Ở Mãi Trong Lòng Anh - Thư Ngu

Chương 78


Chương trước Chương tiếp

Tuổi thơ trong rừng từng là một cơn ác mộng, những người không nghe lệnh cha cô để sản xuất ma túy đều chết dưới họng súng.

Một số khác thì bởi vì sống ở vùng núi heo hút, không có đầu ra cho nông sản, phải vượt núi mang đi bán. Nhưng trồng cây thuốc phiện thì lại khác, tự khắc sẽ có người đến mua, chẳng tốn sức mà tiền lại đến nhanh.

Thật ra ngay từ khi đến làng A Trà, cô đã có suy đoán đó, nhưng mãi chưa thể xác định, cho đến tận sáng nay, người đàn ông ấy đã chứng thực suy đoán của cô.

Chỉ có điều, làng A Trà không thích hợp để trồng cây thuốc phiện, cho nên khả năng cao chỉ có thể là buôn ma túy hoặc chế tạo ma túy.

Nếu không phải vì Dịch Yên từ nhỏ đã mẫn cảm, có lẽ sẽ chẳng phát hiện ra gì.

Và Dịch Yên gần như có thể khẳng định, người đánh ngất người đàn ông sáng nay, chính là Chu Lẫm.

Chu Lẫm chắc chắn không ngờ rằng bản thân lại bị phát hiện chỉ vì sự cảnh giác của Dịch Yên.

Sáng đó sau khi đánh ngất người đàn ông, hắn chạy về một hướng khác. Do đã nhìn thấy bóng người lạ vào rạng sáng hôm ấy, Dịch Yên vẫn luôn cẩn thận cảnh giác, nên khi Chu Lẫm quay về, cô đã chú ý đến hướng di chuyển của hắn.

Lúc rời đi buổi sáng, cô liếc mắt thấy một cành cây nằm dưới đất ở hướng đó.

Sau khi đánh ngất người ta xong, hắn còn dám gọi cô đến khám.

Mà việc gọi cô đến, chỉ có một mục đích duy nhất, để cô nhìn thấy dấu kim tiêm trên tay người đàn ông.

Tất cả những điều này Dịch Yên đều đã xâu chuỗi rõ ràng.
Chỉ là… cô không hiểu ý đồ của Chu Lẫm là gì.

Chu Lẫm là người làng A Trà, lẽ ra phải đứng về phía dân làng, giống như những người khác luôn cảnh giác với cô.

Nhưng Chu Lẫm thì không như vậy.

Khi cô bị đồng nghiệp bỏ rơi, không ai đi ăn cùng, chính anh ta mang cơm đến cho cô, lại còn cẩn thận nhắc nhở cô mấy chuyện.

Nhưng Dịch Yên vô cùng nhạy cảm với cảm xúc giữa nam nữ, và cô rất chắc chắn Chu Lẫm không có chút tình cảm nào kiểu ấy với cô, tuyệt đối không phải kiểu yêu thích nam nữ.

Ban đầu khi nhìn thấy bóng người ẩn trong rừng, Dịch Yên từng nghi ngờ có phải người của Ánh Sa đã để mắt tới cô rồi không.

Nhưng sau những chuyện xảy ra hôm nay, cô đã phủ định nghi ngờ đó.

Ít nhất thì Chu Lẫm không có ác ý với cô.

Nếu anh ta là người của Ánh Sa, tuyệt đối sẽ không cố ý để lộ mấy thông tin đó cho cô.

Nhưng chính vì thế, Dịch Yên lại càng không đoán nổi ý đồ thực sự của Chu Lẫm, và vì sao anh ta lại có mặt ngoài căn nhà đêm đó.

Lại thêm một chuyện không hiểu, vì sao một ngôi làng như A Trà lại đồng ý cho người ngoài vào khám chữa bệnh miễn phí.

Từ khi họ đến đây, tuy bề ngoài dân làng giữ vẻ thân thiện, nhưng trên thực tế lại vô cùng cảnh giác, khiến việc khám bệnh gần như trở nên vô nghĩa.

Tưởng là đã nhìn rõ mọi chuyện, nhưng thực ra càng lúc càng mù mờ.

Dịch Yên rất mệt mỏi với sự mơ hồ này, giống như cái cách mà những mối nguy hiểm trong quá khứ từng khiến cô sợ hãi đến tột cùng.

Bên cạnh, màn hình điện thoại sáng lên, lúc Dịch Yên nhìn sang, giữa lông mày vẫn còn nhíu lại.

Thấy người gửi tin là Tô Ngạn, chân mày cô mới dần giãn ra.

Buổi chiều cô từng nhắn cho Tô Ngạn một tin nhắn, đùa rằng nhớ anh đến mức sinh ảo giác.

Giờ anh mới nhắn lại, hỏi cô xảy ra chuyện gì, tin nhắn được gửi cách đây một tiếng trước.

A Trà như một nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hầu như không có tín hiệu, giờ chỉ có chút sóng lác đác, mới nhận được tin nhắn của Tô Ngạn.

Nhân lúc còn có mạng, Dịch Yên gọi điện cho Tô Ngạn.

Thế nhưng lần này còn chưa kịp đổ chuông, đã báo không thể kết nối.

Dịch Yên cũng không gọi lại nữa, ném điện thoại sang một bên, tâm trạng càng thêm bực bội.

Điếu thuốc trên tay đã gần cháy đến đầu lọc, Dịch Yên duỗi tay, dập tắt trong chiếc gạt tàn trên bàn.

Ngay khi điếu thuốc vừa dập xong, điện thoại liền đổ chuông, Tô Ngạn gọi đến.

Dịch Yên bắt chéo chân, cầm điện thoại lên nghe: “Anh làm gì mà giờ mới gọi?”

Có lẽ vì tâm trạng vừa rồi không tốt, nên câu nói này thoát ra với một giọng không mấy dễ chịu.

Tô Ngạn không thể không nhận ra: “Sao vậy?”

Dịch Yên cau mày, nhận ra mình nói hơi gắt, bèn thở dài một hơi, cố gắng tìm một cái cớ để lấp liếm: “Lúc nãy em gọi anh mà anh không nghe.”

Việc không gọi được là chuyện thường xuyên, lúc không có tín hiệu thì căn bản không thể kết nối, Dịch Yên dĩ nhiên cũng biết điều đó.

Tô Ngạn thậm chí còn không thấy cuộc gọi nhỡ, chỉ là vừa rảnh rỗi liền gọi lại cho cô.

Nhưng Dịch Yên đã kiếm cớ, Tô Ngạn cũng không vạch trần: “Ừ.”

Dịch Yên biết rõ Tô Ngạn đang giúp cô có lối xuống, liền chuyển đề tài: “Sáng nay em lên thị trấn, suýt chút nữa tưởng là thấy anh, anh nói xem, có phải em sinh ảo giác không?”

Tô Ngạn ừ một tiếng.

“Sáng nay anh có ở đồn cảnh sát không?”

Tô Ngạn nói: “Ừ, sáng sớm đã ở đấy.”

Dịch Yên thở dài: “Quả nhiên là em nhìn nhầm rồi.”

Cô tựa vào đầu giường, cổ áo sơ mi hơi xộc xệch, để lộ một bên xương quai xanh và đường cong mơ hồ nơi trước ngực.

“Tô Ngạn.” Dịch Yên nhìn ra hành lang, bỗng gọi anh một tiếng.

“Ừ.”

Dịch Yên do dự một lúc lâu, rồi lại không nói gì: “Không có gì.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Không rõ vì sao, cái chết của Dịch Mông lại không khiến Dịch Yên cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu.

Cô từng nghĩ, từ nay về sau, mình có thể thoải mái hơn một chút, mọi thứ đều có thể nói cho Tô Ngạn biết, để anh cùng mình gánh vác.

Nhưng cuối cùng, hình như cô không hề thẳng thắn như mình tưởng.

Cô vẫn sợ, sợ Tô Ngạn bị liên lụy, sợ anh mất mạng.

Những người càng thân thiết với cô, kết cục lại không ai có cái kết tốt đẹp.

Và Dịch Yên thực sự đã sợ rồi, khi chứng kiến những người bên cạnh mình lần lượt rời đi, sinh mạng là thứ mà cô chưa bao giờ dám đem ra đùa.

Cô lại một lần nữa rơi vào cái ngõ cụt từng mắc kẹt trong quá khứ.

Tô Ngạn im lặng, Dịch Yên cũng không cố gắng kiếm chuyện để nói, cả hai chìm vào yên tĩnh.

Với sự thông minh của Tô Ngạn, chắc chắn anh đoán được cô đang nghĩ gì.

Bên ngoài hình như nổi gió, Dịch Yên nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ngoài rừng nhỏ sau hành lang.

Phía bên kia đầu dây cũng có tiếng gió, tiếng vù vù khe khẽ.

Dịch Yên cất tiếng: “Bên này nổi gió rồi, chỗ anh cũng có gió à?”

Tô Ngạn: “Có.”

Ngay giây tiếp theo, Dịch Yên đột nhiên nói: “Đếm ngược mười một ngày.”

“Sao?”

Ánh mắt Dịch Yên thu lại từ bên ngoài, lười biếng nói: “Còn mười một ngày nữa, thêm mười một ngày, em sẽ có thể về gặp anh rồi.”

“Tính kỹ thật.” Giọng Tô Ngạn vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

Dịch Yên khẽ cười: “Chứ sao.”

Giọng cô mang theo chút trêu chọc: “Cảnh sát Tô à, em thật sự nhớ anh muốn chết luôn rồi.”

“Mới có bốn ngày không gặp, mà em đã ——” Đang nói đến đây, lời đột ngột ngưng lại.

Tô Ngạn hờ hững hỏi: “Đã làm sao?”

Dịch Yên khẽ cong môi: “Trống trải rồi.”

Cả tâm hồn lẫn thể xác đều đang ám chỉ, không lý gì Tô Ngạn lại không hiểu.

Những lúc buồn bực bất an thế này, Tô Ngạn là niềm an ủi duy nhất của Dịch Yên.

Chỉ cần nghe thấy giọng anh, nhìn thấy anh, tâm trạng cô mới có thể dịu đi đôi chút.

Tiếc rằng giờ chỉ có thể nghe tiếng, không thể gặp người.

Mới chỉ bốn ngày, mà như đã trôi qua cả thế kỷ.

Còn tám năm kia, Dịch Yên đến giờ vẫn không biết mình đã sống sót bằng cách nào.

Cô vô thức đưa tay với lấy bao thuốc trên tủ đầu giường, định rút một điếu.

Lúc cầm thì vô tình làm rơi chiếc bật lửa trên hộp thuốc, phát ra tiếng “cạch”.

Tiếng động ấy không qua được tai Tô Ngạn, giọng anh có chút lạnh lùng: “Hôm nay hút điếu thứ mấy rồi?”

“Anh đúng là ——” Dịch Yên dứt khoát rụt tay lại, cười một tiếng: “Phiền chết đi được, đã biết rõ không phải điếu đầu tiên rồi còn hỏi.”

“Không được hút nữa.”

“Được thôi.” Dịch Yên nói, “Vậy em đây không hút thì anh có thể xuất hiện không? Đến mà quản em đi.”

Dịch Yên biết rõ lời này vô lý đến mức nào, nhưng cô chính là muốn gây chuyện một chút.

Sự vô lý của kẻ được yêu, cũng là có lý, người yêu sẽ luôn chiều chuộng.

Dịch Yên cảm thấy sau khi quay lại với Tô Ngạn, sự thay đổi lớn nhất của cô là tin tưởng tuyệt đối vào việc anh yêu cô.

Tình yêu, vốn là sự kết hợp của tích cực và điên cuồng, trôi dạt giữa lý trí và cảm xúc.

Trước kia, Dịch Yên đa phần tiêu cực trong mối quan hệ với Tô Ngạn, giờ thì không như vậy nữa.

Chỉ là thói quen thỉnh thoảng trêu chọc Tô Ngạn thì vẫn còn.

“Sao nào?” Cô lại nói, “Em không hút thuốc nữa, anh lập tức xuất hiện trước mặt em.”

“Em muốn gặp anh.”

Vừa dứt lời, trong ống nghe vang lên giọng của Tô Ngạn: “Được.”

Dịch Yên sững người, vì giọng nói đó không chỉ vang lên trong điện thoại, mà còn vọng từ phía ngoài cửa phòng.

Cô giật mình quay đầu nhìn về phía cánh cửa gỗ đóng chặt.

Ngay sau đó, vang lên hai tiếng gõ cửa: “Mở cửa.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...