Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Nàng!
Chương 20
Tối hôm nay , Thập Vương Phủ đặc biệt đông nghịt người. Quan trọng là có cả Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đến góp vui.
Mọi người chè chén đến mức hai ngàn vò rượu ngon nhất trong Vương phủ uống sạch, phải lấy thêm từ trong hoàng cung tới.
Khắp nơi đều treo chữ hỉ, đèn lồng, …
Trong tân phòng, tân vương phi hết sức ngoan ngoãn ngồi yên bên mép giường, một chút động đậy cũng không có.
Nàng là đang căng thẳng a!
Không để nàng đợi lâu, lát sau, cánh cửa mở ra, do chùm khăn hỉ nên nàng không thấy, nhưng có thể xác định đó là Diệp Thần khi nghe các cung tỳ bên ngoài hô :
“ Cung Hỷ Vương gia”
Hắn phất tay ra hiệu cho bọn họ lui hết, còn mình thì tiến vào trong, đến trước mặt nàng. Khóe môi nhất câu, ngón tay thon dài vung lên, khăn hỉ rơi xuống để lộ khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp của nàng.
Khuôn mặt trái xoan hôm nay xinh đẹp thanh tú lạ thường. Đôi mắt trong veo như nước dưới hàng mi dài và dày, cong vuốt. Mày liễu thanh tao. Hai gò má ửng lên một màu hồng phấn. Đôi môi đỏ mọng như một đóa hoa đang nở rộ . Mái tóc được vấn lên hết sức tỉ mỉ, công phu với biết bao nhiêu là trâm cài tóc, vàng , bạc…Hai bên tai còn đeo một đôi khuyên tai nho nhỏ, có mấy sợi ánh kim rũ xuống nhẹ nhàng, đung đưa qua lại theo từng cử động của nàng.
Thân hình mảnh mai nhỏ bé vận bộ giá y đỏ thẫm nặng nề với năm , sáu lớp áo.
Nữ tử ngẩng lên nhìn nam tử, sau đó lại e thẹn cúi xuống.
Nam tử cười một tiếng, dùng tay nâng cái cằm thon mịn của nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào mình, hắn nói :
“ Hôm nay nàng thực rất đẹp”
“Ân”
Nàng mỉm cười đáp, từ tốn đứng dậy , lại gần bàn rót lấy hai ly rượu, một đưa hắn một giữ lại. Hai người khoác tay, tình tứ uống rượu giao bôi.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt.Chuyện gì nên làm thì cũng nên làm đi thôi!
….
Mười bốn năm sau….
Trong tẩm thất, kế bên cửa sổ là một cái ghế quý phi dài , mà nằm trên đó là một nữ tử kiều diễm đang nhắm mắt dưỡng thần. Những tia nắng ban mai chiếu vào làm cho khuôn mặt nàng càng thêm xinh đẹp.
Chợt , tiếng Tiểu Ngọc, nô tỳ thân cận của nàng vang lên bên tai :
“ Hồi vương phi, tiểu vương gia muốn vấn an người”
Nàng biếng nhác mở miệng :
“ Vào đi…”
Ngữ vừa dứt , một làn gió thổi qua, có ai đó hôn trên trán nàng, dịu dàng lại mang chút non nớt nói :
“ Mẫu phi, người mệt ư?”
Nàng chậm rãi mở mắt ra, cười khẽ một tiếng nhìn tiểu hài tử mới mười ba tuổi trước mắt đáp :
“ Nhiều lúc mẫu phi không biết con là hài nhi của ta hay phu quân của ta?Thật là, đúng là, con thực sự còn yêu nghiệt gấp vạn phụ thân của con”
“ Mẫu phi quá khen…”
Tiểu hài tử này chính là đứa con duy nhất của nàng và Diệp Thần. Vừa sinh ra đã sở hữu một dung mạo ái muội yêu mị không chịu được cho dù mới chỉ là một đứa trẻ con. Khi sinh ra, hài tử không hề cất tiếng khóc, chỉ lạnh lùng, lại ôn nhu , dịu dàng nhìn mẫu thân cùng phụ thân của nó làm mọi người một phen giật mình, cả thiên hạ đồn ầm cả lên.
Tiểu vương gia bản chất thông minh phi phàm, ba tuổi đã có thể học thuộc binh pháp cùng các thư pháp dày đặc. Bốn tuổi liền cùng phụ thân bàn bạc quân sự. Bảy tuổi đã dẫn đầu quân đội chinh phục phản loạn khắp nơi, đem lại nhiều chiến thắng cho Mạc Quốc. Mười hai tuổi đã là thiên hạ đệ nhất sát thủ, vô địch thiên hạ, cho dù có là phụ thân của nó cũng chưa chắc đấu lại được.
Đặc biệt, cái tiểu điện hạ này cực kì “ hiểu chuyện” , đến cả mẫu phi của mình cũng ngang nhiên “ quyến rũ “ như cứ mỗi lần gặp là cười yêu nghiệt mặc dù đôi mắt một chút biểu cảm cũng chẳng có, hay hôn lên trán , đại loại là như thế
Điều đó khiến Thập Vương gia ngày đêm lo lắng, nhiều hôm còn nổi điên chơi trò “ ghen tuông” với chính hài tử của mình làm triều đình lẫn thiên hạ một phen choáng váng.
Tiểu vương gia đang định nói thêm gì đó với nàng thì rầm một cái, một bóng dáng chạy xộcvào hừng hực lửa giận.
“ Tiểu Triệt, phụ thân hôm qua nghe người nói lại, con hôn lên cổ mẫu thân con phải không ? Khốn kiếp, sao con dám….”Diệp Thần sát khí bừng bừng, khuôn mặt nhăn lại.
“ Phụ thân, người đừng suy nghĩ bậy bạ, tiểu Triệt hôn mẫu phi thì có gì sai?” Tiểu điện hạ cười nhạt .
“ Còn dám cãi lời ta?có hài tử nào lại đi hôn mẫu thân của mình tình tứ như vậy?Hừ, cái bản mặt lạnh lùng của con làm ta nhớ tới cái tên thái tử Phong Vô Nguyệt…”
Nàng giật bắn mình.
Phải rồi, tiểu sư phụ.
Tiểu sư phụ của nàng đã ra đi tròn mười lăm năm rồi. Nhanh như thế, người đã rời xa nàng. Nhưng điều nàng nhớ mãi không quên là câu nói cuối cùng của sư phụ. Người đã nói ….
“ Hoa Nguyệt Nhi… ta yêu nàng…”
Chỉ tiếc là nàng không thể bày tỏ cảm xúc của mình cho sư phụ, thực sự nàng trước kia cũng từng yêu người … cũng từng bị người thu hút.
Nhưng người đã đi rồi. Không bao giờ quay lại.
Nàng thở dài, thôi thì chuyện gì đã qua cũng nên để nó qua đi.Hoa Nguyệt Nhi khẽ khép hàng mi dày xuống, bên tai , tiếng hai phụ tử cãi nhau cứ mỗi lúc một xa dần….
[Hoàn]