Ồn Ào Nhỏ

Chương 32


Chương trước Chương tiếp

Lúc đó điện thoại vừa vang lên một tiếng, bỗng nhiên da đầu tôi tê dại, chưa kịp ngẩng đầu lên, điện thoại đã bị rớt xuống đất, giương mắt nhìn liền thấy vẻ mặt u ám của Hòa Nhất

Không có thời gian so đo với anh ta, tay cùng chân tôi đều sử dụng, hướng hai tay Hòa Nhất đánh tới, rồi bò đến cái điện thoại bên hồ bơi.

Người trong lúc nguy cấp thì tiềm lực bị kích thích, tôi giống như con lươn – “hự” một tiếng liền trơn trượt, nắm chặt điện thoại di động, bắt đầu tiếp tục gọi số Đường Tống. Vậy mà chuyện xảy ra quá nhanh, Hòa Nhất đuổi theo, muốn cướp điện thoại di động, tôi dĩ nhiên không cho, trong lúc tranh đoạt, khủy tay của anh ta không biết vô tình hay cố ý, va vào người tôi, người mất đi thăng bằng, đầu trực tiếp đập vào gạch men bên hồ bơi.

Bắt đầu chỉ cảm thấy một cỗ **, đợi từ từ nâng thân thể lên, cư nhiên nhìn thấy trước mắt là một mảng màu đỏ ---- trong quá trình tranh đoạt điện thoại, Tần Khinh vinh quang bị thương.

Đưa tay hướng lên trán sờ sờ, đầu tay cổ tất cả đều là màu máu đỏ tươi, quả thật nhìn thấy mà ghê, so với đại di mụ lần đầu tiên còn đáng sợ hơn.

Hòa Nhất vội vàng chạy đến ôm lấy tôi, thay tôi kiểm tra, an ủi – “không sao, không sao, chúng ta lập tức gọi bác sĩ”

“Anh có phải đàn ông hay không? cư nhiên đem phụ nữ làm cho chảy máu!!” – tôi khóc ra máu lên án Hòa Nhất bạo lực.

“Thứ nhất, tôi không cố ý đụng phải em, bất kỳ trò thể thao nào cũng có thương tích. Thứ hai, Đại Khinh, nếu em ngoan ngoãn cũng không xảy ra chuyện không may này!” – Hòa Nhất ôm ngang tôi, bước nhanh.

“Trở về phòng ngủ, kêu quản gia gọi bác sĩ gia đình đến.

“Nếu như tôi chết nhất định kéo theo anh làm đệm lưng, nếu như gương mặt tôi bị hủy, nhất định sẽ lấy dao làm mặt anh hư theo” – uy hiếp của tôi quả có chút không còn hơi sức, bởi vì ra máu quá nhiều, đầu tôi có chút choáng váng.

“Yên tâm, hai chúng ta đời này đối chọi nhau, ai cũng không thể thoát” – Hòa Nhất đặt tôi lên trên giường, dùng khăn lông sạch sẽ đè lại cái trán tôi.

Tôi nằm trên giường, mất máu quá nhiều, trời đất quay cuồng, thật may là có bác sĩ gia đình, nhanh chóng chạy tới cầm máu cho tôi, trong nhà một phen rối ren. Tâm lý Tần Khinh tôi quả thật tốt, không đợi bọn họ làm xong, liền trực tiếp ngất đi.

Khi tỉnh lại trời cũng tối, mà tôi đang nằm trên ghế dựa, nói chính xác là trong ngực Hòa Nhất.

“Mặt tôi có bị hủy dung chưa?” – dù sao cũng là phụ nữ, đây là vấn đề quan tâm nhất.

“Yên tâm đi, chỉ khâu mấy mũi” – Hòa Nhất dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Ghế lông ngỗng mềm mại nằm đưa mặt ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy sao. Bên trong phòng không mở đèn, cùng anh ta nằm như vậy không biết bao lâu.

Tôi mặc cho anh ta ôm, bởi vì không còn hơi sức đi chống cự, Tần Khinh tôi chính là một cô gái bé nhỏ, coi như yên lặng làm con tin hai ngày đi.

Yên tĩnh thật thoải mái, hai mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau, đang chuẩn bị muốn ngủ, thì Hòa Nhất đem tôi thức tỉnh – “Tại sao lại muốn trốn?” – Hòa Nhất hỏi, thanh âm rất nhẹ, hơn nữa không biết có phải là ở trong bóng đêm hay không mà giọng nói của anh ta giống như một đứa trẻ, mang một chút mơ màng.

Tôi sờ sờ cái trán, phía trên bao băng gạc thật dày, không khỏi thở dài, nói, “Tại sao không thể trốn? nơi này vốn không phải là nơi tôi muốn ở”

“Vậy nơi nào là nơi em muốn ở?” – Hòa Nhất hỏi.

“Thật ra mỗi người đều đi tìm kiếm đáp án của vấn đề này, bất quá hiện tại, Đường Tống ở đâu, nơi đó chính là nhà tôi” – thanh âm tôi cũng rất nhẹ, bởi vì bóng đêm, cũng bởi vì suy yếu.

Hòa Nhất thở dài, giọng nhẹ như sương mù – “Vì sao không có người phụ nữ nào yêu tôi như vậy?”

“Tính tình anh và tôi rất giống nhau, chỉ chú ý đến người mình yêu, người nào khác có yêu, cũng chỉ uổng công” – tôi coi như một phen kiểm điểm mình.

Hòa Nhất không nói gì, im lặng đại biểu không biết hay còn là ý gì khác.

“Hòa Nhất, thả tôi đi” – tôi lại thử yếu ớt cầu xin – “Anh nhốt tôi như vậy, cũng chỉ muốn lấy được lòng tôi. Nhưng mà Hòa Nhất, nếu như tôi có thể khống chế tâm tình mình, tôi đã sớm cho anh rồi, không cần phải chịu nhiều uất ức như vậy. Mà chính là tôi không thể khống chế được nó, tôi làm sao có thể cho anh đây?”

Thế gian này khó có được nhất, chính là lòng người.

Cách một lúc lâu, Hòa Nhất mới nói một câu – “Đại Khinh, tôi cũng là như vậy, nếu có thể buông tay, đã sớm buông”

Trong lòng tôi nhất thời có chút ưu tư, tôi xem như rộng rãi, anh ta nhìn cũng không kém, trong trường hợp này chỉ có thể nói, hai chúng tôi là hai cá thể có cầu mà không được, thật đáng thương.

“Đại Khinh, thật ra tôi chỉ muốn dẫn em đến đây, cũng không có suy nghĩ rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ là nhìn em trốn tránh tôi, trong lòng lộn xộn, chỉ nghĩ em càng muốn tránh, tôi càng muốn đem em cột chung một chỗ. Thật ra, tôi không phải như em tưởng tượng đáng sợ như vậy, chẳng qua cảm thấy, ở chung một chỗ với em rất vui vẻ” – Hòa Nhất lời nói thật lòng.

Tôi thật sự cảm thấy Hòa Nhất nguy hiểm và không đứng đắn, đứa trẻ này tùy hứng mà kiên nhẫn, cái gì làm cho anh vui vẻ nhất định phải nắm ở trong tay.

Hòa Nhất giống như muốn cùng tôi tại nơi này trong bóng tối, tiến hành tự thuật - “Trước kia, không hiểu Dương Dương vì sao đối với Phạm Vận nhớ mãi không quên, tôi còn hoài nghi hắn không đủ mạnh mẽ, thì ra chuyện không xảy ra với mình thì không biết, đối với em, tôi muốn ngừng mà không thể”

Tôi không lên tiếng, cảm thấy nói gì cũng đều dư thừa, loại tâm tình này tôi hiểu, muốn ngừng mà không được, đối với Đường Tống, tôi cũng không phải vậy sao?

“Em biết vì sao tôi lại đưa em đến đây không?” – Hòa Nhất đặt câu hỏi.

“Anh tự nhiên có lý do của anh” – tôi không muốn biết.

“Bởi vì đây là nước Anh” – Hòa Nhất tiết lộ một chút kế hoạch của mình.

“Tôi không có hứng thú biết” – tôi nói.

“Nhưng em đã đoán được ----- nơi này có em, và Phạm Vận” – Hòa Nhất giống như một đứa bé bắt đầu lộ ra ý đồ - “Cho nên, Đại Khinh, em cảm thấy, Đường Tống tới đây, trước tiên sẽ tìm người nào? Là em, vợ hắn, hay là bạn gái trước, Phạm Vận?”

“Có thể trước tiên sẽ đi gặp Phạm Vận, ôn lại một chút chuyện, dù sao tôi ở trên tay anh cũng không nguy hiểm đến tính mạng” – tôi đáp thật thoải mái.

“Em thật sự nghĩ như vậy?” – Hòa Nhất mỉm cười, mặt mũi dài nhỏ, xinh đẹp mà nguy hiểm.

“Thật” - Tôi cố gắng gật đầu.

“Thật mạnh miệng” – Hòa Nhất đưa tay, nắm môi tôi, khí lực hơi lớn.

Trước đây có xem một quyển tiểu thuyết, nội dung nữ chính sau khi nam phụ chết, đối với nam phụ vừa khóc vừa nói, đời này ngươi thiếu nợ ta, đã trả xong, đời này ta nợ ngươi, cũng đã trả xong rồi. Cho nên tôi mở miệng, hỏi Hòa Nhất –“Anh cảm thấy đời này là anh nợ tôi, hay là tôi nợ anh”

Nhưng đứa nhỏ này không nể mặt, nói thẳng – “không cho thiếu nợ, đời này nên trả phải trả, nếu em không trả xong, anh sẽ đến trước mặt Diêm Vương kiện em”

Như thế thật tốt, tôi bị bắt cóc không nói, đầu khâu mấy mũi không nói, còn khi không đi cõng một khoản nợ, thật sự là oan uổng.

Hòa Nhất dùng ngón tay của mình khuấy khuấy tóc tôi, nhẹ giọng nói – “biết không Đại Khinh, gặp được em, giống như gặp hạn”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” – tôi cũng có chút khó chịu, nói – “Hòa Nhất, tôi thật sự không muốn sự tình đi đến bước này”

~~~~~~~~Tác giả nói lên suy nghĩ: hôm nay hình như có chút thiếu thiếu~~~~~~~~~~~


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...