghĩ đến cuộc nói chuyện tối hôm qua với anh, Thương Vũ có chút khó chịu buồn bực không biết nhìn đi đâu.

 

Anh ngược lại thần sắc như thường,vừa bảo người phục vụ đun nước, vừa rót thêm một tách trà hoa hồng, đặt bên cạnh tay Thương Vũ.

 

“Bà nội đâu?” Thương Vũ quay đầu hỏi bố mẹ: “Bà nội sao còn chưa đến?”. “Sáng nay anh con định đến đón”

Thương Dịch trả lời: “Bà nội con lại gọi điện, nói bà cảm thấy có chút không khỏe.”

 

“Sao lại không thoải mái ?” Thương Vũ ân cần nói, “Bà không sao chứ?” “Đầu đau.Bệnh cũ tái phát.Nói nghỉ ngơi một chút là được.”

Thương Vũ gật gật đầu : “Vậy,buổi chiều bảo vệ luận văn xong con sẽ đến thăm bà.”

 

Trong lúc trò chuyện, người phục vụ bắt đầu bưng món ăn ra, mọi người cùng nâng ly chúc mừng bà chủ nhà tươi cười rạng rỡ.

 

Đặt ly rượu xuống, Thiệu nữ sĩ còn chưa kịp ăn đồ ăn, liền hưng phấn nói: “Thật là kỳ quái, tôi nói cho ông biết! Cái vị thiếu gia Tông Thịnh kia…”

 

Bà ấy vừa mở miệng,Thương Vũ lập tức không có tâm tư ăn uống.

 

Cô liếc nhìn khuôn mặt của bố mẹ mình như không có chuyện gì xảy ra, sau đó quay đầu lại và phát hiện Thiệu Tri Huyền đang lặng lẽ nhìn cô.

 

Tim cô nhảy lên một cái,cụp mắt xuống tiếp tục khuấy chiếc thìa trong bát.

 

“…… Cứ như vậy, cậu ta gần như hủy hoại mạng sống của Lão Cố!” Thiệu Nhất Lam vỗ tay, “Hoàn cảnh của lão ấy đã bị người khác chèn ép, khách hàng của hắn cũng không còn nữa. Bây giờ cũng chỉ có thể thành thật đi theo tiểu Tông gia – Còn phải xem người ta có muốn đưa ông ấy đi cùng hay không!”

 

“Theo như lời bà nói, vậy lão Cố kia chính là một người không tử tế”. Thương Dịch là người duy nhất trên bàn ăn thật sự nghe vợ mình nói, “ Là ông ta ngay từ đầu không muốn hợp tác còn nâng giá ngay tại chỗ, việc này cũng đã sớm bàn bạc thuận lợi rồi.”

“Chính là!”Thiệu Nhất Lam sau khi suy nghĩ lại lắc đầu, “Aii, làm ăn mà, ai lại không muốn lấy nhiều một chút, ai lại đi so ai với ai phúc hậu hơn……”

 

“Cũng may là bà thông minh, sớm đã có lập trường đúng đắn.” Thương Vũ khen ngợi, “Nếu không bây giờ bà cũng giống như đám người Lão Cố…”

 

Thiệu Nhất Lam được chồng thổi phồng đến mức mặt mày như hoa nở: “Đúng vậy! Tôi đã đặt cược đúng!”

 

“Ta nói, thiếu gia bọn họ không có khả năng vô duyên vô cớ mà tới đây. Cậu ấy thật sự là giả heo ăn thịt hổ!” Thiệu Nhất Lam tặc lưỡi liên tục, có thưởng thức, còn có mấy phần kiêng kị, “Vốn là tôi nghĩ xem ra cậu ấy chỉ biết nhàn rỗi, ăn uống vui chơi, không nghĩ tới cậu ấy vô thanh vô tức, trực tiếp đem nhà người ta đều trộm sạch ――”

“Con có nhớ lần trước cậu ấy tới Bình Đàn quán không?” Thiệu Nhất Lam đột nhiên quay sang con gái, vỗ nhẹ lên bàn: “Cậu ấy còn nói với mẹ cái gì mà ông lão nhà cậu ấy không hài lòng về cậu ấy,cậu ấy đến chỉ để đối phó, chơi đùa xong sẽ trở về,hừ……”

Thương Vũ nuốt khan, một chút cũng không nghe rõ lời mẹ nói.

 

Cùng người trong nhà thảo luận về anh cảm giác quá kì quái ―― “Tiểu Tông gia” trong miệng mẹ cô cùng người mà cô quen biết dường như hoàn toàn không phải cùng một người.

 

Ở bên nhau lâu như vậy, quả thực anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện làm ăn với cô. Cô thậm chí còn không biết rằng công việc kinh doanh của gia đình cô lại có mối liên hệ mật thiết với Tông Thịnh như vậy…

 

“Con đã sớm nói, hắn không đơn giản như vậy.” Thiệu Tri Huyền bình tĩnh nhìn Thương Vũ một cái, “Chúng ta có thể nhìn thấy, là cái người ta muốn để cho chúng ta nhìn thấy.”

 

“Đúng vậy!” Thiệu Nhất Lam nặng nề gật đầu, cong môi, “Người như vậy thật đáng sợ, sau này đối phó với cậu ta phải cẩn thận hơn… Ai các ngươi có nghe nói không――”

 

“Vị thiếu gia này hình như đã tìm được bạn gái ở Ngô Tô của chúng ta!”

 

Một tiếng “cạch” vang lên, Thương Vũ vô tình làm đổ ly trà nhài trong tay.

 

“A, xem con kìa! Người lớn như vậy còn có lóng ngóng tay chân…” Thiệu Nhất Lam bị con gái làm cho giật mình, vẫy tay với người phục vụ: “Tiểu cô nương, làm phiền cô đến lau giúp một chút ――”

 

Thiệu Tri Huyền cầm lấy ly nước đặt trên khăn trải bàn, thật sâu nhìn em gái: “Có bị bỏng không?”

 

“…”

 

Thương Vũ bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của anh, mím môi không nói gì, sau đó liếc nhìn về phía bố mẹ mình.

 

——Họ dường như không nhận ra manh mối, chủ đề tiếp tục:

 

“Bạn gái cái gì?” Thương Dịch lắc đầu, “Giới trẻ ngày nay không nghiêm túc trong chuyện tình cảm…”

 

Thiệu Nhất Lam coi như đương nhiên: “Đúng vậy, nhìn lũ nhóc trong vòng chúng ta này, bọn chúng cũng là vũng nước đục, huống chi là tiểu Tông gia

——”

 

“Chỉ bằng gia thế và ngoại hình của cậu ấy,tùy tiện ngoắc ngoắc tay một cái, có thể khiến mấy cô gái nhỏ mê như điếu đổ”.

 

“……”

 

Chén canh đã nguội, canh chả cá bên trong vẫn chưa hề động tới.

 

“Con gái thời nay không ngốc đến thế đâu.” Thương Dịch tiếp tục, “Ai có thể giao du với thiếu gia đó chắc chắn là con gái trong vòng tròn của họ. Đều là người làm ăn,sao có thể dễ lừa như vậy..”

 

“Cũng không thể nói như vậy”.Thiệu Nhất Lam không đồng tình nói, đột nhiên vỗ nhẹ lên cánh tay Thương Vũ, “Nhìn bé con ngốc nghếch nhà chúng ta này

——”

 

Đột nhiên bị kéo vào, Thương Vũ trong nháy mắt có chút chột dạ: “Con, con làm sao?”

 

“Con ngốc nghếch, cũng không biết chừng ngày nào đó bị người ta bán đi còn giúp người ta kiếm tiền!” Thiệu Nhất Lam sẵng giọng nói với con gái, “Con đó,

 

chỉ thích hợp ở cùng với bố mẹ, mọi thứ đều có bố mẹ ――”

 

Bà dừng một chút, sau đó liếc nhìn Thiệu Tri Huyền một cách đầy ẩn ý: “Còn có anh trai quan tâm con nhiều như vậy,không phải rất tốt sao?”

 

“…”

 

Thương Vũ không trả lời, im lặng nhấp một ngụm canh lạnh.

 

Chiếc điện thoại trên bàn chợt rung lên, cô liếc nhìn rồi mím môi lại. Không trả lời tin nhắn, cô lật ngược màn hình trên bàn.

****

 

Buổi chiều, Thương Vũ đến trường đúng giờ để bảo vệ luận văn.

 

Việc bảo vệ luận văn diễn ra rất suôn sẻ,thời tiết cũng rất tốt để chụp ảnh tốt nghiệp. Nhìn thấy các bạn cùng lớp lưu luyến chia tay, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.

 

Cố ý ở lại trường lâu thêm một chút,cũng không có mục đích hay lý do gì. Một mình đi tới cổng trường, Thương Vũ lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động mà suốt buổi chiều cô cố tình không nhìn đến.

 

Tông Duệ cũng không nhắn tin cho cô nữa.

 

Cuộc trò chuyện của họ dừng lại ở hai tin nhắn anh gửi khi cô đang ăn trưa: [Sao lại không trả lời?]

【Không cần quà tốt nghiệp nữa sao? 】

Thương Vũ nhìn chằm chằm hai chữ này hồi lâu.

 

Ngay lúc cô đang định gõ đầu ngón tay lên màn hình thì ở xa có người đột nhiên hét lên:

 

“Tiểu Vũ——”

 

Cô ngước mắt lên nhìn thấy Thiệu Tri Huyền ở bên kia đường, có một chiếc SUV màu đen đang nháy đèn đậu bên cạnh.

 

Anh bước nhanh qua đường về phía cô.

 

Thương Vũ vô thức cau mày—- sau đêm qua, cô càng phản kháng hơn, thậm chí còn có chút sợ hãi khi ở một mình với anh.

 

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Thiệu Tri Huyền đã vội vàng nói: “Anh vừa nhận được điện thoại từ viện dưỡng lão, nói rằng bà nội ngất xỉu.”

 

“Cái gì?!” Thương Vũ kinh ngạc, “Sao đột nhiên lại ngất xỉu?”

 

“Nhồi máu cơ tim cấp tính. Các bác sĩ đã đến rồi. Đừng lo lắng.” Thiệu Tri Huyền an ủi cô, hướng về phía xe ra hiệu: “Lên xe đi.”

 

Viện dưỡng lão và Đại học Ngô Tô nằm ở phía đông và phía tây, tình cờ rơi vào giờ cao điểm nên lái xe rất lâu.

 

Trên đường đi, sau khi Thương Vũ gọi điện cho bố mình, suốt quá trình cô đều không nói gì nữa.

 

Qua khóe mắt, cô cảm thấy Thiệu Tri Huyền mấy lần có chút do dự muốn nói gì với cô, nhưng cuối cùng anh lại không nói gì.

 

Sau khi im lặng lái xe đến nơi, hai người chạy một mạch vào trung tâm y tế của viện dưỡng lão.

 

May mắn thay, viện dưỡng lão này đều được trang bị cơ sở vật chất cùng bác sĩ hàng đầu, ngay khi bị nhồi máu cơ tim,bà cụ đã được đưa đến phòng cấp cứu. Hiện tại đã qua khỏi nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe là được.

 

Lúc tỉnh dậy nhìn thấy mọi người vây quanh mình,bà cụ vui mừng vừa bất đắc dĩ cười.

 

Bà nhẹ nhàng an ủi đứa cháu gái mặt đang đầy nước mắt, rồi nói với ba người còn lại: “Bác sĩ không phải nói mọi chuyện đều ổn sao? Còn vây quanh đây làm gì?”.

 

“Ta muốn nghỉ ngơi một chút, bé con ở lại với ta là được”.

 

Thương Dịch cẩn thận hỏi bác sĩ thêm vài câu nữa rồi cùng vợ và con trai rời đi.

 

Thương Vũ dời ghế đến ngồi cạnh giường bà cụ: “Bà nội, bà an tâm ngủ đi, đêm nay cháu ở cùng bà.”

 

Cô kéo lại một góc chăn cho bà: “ Có việc gì bà cần bà cứ gọi cháu”.

 

Khương Chỉ Oánh nhìn chằm chằm vào mặt cô gái vài giây, sau đó nhẹ nhàng thở dài: “cháu ngoan.”

 

Bà nhìn ra ngoài cửa sổ vài giây.

 

“Cháu đi vào phòng bà, đem hộp gỗ lim trong tủ treo quần áo lấy ra đây cho bà.”

 

Thương Vũ trong lòng có chút không hiểu, nhưng cũng không nhiều lời, đứng dậy làm theo.

 

Phòng bà cụ cách trung tâm y tế viện dưỡng lão không xa, chỉ mấy phút ra vào, cô đã đặt cái hộp gỗ lên đầu giường bà nội.

 

Nhìn thấy bà cụ ngồi dậy, Thương Vũ vội vàng ngăn lại: “Bác sĩ nói bà nên nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt!”

 

Cô nhìn cái hộp:”Có gì ngày mai lại nói tiếp.”

 

Khương Chỉ Oánh lắc đầu: “ Có mấy lời,nếu như bây giờ không nói…sau này,e rằng không có cơ hội để nói”

 

“……”

 

Thương Vũ ánh mắt khẽ động, trong lòng dâng lên một loại linh cảm nào đó.

 

“Bảo bối, chìa khóa ở trong túi của bà.” Khương Chỉ Oánh không còn sức đứng dậy, chỉ huy cháu gái: “Lấy nó ra, mở tầng dưới cùng ra.”

 

Thương Vũ tìm thấy một chiếc chìa khóa bạc nhỏ trong móc khóa của bà nội rồi mở khóa.

 

Lớp dưới cùng của chiếc hộp gỗ bốn lớp không có đồ trang sức, chỉ có một bức ảnh.

 

Ngay khi cô lấy nó ra, cô đã đoán được người trong ảnh là ai.

 

—Bà ấy có khuôn mặt gần giống hệt khuôn mặt của cô. Thương Vũ ánh mắt lấp lánh nhìn về phía bà nội.

Bà lão vành mắt đỏ lên . “Lật qua nhìn xem.”

 

Thương Vũ lật tấm ảnh ố vàng ra phía sau, nhìn thấy chữ viết rất mạnh mẽ: Chiêu Nguyệt

Ngoài ra còn có một ngày dưới tên này, được ký vào mùa thu ba mươi năm trước.

 

Môi Thương Vũ run lên, cổ họng nghẹn lại: “Cháu, cháu nghe anh trai cháu nói rằng anh ấy đã nhìn thấy cháu vào ngày thứ hai sau khi cháu ra đời, cho nên…”

 

Bà cụ hiểu ý cô muốn hỏi, lặng lẽ nhìn bức ảnh trong tay cháu gái: “Mẹ ruột của cháu, bà đã qua đời khi sinh ra cháu.”

 

“Bà ấy bị chảy máu rất nhiều, không thể cứu được.”

 

Bàn tay cầm bức ảnh của Thương Vũ run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào bà mình bằng đôi mắt hình hạnh ươn ướt.

 

“Mẹ ruột của cháu, là bà nhìn con bé lớn lên.”

 

Giọng nói yếu ớt của bà cụ vang lên trong căn phòng tối mờ, mang theo cảm giác buồn bã lạnh lẽo nhàn nhạt, “Ban đầu con bé không được gọi bằng cái tên này——”

 

Khương Chỉ Oánh chỉ vào bức ảnh: “Cái tên này chắc là lúc lên đại học, mẹ cháu đã tự mình đổi”.

 

“Tên ban đầu của cô ấy là Thiến Nam. Aiii, đây cũng không phải là cái tên hay

――”

 

“Thiến Nam” đồng âm với “nợ người”.

 

Có thể đặt cho con gái mình cái tên như vậy, nghĩ cũng biết họ là hạng người gì, gia đình họ từng sống trong cùng một con hẻm với Thương gia, hai gia đình là hàng xóm cũ.

 

Thiến Nam so Thương Dịch lớn hơn vài tuổi, cô có một người cha nghiện rượu,còn có một người mẹ chỉ thiên vị em trai, từ nhỏ ở nhà đã gặp cảnh khốn khó. Khương Chỉ Oánh thương cô gái nhỏ vất vả,luôn lén lút cho cô ăn đồ ăn ngon hoặc lôi kéo cô nói chuyện.

Tiểu cô nương số mệnh không tốt, nhưng tính cách mười phần mạnh mẽ,đầu óc còn rất thông minh. Từ nhỏ đến lớn thành tích của cô đều rất cao, sau khi lên sơ

 

trung, mẹ của cô liền không cho cô đi học tiếp , muốn để cô ra ngoài làm công. Thiến Nam không nguyện ý, liền tự mình đi nhặt phế phẩm bán lấy tiền.Cô còn đến trường cầu xin thầy giáo và hiệu trưởng, học xong ba năm cấp ba.

 

Cô cũng không phụ chính mình.Cô đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học ở Bắc Kinh và vào được một trường đại học rất tốt.

 

Thương Vũ giật mình: “Bắc Kinh?”

 

Đối với cô, từ “Bắc Kinh” chỉ gắn liền với một người duy nhất. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã được kết nối với Bắc Kinh ngay cả trước khi cô được sinh ra…

 

“Đúng vậy, sau khi học đại học, con bé rất ít về nhà. Bố mẹ con bé…” Khương Chỉ Oánh lắc đầu thở dài, “Con bé không về nhà đó cũng không sao.”

 

“Sau này bà nghe nói mẹ cháu tốt nghiệp xong vào một công ty lớn và ở lại Bắc Kinh làm việc. Sau đó, gia đình bà cũng chuyển đi,bà hoàn toàn mất liên lạc với mẹ cháu.”

 

Trong mắt bà cụ hiện lên những mảng ký ức: “Cho đến năm đó, mẹ cháu bị sinh non——”

 

“Mẹ cháu sinh non?”

 

Thương Vũ giật mình, “Bà ấy… chuyện đó xảy ra khi nào?”

 

“Là năm cháu sinh ra.”Khương Chỉ Oánh thở dài một hơi, bất đắc dĩ tiếc nuối, “Cũng là ngoài ý muốn…”

 

“Lúc bà đến bệnh viện chăm sóc mẹ cháu, bà đã gặp Thiến Nam—con bé chỉ có một mình với cái bụng to.”

 

“Vừa nhìn thấy bà,mẹ cháu đã khóc. Bà vội hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Mẹ cháu không phải làm việc ở Bắc Kinh sao? Con bé về khi nào?còn kết hôn. Tại sao lại có thể một mình đến bệnh viện sinh con...”

 

Bà cụ trầm mặc một lát, hít một hơi: “Nhưng mẹ cháu dường như… không muốn nói ra.”

 

“Mẹ cháu chỉ nói việc kết hôn với chồng hiện tại là do gia đình giới thiệu, người đàn ông đó không tốt gia đình hắn cũng không tốt,mẹ cháu muốn ly hôn.”

 

“Bà nói ‘con còn đang có thai, làm sao ly hôn được?’.Mẹ cháu nói — Bà vẫn

 

nhớ lời con bé nói với bà. Con bé nói: ‘Chính vì đứa con mà con phải ly hôn. Con không muốn con của con có một người bố khốn nạn, con không muốn con bé lớn lên trong một gia đình tồi tệ!’

 

“Bà hỏi mẹ cháu, tương lai thế nào? Sau khi sinh con ra mẹ cháu sẽ làm gì?”

 

“Con bé nói muốn tự mình nuôi con, con bé nói mình có tay có chân, có học thức, có thể tự mình kiếm tiền, có thể nuôi dạy con thật tốt.”

 

Thương Vũ rũ mắt nhìn bức ảnh trong tay, quay đi nhẹ nhàng lau khóe mắt ẩm ướt.

 

Hóa ra cô không bị bỏ rơi.

 

Mẹ ruột của cô cũng không phải không cần cô…

 

Hai dòng nước mắt trong trẻo cũng tuôn ra từ đôi mắt đục ngầu của bà cụ, chảy xuống thái dương rồi thấm vào tóc bà.

 

“Đáng tiếc a, đáng tiếc con bé sau khi sinh cháu ra liền…… Mẹ cháu số mệnh không tốt, đứa nhỏ Thiến Nam này, mệnh thật là khổ……”

 

Thương Vũ dùng khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt bà nội,Khương Chỉ Oánh kéo tay cháu gái qua,nhìn cô:“Cái trâm cài trên đầu cháu——”

 

Thương Vũ giơ tay sờ vào sau đầu, cổ tay nhẹ nhàng rút ra.

 

Mái tóc đen xõa xuống, cô đưa chiếc trâm cài tóc bằng gỗ cho bà cụ.

 

Khương Chỉ Oánh vuốt ve chiếc kẹp tóc hoa Cát Cánh: “Đây là vật mẹ ruột của cháu để lại cho cháu, mẹ cháu vội vã rời đi, chỉ nói muốn đưa thứ này cho cháu.”

 

“Cháu còn tưởng rằng đây là đồ vật trước kia của bà”Thương Vũ nhìn chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, khẽ chớp mắt, “Bà ấy… còn để lại thứ gì không?”

 

Khương Chỉ Oánh chậm rãi chớp mắt, hơi nhíu mày.

 

Bà đã lớn tuổi, nhớ lại chuyện cũ cũng rất tốn sức lực,nhưng có những việc, vừa nhắm mắt lại liền sẽ nhớ tới.Tỉ như cách cô gái khốn khổ nắm chặt tay bà khóc lóc ủy thác,còn có dáng vẻ đồng tử giãn ra từng chút một, trong miệng không ngừng lẩm bẩm hối hận.

“Mẹ cháu nói rằng con bé hối hận khi lấy một người đàn ông mà mình không

 

thích. Bà ấy cảm thấy có lỗi với cháu và bản thân mình, mẹ cháu còn nói…” Bà cụ chậm rãi cau mày, “Nói cái gì, cũng rất hối hận khi yêu một người nào đó….”

 

“Mẹ cháu nói, không yêu thì không tốt,yêu cũng không tốt…Nếu có kiếp sau, con bé chỉ muốn yêu chính mình mà thôi”

 

“Bà cũng không rõ lắm”.Khương Chỉ Oánh lặng lẽ thở dài, “Ta tính toán, mẹ cháu khi mang thai cháu,cũng đã ba mươi tư tuổi rồi, trước kia lấy chồng sinh con ở tuổi này là rất muộn.Mẹ cháu chắc là, đã gặp phải chuyện gì đó.”

 

“Hoặc là, lúc ở Bắc Kinh đã gặp được người nào đó…”

 

Ánh mắt Thương Vũ thoáng động một chút nhưng không nói gì.

 

Bà cụ thở dài: “Không yêu thì không tốt, yêu nhiều cũng không tốt. Lời này,thực ra cũng có đạo lý.”

 

Bà nhìn cháu gái với đôi mắt đỏ hoe, bình tĩnh nói: “Bảo bối, chái phải nhớ kỹ: Quá đầy thì sẽ tràn; bất mãn thì thua thiệt;nhỏ thì sẽ đầy,mọi thứ đều là như thế

――”

 

“Chuyện tình cảm này, cũng không ngoại lệ”. Trong lòng Thương Vũ kịch liệt rung động.

Một bóng dáng cao lớn bất giác nhảy ra khỏi tâm trí cô…

 

“Bà đoán là,mẹ ruột cháu từng trải qua nỗi đau trong tình yêu.Aiii,con bé là một người thông minh như vậy mà…..”Khương Chỉ Oánh đập đập tay cháu gái, “Cháu ngàn vạn lần, không thể đi vào vết xe đỗ của mẹ cháu được”.

 

“……”

 

Thương Vũ cúi đầu không nói.

 

Sau khi nhìn xuống bức ảnh một lúc, cô lại hỏi: “Vậy… bố ruột của cháu đâu?” Cô gái mím môi, cẩn thận nhìn bà lão: “Bà… có gặp ông ấy không?”

Ánh mắt Khương Chỉ Oánh trở nên lạnh lùng. “Đã gặp qua.”

 

“Hai ngày sau khi cháu sinh ra, gia đình họ đến bệnh viện. Bố mẹ cháu lúc đó còn vì không thể nhận nuôi được cháu nên vô cùng lo lắng. Vội lo liệu tìm người ủy thác cùng luật sư, kết quả—— Bà cụ lạnh lùng cười lạnh: “Bố ruột cháu chỉ đến nhìn cháu một chút đã xoay người bỏ đi”.

“…”

 

Thương Vũ nghiêng đầu, cứng ngắc nhếch khóe miệng: “Rất tốt.” “May mắn là họ không cần cháu.”

Khương Chỉ Oánh nhìn cô gái sắp rơi nước mắt, nhẹ giọng: “Đúng vậy a, may mắn……”

 

Bà đưa bàn tay khô héo ra vuốt ve cánh tay lạnh giá của cô gái: “Bằng không, bà nội sao có thể có một bé con ngoan như vậy?”

 

Thương Vũ quay người lại, nhìn thật sâu vào bà nội, trước khi nước mắt rơi xuống, cô cúi xuống đứng bên giường bà cụ.

 

Bà nội chạm vào cánh tay của cô, rồi chạm vào mái tóc dài rải rác trên giường.

 

“Hôm nay bà nội kể cho cháu nghe tất cả những điều này. Cũng coi như hoàn thành lời ký thác của mẹ cháu ở trên trời”.

 

“Từ tận đáy lòng, bà không muốn nói… bà có thể nói cái gì đây? Đã nhiều năm như vậy, nói cháu không phải là cháu gái ruột của bà sao?”

 

Một giọt nước mắt to lớn từ khóe mắt cô gái trượt xuống, lén lút rơi vào chiếc chăn màu trắng.

 

Bà lão lau nước mắt cho cô bằng đôi bàn tay khô héo, rồi nhẹ nhàng hát một bản ca dao ngô ngữ mà bà thường hát để dỗ cô ngủ:

 

“Bé con, đừng nghịch ngợm Ngồi nghe bà nói

Bé con, đừng hoảng sợ Đến nghe bà nói

Ngủ một giấc cơn giông sẽ qua đi

 

Lập tức có thể nhìn thấy những đám mây Đừng sợ, bé con

Bé con ơi, đừng khóc Mau mau ngủ đi…”

Bàn tay bà nội giống như khi còn bé nhẹ nhàng vỗ lưng cô:

 

Bé con lớn lên sẽ đi rất xa… Sẽ cảm thấy mệt mỏi

Chỉ cần nhớ kỹ giọng nói quê hương bà nói thế nào Bé con sẽ có lúc bối rối…

Đừng quên bước chậm lại một chút Chậm một chút rồi cháu sẽ hiểu… Cái gì cần ném đi..

Đường đời là một cánh đồng Sự lựa chọn được và mất

Lúc lạc đường hãy ngẫm lại… Năm đó bà nói thế nào……”

Bài đồng dao của bà nội mang đến sự ấm áp vỗ về đưa cô vào giấc ngủ.

 

Thương Vũ không biết mình lúc nào ngủ,chỉ là trong mộng cũng không an ổn, cô đã mơ thấy rất nhiều thứ, bố mẹ cô trong giấc mơ còn trẻ, Thiệu Tri Huyền cũng là dáng vẻ khi còn bé.

 

Cô cũng mơ thấy khuôn mặt của mẹ ruột trong bức ảnh, dừng lại trên tấm ảnh là nụ cười của bà, nhưng trong giấc mơ,cô lại cứ khóc mãi…

 

Cuối cùng, không hiểu sao cô lại ngồi vào ghế sau xe máy.

 

Đưa tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông. Hơi thở cùng nhiệt độ cơ

 

thể của anh rất thật.

 

Họ cùng nhau ở trong gió chiều cùng hát cùng cười, giống như ngày hôm đó.

 

Đột nhiên, chiếc xe máy đổ nhào, cô hét lên và ngã khỏi xe, nhưng ngay sau đó, cô ngã vào vòng tay ấm áp rắn chắc của người đàn ông——

 

Thương Vũ từ trong mộng tỉnh lại, toàn thân giật nảy người một cái. Mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh bình đã bắt đầu nhô lên.

 

Bà bội còn đang ngủ, hô hấp đều đặn mà dài dằng dặc.

 

Ánh mắt rơi xuống đầu giường, Thương Vũ nhìn thấy trâm gỗ của mình,cùng một tấm ảnh cũ đặt ở bên dưới.

 

Cầm lấy ảnh chụp nhìn một lúc lâu, cô đem trâm gỗ cùng ảnh chụp cất vào trong túi xách của mình.

 

Thương Vũ nhẹ nhàng cầm túi đi ra ngoài.

 

Mở túi xách lấy khăn giấy ra, cô đồng thời lặng lẽ bật điện thoại. Bàn tay đang lau mặt tôi chợt dừng lại.

Có hơn chục cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trên WeChat.

Khi ngón tay cái chậm rãi trượt trên màn hình, Thương Vũ cảm thấy như không khí trong phổi mình đang bị ép ra từng chút một.

 

Những cuộc gọi nhỡ này dường như được sắp xếp theo trình tự số học theo thời gian.

 

Anh thế mà, cả đêm đều không ngủ……

 

Đầu răng cắn vào lớp da mỏng trên các đốt ngón tay, cô hít một hơi thật sâu.

 

Những ngón tay thả xuống dừng lại trên đỉnh điện thoại, khi cô đang do dự có nên gọi lại hay không, hình ảnh quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện trên màn hình.

 

Lông mi Thương Vũ run rẩy hai lần, gần như nín thở.

 

------oOo------

 



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...